"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 108

1

“Cô gái này, cần giúp gì không?”

Tim Nam Cung Hướng Vãn khẽ hẫng một nhịp.

Cô lập tức cảnh giác, chậm rãi lùi lại một bước, ánh mắt dán chặt vào người phụ nữ vừa xuất hiện — Cao Nghiên.

Trước phản ứng của cô, Cao Nghiên chẳng mấy bận tâm, chỉ khẽ cười nhạt.

Nụ cười kia có sức hút tự nhiên, như thể đó là món trang sức đẹp nhất của một mỹ nhân.

Thế nhưng, Nam Cung Hướng Vãn lại thấy lạnh sống lưng — chỉ bởi một lý do đơn giản: bước chân của Cao Nghiên… không hề phát ra tiếng.

Không thấy kỳ quái sao?!

Ai mà đi lại không một tiếng động chứ? Chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ khiến người ta dựng tóc gáy rồi!

Trong lòng âm thầm chửi Lục Trúc một trận, cô đáp:

“Không cần đâu, tôi chỉ tình cờ đi ngang thôi.”

Nói dứt lời, Nam Cung Hướng Vãn lách qua người Cao Nhan, vội vã rời đi.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, cô chẳng có lý do gì để nán lại.

Cao Nghiên nhìn theo bóng lưng xa dần, ánh mắt thoáng trầm ngâm.

Cô gái này… chưa từng gặp qua.

Nam Cung Hướng Vãn chẳng khiến Cao Nghiên quá bận tâm. Vừa ra khỏi bệnh viện, cô liền gọi điện cho Lục Trúc.

Thế nhưng—

Chuông reo mãi, vẫn không ai bắt máy.

Vốn đã bực sẵn, giờ thì Nam Cung Hướng Vãn hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Tóm gọn một câu: Cho mặt mũi mà không biết nhận à?!

“Đồ chết tiệt! Người đâu rồi?!”

Còn Lục Trúc lúc này—

Khóe miệng co giật, toàn thân căng cứng như dây đàn.

Du Hi: “…”

“Buông ra.”

Lục Trúc im lặng, nhưng lại siết chặt hơn, ánh mắt bướng bỉnh: “Không buông.”

Ôm lấy chân? Gần như thế, chỉ là Lục Trúc đang… ôm chân bàn.

Du Hi chẳng vội, giọng thản nhiên: “Vừa nãy không phải cậu rất hống hách sao?”

“Không… đó là mẹ em bắt làm.”

Nếu khi nãy còn nói bóng gió, thì giờ anh đã thẳng thắn nói luôn.

Du Hi khẽ nhướng mày: “Bà ấy còn bắt anh làm gì nữa?”

“Muốn biết à?”

“…”

“Thì thả anh ra trước.”

Một cơn gió lạnh lướt qua, Lục Trúc rùng mình. Ngay sau đó, một giọng nói chậm rãi vang bên tai:

“Anh mà cũng đòi ra điều kiện?”

Khóe miệng Lục Trúc giật giật, cắn răng: “Đây không phải điều kiện, mà là lý do chính đáng để phòng vệ.”

“Anh đang cưỡng ép phụ nữ đấy.”

“Xin đừng cố tình bóp méo nghĩa câu đó được không!”

Kéo thế nào cũng không gỡ ra nổi, Du Hi hừ lạnh, dứt khoát buông tay, thong thả bước đến bên đầu anh.

Nhưng chưa kịp để Lục Trúc thở phào, cô đã nâng mặt anh lên, giọng bình thản:

“Nói xem, tại sao lại trực tiếp lật bài? Là vì cô gái nào?”

Ục—

Lục Trúc nhìn thấy trong mắt Du Hi ẩn giấu một tia nguy hiểm.

Đây rõ ràng là câu hỏi mất mạng!

“Vì… vì sao em lại nghĩ vậy?”

Du Hi khẽ cười lạnh: “Giang Thư nhập viện, lại ở bệnh viện do nhà em đầu tư, mà mẹ em thì đang gây áp lực với cô ấy, đúng không?”

Anh im lặng. Sự thật đúng là vậy, nhưng không trả lời.

“Còn nữa…” Giọng Du Hi sắc bén hơn, “Còn một người tên Trần Nguyên Nguyên nữa, giải thích đi?”

Đau… quai hàm đau nhức vì bị bóp chặt.

“Không phải… em không muốn gặp anh nữa sao? Giờ lại hỏi mấy chuyện này…”

Trong mắt Du Hi thoáng hiện một tia bối rối, nhưng nhanh chóng biến mất, thay bằng vẻ lạnh nhạt: “Con gái nói giận mà anh cũng tin à?”

Lục Trúc: “…”

Tin? Tin quỷ gì chứ! Nhưng giờ những gì cô nói… cũng không đáng tin luôn!

Cái kiểu giọng điệu này là ai dạy cho cô vậy?

Hít sâu một hơi, Lục Trúc quyết liều, bĩu môi: “Ồ, vậy à. Thế nghĩa là… em chỉ lợi dụng anh, nên mới làm vậy?”

