CHAP 47 TRƯỚC BỨC TƯỢNG
Kết thúc bữa sáng, Nina ngay lập tức đứng dậy và chuẩn bị lau dọn đống chén dĩa trên bàn của họ. Những động tác trôi chày và lanh nhẹn của cô cho ta thấy được một mức độ thành thạo rõ ràng về thói quen thường ngày này. Khiến ta không khó để có thể đoán rằng, ngoài việc lau dọn chén dĩa như này ra, cô cũng là người phụ trách về mức độ sạch sẽ và ngăn nắp của các căn phòng ngủ trong căn nhà.
Duncan cũng có rất nhiều lí do để không can thiệp và có thể giúp cô một tay, một phần lớn cũng vì danh tính thật sự của anh cũng chỉ là một ông bác già yếu và buông thả. Quá khứ và đạo đức của hắn ta đã bị vấy bẩn bởi những lần cống hiến cho một giáo hội dị giáo đang phá sản ngoài kia, tạo nên một danh tính khiến anh phải suy xét lại những hành động của mình. Nhưng hiện tại anh đã không còn là “anh” trước kia nữa. Một sự thúc giục mạnh mẽ đang thôi thúc lấy anh, khiến anh không thể kìm lại mà “cướp” đi chiếc khay lớn trên đôi bàn tay của Nina. “Để ta phụ cháu,” anh đề nghị, “Ta thấy rất khổ tâm khi phải bắt cháu khuân đi khuân lại một đống thứ nặng như thế này.”
Nina cảm thấy rất sốc, một đôi mắt chữ A mồm chữ O đang hiện rõ trên khuôn mặt cô. Cô hé mở đôi môi của mình, chuẩn bị lên tiếng cãi lại anh nhưng giây lát sau cũng đành phải khép lại khi cô thấy Duncan quay lưng và tiến bước về phía cầu thang.
Nhanh chóng, cô chạy lại và bước đi cùng với anh. “Bác à,” cô nhắc, “Để ý xíu đi ạ. Sức khoẻ của bác vẫn còn rất bấp bênh ấy ạ, như bác sĩ đã chuẩn đoán…”
“Bác sĩ à… Cháu đang nói đến bác sĩ Albert phải không?” Duncan đáp lại mà không thèm nhìn lại sau lưng khi họ đang bước đi trên bậc cầu thang. Cái tên ấy đã mơ hồ vang vọng trong ký ức của anh, để rồi anh cũng nhận ra đó cũng chính là của vị bác sĩ riêng của mình. “Dù sao thì, bệnh tình của ta vẫn còn là một bí ẩn mà nhỉ. Ông ấy tốt nhất thì cũng chỉ có thể cho ta những phương pháp tạm thời như đống thuốc giảm đau mà thôi.”
“…Nhưng mà, bác cũng nên nghe theo lời khuyên của ông ấy chứ ạ,” Nina tiếp tục đáp lại anh, dõi bước theo anh cho tận phòng bếp. “Ít nhất, thì ông ấy cũng đã giúp bác duy trì sức khoẻ của mình rồi mà…”
Nói được nửa câu, Nina liền bị ngắt lại bởi một loạt tiếng vỗ cánh đột ngột vang lên từ đâu đó. Cả hai người họ liền quay mặt lại nhìn, dồn sự chú ý bởi một bóng hình mờ nhạt lướt nhanh qua họ, vẽ một đường quỹ đạo không thể nào nhầm lẫn.
“Bác Duncan, có thứ gì vừa lao vào phòng bác kìa!” Nina hét, sau đó liền ngay lập tức đuổi theo. “Có thể là mấy con mèo bên nhà hàng xóm ấy ạ…”
“Đừng…”
Duncan chỉ có thể thốt lên được một từ trước khi Nina bật tung cánh cửa phòng ngủ của anh. Bất ngờ chưa, trong đấy lại có một con bồ câu trắng tinh đang oai phong diễm lệ đậu trong căn phòng ngủ của anh.
Vị khách nhỏ bé và mỏ nhọn này bất ngờ thay lại đang đậu bấp bênh trên nóc tủ quần áo, đang gắp một miếng khoai tây chiên bằng một bên móng vuốt và rất háo hức mà nhét nó và mỏ của mình trước khi cánh cửa bật mở. Một cảnh tượng vừa kì lạ và cũng vừa hài hước, một chú bồ câu đã bị bắt quả tang bởi một cô bé loài người khi đang nhâm nhi bữa ăn nhẹ của nó.
