"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 193

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 8

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

99 2253

Tập 1 - Chương 41

Giang Thư cười rất tươi, tay cầm ô che nắng chầm chậm đi đến dưới bóng cây rồi đứng yên tại chỗ, kiên nhẫn chờ đợi.

“Bạn học này, trên mặt tôi có chữ sao? Sao bạn cứ nhìn chằm chằm tôi mãi thế?” – Giang Thư bất ngờ quay sang hỏi Du Hi, còn làm bộ ngượng ngùng che mặt lại.

Cảm giác chẳng khác gì lần gặp trước, nhưng Du Hi vẫn thấy có gì đó là lạ – vẻ thẹn thùng của Giang Thư như thể đang giả vờ.

Du Hi không đáp lời, chỉ dời ánh nhìn, chăm chăm nhìn về phía sảnh lớn bên dưới ký túc xá nam sinh.

Thái độ của Du Hi lạnh như băng, Giang Thư dĩ nhiên cũng chẳng buồn bắt chuyện thêm. Người ngoài thế nào cô chẳng quan tâm, điều duy nhất cô muốn lúc này là đưa Lục Trúc đi khỏi nơi này.

Hai người phụ nữ, cùng lúc dõi theo cửa lớn, đợi người con trai từ trong bước ra. Nhưng đợi mãi, người mà họ chờ vẫn chẳng hề xuất hiện.

Trên lầu, Lục Trúc thản nhiên ngồi xuống ăn tiếp phần bánh chẻo đã nguội lạnh. Cậu không có ý định xuống dưới, chẳng thà ngồi ăn thêm vài miếng còn hơn.

Bánh chẻo vẫn ngon, dù hương vị có hơi giảm chút, nhưng chẳng hề gì.

Hoàng Bảo Thư ngồi bên thở dài bất lực:

“Lục ca, anh thật sự không định xuống à?”

“Chuyện này nói một lúc chẳng rõ được đâu. Dù sao cũng rắc rối hơn chú nghĩ nhiều. Sau này anh giải thích cho, tóm lại bây giờ cứ nghe anh. Nếu chú còn muốn gặp lại anh thì đừng làm gì cả.”

Lục Trúc nói nghe nhẹ như không, nhưng nét mặt lại chẳng giống đùa. Hoàng Bảo Thư đắn đo mãi rồi đập đùi cái bốp:

“Mặc xác! Anh muốn sao thì làm vậy đi!”

Lo chuyện bao đồng đúng là ngu người, hoàng đế còn chưa sốt ruột, thái giám đã lo loạn cả lên – đúng là rỗi hơi.

“Sau này anh mà bị bêu danh là tra nam thì đừng mong em giải thích giùm nha!”

Lục Trúc gật đầu:

“Ừ, sẽ không có cơ hội đó đâu.”

Không bị bêu đâu, chắc là sẽ bị nhốt lại trả thù một trận ra trò, thậm chí còn có thể mất xác nơi hoang dã.

Lục Trúc khẽ thở dài, mắt nhìn thời gian trôi qua từng phút từng giây.

“Ong—Ong—Ong—”

♪ Thổi đi, thổi đi nào, kiêu ngạo của ta, phóng túng của ta… ♪

Cả Lục Trúc lẫn Hoàng Bảo Thư đều nhận được cuộc gọi. Vừa nhìn tên người gọi, hai người mỗi người một góc, bắt máy.

“Alô?” / “Alô? Chị học khóa trên.”

“Bánh chẻo đủ không?” / “Sao cậu ấy chưa xuống vậy?”

“Đủ hay không đâu quan trọng, cho tụi nó nếm thử là được rồi. Còn có mì trộn nữa mà.” / “Cậu ta không chịu xuống. Em cũng hết cách.”

“Được rồi, biết rồi.” – Du Hi cúp máy, liếc Giang Thư một cái rồi xoay người rời đi.

Người phụ nữ đó không đợi Lục Trúc, thế thì Du Hi cũng chẳng việc gì phải ở lại lãng phí thời gian. Còn cậu đang che giấu điều gì, sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.

“Không chịu xuống à… thật khiến người ta đau đầu quá đi ~”

“Chị, đừng đợi nữa. Tên đó đáng bị ăn đòn. Chị chi bằng canh lúc hắn đi học hay làm thêm rồi ra tay luôn.”

“Ồ… Vậy em biết cậu ta làm thêm lúc nào không?”

Hoàng Bảo Thư gãi đầu:

“Thường thì từ mười một rưỡi đến mười hai rưỡi, nhưng cụ thể ở đâu thì em không rõ. Tụi em phân công nhau đối ngoại mà. Hay vầy nha chị, em gửi chị thời khóa biểu của tụi em, khỏi phải lục trên hệ thống.”

“Cảm ơn em nha, bạn Hoàng!”

“Dạ có gì đâu chị!”

“Vậy nha, chị cúp máy đây, bye bye!”

“Tạm…”

Tút—

Giang Thư thu lại nụ cười, ngẩng đầu nhìn tòa nhà mười tám tầng trước mặt.

Đây là nơi nương thân cuối cùng của tên nói dối kia… nhưng hắn sẽ phải ra ngoài, hắn không thể trốn mãi được. Và rồi, hắn sẽ phải trả giá cho tất cả những lời dối trá đó.

