Tàn Dư Nơi Biển Sâu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu chuyện về việc thua trận cá cược với bạn thuở nhỏ và bị lấy đi lần đầu

(Đang ra)

Câu chuyện về việc thua trận cá cược với bạn thuở nhỏ và bị lấy đi lần đầu

Inukai Anzu (犬甘あんず)

Khi Wakaba lần lượt đánh mất những trải nghiệm lần đầu tiên, cô bắt đầu nhận ra rằng “sự thù ghét” không phải là điều duy nhất cô cảm thấy về Komaki.

3 14

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

307 9134

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

25 342

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

19 235

A Fairy Tale for the Villains

(Đang ra)

A Fairy Tale for the Villains

Nuts And Spices; 냥이와 향신료

Từ vựng Hán tự Dịch Đang tìm kiếm ... Tiếng Anh Từ điển JP

9 341

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

108 3207

Web novel [51-100] - Chap 59 - Cánh cửa này dẫn tới Thất Hương Hòa

CHAP 59 – CÁNH CỬA NÀY DẪN TỚI THẤT HƯƠNG HÒA

Toàn bộ khoang dưới của Vanished đã bị vỡ vụn thành từng mảnh, và thực tại hiện thực bên trong một không gian le lói qua những mảnh vỡ rải rác ấy đều đã hoàn toàn bị nuốt chửng bởi một khoảng không đen tuyền, cùng với vô vàn những tia sáng hỗn loạn lấp lánh, tô điểm cho một màu đen của hư vô.

Đây chính là thứ đại diện cho ‘cấu trúc đáy tàu’ của tàu Vanished ư? Nếu thật là vậy, thì thứ gì đang được ẩn dấu đằng sau những vụn vỡ rải rác bên trong căn cabin này? Liệu đó có phải là một cảnh tượng dị quặc và ghê rợn chỉ có thể được tìm thấy tại những nơi sâu thẳm nhất của đại dương Vô Cận Hải chăng?

Cẩn trọng, Duncan cẩn thận bước hai bước về phía trước hướng về phía những mảnh gỗ đang lơ lửng, trong khi vẫn đang liên tục đảm bảo rằng lối thoát vẫn luôn nằm trong tầm nhìn của mình mà không bị biến mất một cách bí ẩn.

“Thuyền trưởng à…” giọng của Alice, một chất giọng lo lắng, sợ hãi lại cất lên. Một giọng nói “nhân tính” hơn bao giờ hết, cô nàng búp bê đưa đầu nhìn qua khung cửa, một đôi mắt hãi hùng khi đang run sợ. “Tất cả… tất cả đều nằm trong kế hoạch cả, đúng không ạ?”

Nội tâm của Duncan thực chất lại còn đang căng thẳng hơn cả cô nàng búp bê này. Sau cùng thì, Alice thì lại có một người thuyền trưởng để có thể mù quáng mà dựa vào, trong khi anh lại chẳng hề có một ai. Tuy nhiên, đối mặt với sự hiện diện của Alice cùng với các “quy tắc của thuyền viên” mà đầu dê trước đó có nói tới, Duncan cố gắng tự trấn an bản thân mình, ổn định lại tinh thần và thể hiện một dáng vẻ tự tin và bình tĩnh.

“Không sao,” anh nhẹ nhàng trấn an cô, “Vanished luôn có những bất ngờ có thể vượt xa trí tưởng tượng của cô đấy.”

“Đúng vậy ạ, thật không thể nào có thể ngờ được luôn ạ…” Alice lẩm bẩm. Thái độ điềm đạm của Duncan giúp sự căng thẳng trong cô vơi đi được đôi phần khi cô đang mãi quan sát những mảnh vỡ xung quanh – những thứ đã từng là một phần của một nơi đáy tàu của con tàu Vanished. “Thuyền trưởng, có vẻ như không có nước tràn vào.”

Duncan nghĩ qua về câu nói của cô trước khi nhướng mày lên thể hiện sự tò mò. “Ý của cô là đây có thể là phần bị chìm dưới nước của tàu Vanished sao?”

Ngơ ngác, Alice hỏi: “Hả? Sao ngài lại hỏi vậy?”

Một biểu cảm vô tư, Duncan trả lời: “Bởi vì cô đã từng trải nghiệm rồi mà.”

“Chẳng phải là do ngài quăng tôi xuống nước sao…?” Alice vô thức đáp, sau đó liền sửa lại ngay lập tức. “Tôi không nghĩ vậy…đại dương toàn là nước. Thậm trí cho dù Vô Cận Hải có khác thường đến đâu, thì bên dưới mặt biển chắc chắn phải có nước, nhưng bên ngoài này lại trông giống như… giống như…”

“Một vực sâu đen tuyền xen kẽ với vô vàn những luồng sáng hỗn loạn,” Duncan chốt lại câu của cô, lắc đầu như thể không thể tin được. Bước tới gần rìa mép của tấm ván gỗ đang trôi nổi mà anh đang đứng, anh nhìn xuống dòng sáng lấp lánh đang chảy dưới chân mình. “Đáy tàu của Vanished… không thuộc trong không gian tại đại dương Vô Cận Hải.”

