CHAP 62 – CHỒNG CHÉO
Nhận ra sự thật động trời về bản chất của tàu Vanished, rằng ngay từ ban đầu nó đã luôn di chuyển xuyên suốt trong Hạ Không đã khiến Duncan tuyệt vọng mà ngây người.
Duncan trước đây vẫn luôn hiểu rõ về một bản chất dị thường và kì quái của tàu Vanished, nhưng những khả năng thực sự của con tàu thì lại hoàn toàn vượt xa ngoài sức tưởng tượng của anh. Anh chỉ biết những thứ cơ bản về Hạ Không, thậm chí còn ít hơn nhiều so với người thầy dạy lịch sử của Nina, nhưng anh biết rõ rằng chiều không gian ấy – Hạ Không là một nơi nguy hiểm và méo mó nhất cả vũ trụ này. Nó là một nơi có thể khiến cả một thánh nhân thuần tuý nhất cũng phải trằn trọc, ác mộng hằng đêm, đem đến những cơn khủng hoảng kinh hoàng nhất cho những vị thần, và khiến những con tàu đang ra khơi ngoài đại dương phải bằng mọi giá tránh né việc nhắc đến từ “Hạ Không” trong suốt chuyến hải trình của mình.
Nếu những phân tích trên đều là đúng, vậy thì căn phòng âm u, đổ nát phía sau cánh cửa ấy có thể là một chiều không gian đặc biệt được dựng lên bởi vị Thuyền trưởng Duncan thực thụ, một thứ có thể trở thành một rào cản, bảo vệ và ngăn cách Hạ Không với thực tại này. Và có thể lắm căn phòng đó, hay đúng hơn, khu vực đó có thể đã bị ô nhiễm nặng nề bởi Hạ Không, đến mức độ không thể cứu vãn được nữa rồi?
Không nghĩ ngợi đi sâu xa, Duncan đưa mắt nhìn xuống dưới chân như thể anh đang quan sát căn phòng mục rữa ở dưới đáy. Anh không còn cảm thấy an toàn khi đang ở trên con tàu nữa; mà hiện tại, anh cảm thấy như thể mình đang bước đi trên một quả bom nổ chậm vậy, một thứ có thể phát nổ bất cứ khi nào tồn tại một sai sót kể cả có là nhỏ nhất. Vết hở ấy chính là ví dụ, căn phòng ấy nếu như được mở ra hoàn toàn, thì có lẽ sẽ mở ra một thảm hoạ cực kì khủng khiếp.
Tuy nhiên sau khi trải qua nỗi sợ hãi vô bờ ấy, Duncan vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo của mình nhờ những chi tiết mà Đầu Dê đã nhắc tới.
Từ thái độ khiếp hãi của Đầu Dê qua lời kể của Alice, có vẻ đáng lí ra hành vi của Thuyền trưởng Duncan sẽ rất là kì quặc và khác thường nếu như thực sự mọi thứ đã diễn ra theo chiều hướng tệ đi. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả, không phải sao? Anh vẫn cảm thấy rất ổn, thậm chí là sau khi đã đâm thẳng thanh kiếm của mình vào bên trong khe hở bé tẹo đó.
Nhưng để nói trạng thái hiện tại của anh là hoàn hảo thì lại có một chút hơi hư cấu. Khi chứng kiến ảnh ảo lúc ấy, anh đã có hơi sợ hãi một chút và cân nhắc về việc có nên mở cánh cửa đó ra không. Nhưng đó cũng chỉ là một phản ứng bình thường của con người thôi mà, không hề liên quan gì tới một năng lực siêu nhiên gì cả.
Duncan rời mắt mình khỏi nơi đó, lặng lẽ quan sát đôi bàn tay của mình, và liên tục tự nhắc mình rằng mọi chuyện đều ổn cả.
Ở đây, hiện tại anh là Duncan, vị thuyền trưởng huyền thoại của con tàu Vanished.
Ở một chiều không gian khác, anh là Châu Minh, một người thầy giáo cấp hai bình thường sống tại một căn hộ nhỏ nhắn đang được bao phủ bởi sương.
Vậy thì chẳng phải tên Đầu Dê ấy đã làm quá lên sao? Nó chỉ là một khe hở nhỏ thôi mà, có phải là một cánh cổng to bự dẫn tới Hạ Không đâu.
Cùng với một niềm tin mới mẻ, Duncan ngẩng đầu lên, ánh mắt anh liền tự mình hướng về phía các cột buồm đang phấp phới, và hình ảnh của một con tàu đang vật lộn với những con sóng khổng lồ. Hiện tại, điều hướng viên của tàu Vanished đang không nghiêm túc hoàn thành trách nhiệm của mình.
