Tàn Dư Nơi Biển Sâu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web novel [51-100] - Chap 53- Dĩ thừa

CHAP 53 – DĨ THỪA

Sau khi Duncan thành công trở về con tàu ma ảo của mình, anh đã phải bất ngờ và sững sờ trước những lần bày trò ngớ ngẩn của Alice. Cô nàng búp bê kiểu gothic vui nhộn, quậy phá và tương đối lạ lùng này lâu lâu lại làm những việc khiến anh cực kì khó hiểu và không thể nào đoán trước.

Trong tâm trí Duncan, hình ảnh của Alice tương tự như một quý cô sang chảnh và tinh tế cùng với một phép sống rất chi là chuẩn mực, y như những bức chân dung của các quý nương quý tộc được vẽ lên từ những bức canvas sơn dầu lâu đời trong viện triển lãm. Nhưng sự thật thì, cô ấy cũng có cho mình một vài khuyết điểm kỳ quặc, điển hình như việc có thể thoải mái sử dụng chiếc hòm gỗ của mình mà lả lướt trên mặt biển cùng với những lần luyên thuyên vô nghĩa và không hồi kết của cô. Cho dù vậy, những đặc điểm lạ lùng và kém duyên ấy của cô cũng bị lấp đi và khuất ẩn đằng sau một vẻ đẹp tao nhã và quyến rũ ấy. Tuy nhiên, sự thật thì việc anh mong đợi quý cô Alice này hành xử một cách nghiêm trang và lãnh đạm như một con búp bê thì thực sự rất là xa vời.

Để ý tới bầu không khí căng thẳng đang diễn ra trong căn phòng, Alice lo lắng cẩn thận dò xét nét mặt của Duncan và cất tiếng, “Thuyền trưởng à, ngài bực bội vì tôi đúng không ạ? Tôi có thể giải thích ạ…”

Tương đối khó chịu nhưng cũng đành lòng thông cảm, Duncan đáp, “Ta biết là cô có ý tốt, mặc dù thì mọi chuyện trông có vẻ như chả được suông sẻ cho lắm. Nhưng mà cô cũng đã biết rằng đồ vật trên khắp con tàu này cũng có sinh lực riêng của chúng rồi mà nhỉ, nên là ta sẽ rất là cảm kích nếu như cô hỏi ta hoặc ngài thuyền phó trước cô quyết định làm chuyện gì đó.”

Hiểu rõ những gì Duncan nói, Alice lanh lẹ gật đầu đồng ý, “Hiểu ạ thưa thuyền trưởng, sẽ không có sai phạm nào nữa đâu ạ, thưa thuyền trưởng!”

Nhanh chóng, cô liền quay mặt nhìn sang đầu dê, thì thầm trong suy tư, “Vậy là lòng tốt của tôi bị phản tác dụng rồi hả?”

Đầu dê liền trả lời rằng, “Hiện tại thì có vẻ là như vậy rồi.”

Tương đối mệt mỏi nhưng vẫn phải duy trì một giọng điệu nghiêm nghị, Duncan bảo Alice, “Nếu như cô thật sự muốn giúp một tay, thì có một vài việc như kiểm tra đống cá khô đang treo treo ở boong tàu hoặc là sắp xếp lại mấy cái thang để chừa chổ để thực phẩm trong căn bếp. Gần đây thôi, tàu Vanished có thể sẽ có một vài cơ hội để cung cấp thêm một vài nguồn lương thực cho con tàu. Tuy nhiên thì ta cũng nên nhấn mạnh rằng cô nên tránh xa đống vũ khí và đạn dược ở khoang dưới. Không giống với thuyền phó, bọn chúng đều thiếu khả năng nhận thức và dễ phản ứng bốc đồng khi bị kích động từ tác nhân bên ngoài. Còn ta thì chả muốn có một vụ cháy nổ nào trên con tàu của ta, và ta cũng không muốn phải dùng chổi để quét đi đống tro bụi trộn lẫn giữa đạn pháo và thân xác của cô xuống biển đâu.”

