"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 193

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 8

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

99 2253

Tập 1 - Chương 02

Du Hi hít một hơi thật sâu, trong đầu cô toàn là những ký ức dịu dàng, ân cần, chăm sóc chu đáo đến từng li từng tí của anh dành cho cô.

Thế mà tất cả những điều tốt đẹp ấy… lại bị một thằng đàn ông chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới cướp mất!

Không thể tha thứ cho tên giả mạo đó! Tuyệt đối không!

Nhưng mà… hắn ta đang ở đâu?

Cơ thể Du Hi bắt đầu run lên nhè nhẹ, thế nhưng nét mặt lại bình tĩnh đến đáng sợ, thậm chí… có chút hơi hướng của cái chết.

Phải rồi, tìm tên giả đó hỏi chẳng phải là được sao?

Du Hi buông tay, móc điện thoại từ túi váy ra, nhắn cho tên giả mạo hẹn gặp vào buổi tối.

Ngay khoảnh khắc cô cất lại điện thoại, mặt sau của máy đã loang máu từ lòng bàn tay cô.

“Chờ em nhé, anh yêu~”

“Ách xì——!”

Một cái hắt hơi bất ngờ khiến tay Lục Trạch trượt mất, vô tình nhấn nhầm nút R, kỹ năng cuối của Hàn Băng bay thẳng về phía trụ chính của đội mình.

“Đệt! Lục ca, ông diễn tôi à?” Hoàng Bảo Thư chết sững, Lý Quý và Triệu Tử Duệ cũng đồng loạt nhìn về phía Lục Trạch.

Lục Trạch cười gượng: “Cái đó… không trách tôi được đâu, tôi cũng đâu ngờ mình hắt hơi chứ.”

“Thôi kệ đi, tiếp tục, đừng bắn nát trụ nhà là được!”

Lục Trạch nhún vai, xoa mũi rồi lại tập trung vào màn hình.

Thời gian chơi bao giờ cũng trôi nhanh, chẳng mấy chốc trời đã sụp tối.

Mà trời tối mùa hè… có nghĩa là đã rất muộn rồi, vậy mà cả bốn đứa trong phòng vẫn chưa đứa nào ăn tối.

“Sao giờ? Ai đi mua cơm đây?”

Không ai nhúc nhích…

“Lục geigei~” Giọng điệu nịnh nọt của Hoàng Bảo Thư vang lên, khiến ba người còn lại nổi hết da gà. Lục Trạch nhanh chóng giơ tay cản: “Thôi đủ rồi! Tôi đi, tôi đi được chưa!”

“Ê hê hê~ Lục ca đỉnh ghê!”

“Có việc thì gọi anh, không có việc thì gọi là ‘Lục luộc’, đúng không?”

“Tôi thề, từ giờ chỉ gọi anh là ‘anh’ thôi!”

“Xùy! Mồm ông còn thối hơn cả đít chó ấy! Tôi đi đây!”

“Cung tiễn Lục ca!” ×3

Lục Trạch thở dài bất lực, tay cầm bốn thẻ sinh viên rồi rảo bước về phía căng tin.

Khoan đã, hình như trước đó mình còn bảo là hôm nay phải ăn một bữa thật hoành tráng? Mà thôi, còn phải mua về cho ba thằng con trai nữa cơ mà.

Mười phút sau, Lục Trạch xách theo bốn phần cơm rang định quay về ký túc xá, nhưng ngay dưới tòa nhà, cậu lại bắt gặp một người không ngờ tới.

Du Hi? Sao cô ấy lại ở đây?

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Du Hi quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau. Trong khoảnh khắc ấy, Lục Trạch cảm thấy bản thân như bị "khóa mục tiêu".

Cái… cái quái gì vậy? Sao tự nhiên mình lại có cảm giác như con mồi thế này?

Không sao, cứ giả vờ như không thấy mà đi lướt qua là được.

Thế nhưng…

Chụp!

Tay Lục Trạch bị ai đó tóm chặt, đau thật! Ngoảnh đầu lại, thấy Du Hi đang nhìn chằm chằm vào mình, cũng chính cô là người chặn đường cậu về phòng.

Tim Lục Trạch đánh lô tô, không dám nhìn thẳng cô, đành quay mặt đi.

Vừa quay đi, Lục Trạch phát hiện tay cô đang quấn băng trắng xóa.

Trời đất… bị thương vậy mà còn mạnh đến mức này à?!

Im lặng——im lặng——

Cuối cùng, Lục Trạch không chịu nổi nữa, lên tiếng: “Cái đó… bạn có chuyện gì sao?” Giả ngu, giả ngu là đúng bài rồi!

“Quả đỏ quả xanh ngồi thành hàng.” Du Hi nhẹ nhàng thốt ra bảy từ, mà khiến Lục Trạch hốt hoảng cực độ—đây là ám hiệu!

Cô phát hiện chuyện "thay mặt theo đuổi" rồi?! Không được! Trong tình huống này, cứ giả vờ không biết gì thôi!

“Cái… cái đó, tôi không hiểu bạn nói gì…” giọng càng lúc càng nhỏ…

Du Hi nhíu mày, lặp lại một lần nữa: “Quả đỏ quả xanh ngồi thành hàng.”