“Này Thuyền phó, chỉnh buồm lại và lái tàu cho đàng hoàng!” anh dùng thần giao cách cảm để ra lệnh cho Đầu Dê.
“Thuyền… Thuyền trưởng?” Đáp lại là một chất giọng lo lắng của Đầu Dê qua liên kết, “A, Vâng! Vâng ạ thưa thuyền trưởng!”
Duncan không muốn kéo dài thêm, vì biết rõ rằng tiếp theo sẽ có thêm được một ít thông tin nhỏ giọt ra từ Đầu Dê: “Thuyền trưởng, tôi nghe cô Alice có nói… rằng có một khe hở tại cánh cửa nơi đáy tàu ạ…”
“Đúng vậy,” Duncan bình thản trả lời, “Ta đã kiểm tra nó rồi.”
“Ngài đã kiểm tra nó rồi ạ, và cô Alice có nói rằng ngài cũng đã phân tích tình hình không gian ở phía bên kia cánh cửa rồi ạ…” Đầu Dê như đang có vẻ do dự, cẩn thận lựa chọn lời nói của mình, “Hiện tại thì, ngài có cảm thấy… ý tôi là, có cảm thấy mơ màng không ạ? Thứ nằm sau cánh cửa ấy là…”
“Là Hạ Không, ta biết,” Duncan ngắt lời Đầu Dê trước khi nó dứt lời, “Ngươi có dấu hiệu nào nói rằng ý thức của ta đang bất ổn hay không? Đừng có lòng vòng né tránh vấn đề nữa.”
“Hoàn toàn không hề ạ, ngài không hề bất thường một chút nào ạ!” Đầu Dê nhanh chóng đáp lại, “Có lẽ tôi đã làm quá lên rồi. Bởi vì thực sự, chúng ta chưa hề có một sai sót nào tương tự như trường hợp này cả. Kể từ khi ngài đưa con tàu trở về, tấm khiên chắn giữa tàu Vanished và Hạ Không đã luôn luôn ổn định ạ. Tôi… tôi thậm chí còn không thể nào có thể lường trước được sự việc này, và tôi hoàn toàn không hề có ý nghi ngờ về khả năng của ngài đâu ạ.”
Đưa con tàu trở về? Trở về từ đâu cơ chứ?
Duncan liền để ý ngay tới thông tin mà Đầu Dê đưa ra và bắt đầu kết nối mọi thứ lại với nhau. Với một thái độ điềm tĩnh, anh đáp lại, “Từ những gì mà ta thấy, vết nứt tại cánh cửa ấy vẫn còn ổn định, nhưng ngươi cũng không thể bỏ qua khả năng rằng nó có thể bị mở rộng ra thêm. Ngươi có ý kiến gì không, ta đang rất muốn nghe đây.”
“… thực sự tôi cảm thấy nhẹ nhỏm khi biết rằng nó vẫn còn ổn định đấy ạ, thưa thuyền trưởng,” Đầu Dê trả lời, một giọng điệu vẫn còn lo lắng. “Tôi… thực sự chẳng biết nên nói thế nào ạ. Ngài là người đã đặt cánh cửa đó, ngài cũng là người tự mình phong ấn cánh cửa nó. Ngài chưa bao giờ tiết lộ kế hoạch của ngài hay đề cập tới bất kỳ sự thay đổi nào cả. Và đáy tàu đã luôn là một nơi nằm trong sự kiểm soát hoàn toàn của ngài…”
“…ta hiểu rồi,” Duncan ngay lập tức thừa nhận, “Vậy thì ngươi không có ý kiến gì về vấn đề này cả.”
Có vẻ như Đầu Dê hoàn toàn không biết gì nhiều về cánh cửa ở đáy tàu. Nó chỉ hiểu đơn giản rằng đó chính là cánh cổng dẫn tới Hạ Không mà thôi, là một thứ thảm hoạ tiềm tàng nếu như không được phong ấn, và chính vị Thuyền trưởng Duncan thực thụ mới là người đứng sau sự tồn tại của nó. Nhưng mà làm thế nào thì anh mới tìm được cái người “Thuyền trưởng Duncan thực thụ” đó bây giờ cơ chứ?
“Thuyền trưởng…” Giọng của Đầu Dê lại vang lên tâm trí anh lần nữa, “tiếp theo, ngài tính làm gì ạ?”