Đặt mình lên cao, chiếm lấy thế chủ động.

Không đánh cược một phen thì không xong. Nếu hôm nay bị Du Hi đưa đi, chưa nói bao giờ mới được thả, mà cho dù có thoát, anh cũng chẳng biết phải sống sao dưới tay Trần Nguyên Nguyên.

Nhưng—

Du Hi nhìn anh thật sâu, đến khi anh thấy chột dạ mới chậm rãi nói:

“Thế còn anh?”

“Hả?”

“Anh lại vì mục đích gì mà tự dâng mình tới cửa?”

Không lừa được… sao?

Lục Trúc gượng cười: “Mục đích? Đương nhiên là muốn hai mẹ con em đừng lôi anh vào nữa.”

“Ồ?” Du Hi khẽ cười. Nụ cười ấy đẹp đến nao lòng, nhưng hoa đẹp nào chẳng có gai.

“Anh thật sự không biết vì sao chúng em muốn anh bỏ vai trò trung gian à?”

Câu nói đầy ẩn ý khiến Lục Trúc hơi nhíu mày, bĩu môi: “Làm sao anh biết được. Người nào người nấy đều thích úp mở như ra câu đố.”

“Không biết? Tốt thôi, dù sao anh biết hay không cũng chẳng quan trọng.”

Du Hi khẽ đưa tay, bấm vào vài chỗ trên người anh. Trong chớp mắt, Lục Trúc cảm giác cơ thể mình như không còn là của mình nữa.

Bịch—

Tiếng ngã xuống đất vang rõ ràng. Du Hi đưa tay liếm nhẹ ngón tay, ánh mắt u ám:

“Đã chọn giả vờ ngu, thì hãy đóng cho trọn vai một thằng ngu.”

Cô phất tay, Ito hiểu ý, tiến lại kéo Lục Trúc lên.

Lục Trúc là người đặc biệt — Du Hi đã biết từ lâu. Từ cái khoảnh khắc rung động ban đầu, cho đến khi Giang Thư tìm cô nói chuyện.

Cô luôn tin anh khác biệt.

Nhưng… mẹ cô lại là một chướng ngại. Dù là trước đây hay bây giờ, bà chưa bao giờ để cô đạt được điều mình muốn.

Không vui…

Rất không vui.

Nên cô mới lựa chọn buông tay, để mẹ tiếp cận và lợi dụng anh, rồi… chờ thời cơ phản đòn.

Lẽ ra mọi thứ sẽ như vậy.

Nhưng tên đàn ông này lại không ngoan, tự dưng lộ thân phận, làm hỏng hết kế hoạch.

Cơ mà… chẳng sao. Miễn kết quả không thay đổi là được.

Du Hi khẽ run tay, đưa lên vuốt má mình, nở một nụ cười méo mó.

“Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ hạnh phúc thôi, anh yêu~”

“Tiểu thư!”

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang. Du Hi lạnh mặt, quay lại — và sững sờ.

“Tiểu thư! Hắn chạy mất rồi!”

Lục Trúc đang cười, miệng cười đến tận mang tai, lao đi với tốc độ như chạy 100 mét.

Đùa à, tưởng anh không chuẩn bị gì sao? Mấy chiêu của Du Hi, anh sớm đã đoán được.

Dù cơ thể vẫn hơi yếu, nhưng không sao!

Ừ! Vẫn chạy được!

Thậm chí còn quay lại liếc một cái, trêu ngươi hết mức.

Nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Du Hi, Lục Trúc càng cười tươi — đúng là hiệu quả anh mong muốn.

Ngay từ đầu, anh đã định làm cô mất bình tĩnh.

Hoàn thành nhiệm vụ?

Hoàn thành cái chân giò ấy!

Cao Nhan đã chơi không đẹp, thì Lục Trúc sao chịu thiệt. Tất nhiên phải ăn miếng trả miếng.

Bi kịch?

Nguồn cơn đâu phải do anh, sao phải chịu đựng mãi?

Thích tính toán à?

Vậy thì… cùng chơi!

Rè… rè… rè…

Mẹ kiếp, lúc này ai lại gọi điện?!

Không thể dừng lại, Lục Trúc quyết định mặc kệ, tiếp tục chạy.

Chỉ khi đến cổng trường, anh mới khom người, chống gối thở hổn hển.

Ừ… không chạy nổi nữa rồi.

Nhưng cũng chẳng cần chạy nữa.

Từ phía sau, chẳng biết từ khi nào, Vũ Dao đã xuất hiện, đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.

Lục Trúc nhếch môi cười thách thức, mở cửa một chiếc xe đậu bên đường.

“Tiền bối Saotome, nhờ chị đó!”

Đúng vậy — đây chính là con bài tẩy của anh!

Thế nhưng—

Saotome Mirai lặng lẽ quay mặt đi, không dám nhìn anh:

“Gomen… Lục-kun…”

Lục Trúc: “???”

Khoan… có gì đó sai sai…