"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 193

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 8

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

99 2253

Tập 1 - Chương 01

Người thay thế “cẩu độc thân”: Một nghề chuyên phục vụ các cô gái muốn được người ta săn đón, theo đuổi như nữ thần nhưng lại không muốn tốn quá nhiều công sức. Khi nhiệm vụ hoàn thành, chính là lúc tiền bạc chảy về tài khoản.

Lưu ý: Sau khi tài khoản được bàn giao lại cho “ông chủ”, mọi trách nhiệm về sau đều do ông chủ tự gánh.

[Ông chủ, đơn của anh em đã hoàn thành, em gửi lại tài khoản đây, thanh toán nốt nhé, cảm ơn ạ!]

[Ông chủ, đơn của anh em đã hoàn thành, em chuyển lại tài khoản, nhớ thanh toán phần còn lại nha!]

...

Trong căn phòng trọ cũ kỹ, Lục Trúc gửi tin nhắn báo hoàn thành đơn cho từng ông chủ xong, liền ném điện thoại sang một bên, ngả lưng xuống giường, khoan khoái vươn vai một cái thật dài.

“Mệt chết đi được! Biết thế không ôm nhiều đơn một lúc cho rồi.”

Vừa xong, cậu mới xử lý xong ba đơn hàng: một là "Tảng băng Nam Cực" của Học viện Y – Du Hi, hai là “Chị đại thiên tài” Trần Nguyên Nguyên của Học viện Luật, ba là “Tiểu thư dịu dàng” Giang Thư bên Học viện Nghệ thuật.

Cả ba người, ai cũng khó nhằn hơn người còn lại. Lục Trúc tốn không ít thời gian và công sức mới "lên đơn thành công".

Giờ thì ổn rồi, đơn xong, tiền cũng sắp về tay.

Tối nay nhất định phải ăn một bữa ra trò!

Lục Trúc bước ra khỏi căn phòng trọ tạm bợ, liếc nhìn chốn cũ đã ở hơn một tháng, trong lòng dấy lên chút lưu luyến…

Không đời nào! Gia quay lại ký túc xá đây! Gá gá gá!

Căn phòng này cậu thuê chỉ để tiện cho việc thu thập thông tin đối tượng, chứ trong trường thì bất tiện đủ đường, bị bạn cùng phòng phát hiện thì phiền lắm.

Giờ nhiệm vụ xong rồi, căn phòng này cũng có thể trả lại được.

“Ôi dào ôi! Sướng rơn cả người!”

Ting!

Tiếng thông báo từ điện thoại vang lên, ánh mắt Lục Trúc sáng lên – là tin báo chuyển khoản!

Cậu vội lôi điện thoại ra xem – đúng là từ ông chủ.

[Ông chủ số 1: Ok anh em, vất vả rồi. Tối nay hẹn được em Hi ra gặp rồi nhé! Chuyển khoản: 500 tệ.]

Oh yeah! Về tay 500 tệ, cộng thêm 200 tiền cọc, trừ đi 300 tiền thuê phòng, chi phí lúc làm “cẩu độc thân thay thế” đều do ông chủ chi, tính ra còn lãi gọn gàng 400 tệ!

Hoàn mỹ .jpg

Trở về ký túc xá quen thuộc, Lục Trúc phấn khích đẩy cửa xông vào, hét lớn:

“Con ơi! Ba về rồi đây!”

…Mấy con quạ bay ngang trời. Trong phòng chẳng có ai. Không khí hơi… ngượng.

Ủa? Tụi nó đi đâu hết rồi? Giờ này sao lại chẳng có ai trong phòng?

Lục Trúc nghi hoặc nhắn vào nhóm chat ký túc xá:

[Lục Ba: Mấy đứa đâu cả rồi?]

[Hoàng – đang bận ngắm gái: Má ơi! Lục chủ sống lại rồi kìa!]

[Một đấm đập nát hàng hiệu: Má ơi! Lục chủ sống lại rồi! +1]

[Gọi tui là anh Triệu: Má ơi! Lục chủ sống lại rồi! +1]

Lục Trúc trợn trắng mắt, mấy thằng quỷ này là cứ phải cà khịa mới chịu à?

[Lục Ba: Bớt xàm! Tụi bây đâu rồi?]

[Hoàng – đang bận ngắm gái: Ở sân bóng nè, mau tới đi Lục ca, có người đang tỏ tình kìa!]

Ồ hố! Có chuyện hay đây! Lục Trúc hớn hở kéo dép chạy đi.

Vừa tới nơi, Lục Trúc liền nhìn thấy ở giữa sân bóng là một trận hoa hồng xếp thành hình trái tim. Một cậu trai ăn mặc bảnh bao đứng giữa, tay cầm bộ điều khiển máy bay không người lái – chắc hẳn là nam chính hôm nay.

Nhưng mà sao nhìn mặt quen quen nhỉ?

“Lục ca! Ở đây nè!”

Nghe tiếng gọi, Lục Trúc ngoái đầu lại liền thấy ba đứa trong phòng trọ – Hoàng Bảo Thư, Lý Quý và Triệu Tử Duệ đang ngồi chễm chệ trên khán đài.

Lục Trúc cười hớn hở, đi về phía bọn họ. “Sao rồi? Tới đâu rồi?”

Hoàng Bảo Thư xua tay. “Chưa bắt đầu nữa, mà Lục ca biết ai là nữ chính hôm nay không?”

“Là ai?”

“Hoa khôi Học viện Y – Du Hi đó!”

