"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 5 - Chương 01

Uất ức…

Thật là quá uất ức…

Chuyện gì thế này chứ!

Hơn mười năm nay, đây là lần đầu tiên Nam Cung Hướng Vãn muốn khóc đến thế. Trước kia cho dù có chịu tủi thân đến mấy, cùng lắm chỉ khiến khóe mắt cô đỏ lên mà thôi.

Giữa đêm hôm khuya khoắt, cô đột nhiên nhận được tin nhắn bảo tới bệnh viện, nói rằng Lục Trúc… không qua khỏi.

Không qua khỏi thì không qua khỏi, liên quan gì đến cô? Anh ta là gì của cô chứ?

Nếu nói cho cùng thì, cô mới là người tài trợ cho anh ta đấy nhé. Cùng lắm bỏ luôn hai vạn tệ là xong!

Nhưng mà, nhưng mà…

Giận thì giận, nhưng cô vẫn phải tới xem. Dù sao chuyện này còn liên quan đến Giang Thư và Trần Nguyên Nguyên.

Hai “ông tổ” này mà xảy ra chuyện thì dự án của cô chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.

Càng nghĩ càng bực. Ban đầu là vì lo đối tác xảy ra vấn đề nên cô mới tìm cách đưa dòng vốn mới vào.

Giờ hay rồi, hai người kia gần như là một phe với nhau cả!

Bực thật sự.

Thôi, thế cũng đành chịu, cùng lắm là mất ngủ một đêm, về ngủ bù là được.

Nhưng mà… nhưng mà —!

Tới bệnh viện, cô lại vô tình đụng ngay một người lẽ ra đang “không qua khỏi”. Chưa kịp kêu đau thì đã thấy tên đàn ông chết tiệt kia nhìn mình với ánh mắt… chẳng có ý tốt gì.

Quá đáng!

Nhưng Nam Cung Hướng Vãn đâu phải loại yếu đuối, từ nhỏ cô đã được huấn luyện tinh anh, trong đó có cả các khóa phòng thân.

Thế nhưng —!

Cô đánh không lại Lục Trúc…

Người này hoàn toàn không cho cô cơ hội ra chiêu, vừa áp sát đã khóa chặt, khiến cô động đậy cũng không nổi.

Như thế mà gọi là “không qua khỏi” á?

Ngay khoảnh khắc đó, Nam Cung Hướng Vãn cảm thấy mình bị lừa trắng trợn. Trên đời này chẳng còn ai chịu nói thật nữa rồi.

Tất nhiên, nếu chỉ đến vậy thôi thì cô vẫn còn nhịn được.

Cùng lắm là chịu chút tủi thân, chút ấm ức, chút tổn thương lòng tự trọng mà thôi.

Nhưng mà… nhưng mà —!

Tên đàn ông này… cái biểu cảm thật là đáng ghét! Cô chưa từng thấy ai như thế bao giờ!

Điều quan trọng nhất là, dù bị giữ chặt đến đau, cơ thể cô lại sinh ra những phản ứng hóa học kỳ quái.

Đó mới là điều khiến cô hoảng loạn nhất.

Muốn khóc thật sự…

Lục Trúc nhìn Nam Cung Hướng Vãn đang rơi nước mắt lã chã mà cạn lời.

Đáng đến thế sao?

Nói mới nhớ, từ khi nào Nam Cung Hướng Vãn lại yếu ớt thế này? Trước giờ… à không, lần… thôi kệ, dù sao cũng hiếm khi thấy cô khóc.

Nghĩ một lát, dù gì cũng là mình làm cô khóc, Lục Trúc quyết định không chọc tức thêm.

Có điều, vẫn phải dặn một câu:

“Ờm… em cứ khóc đi, nhưng đừng khóc thành tiếng, làm ồn người khác thì không hay.”

Nghe kìa! Nghe xem anh ta nói gì đấy!

Còn “đừng khóc thành tiếng”… giỏi thì buông tay ra coi!

Nam Cung Hướng Vãn nghiến răng, mắt đỏ hoe định lườm anh ta, nhưng anh ta lại đứng phía sau nên chẳng thấy gì.

Càng nghĩ càng bực, cô quyết định khi thoát ra được thì việc đầu tiên sẽ là gọi ngay cho Giang Thư và Trần Nguyên Nguyên để mách tội.

Nhịn!

Nhưng mà…

Vẫn chưa hả giận!

Lục Trúc không biết trong đầu cô đang xoay mấy vòng, ra khỏi bệnh viện, anh ta quan sát xung quanh, chắc chắn không có ai mới chịu buông cô ra.

Chát!

Không phải đánh, mà là Lục Trúc đã đoán trước được hành động của cô, lập tức bắt lấy tay cô.

Đòn đánh lén thất bại, Nam Cung Hướng Vãn bỏ cuộc đối đầu trực diện: “Buông tôi ra!”

Giọng cô nghẹn lại, xen chút oán trách. So với tức giận, nó giống như… nũng nịu hơn.