Lắng nghe lời cảnh báo từ Duncan, Alice liền rùng mình, hứa rằng sẽ không bao giờ lại gần đống đồ vật nguy hiểm đó và nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Duncan bật cười vì trông thấy rằng chuyện này thực sự lại khá là buồn cười. Thay vì phải sống trên một con tàu lạnh lẽo và buồn bã, thì giờ anh đã có một cô nàng búp bê vui nhộn để bầu bạn, thắp lên một nguồn sáng sinh động và đầy sức sống cho cả không gian trên con tàu, khiến con tàu trở thành một nơi ấm cúng và đáng để trở về hơn.

Lặng lẽ quan sát tâm trạng phấn khởi của ngài thuyền trưởng, Đầu dê chỉ đơn giản mà cất tiếng, “Trông ngài có vẻ như đang vui lắm nhỉ, thưa thuyền trưởng. Tôi có để ý là ngài đang giữ vật gì đó trong tay ạ… có phải là một di vật mà ngài đoạt được từ chuyến di chuyển Linh Giới vừa rồi không ạ, tương tự như con dao tế lễ như lần trước ấy?”

Duncan liếc xuống tấm bùa mặt trời trong tay và giơ lên cho Đầu dê thấy. Cất lại mấy chai rượu ở trong phòng, anh quyết định sẽ nghiên cứu mấy vật phẩm thú vị ấy một cách riêng tư hơn.

“Là một chiến lợi phẩm,” Duncan gật đầu xác nhận. “Tương tự như cách mà ta có được con dao tế lễ như lần trước.”

“A ha!” Đầu dê hứng khởi đáp lại. “Thật sự, không gì có thể mong đợi hơn từ ngài thuyền trưởng Duncan cả. Ngài luôn trở về cùng với một lượng lớn chiến lợi phẩm đáng giá, những di vật chứa đựng một nguồn sức mạnh to lớn và mạnh mẽ… Chờ đã, thứ tôi thấy có phải là một tấm bùa mặt trời không ạ?”

Thú vị, Duncan nhướng một bên chân mày và hỏi, “Ngươi nhận ra thứ này à? Đúng vậy, nó là một biểu tượng tượng trưng cho mặt trời. Một nhóm thành viên dị giáo đã sử dụng đó lên người ta, khiến ta không còn cách nào khác ngoài ‘tử tế’ mà chấp nhận lấy món đồ vật này.”

“Tôi… tôi có biết một vài chuyện liên quan tới nó,” Đầu dê trả lời, cất lên một giọng lộ rõ một thái độ tương đối cảnh giác đối với tấm biểu tượng này. “Những tên thờ nguyện mặt trời cổ xưa đã xem những món đồ vật này như là một thánh di vật. Từ sâu trong tận gốc rễ, bọn chúng tin về một quan niệm rằng bằng cách đúc kim loại trông thực sự giống mặt trời và thấm nó bằng máu người, bọn chúng sẽ có thể truyền được sức mạnh của mặt trời vào những cổ ngữ được khắc trên tấm kim loại. Bằng cách đó, bọn chúng sẽ có thể tạo ra vô số các vật phẩm ma thuật hạ cấp khác nhau… Lá bùa này đóng vai trò như một huy hiệu nhận dạng giữa các thành viên giáo hội mặt trời, giúp bọn chúng phân biệt được giữa những người ngoài và người cùng đạo, từ đó ngăn cản những tên dị giáo khác có thể trà trộn vào một trong số bọn chúng…”

“À, vậy ra thứ này dùng để phân biệt giữa bạn và thù sao… thứ chức năng này giờ thì lại làm ta tò mò thật đấy,” Duncan ngẫm, tiếp nhận vào đầu một đống thông tin mới mẻ này. “Mặc dù, theo cá nhân ta, ta chả thấy nó thật sự hữu ích gì đối với ta cả.”