“Ah… gu gu?” Chú bồ câu, tức Ai, nhanh chóng chỉnh đốn lại dáng vẻ của mình, vỗ vỗ đôi cánh của nó để trông có thể giống một chú bồ câu “bình thường” nhất có thể.
Duncan liền hướng mắt nhìn về phía ô cửa sổ đang mở to của căn phòng, thấy rõ một một tầm nhìn thông thoáng của một bến tàu trải rộng phía những mái nhà. Mặt anh nhăn lại sau khi nhận ra nguồn gốc về miếng ăn mà Ai đã ăn trộm – bé ấy chắc hẳn đã liều lĩnh bay đến tận bến tàu để có thể tự mình gắp trộm một miếng khoai tây chiên về cho mình.
“Một con chim bồ câu á?” Nina cuối cùng cũng bừng tỉnh lại, xoay mặt lại nhìn Duncan mà không thể tin nổi. “Bác Duncan! Có một con chim bồ câu đang đậu ở trong phòng của bác kìa!”
“Ừ, ta thấy mà,” Duncan trả lời cô với một chút phiền toái. “Nhưng mà ta không có quen biết gì nó cả.”
Ai nhanh chóng bỏ miếng khoai tây chiên đang ăn dở và vỗ cánh bay lại và đậu trên bờ vai vững chắc của Duncan. Bé ấy mô tả động tác lắc đầu, phản đối lại với lời chối bỏ của anh trước đó.
“Được rồi, được rồi~ chú chim này tự nhiên bay vào đây vào sáng nay,” Duncan thở dài và nói. “Nó có thể là một con chim đã bay lạc đi mất từ nhà của ai đó, nhưng cũng không được thông minh cho lắm khi nãy ta cho nó ăn và giờ nó không muốn rời đi luôn rồi.”
Ai như thể có thể hiểu được những lời nói của anh, liền đáp lại bằng một tiếng “gu gu” to và rõ ràng.
Nếu như chẳng hề có người ngoài nào quanh đây và nếu như Duncan cũng chưa hề đưa ra một mệnh lệnh rõ ràng nào để bé nó giữ im lặng như vậy, thì giờ nó rất có thể cũng đã thở một tràng từ xác nhận “Ah đúng vậy đấy, đúng vậy đấy, đúng vậy đấy” để đáp lại anh.
Nina không nghĩ ngợi nhiều mà lắng nghe và chấp nhận lấy lời giải thích của bác mình. Đôi mắt cô, long lanh một cách tò mò, cẩn thận điều hướng tình hình hiện tại. “Vậy… bác định sẽ giữ nó lại chứ? Cháu có thể nuôi nó không ạ?”
Nina đang rất háo hức và nhiệt tình, cũng bởi Ai cũng là một chú bồ câu với một vẻ ngoài cực kì diễm lệ và dễ thương cùng với một bộ lông vũ trắng muốt không tỳ vết, nên cũng không bất ngờ khi cô ấy lại có thể nhanh chóng bị thu hút đến nhường này.
Duncan giả vờ không chắc một chút trước khi gật đầu quyết định. “Được, cháu có thể, nhưng chỉ khi chú chim nó chịu ở lại đấy nhé. Nếu có ngày nó tự nhiên bay mất thì đừng có phàn nàn với ta đấy.”
Khuôn mặt Nina liền nở rộ một nụ cười vui tươi. “Tuyệt vời! Cháu biết là bác sẽ hiểu mà!”
…
Hiện hữu tại trung tâm trái tim của Thánh đường Bão Tố, trong một nơi liêng thiêng với mục đích chính dùng để thờ nguyện, đang đứng ngay thẳng, trang trọng và tôn kính trước một bức tượng thờ hùng vĩ của Nữ thần Bão Tố là ngài Tổng giám mục Valentine. Ông ấy mặc trên mình một bộ áo choàng linh mục đen và ảm đạm, dáng người cao, mảnh khảnh của ông được làm nổi bật lên bởi một mái tóc bạc trắng lưa thưa cùng với một đôi mắt trầm tĩnh và lặng yên như đại dương. Hiện trước ông, cũng đang đắm chìm trong một cuộc trò chuyện nghiêm túc với ông là một nữ Thẩm tra viên Vanna, người đã chủ động tìm kiếm những lời khuyên từ ông từ rất sớm.