Vô cùng sửng sốt, Alice liền hỏi: “Hả? Vậy thì chúng ta đang ở đâu cơ chứ?”

Duncan ngăn bản thân mình trả lời. Sự thật là, anh cũng chả biết nữa. Tuy nhiên, trong tâm trí anh lại bắt đầu nghi ngờ về một điều.

Rằng liệu thực chất con tàu hiện tại đang cùng lúc liên tục di chuyển giữa các chiều không gian khác nhau chăng? Rằng ở trên mặt nước, ở thực tại vật lý đang tồn tại một con tàu Vanished ở dạng vật chất nguyên vẹn, trong khi thực tế, thì các bộ phận và khu vực khác nhau trên con tàu lại đang tồn tại ở các chiều không gian khác nhau. Giả thuyết này có thể giải thích cho việc khi ta càng tiến sâu hơn vào trong tàu Vanished, thì thực tại xung quanh các căn cabin lại càng trở nên kì quặc và đáng sợ hơn. Có lẽ những cảm giác âm u và rùng rợn ấy thực chất không phải là do những căn cabin ấy gây ra.

Nhưng nếu nó đúng là sự thật, thì không gian này thực chất là ở đâu nếu như không phải ở Vô Cận Hải? Ở đây không hề giống với Linh Giới, cũng chả tương đồng với những cung đường hầm tăm tối mà Duncan đã bước qua… Vậy liệu đây có phải là một “thể hiện” của một chiều không gian “sâu hơn” và bí ẩn hơn không?

Cùng với một tâm trí đang bị xoay tới xoay lui bởi những dự đoán và giả thuyết, Duncan cẩn thận từ từ đưa tay sang hông và rút ra thanh kiếm cướp biển của mình. Thay vì sử dụng cơ thể của anh, anh quyết định sẽ sử dụng thanh kiếm này để thí nghiệm, cũng bởi anh không chắc liệu rằng có một thực thể tà ác nào đang lẩn trốn sau trong những lớp màn đêm ấy, đang chực chờ và tận dụng một cơ hội hoàn hảo để có thể ào ra tấn công anh hay không.

Tuy nhiên, anh liền ngay lập tức bị ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra trước mắt anh.

Phần đỉnh nhọn của thanh kiếm cướp biển mà anh dùng để thọc vào dường như đã biến mất, chỉ để sau đó liền xuất hiện giữa những đống mảnh vỡ đang trôi nổi ở đằng xa.

Đôi mày anh ngơ ngác nhăn lại khi anh tiếp tục thọc vào một chổ khác, chỉ để có thể quan sát một cảnh tượng tương tự xảy ra ở một nơi khác.

Sau đó anh nhận ra.

Những khu vực trông có vẻ như đã bị chia cắt này thực chất đều đã được kết nối lại với nhau về mặt không gian, và cấu trúc giống như đã bị vỡ vụn của đáy tàu thực chất vẫn còn nguyên vẹn!

Khám phá và làm rõ ra được hiện tượng bí ẩn này, anh cẩn thận quan sát xung quanh để chắc chắn không còn dị tượng nào khác trước khi có thể thở một hơi thật dài và sâu.

Những “vỡ vụn” này, thực tế, chỉ là những cú lừa mà thôi. Chỉ là những thứ đã đánh lừa các giác quan của bọn họ.

Nhưng, chính xác thì “thứ” gì đã gây ra hiện tượng này? Là do sự chồng chất không gian chăng? Hay là của một thể hiện bị hư hại của một chiều không gian cao hơn chiếu vào một chiều không gian thấp hơn?

Duncan lướt nhanh qua lượng thông tin và kiến thức mà anh có được, cho dù bọn chúng có đáng tin hay không, để có thể thử giải thích được những sự kiện kì lạ đang diễn ra trước mắt anh.

Trong khi ấy, Alice vẫn đang quan sát anh, tò mò và ngơ ngác khi ngài thuyền trưởng đang làm cái gì đó rất lạ tại những bậc thềm gỗ đang lơ lửng ở phía trước. Lát sau, cô cuối cùng cũng cất tiếng hỏi, “Thuyền trưởng… ngài đang làm một nghi lễ đặc biệt gì đó… để xoa dịu căn cabin ạ?”

Bất ngờ, anh nhanh chóng thu kiếm lại và đáp, “Đúng rồi đấy…”

“Ồ, hay vậy ạ!” Đôi mắt của Alice lấp lánh, “Ngài có tính làm hết với tất cả những mảnh gỗ ở đây luôn không ạ?”

“… Một là đủ rồi,” Duncan đáp lại trong khi vẫn giữ cho mình một vẻ mặt ngầu lòi, sau đó liền ngay lập tức đánh lạc hướng cô ấy trước khi cô có cơ hội tò mò hỏi sâu thêm nữa, “Đi tiếp thôi.”