Đánh chính diện thì không lại, đánh lén cũng không xong, cô đành thôi. Khi Lục Trúc buông tay, cô lập tức rút lại, rồi ngồi thụp xuống ôm lấy mình.

Như một cô vợ nhỏ bị bắt nạt.

Nhưng Lục Trúc chẳng phải dạng thương hoa tiếc ngọc, anh chìa tay chọc chọc vào vai cô:

“Đưa điện thoại đây.”

“Dựa vào đâu?!”

Lục Trúc nhướng mày: “Chẳng phải quá rõ sao? Điện thoại ở chỗ em, em chắc chắn sẽ lộ chuyện tôi chưa chết.”

Bị nói trúng tim đen, Nam Cung Hướng Vãn thấy khó chịu hẳn.

Nhưng!

Điện thoại là đồ cá nhân, sao có thể đưa?

Cô lấy lại khí thế, cười lạnh: “Tôi không đưa, anh làm gì được?”

“Không sao cả, cùng lắm chờ điện thoại em hết pin, không dùng được, hiệu quả cũng vậy thôi.”

“…”

Nói thì đúng, nhưng cô không muốn thua dễ dàng vậy.

Thế là…

Nam Cung Hướng Vãn liều mình, rút điện thoại cực nhanh, bấm gọi ngay.

Lục Trúc chỉ bình thản nhìn, không hề ngăn cản.

Chuyện bất thường chắc chắn có quỷ.

Cô cảnh giác lùi lại từng bước.

“Biết ngay em sẽ không ngoan.” Lục Trúc day day trán. “Hay là mình làm một cuộc giao dịch?”

Nam Cung Hướng Vãn hơi khựng lại, cảnh giác càng tăng. Trong khi đó, bên kia điện thoại vẫn chưa có ai bắt máy.

Dưới ánh trăng, môi Lục Trúc khẽ mấp máy, khiến cô từ từ hạ điện thoại xuống.

“Lễ tang” của Lục Trúc diễn ra ngay ngày hôm sau. Ở nơi đất khách quê người, mọi thứ không cần quá cầu kỳ.

Không biết có phải trùng hợp hay không, hôm đó trời rơi tuyết.

Khách đến không nhiều, chỉ lác đác vài người. Tiếng khóc không lớn, nhưng đầy xé lòng.

Nhìn cảnh tượng trên màn hình, Lục Trúc khẽ thở dài.

Nói thật, anh không chịu nổi những cảnh như thế này, vì nó luôn gợi lại ký ức không hay. Nhưng ít nhất, lần này họ sẽ từ bỏ, phải không?

Quên anh ta đi. Ở bên một người như anh ta, chỉ có bất hạnh mà thôi.

“Này…”

Có người vỗ vai từ phía sau. Lục Trúc chỉnh lại cảm xúc, quay đầu.

Nam Cung Hướng Vãn khoanh tay, nhìn anh đầy phức tạp:

“Nói thật, tôi vẫn không hiểu vì sao anh làm vậy.

Cả ba người họ đều là ‘tiểu phú bà’, có ai lại không thích chứ? Sao anh phải bỏ chạy?”

Lục Trúc nhún vai: “Để giữ mạng thôi.”

“Hả?” Cô không hiểu. “Chẳng lẽ họ có thể giết anh à?”

Anh không nói, chỉ quay lưng lại để cô thấy sau lưng mình.

“… Ờ thì, cũng không đến mức vậy chứ? Tôi thấy anh vẫn là kiểu đàn ông gia trưởng thôi.”

Lục Trúc im lặng vài giây, thu lại vẻ đùa cợt, giọng nghiêm túc hẳn:

“Em nghĩ thật à?”

“Chẳng lẽ không đúng?”

“Em quên mình đang ở tầng lớp nào rồi sao?

Em phải biết, ai cũng ngưỡng mộ người giàu, ai cũng muốn thành người giàu.

Nhưng khi thật sự bước vào tầng lớp đó, mới nhận ra nhiều chuyện vẫn chẳng thể tự quyết.

Tình yêu kiểu đó duy trì được bao lâu? Ba năm? Năm năm? Hay mười năm?

Sự ràng buộc sẽ lớn thế nào? Người thân, bạn bè, ai dám chắc lời họ nói sẽ không ảnh hưởng?

Đến lúc đó, ai sẽ là người đau khổ?

Có thể em sẽ nói, vẫn có những trường hợp thành công. Nhưng đó không phải phổ biến.

Tôi không muốn phí tuổi xuân vào canh bạc đó. Cho nên, mọi người cứ vui vẻ chia tay là hơn.”

Một tràng lời khiến Nam Cung Hướng Vãn chẳng biết phản bác thế nào, chỉ im lặng.

Có hiệu quả không ư? Đương nhiên là có — bởi đây là lời mà Lục Trúc đã chuẩn bị riêng để nhắm vào cô.

Anh đâu muốn bị tra hỏi mãi, chỉ cần dựng lên một lý do đủ kín kẽ để cô im miệng là được.