Nghe tới cái tên này, Lục Trúc bỗng nhớ ra vì sao gã nam chính lại quen quen – chẳng phải là một trong những ông chủ của mình sao?

Ồ mẹ ơi! Nôn nóng dữ ha, còn chưa tối đã tính chơi lớn rồi?

Mà thôi kệ, dù sao nhiệm vụ của mình cũng xong rồi.

“Có hạt dưa không?”

“Có cái đầu ông á, lát nữa bị ông bảo vệ bắt lại chửi nữa, ăn tạm miếng dưa hấu đi!”

Nói xong, Lý Quý đưa qua cho Lục Trúc một miếng dưa, cậu nhún vai nhận lấy.

Tiếc thật, ăn “dưa” mà không có hạt, đúng là mất hồn mất vía!

Mười phút sau…

“Sao lâu vậy trời?” – Lục Trúc chờ tới muốn héo người, đã đánh 2v2 bài tiến lên mấy lượt rồi.

“Ai mà biết! Lục ca, nhanh! Đánh đi!”

“Đến rồi! A ha! Ba con 2!”

Hiệu ứng hoành tráng hiện lên màn hình, Lục Trúc đắc thắng. Nhưng Hoàng Bảo Thư bật cười đầy gian xảo.

“Tám con J! Há há há! Bất ngờ chưa!”

“Móa ơi!”

Không ngoài dự đoán, Lục Trúc với Triệu Tử Duệ thua sml, phải xem quảng cáo để kiếm đậu tiếp.

Quảng cáo vừa phát được nửa chừng, Hoàng Bảo Thư đột ngột vỗ vai hai người.

“Đừng xem nữa! Người tới rồi!”

Từ cổng sân bóng, một cô gái mặc đồng phục JK, mang tất cao quá gối bước vào. Mái tóc xoăn nâu buông dài, dù mặt mộc vẫn đẹp áp đảo mọi hotgirl mạng.

Chính là Du Hi – “Tảng băng Nam Cực” danh tiếng lẫy lừng của Học viện Y.

Giờ phút này, “tảng băng” kia như đang có dấu hiệu tan chảy. Nhìn về phía trung tâm sân bóng, môi cô khẽ cong lên.

“Móa! Băng sơn biết cười rồi!” – Hoàng Bảo Thư kinh ngạc thốt lên. Lý Quý và Triệu Tử Duệ cũng trợn tròn mắt. Chỉ có Lục Trúc là giữ vẻ mặt bình thản.

Nếu không vì sợ bị lộ, cậu đã muốn ngẩng cao đầu vỗ ngực tự hào:

Cô ấy cười, là nhờ công của tôi đấy!

Nhưng đáng tiếc, không thể. Thôi cứ an phận ăn dưa đi.

Mà công nhận, miếng dưa này… ngọt thật.

Du Hi bước vào trung tâm sân, chàng trai kia trước ánh mắt của hàng trăm người đưa bó hoa hồng ra.

Thế nhưng, Du Hi lại không lập tức nhận lấy. Môi cô mấp máy, như nói gì đó.

“Ủa, sao không nhận ta?” – Lý Quý thắc mắc. “Ai mà biết?” – Hoàng Bảo Thư nhún vai.

Lục Trúc bắt đầu cảm thấy bất an. Đến miếng dưa Triệu Tử Duệ đưa cũng chẳng buồn cầm.

Không lẽ… ông chủ kia không đọc kỹ thông tin mình gửi à?

“Nhận đi Lục ca, đứng đực ra đó làm gì? Quên đi, giờ người ta là bạn gái người khác rồi!” – Triệu Tử Duệ mỏi tay, ép miếng dưa vào tay Lục Trúc.

“Tui thấy… hình như có gì sai sai?” – Hoàng Bảo Thư lên tiếng.

Và đúng như dự cảm xấu đó, nụ cười trên môi Du Hi vụt tắt, thay bằng gương mặt lạnh lùng còn hơn trước.

Cô xoay người bước đi, dứt khoát không chần chừ. Nam chính định gọi với theo, nhưng Du Hi chẳng hề quay đầu.

Cú twist mà chẳng ai trong sân ngờ tới – ngoại trừ Lục Trúc. Ban nãy ai cũng nghĩ cô ấy sẽ đồng ý, nhìn gương mặt là biết vui lắm rồi mà… Thế mà lại bị "đánh úp" bất ngờ!

“Cái dưa này… đúng là thú vị thật!” – Sau phút ngỡ ngàng, ba người bạn gật gù cảm thán, cảm thấy không uổng công đi hóng. Chỉ có Lục Trúc lắc đầu tiếc rẻ.

Trẻ con mà, hấp tấp quá.

Tiền thì khỏi trả lại nhé. Tự ông chủ làm hỏng đấy!

“Về thôi, vô chơi Liên Quân!” – Dưa ăn xong rồi, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Hoàng Bảo Thư quyết định rút quân, kéo anh em về làm một trận.

Lục Trúc khẽ thở dài lần cuối rồi cũng đi theo.

Còn về phía Du Hi – rời khỏi sân bóng, ánh mắt cô mất đi mọi ánh sáng. Cô biết rõ, người tỏ tình hôm nay không phải là anh ấy. Người đó thậm chí còn không trả lời được ám ngữ.

Nhưng tại sao… hắn lại có tài khoản của anh?

Du Hi siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, nhưng cô không cảm thấy đau. Không đúng, có đau. Là tim đau.

“Em… sẽ không để anh trốn thoát đâu…”