"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 193

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 8

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

99 2253

Tập 1 - Chương 05

Du Hi nhìn Lục Trạch thật sâu, không nói gì, chỉ khẽ hé môi.

Lục Trạch thở phào nhẹ nhõm. Cô mà làm động tác này thì có nghĩa là tuy không vui, nhưng cũng tạm coi như qua ải rồi.

Vậy tiếp theo, chính là màn... đút ăn.

Đút ăn...

Xấu hổ thật đấy! Giờ trên bàn còn gì ăn được đâu? Gần như tất cả đều vào bụng Lục Trạch rồi, giờ chỉ còn lại mớ rau thừa canh cặn.

Giờ làm sao đây?

Du Hi vẫn đang chờ, Lục Trạch không dám lơ là, loay hoay một hồi cuối cùng cũng tìm được một con tôm hùm nhìn còn tàm tạm. Cậu bóc vỏ, gắp miếng thịt tôm rồi đưa về phía cô.

Bóc. Vỏ. Gắp. Thịt.

Miếng thịt tôm vừa chạm đến môi, Du Hi liền khép miệng lại, ánh mắt như dao găm khiến Lục Trạch đau rát.

“Cậu sợ chạm vào tôi đến thế sao?”

Sát khí——Sát khí——!

Lục Trạch vội vàng lắc đầu, nặn ra nụ cười gượng gạo để che giấu sợ hãi: “Ha ha ha, sao lại thế được!”

“Vậy tại sao cậu còn phải bày đặt dùng đũa?”

“Thì… chẳng phải vì sạch sẽ, vệ sinh sao…”

Lời lẽ trơn tru, miệng lưỡi khéo léo, nhưng Du Hi không mắc bẫy, lạnh nhạt nói: “Tôi đã bảo rồi, tôi không chê cậu.”

Lục Trạch nuốt nước bọt, chẳng còn cách nào khác đành dùng tay nhón lấy miếng thịt tôm, rồi đưa thẳng đến miệng tử thần.

Du Hi ăn rồi. Không những ăn miếng tôm, mà còn mút cả đầu ngón tay Lục Trạch, đầu lưỡi ẩm ướt lướt qua thần kinh đầu ngón tay khiến cậu lạnh cả sống lưng.

Tình thú cái rắm gì! Đó rõ ràng là thợ săn đang liếm môi trước bữa tiệc thịt sống!

Lục Trạch rút tay về, khi thoát khỏi “hố đen” ấy còn kéo theo một vệt sáng lấp lánh. Cậu lập tức dời mắt đi nơi khác, không dám nhìn.

Du Hi ưu nhã lau miệng, tay lại chỉ vào bàn: “Tiếp.”

Còn nữa hả?! Lục Trạch cứng đờ cả người, bàn này còn cái quỷ gì ăn đâu?

Khoan—có đấy! Nhớ lúc gọi món hình như Du Hi có hỏi muốn uống gì không, đồ uống! Cứu tinh chính là đồ uống!

Nhưng… đồ uống đâu rồi?

Lục Trạch nhìn quanh mà chẳng thấy cái ly nào, lúc này Du Hi lại thản nhiên lên tiếng: “Cậu đang tìm cái này à?”

Cậu nhìn vào ly trà sữa trên tay Du Hi, yếu ớt gật đầu, giây sau cái ly đã nằm trong tay mình.

“A.”

Đến cả trà sữa cũng phải đút hả?

Lục Trạch cạn lời, nhưng vẫn ngoan ngoãn cắm ống hút, đưa đến bên môi Du Hi. Cô uống một ngụm, liếc Lục Trạch một cái, rồi chỉ tay vào bàn.

Lục Trạch nghiêng đầu nhìn theo. Rốt cuộc bà cô này lại định làm gì?

Ngay khoảnh khắc Lục Trạch quay đầu, ánh mắt Du Hi tối sầm lại, chộp lấy mặt cậu rồi hôn xuống.

Chất lỏng tràn vào cổ họng khiến Lục Trạch suýt nghẹn chết. Cùng lúc đó, cậu cũng hiểu ra một điều.

Đồ tội lỗi nào lại đi đựng rượu trong ly trà sữa vậy chứ?!

Rượu này độ không hề nhẹ, cổ họng cay rát, đầu cũng bắt đầu choáng váng. Lục Trạch ôm ngực ho sặc sụa sang một bên.

Còn Du Hi thì vẫn nhàn nhã uống tiếp như chưa có chuyện gì, khiến Lục Trạch nhìn mà ngơ cả người.

Khoan đã—vấn đề bây giờ là tửu lượng à? Phải hỏi—tại sao cô ấy lại gọi rượu?

Để khử trùng à…

Lục Trạch nhìn vào khoảng không, ánh mắt mất hết hy vọng sống.

Du Hi đứng dậy, mang theo ly rượu đến trước mặt Lục Trạch, bóp cằm cậu rồi đổ vào.

Ác ma!

Thứ cuối cùng Lục Trạch thấy được trước khi mất ý thức là nụ cười méo mó mang đầy bệnh hoạn của Du Hi.

Tạm biệt thế gian…

Tít tít tít——tít tít tít——tít tít tít——

Lục Trạch bị tiếng chuông báo thức đánh thức. Ý thức dần trở lại, điều đầu tiên cảm nhận được là đầu đau như búa bổ và vai nhức như kim châm. Hai cơn đau cùng lúc, cũng đủ giúp cậu tỉnh táo nhanh chóng.