Vừa nói, anh vừa kiểm tra chức năng của ngọn đèn có còn như cũ hay không trước khi giơ nó lên cao, xát lại gần mình. Anh bước về phía trước, một hướng đi mà một đi sẽ không trở lại nếu như anh đoán sai, và bất ngờ thay, chẳng có gì kì dị xảy ra sau đó cả…

Cũng giống như lần anh thử nghiệm với thanh kiếm trước đó, Duncan đã có thể trực tiếp “bỏ qua” quá trình bước “vào” vết nứt, bước thẳng đến những mảnh vỡ ở phía đối diện như khi đi bộ xung quanh một căn cabin bình thường.

Mồm chữ ‘O’ mắt chữ ‘A’, Alice sửng sốt quan sát ngài thuyền trưởng mà không chớp mắt. Mặc dù đã chứng kiến rằng ngài ấy vẫn còn rất “bình thường,” trong lòng cô vẫn còn tồn đọng một chút sợ hãi. Phấn chấn lại tinh thần, cô quyết định dũng cảm vượt qua nổi sợ mà nhắm mắt chạy thẳng về phía trước. Đúng vậy, việc này vô tình khiến cô lao thẳng về phía Duncan, một người chẳng hề hay biết gì cả và bị húc một phát đến ngây cả người.

Lấy lại thăng bằng, anh mệt mỏi và vô cảm đưa mắt nhìn về phía cô nàng búp bê vừa đâm sầm vào lưng mình – một cơ thể đã bị rớt mất cái đầu sau cú va chạm vừa rồi, lăn đi trên sàn tới một nơi cách xa tận 10 mét.

“Xi… Tôi… Tôi xin lỗi…”

“Ngồi im đấy và chờ ta một chút. Ta sẽ lại đó lụm lại cái đầu cho cô,” Duncan thở dài mệt mỏi, lặng lẽ nghi ngờ về quyết định mang theo cô nàng búp bê đầy rắc rối này theo mình xuống đây. “Cô có cân nhắc tới việc gắn thêm ốc vít lên cổ không…?”

Tuy nhiên, đầu của Alice có vẻ dường như đã không nghe được câu mỉa mai của Duncan mà mắt đầu bất ngờ lắp bắp, “C-có một- c mộ… có một cán…”

Bối rối, Duncan nhăn mày và đưa mắt nhìn về hướng đôi mắt của Alice đang nhìn.

Một cánh cửa gỗ u ám, đáng sợ ẩn hiện tại khu vực cuối cùng của đống đổ nát.

“Một cánh cửa sao… Có một cánh cửa nằm ở đây!”

Lúc trước khi nhìn thấy những lời cảnh báo được in lên khung cửa ở cuối cầu thang, Duncan có nghĩ về những tình huống kinh điển trong những bộ phim kinh dị cổ điển như thế này liệu có xảy ra ở ngoài đời thực không, và khi thực sự phải đối mặt với nó, tim anh không khỏi mà rất muốn nhảy ra ngoài!

Trong lúc đó, cơ thể không đầu của Alice cũng đã lật đật tiến lại gần anh. Không còn bị ảnh hưởng bởi những điều kì quái này nữa, vị thuyền trưởng cướp biển nhanh chóng nhặt lại đầu của quý cô búp bê và đưa lại cho cô, “Trước đó cô có thấy cánh cửa nào nằm ở đó không?”

Bằng một tiếng “pop”, Alice gắn lại đầu của mình và trả lời, “Tôi không nhớ là đã nhìn thấy cánh cửa nào cả. Tôi nghĩ là nó đã tự hiện ra sau khi chúng ta bước qua đây.”

Duncan bĩu môi cười khẩy một cái và cẩn trọng tiến lại gần cánh cửa bí ẩn với chiếc đèn lồng nắm chặt trong tay.

Thực tế, anh hiện tại không cần phải dựa vào chiếc đèn lồng để có thể nhìn đường trong căn cabin dị thường này làm gì cả. Những luồng sáng nhợt nhạt phát ra từ những khe nứt cũng đã đủ tỏa sáng khắp căn cabin và khu vực này rồi. Tuy nhiên, thì anh vẫn cứ tiếp tục giữ cho ngọn lửa xanh trong ngọn đèn hoạt động – khi nó cũng có thể bảo vệ tình trạng tinh thần lẫn vật lý của anh.

Mặc dù trước đó đầu dê đã không nói gì cả, nhưng anh quyết định rằng sẽ không bao giờ dập tắt ngọn đèn chừng nào anh còn ở trong những căn cabin nằm dưới mực nước này.

Tiến về phía trước cánh cửa đáng sợ đó, một cánh cửa với một phong cách thiết kế tương tự như những cánh cửa khác ở khắp nơi trên con tàu Vanished, không có gì nổi bật… ngoại trừ.

“Cánh cửa này dẫn tới Thất Hương Hòa,” Duncan đọc lớn những con chữ trên khung cửa, một hàng chữ lấp lánh một ánh kim loại bằng đồng.

mình sẽ đổi tên phiên âm của tàu Vanished là Thất Hương Hòa (失乡号) cho đủ nghĩa nhé Thất Hương Hòa (失乡号) - một cái tên ẩn dụ, ám chỉ một con tàu đã lạc mất quê hương, không thể quay trở về