"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 109

Không ngoài dự đoán — hoặc nói đúng hơn, ngoài dự đoán thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Ngồi ghế phụ, Chida Akari mặt không cảm xúc quay đầu lại, dưới ánh mắt nghi hoặc của Lục Trúc liền “cạch” một tiếng, lạnh lùng khoá còng số 8 vào tay anh.

Khoé miệng Lục Trúc giật nhẹ, hít sâu một hơi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vũ Dao từng bước từng bước tiến về phía mình.

“Được rồi, người giao cho cô rồi. Không còn chuyện của chúng tôi nữa chứ?”

“Ừ.”

Nghe thấy chưa?

Nghe cái giọng vô tình đó chưa?

Lục Trúc bất mãn ra mặt, ánh mắt đầy oán thán, cứ thế trừng chằm chằm Chida Akari.

“Đừng nhìn nữa, mau đi!” Vũ Dao lạnh lùng hừ một tiếng, kéo anh quay người đi thẳng.

“Cái quái gì vậy! Cô đang xâm phạm quyền tự do thân thể và tinh thần của tôi đấy! Tôi hoàn toàn có quyền kiện cô ra toà!”

Vũ Dao liếc anh một cái, rồi ngay sau đó đưa tay... xé toang chiếc khuy trước ngực mình.

“Anh... sàm sỡ tôi?”

Lục Trúc: ???

“Anh sàm sỡ tôi.”

“... Cô lợi hại thật.”

Nhìn bóng lưng hai người dần đi xa, Saotome Mirai mím môi, vẻ mặt lo lắng.

Nói không lo thì là giả, hơn nữa... lương tâm cũng hơi cắn rứt.

Theo phản xạ, cô định đưa tay kéo Akari lại. “Akari-chan, chúng ta làm thế này... thực sự ổn sao?”

Nhưng tay chưa kịp chạm vào áo thì đã túm hụt.

Mirai ngạc nhiên quay đầu — chẳng biết từ khi nào Akari đã cách cô năm bước, đang gọi điện cho ai đó.

Cô hơi tò mò, nhưng nghe lén điện thoại người khác là không hay. Dù vậy... cũng nghe thấy.

Thôi kệ, vì Akari căn bản chẳng thèm hạ giọng.

“Thất bại rồi.”

“...”

“Anh ta đã bị đưa đi rồi.”

Mirai khựng lại, nghi hoặc càng sâu, đầu nghiêng qua một bên.

[Đã bị đưa đi] — rõ ràng đang nói về Lục Trúc.

Không biết đầu dây bên kia nói gì, Akari ngẩng lên liếc về phía thư viện, im lặng hai giây.

“Cô ấy bảo cô ấy đi sinh con.”

Mirai: ???

Điện thoại cúp máy, Akari cất di động, mới quay lại nhìn Mirai: “Được rồi, xong việc rồi, đi thôi.”

“Nhưng mà... cô... anh ta... con...”

Akari chớp mắt: “Cô muốn nói chuyện vừa nãy à?”

Mirai gật đầu, lại lắc đầu, vẻ mặt rối rắm: “Tôi... không hiểu.”

“Đơn giản thôi, tôi chỉ phối hợp mà thôi.”

“Phối hợp? Cô Du Hi sao?”

“Không, là phối hợp với Lục Trúc.”

“Hả?”

...

Cao Nhan sắc mặt tối sầm, cười cũng chẳng buồn gượng, một nụ cười giả tạo cũng không muốn cho.

Không ngờ Lục Trúc lại vô dụng thế, vừa bắt đầu đã xong, cầm cự được thêm ba giây chắc?

Dù biết con bé Du Hi kia có lẽ đã nhận ra ý đồ của mình, nhưng tốc độ “ngã ngựa” của Lục Trúc vẫn vượt ngoài tưởng tượng.

Thật vô dụng!

Thôi, cũng chẳng sao, thất bại nhiều rồi, thêm một lần cũng chẳng khác gì.

Nhưng mà—

Con bé kia là thế nào?

Đùa thì được, nhưng sinh con?!

Nó nghiêm túc đấy à?

Cao Nhan hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại.

Nói thật, yêu đương cô không can thiệp, không quan tâm, bây giờ thanh niên ai mà chưa yêu vài ba lần?

Nhưng sinh con thì lại là chuyện lớn.

Du Hi chưa bao giờ nói đùa...

Tâm trạng vẫn chưa yên, Cao Nhan nhíu mày, lập tức gọi cho Kunou Kiriko bảo chuẩn bị xe riêng.

Cô vội vàng rời đi, đến mức đi nhanh quá mà vô tình va phải một cô gái.

Chỉ kịp xin lỗi ngắn gọn, Cao Nhan đã hấp tấp lên xe.

Nam Cung Hướng Vãn xoa xoa bờ vai bị đụng đau, trong lòng hơi bực.

Người này vội đi đầu thai chắc?

Lẩm bẩm một câu, cô cúi đầu nhìn điện thoại.