Đừng có chết sớm quá đấy nhé~

Giang Thư cũng rời đi, ký túc xá nam trở lại sự yên ắng thường ngày.

Tối hôm đó, Lục Trúc lên giường đi ngủ sớm. Để dễ chìm vào giấc ngủ, cậu còn đặc biệt xin Lý Quý một chai rượu.

“Lục ca, anh bị gì vậy? Trước giờ có bao giờ uống đâu?”

“Thôi đi A Quý, đưa cho anh ấy đi. Con người phải biết trưởng thành chứ.” – Hoàng Bảo Thư ra vẻ triết lý thay Lục Trúc đáp lời.

Lục Trúc nhún vai. Kệ người ta nói gì, miễn có rượu là được.

Vài ngụm rượu mạnh vừa trôi xuống cổ đã khiến cậu cay xè, phần còn lại đưa lại cho Lý Quý, rồi nằm vật ra giường.

Dưới tác dụng của cồn, Lục Trúc nhanh chóng chìm vào hôn mê.

Tất cả là lỗi của tôi…

Tất cả… là lỗi của tôi…

Em không muốn…

Trong cơn mơ hồ, Lục Trúc nghe thấy giọng nói kỳ lạ. Một giọng nói non nớt nhưng bi thương, khiến lòng cậu xao động.

Mắt không mở ra được – có thứ gì che lại sao?

Không đúng, không có cảm giác bị đè ép… thế thì đây là mơ rồi?

Lạ thật.

Khi một người nhận ra mình đang mơ, thường thì đã đến lúc tỉnh lại.

Lục Trúc mở mắt. Lúc này chỉ hơi chếnh choáng chứ không đau đầu, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm lạ thường.

Cậu lấy điện thoại xem giờ – mới hơn sáu giờ sáng, ba người còn lại vẫn ngủ say như chết.

Vươn vai một cái, Lục Trúc định giải phóng bản thân lần nữa, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cậu sững lại.

Mình vừa… mơ thấy gì nhỉ?

Không nhớ nổi. Nhiều người cũng thế – trong mơ cảm xúc rõ ràng như thật, tưởng chừng sẽ khắc ghi suốt đời, thế mà tỉnh dậy lại chẳng nhớ được gì.

Lục Trúc nhíu mày đầy nghi hoặc, rồi cũng thở phào. Không nhớ được thì thôi, chỉ là một giấc mơ mà.

Từ chín giờ tối hôm qua ngủ đến giờ, cũng đủ rồi. Muốn ngủ cũng không được nữa. Hiếm khi dậy sớm thế này… hay là đi ăn sáng nhỉ?

Ý tưởng vụt qua trong đầu, Lục Trúc thấy cũng hay. Lên đại học rồi, cậu gần như quên luôn bữa sáng, quẩy, tào phớ, đều đã xa xôi lắm rồi.

Thử ăn một lần vậy, chỉ một lần thôi. Cẩn thận một chút là không chạm mặt mấy cô nàng kia đâu.

Sau hồi đấu tranh tư tưởng, Lục Trúc dứt khoát rời giường, rửa mặt rồi gọi đồ ăn sáng giao tận nơi.

Cẩn thận vẫn hơn. May mà quanh đây có cửa hàng đồ ăn sáng nhận giao hàng.

Một lát sau, điện thoại Lục Trúc rung lên. Vì ba người kia còn ngủ, cậu bước ra khỏi phòng mới bắt máy.

“Alô? Xin hỏi anh là anh Lục đúng không ạ? Đồ ăn của anh đã đến rồi, phiền anh xuống lấy một chút.”

“Vâng, tôi xuống ngay.”

Được ăn sáng hiếm hoi khiến tâm trạng Lục Trúc khá tốt.

Trong sân trường buổi sáng không nhiều người. Các shipper giao sáng sớm càng hiếm. Cầm phần ăn trên tay, Lục Trúc tiện tay cho luôn đánh giá năm sao.

Nhưng khi quay về, cậu lại lảo đảo khựng lại.

Lục Trúc trông thấy mái tóc dài quen thuộc trong màn sương sớm, cùng gương mặt không thể lẫn vào đâu – tim cậu thoáng run lên. Nhưng người phụ nữ đó chỉ nhíu mày rồi lướt qua, như chẳng hề quen biết.

“Đây đâu phải ký túc xá nữ… ký túc xá nữ ở đâu vậy nhỉ?”

Lục Trúc đứng đờ ra, mắt nhìn theo bóng lưng người ấy khuất dần, trong lòng đầy nghi hoặc.

Vừa rồi là Giang Thư sao? Là cô ấy sao? Sáng sớm thế này đầu óc không tỉnh táo, nhưng nhìn thì… đúng là giống.

Cô ấy lại có thể thản nhiên rời đi như không có gì sao? Vậy chắc… không phải Giang Thư nhỉ?

Nếu là Giang Thư thật, có khi cô ấy đã bịt mắt trói tay chân cậu lại, rồi để cậu nếm mùi dày vò mới đúng…

Vậy rốt cuộc… là Giang Thư thật sao?