Nhưng khi tỉnh rồi, Lục Trạch lại muốn ngất tiếp—trước mắt là một căn phòng xa lạ, khăn trải giường trắng, chăn trắng…

Là khách sạn?!

Xong rồi! Bị… lấy mất rồi!!!

À không, quần còn nguyên. Lục Trạch thở phào nhẹ nhõm, kiểm tra sơ toàn thân không có “khu vực nguy hiểm” nào bị động đến mới yên tâm thật sự.

Du Hi dường như không có ở đây. Lục Trạch cẩn thận quan sát một vòng, ngay cả nhà vệ sinh cũng không bỏ qua. Sau khi xác nhận chỉ có mình, cậu mới thả người nằm xuống giường, bắt đầu suy nghĩ cuộc đời.

Rốt cuộc tại sao lại như thế? Tại sao Du Hi cứ bám riết lấy cậu? Và cả cái cảm giác chết đi sống lại kia… là mơ hay là…

Toàn là những chuyện cậu không thể hiểu nổi. Nhưng có một điều chắc chắn—cảm giác bị giết đó, quá chân thực, quá đáng sợ.

Thôi, đừng nghĩ nữa, mong là tất cả chỉ là một giấc mơ.

Lục Trạch sờ soạng tìm điện thoại xem giờ, nhưng lật tung cả giường cũng không thấy.

Lạ thật. Không lẽ bị Du Hi lấy rồi?

Không biết điện thoại trong phòng có gọi được ra không?

Lục Trạch thử một cái, không ngờ lại gọi được. Nhưng chuông điện thoại lại vang lên… từ hướng cửa ra vào.

Không lẽ… Du Hi đang đứng ngoài cửa?!

Lục Trạch rón rén bước tới, không thấy ai. Thở phào. Còn điện thoại, hình như đặt trong cái hộp trên tủ giày.

Chiếc hộp dài dài, nhìn giống hộp điện thoại? Mà đúng là hộp điện thoại thật—vấn đề là, điện thoại bên trong…

Lục Trạch cầm chiếc 14 Pro mới tinh lên. Đây chắc chắn không phải cái máy Xiaomi “cùi bắp” của cậu. Nhưng chuông lại đúng là của máy cậu.

Tại sao SIM của mình lại nằm trong cái máy này?!

Gãi đầu hoang mang, cậu thấy trong hộp còn có một tờ giấy:

〔Điện thoại cũ của cậu hỏng rồi, sau này dùng cái này.〕

Không cần đoán cũng biết ai viết.

Lục Trạch không biết nên cười hay nên khóc. Xiaomi đổi iPhone 14, tính ra cũng lời đấy. Nhưng dữ liệu thì mất sạch, mấy GB cũng tan thành mây khói…

Trong hộp không hề thấy xác Xiaomi đâu cả, chắc Du Hi không có ý định để cậu “quay đầu”, bắt buộc phải nhận máy mới.

Lục Trạch vò đầu bứt tai, quyết tâm không nhận cái điện thoại này. Nhận rồi chưa biết còn dính phải trò gì. Giờ cứ tạm dùng, lát nữa đi mua cái khác.

Nhưng khi nhìn thấy màn hình khóa, cậu lặng người.

Là một bức ảnh. Nhân vật chính là Du Hi và cậu, cả hai nằm chung trên giường, dưới tấm chăn chỉ lộ nửa thân trên, không mảnh vải che thân…

Lục Trạch chết lặng. Không ngờ Du Hi còn chơi tới nước này.

Tay run rẩy mở khóa, lại phát hiện một điều chẳng lành. Dù có vân tay nhưng cậu không hề biết mật mã khóa màn hình. Quyền riêng tư bị tước sạch, khiến cậu càng quyết tâm đổi điện thoại.

Nhưng ngay giây sau…

〔Đã liên kết Thanh toán Gia Đình〕

(Tất cả phần “thanh toán gia đình” sau đây chỉ là thiết lập giả định, vì thật ra tôi cũng chưa từng dùng…)

Một tin nhắn từ tài khoản có biệt danh “Vợ Yêu” gửi tới. Ảnh đại diện, chữ ký, không thể quen thuộc hơn—chính là Du Hi.

Lục Trạch lập tức mở tài khoản kiểm tra. Quả nhiên đã được liên kết. Liên kết thẳng với tài khoản cậu. Lục Trạch định hủy liên kết, nhưng hệ thống yêu cầu… mật khẩu.

Hỏng rồi! Vậy là không thể mua máy khác!

Nếu Du Hi phát hiện cậu tiêu “một đống tiền” ở cửa hàng điện thoại, chẳng phải sẽ lập tức chạy tới hỏi tội sao?

A——chết còn hơn…

Lục Trạch vô lực nằm bẹp xuống giường, cho đến khi điện thoại phòng vang lên thông báo thời gian, mới kéo cậu về lại hiện thực.

Giờ phải làm sao đây? Lục Trạch cảm thấy hoang mang cực độ, như thể bị Du Hi bóp chặt không buông. Muốn thoát khỏi, e là… quá khó.

Cậu thở dài một tiếng, quyết định trước hết phải quay về trường, khi cần thiết sẽ cầu cứu anh em huynh đệ!

Ừm! Cứ làm thế đi!

Cùng lúc đó, Du Hi, lẽ ra đang ngồi học nghiêm túc, lại đang chăm chú nhìn chằm chằm vào điện thoại. Trên màn hình, một chấm đỏ đang di chuyển—đang tiến vào khuôn viên trường.