Cảm giác lực tay cô lại siết mạnh hơn, Lục Trạch đau đến mức phải rít lên, Du Hi nghe thấy thì thoáng hoảng hốt, nhưng chỉ một thoáng thôi, sau đó lại trở nên kiên quyết.

Cô quay người kéo Lục Trạch đi, không cho cậu phản ứng.

“Ê ê ê? Đi đâu vậy? Tôi còn chưa ăn cơm mà! Không phải! Ê!…”

Du Hi chẳng buồn để tâm đến những lời làu bàu, cứ thế kéo cậu tới căn phòng kho chứa cạnh sân vận động, đến đó mới buông tay, quay lưng lại với cậu.

Nhân lúc đó, Lục Trạch vội nhìn cổ tay mình.

Mẹ ơi, in nguyên cả dấu tay đỏ ửng! Quá đáng sợ!

“Bạn học à, tôi—”

Phập!

Một con dao mổ sáng loáng cắm thẳng vào cánh cửa gỗ, ngay sát tai Lục Trạch. Cậu sợ đến mức hồn bay phách lạc, mặt trắng bệch.

Mắt Du Hi đỏ rực, là đỏ theo kiểu… tròng mắt đỏ hẳn lên! Chắc là hiệu ứng đặc biệt gì đó, đúng không? Ha ha, chắc là thế…

“Quả đỏ quả xanh ngồi thành hàng, câu tiếp theo là gì?” Giọng Du Hi lạnh lẽo vang bên tai Lục Trạch, chẳng khác nào tiếng gọi của tử thần.

Cô định giết mình thật à?!

Nhưng Lục Trạch vẫn không tin là cô dám đâm thật. Đừng thấy cậu đang sợ, chứ cậu vẫn còn tự tin lắm!

“Tôi thật sự không biết…”

Phập!

Trước khi ý thức rơi vào hư vô, điều cuối cùng Lục Trạch nghĩ là: Cô ấy… đâm thật rồi…

Lượt sống thứ hai.

Cảm giác ngạt thở kéo đến, Lục Trạch bật dậy, mồ hôi đầm đìa, thở dốc dữ dội.

“Quả đỏ quả xanh ngồi thành hàng, câu tiếp theo.”

Mắt cậu trợn trừng—cảnh tượng trước mắt y hệt như ban nãy! Ảo giác sao? Không đúng! Cái cảm giác tuyệt vọng trước khi chết ấy, không thể là ảo được!

Mình… xuyên rồi? Khởi động lại? Ha ha ha! Là phim quay hả?!

“Tôi không biết…”

Phập!

Lượt sống thứ ba.

“Tôi thật sự không biết…”

Phập!

Lượt sống thứ tư.

Lục Trạch tê liệt toàn thân. Cậu thật sự sợ rồi. Người ta bảo quá tam ba bận, cậu thì chết đến lần thứ tư rồi!

Nhìn con dao mổ sáng loáng, Lục Trạch nuốt nước bọt đánh ực:

“Mo… một miếng một trái nhỏ…”

Nhục quá đi mất! Sao hồi đó lại chọn cái ám hiệu sến súa thế này?!

Nhưng như vậy chắc là qua được rồi nhỉ?

Du Hi rút dao lại, Lục Trạch thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa kịp mừng, con dao đã lại phập—cắm vào bên còn lại của cánh cửa.

Du Hi giơ điện thoại lên, giọng lạnh như băng: “Quả nhiên là cậu. Tại sao lại lừa tôi?”

Lục Trạch nhìn lên màn hình—là ảnh chụp đoạn chat giữa cậu và “ông chủ”—toang rồi! Bị phát hiện chuyện giả mạo rồi! Lòng Lục Trạch lạnh toát.

Một giọt nước mắt bất chợt lăn dài trên má Du Hi.

“Tại sao lại lừa tôi? Tại sao lại lừa tôi… tại sao…”

Cô run rẩy, tay cầm dao cũng bắt đầu run. Nhưng giây sau đó, Du Hi ngẩng đầu lên, ánh mắt khóa chặt lấy Lục Trạch.

“Cho dù là giả, cậu cũng phải tiếp tục giả đến cùng!”

Phập!

Lượt sống thứ tư—tử vong!

Lục Trạch: Đừng hỏi vì sao không phản kháng, thật sự tôi có thử rồi! Nhưng làm gì có cô gái nào khỏe đến thế chứ?!

Lượt sống thứ năm.

“Cho dù là giả, cậu cũng phải tiếp tục giả đến cùng!”

Lục Trạch lập tức phản ứng, nhưng con dao của Du Hi đã bổ xuống. Cậu cắn răng, liều mạng!

“Xin lỗi!” Cậu bất ngờ ôm chặt lấy Du Hi.

Hành động đột ngột khiến cô sững lại, lưỡi dao lệch hướng, nhưng vẫn đâm vào vai cậu.

Đau chết mất!!!

Lục Trạch muốn hét lên, nhưng bốn lần chết liên tiếp khiến cậu buộc mình phải giữ bình tĩnh.

“Xin lỗi… Tôi đã lừa cậu… Nhưng tôi thật sự hối hận… Tôi nhận ra mình đã yêu cậu mất rồi… Xin lỗi…”

Leng keng——

Dao mổ rơi xuống đất.

Lục Trạch biết mình… sống rồi. Ván cờ tử đã xoay chuyển!