Nên làm gì tiếp theo á? Anh nên có kế hoạch gì mới được cơ chứ? Liệu anh có nên hướng con tàu về đất liền hay không? Dưới danh tiếng rầm rộ của Thuyền trưởng Duncan, khả năng cao anh sẽ được một đại đội hải quân ra đón tiếp nồng nhiệt nếu như anh có ý định tiến lại gần các khu vực duyên hải đó.
Thở dài, Duncan ngẩng mặt nhìn lên trời cao, gửi cho nó một ánh nhìn chán nản và mệt mỏi. Đồng thời, chú bồ câu trên cột buồm cũng bay xuống, đậu và mổ trên vai anh trong và oang oang kêu lên, “Chúng ta dính bẫy rồi! Bỏ tàu và chạy trốn thôi!”
“Chạy á? Mà chạy đi đâu mới được…” Duncan mơ màng lẩm bẩm trước khi đột ngột nhận ra, “Khoan, mày có thể nghe được tao và Đầu Dê nói chuyện sao?”
Cuộc trò chuyện ban nãy giữa anh với Đầu Dê hoàn toàn được diễn ra trong mối liên kết tâm linh của con tàu, vậy thì thế quái nào mà chú chim này lại có thể vô tình trả lời đúng câu và đúng thời điểm như thế chứ?
Chú bồ câu vỗ nhanh đôi cánh của mình, đưa mắt nhìn xuống dưới chân nó, “Đừng có nói nhảm nữa, tên kia, ta có tuyệt chiêu riêng của mình!”
Ngay lập tức, Duncan liền tự hỏi rằng không biết vị của súp bồ câu sẽ ngon như thế nào nhỉ.
Dù sao thì, anh vẫn chưa bỏ qua Đầu Dê khi nó vẫn đang chờ đợi một câu trả lời từ anh. Tập trung trở lại vấn đề nghiêm trọng ban nãy, anh nhanh chóng nói, “Ngươi vẫn cứ tiếp tục hoàn thành tốt trách nhiệm của mình đi và cứ để cánh cửa đó cho ta. Hãy để mọi thứ vẫn cứ bình thường như lúc ban đầu.”
“Rõ ạ, thưa thuyền trưởng!” trạng thái đung đưa ban nãy của tàu Vanished dần biến mất, con tàu bắt đầu ổn định trở lại khi những cánh buồm bắt đầu được đưa lại về đúng hướng.
Chấm dứt cuộc thảo luận, Duncan di chuyển tới mép của boong, quan sát những cơn sóng khi bọn chúng ào ạt đánh mạnh vào thân gỗ của con tàu. Anh lặng lẽ quan sát chúng, tận dụng quãng thời gian tĩnh lặng này để nghĩ về những việc đang cần phải làm trước mắt.
Hiển nhiên, để mắt tới đáy tàu sẽ được thêm vào danh sách ấy, nhưng chỉ đơn giản quan sát thì sẽ chẳng tiến triển được gì. Anh cần thêm một nguồn thông tin mới, một nguồn sức mạnh to lớn nào đó, và thậm chí có thể… là thêm một nguồn lực từ bên ngoài… Có lẽ là từ thành quốc Pland chăng?
Nina sẽ về tới nhà vào ngày hôm sau, và người “bác Duncan” của cô ấy cũng sẽ cần phải ở đó khi cô ấy trở về. Trước đó, anh cần phải nắm được một số điều cơ bản khi cùng lúc điều khiển cả hai cơ thể tại hai vị trí khác nhau, nếu không thì anh sẽ liên tục vô thức và chuyển về ý thức chính của mình. Vả lại, anh cũng cần phải sắp xếp một con đường vận chuyển hàng hoá từ Pland tới tàu Vanished, một quá trình cũng cần rất nhiều lần thử nghiệm với khả năng của Ai.
Anh đảo mắt xung quanh, đưa mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của “Tạo Vật của Thế Giới” trên mặt nước.
“Tạo Vật của Thế Giới sao?!”
Duncan đông cứng lại trong giây lát, một cảm giác quen thuộc khó tả lướt qua người anh.
Ngẩng đầu mình lên bầu trời, anh ngẫm nghĩ về khung cảnh đang hiện ra trước mắt. Vẫn là vô vàn vết nứt lờ mờ và phảng phất trên trời cao, nhưng hiện tại cách nhìn của anh đã thay đổi. Những vệt sáng mờ nhạt ấy giờ đây không chỉ đơn giản là những vệt sáng; bọn chúng chính là một mảng của vô vàng những lằn sáng hoà quyện và chồng chéo lẫn nhau, một thứ trông cực kì cực kì giống như… một thứ mà anh đã quan sát bên trong khoang đáy tàu tàn tạ của con tàu Vanished.