Vẫn không có tin nhắn của... [mớ ký tự lộn xộn].

Phiền chết mất!

...

“Sao cô còn ở đây?”

Phía sau vang lên giọng nói không quá xa lạ, Hướng Vãn cau mày quay lại: “Hình như đâu có quy định cấm đứng ở đây nhỉ?”

Trần Nguyên Nguyên day day thái dương, không muốn tranh cãi với cô, định vòng qua rời đi.

“Khoan đã!” Hướng Vãn gọi giật lại. “Cô có thể liên lạc với Lục Trúc không? Tôi có chuyện muốn hỏi anh ta.”

Nguyên Nguyên khựng một chút, rồi lắc đầu: “Không muốn liên lạc. Với lại, tránh xa anh ta ra.”

Hướng Vãn sững người, biểu cảm kỳ quặc: “Cô chẳng lẽ bị anh ta đá rồi phát hiện mình có thai à?”

Không thể trách cô nghĩ bậy, vì trạng thái tinh thần của Nguyên Nguyên hiện giờ rất hợp với giả thiết đó.

Nguyên Nguyên khẽ cười khổ, lẩm bẩm: “Tôi còn mong mình có thai đấy.”

“Hả?”

“Không có gì, không liên quan tới cô.”

“Hả? Sao lại không liên quan? Là anh ta nhờ tôi tới đây đấy.”

Nguyên Nguyên sững người, nhíu mày, dừng bước: “Lục Trúc bảo cô tới? Cô nghe lời thế?”

“...”

Đúng là tức chết người, cái giọng này chẳng khác gì bảo cô là con chó ngoan ngoãn.

[Lục Trúc, anh xong đời rồi!]

Hướng Vãn hít sâu, mỉm cười: “Tôi nói cho cô nghe nha...”

...

“Hắt xì!” Lục Trúc nhảy mũi một cái, thản nhiên xoa mũi.

Lần này anh đoán ra ngay, chắc là Hướng Vãn đang nói xấu gì đó về mình.

Tốt nhất là thế.

Chỉ sợ Hướng Vãn ngoan ngoãn chẳng nói gì.

Bốp—

Một bàn tay mềm mại vỗ thẳng vào mặt anh, không đau nhưng tiếng rất giòn, đồng thời khiến tim anh khựng một nhịp.

Giọng Du Hi trong trẻo mà lạnh lùng vang lên từ phía trên, mang theo chút run nhẹ: “Em đã nói rồi, anh không trốn được đâu.”

Gương mặt thanh xuân vừa hưng phấn vừa mê say, dù vậy vẫn không làm vẻ đẹp ấy phai mờ.

Một câu thôi: Đẹp thì muốn làm gì cũng được.

Lục Trúc nuốt nước bọt: “Cái đó... có gì ta từ từ nói, em có thể tháo cho anh trước không?”

Cái kiểu trói “mai rùa” này khó chịu lắm, nhất là khi đang ở trong xe, dù là xe thương vụ cũng không khá hơn.

Du Hi không nói, khẽ nhấc mũi chân hất cằm anh lên, như đang lặng lẽ thưởng thức một món tác phẩm nghệ thuật.

Rất mất mặt, nhưng anh chỉ có thể nhẫn nhịn, hơn nữa bây giờ Du Hi... chẳng mang giày.

Vì đại nghĩa, vì thiên hạ thái bình! Chỉ có thể tự thôi miên rằng đây là phần thưởng.

Anh không phải kẻ mê chân...

May mà tình cảnh này không kéo dài lâu, về tới toà chung cư là được tháo trói.

Dù chỉ là bán tự do, nhưng... mục đích của Lục Trúc đã đạt được.

Khoé môi khẽ nhếch, anh hoàn toàn bỏ đi dáng vẻ chật vật ban nãy, trong mắt ánh lên nụ cười không chạm tới đáy.

[Tiếp theo, là thời khắc huy hoàng của anh.]

...

Xe chậm rãi dừng lại, Cao Nhan liếc sang chiếc xe thương vụ đang đỗ ở bãi, hừ lạnh một tiếng.

Quả nhiên ở trong chung cư.

Cô sải bước nhanh hơn, đến mức Kunou Kiriko đi sau cũng không kịp theo.

Rầm —

Cửa bị đẩy mạnh, Cao Nhan quét mắt một vòng, lập tức thấy Lục Trúc đang cài khuy áo sơ mi, dưới lớp vải còn loáng thoáng lộ ra cơ bụng.

Du Hi không có ở đó, Vũ Dao cũng không, chỉ có một người đàn ông trông như vừa “xong việc”.

Sắc mặt trầm xuống, Cao Nhan lạnh giọng: “Anh sung sướng lắm nhỉ?”

Lục Trúc ngẩng lên nhìn cô, nhún vai: “Ờ, cũng tạm. Cái vị đó... tsk!”

Chỉ một câu ngắn, cột giận dữ của Cao Nhan đã bị đẩy lên đỉnh.

Người đàn ông này, hôm nay đừng hòng thoát!