“… Nếu như giấc mơ của cô thực chất là một điềm báo, vậy thì chắc hẳn nó chính là tàu Vanished,” Valentine khẳng định, xác nhận những lo lắng trong lòng Vanna.
Trong khi chức danh tổng giám mục và thẩm tra viên tương đương với nhau, thì cũng không có gì lạ khi người đằng sau lại chủ động đi xin lời chỉ dẫn từ người đằng trước, cũng bởi giáo sĩ là những người có hiểu biết rộng và sâu sắc về những vấn đề tôn giáo hơn so với những vị chiến binh chiến đầu tại tiền tuyến.
“Vậy nó thật sự là tàu Vanished sao?” Vanna hỏi, một giọng điệu đầy cam chịu. Cô cũng đã đoán trước câu trả lời từ trước. “Ban đầu tôi nghĩ…”
“Cô ban đầu cho rằng nó cũng chỉ là truyền thuyết thôi, đúng chứ? Những câu chuyện được thêu dệt lên về một con tàu ma do sự mê tín dị đoan và lo âu của những thuỷ thủ tại các quán rượu ngoài cảng biển?” Valentine xen vào, như thể biết trước được những gì Vanna định nói. “Sự tồn tại của tàu Vanished là một sự thật lịch sử được tất cả các thảnh quốc và các cơ quan giáo hội thừa nhận. Nó không phải là một truyền thuyết, mà là một thực tế đã được ghi nhận lại trong những văn tự lịch sử được lưu trữ của chúng ta.”
“Tôi hoàn toàn thừa nhận là tàu Vanished đã từng tồn tại trong một hình hài vật chất, và bản vẽ của nó cũng có thể được tìm thấy trong viện lưu trữ của thành phố chúng ta. Tuy nhiên những tài liệu đó đều liên quan đến lịch sử của nó như là một con tàu hàng hải thực thụ, từ lúc mà Thuyền trưởng Duncan vẫn còn là một con người phàm trần mắt thịt…” Vanna đáp, một giọng điệu trang trọng. Vẻ mặt của cô nhanh chóng thay đổi thành một thái độ cảnh giác khi cô đưa mắt liếc nhìn bức tượng đứng gác phía sau ngài tổng giám mục. “Tuy nhiên, vấn đề then chốt ở đây, là con tàu đã được ghi nhận rõ ràng là biến mất vào trong Không gian con hơn một thế kỷ trước. Rất nhiều người tị nạn từ Tuy Châu Thập Tam Đảo đã chứng kiến cảnh tượng khi quê nhà và con tàu huyền thoại đó đã cùng bị nuốt chửng thảm khốc bởi hiện tượng sụp đổ biên giới, mãi mãi biến mất vào những Vực sâu bí ẩn. Trong những thập kỷ sau đó, bất chấp những lời kể chứng kiến lẻ tẻ về sự tái xuất hiện của tàu Vanished vào thế giới thực, thì lại không hề có một bằng chứng xác thực nào được công bố cả, và nhiều học giả vẫn hoài nghi, rằng liệu con tàu huyền thoại đó có thực sự là đã ‘phục sinh’ hay không…”
“Liệu thực sự có khả năng khi một vật thể hay một thực thể bị hấp thụ bởi Không gian con có thể quay trở lại và hiện hữu tại thế giới thực hay không?”
“… Cho tới hiện tại, tàu Vanished vẫn là một thực thể duy nhất có báo cáo về sự ‘phục sinh’ và trở lại từ Không gian con; đó là sự thật mà chúng ta được biết. Ngay cả vậy, những gì chúng ta biết cũng chỉ hoàn toàn dựa vào những lần chứng kiến và tường thuật lẻ tẻ mà thôi; đó cũng là một sự thật mà chúng ta cũng không thể chối bỏ. Như cô đã đưa ra trước đó, các học giả cũng có nhiều ý kiến bất đồng về khả năng ‘phục sinh’ trở lại của con tàu, nhưng thật sự thì đây không phải là ý chính mà chúng ta cần phải quan tâm…” Ánh mắt của lão giám mục đột nhiên trở nên xuyên thấu, khoá chặt vào Vanna khi giọng điệu của ông dần trở nên nghiêm trọng hơn. “Câu hỏi quan trọng nhất của chúng ta hiện tại – thì chính xác là thứ gì mới khiến cô trở nên bất an đến như thế?”