Đầu dê, dần trở nên lo lắng hơn và thay đổi giọng điệu của mình, “Chuyện gì đã xảy ra với mấy tên tín đồ xấc xược đó vậy ạ? Hầu hết bọn chúng đều là những kẻ mê muội và cuồng tín. Thậm chí cả những tên cướp biển tàn bạo nhất cũng thường phải do dự khi đối đầu trực tiếp với mấy tên cuồng đạo đắm chìm trong việc tìm kiếm những di vật cổ đại đấy ấy ạ. Nếu bọn chúng ngang ngược đến mức…”

“Bọn chúng không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi,” Duncan cộc lốc xen vào, giữ vững tư thế của mình khi chú ý tới sự thay đổi thất thường trong thái độ của Đầu dê. “Và theo phản ứng từ ngươi, trông có vẻ như ngượi cũng chứa chan một thái độ khá là khinh thường đối với những đám người tự xưng là ‘Tín đồ Nhật Thần,’ ta nói có đúng không?”

Đã dành một khoảng thời gian kha khá trên con tàu, Duncan cũng đã dần làm quen với những điều kỳ quặc của tên “thuyền phó” khác thường này của mình. Thân là thuyền trưởng của con tàu, anh yên tâm khi khả năng nổi loạn của cái tượng gổ này là cực kì ít, vậy nên anh có thể thoái mái mà toả ra không gian một bầu không khí uy quyền và mạnh mẽ.

“Ai mà quen biết gì với đám tông đồ mù quáng theo đuổi một mặt trời từ thời cổ đại chứ? ‘Ánh sáng’ và ‘trật tự’ mà bọn chúng hằng mong ước đã không còn được thế giới này chấp nhận từ lâu rồi,” Đầu dê như thường lệ đáp lại câu hỏi của Duncan. “Mọi thứ trong kỷ nguyên hiện tại của chúng ta đều phải tắm mình dưới ánh nắng của thứ mặt trời tạm thời này – thậm trí có là con tàu Vanished, cả đại dương – những ác linh lang thang dưới tận biển sâu, và tất cả mọi thứ nằm ở trung gian của thế giới. Bên cạnh đám tà giáo ấy, thì chẳng có thực thể hay tồn tại nào mong mỏi về sự phục sinh của một mặt trời xưa cũ lên thời đại hiện tại này đâu…”

Với một ánh mắt và cảm xúc khá rõ rệt, Đầu dê ngừng lại trong chốc lát rồi mới nói tiếp, “Nhưng mà nói lại, điều quan trọng mà chúng ta cần phải hiểu rõ rằng đa số đám tà giáo đó, chừng 99%, đều đơn thuần chỉ là nạn nhân của quá trình chuyền bá của Giáo hội Mặt Trời. Bọn chúng chỉ là một lũ ngốc bị não rửa, vốn không biết mình theo đuổi và tôn thờ cái gì. Họ xem những kẻ tự xưng là “Dĩ thừa của mặt trời” như là những nhà tiên tri và đấng cứu thế, lý tưởng hoá thế giới thời cổ đại như là một thiên đường trong mơ. Nhưng trong mắt tôi, bọn “Dĩ thừa của mặt trời” căn bản không coi đám cuồng tín đó là như là một con người thực thụ… Chúng hành động không khác gì mình được sinh ra và là con cháu của biển cả vậy.”

“Bọn Dĩ thừa của mặt trời sao? Nghĩa là gì cơ?” Duncan hỏi, thú vị trước một thuật ngữ mới lạ. Tâm trạng anh đang cực kì phấn khởi khi đang nghịch ngợm lá bùa mặt trời trong tay trong khi đang cố gắng giữ vững một thái độ điềm tĩnh. “Dĩ thừa Mặt Trời ư? Ta chẳng gặp kẻ nào được gọi như vậy trong mấy chuyến đi Linh Giới của ta cả.”

“Cũng chẳng bất ngờ gì cho cam. Bọn dĩ thừa mặt trời sẽ chẳng dám lộ diện ra thế giới bên ngoài đâu ạ. Thậm trí dưới một vỏ bọc như là một con người bình thường, bọn chúng luôn toả ra một bầu không khí đầy tà giáo và sẽ bị phát hiện ngay lập tức bởi những chiếc mũi siêu thính từ Giáo hội Bão Tố. Về bản chất, bọn chúng cũng chỉ là những kẻ kế thừa. Là những tàn tích và dấu vết từ một kỷ nguyên đã bị lãng quên từ lâu, những kẻ kế thừa ấy lẽ ra nên được chôn vùi bởi dòng chảy thời gian từ và được trưng bày tại viện bảo tàng rồi mới đúng. Tuy nhiên thì lại đáng tiếc thay, bọn chúng vẫn còn tồn tại tới tận ngày nay và cũng là một trong những đám rắc rối nhất để có thể giải quyết.”

Lần đầu tiên trong đời, Duncan cảm thấy vô cùng mừng rỡ trước sự hiện diện của chiếc tượng đầu dê nhiều chuyện này. Những câu từ luyên thuyên không ngừng từ nó, mặc dù thường rất khó chịu, nhưng lâu lâu cũng chứa chan những thông tin cực kì quý giá đối với anh.

Sau một hồi hỏi xoáy đáp xoay với Đầu dê, Duncan cũng có thể hốt được một lượng lớn thông tin mới mẻ đã trốn thoát được khỏi tầm ngắm của anh khi vẫn còn ở thành quốc Pland.

Trong thế giới này, cũng có tồn tại một giống loài khác được gọi là “Dĩ thừa” – một loài không được chào đón cho lắm bởi những mối liên kết giữa bọn chúng và một quá khứ xa xôi.

Trong khi hiện tại những đám cuồng giáo thờ nguyện “Chân Nhật Thần” nhiều vô số kể, thì hầu hết bọn chúng cũng chỉ là những con rối với những tâm trí bị tẩy trắng và bị kiểm soát bởi những thế lực cấp cao mà không hề hay biết gì. Những thế lực cấp cao đứng đằng sau tất cả, những tồn tại được gọi lạ dĩ thừa mặt trời, đã thực hiện những âm mưu tà ác của chúng từ tận hang ổ xa xôi của bọn chúng. Mục tiêu của bọn chúng là gì? Chính là tích trữ lại sức mạnh của mình thông qua việc tiến hành các nghi lễ hiến tế.

Quan trọng nhất, rằng Đầu dê cũng chấp chứa một thái độ vô cùng khinh thường đối với những tên dị giáo và dĩ thừa mặt trời – những kẻ đã thao túng mọi thứ từ sâu trong bóng tối.

Vậy thì chuyện này có nghĩa là gì? Một suy đoán khá là ngay thẳng. Rằng tàu Vanished, hay chính xác hơn, là vị Thuyền trưởng Duncan hàng thật, và những kẻ tự xưng là “dĩ thừa” không phải là đồng minh. Mà thực tế, bọn họ cũng có thể được xem như là một kẻ thù chính thức.

Hiểu rõ về chuyện này, Duncan cảm thấy thật khôn ngoan trước việc bản thân anh để lộ ra những tương tác giữa anh và đám dị giáo mặt trời ấy với Đầu dê. Nếu như anh không nói ra, anh có thể vẫn sẽ chẳng hề biết một chút kiến thức nào giống như vừa rồi, những thông tin mà sẽ chẳng bao giờ có thể được ghi chép trong những cuốn tập sách từ Nina.

Chìm sâu vào trong suy nghĩ, Duncan rời khỏi căn cabin thuyền trưởng và bắt đầu dạo bước xung quanh boong tàu.

Nếu những lời Đầu dê nói vừa rồi là sự thật, thì những tên dĩ thừa ấy có thể là những tàn dư còn sót lại từ Kỷ Nguyên Trật Tự. Vậy khi trong một thế giới có thể chứa chấp những tồn tại dĩ thừa mặt trời như vậy, thì những đáy Vực sâu dĩ nhiên cũng có thể tồn tại những cá nhân tương tự như bọn chúng…

Vô thức, Duncan bước đi tới mép của boong tàu, đối mặt với một mặt biển trải dài vô tận và bao la của đại dương.

Đại dương… một nơi tồn tại những thực thể dị quặc và đáng sợ vượt xa so với những dạng sinh vật sống dưới mặt nước mà anh hằng am hiểu.