“Điều này thật tuyệt. Mình thắc mắc là thứ này hoạt động như thế nào nhỉ?”, Kazura tự nhủ, với một bên là căn phòng sáu tấm tatami, một bên là hành lang đá.
Theo một cách ngẫu nhiên, anh đã trải một tấm bạt ở giữa căn phòng và hành lang đá vì thế anh có thể mang giày của mình bước vào.
Khung cảnh hiện ra dưới mắt Kazura thật kỳ lạ, mắt trái anh thấy hành lang bằng đá, còn mắt phải thì lại thấy căn phòng.
Anh tận hưởng cái cảm giác mới lạ này trong một thời gian, nhưng anh bắt đầu cảm thấy choáng váng và buồn nôn, vì thế anh ấy đã đi vào hành lang đá.
“Có thứ gì bên trong nhỉ. Sáng quá.”
Nhìn vào hành lang, có một con đường khoảng 30m. Ánh sáng được chiếu từ bên ngoài vào vì thế khiến nó rất rõ ràng.
Hành lang này được chiếu sáng bằng một loài rêu phát sáng.
“Mình dám chắc đây là loài rêu phát sáng Schistostega pennata, một giống loài thực vật cần được bảo vệ, mình có nên liên hệ với chính phủ không?”, Kazura vừa nghỉ vừa đi về phía ánh sáng. Khi anh ấy nhìn sang góc, anh ấy thấy một cái gì đó kì lạ.
“Hửm? Đây là…. Guh!”
Nhìn kỹ thì, có vẻ như đây là một bộ xương người mặc trang phục Nhật Bản.
“Đừng đùa với tôi chứ… cái bộ xương này. Mà bộ xương này đã mục rửa và trang phục thì rách tươm, có lẽ đã một thời gian rất lâu rồi.”
Anh lùi một bước tránh xa khỏi bộ xương, càu nhàu “Cứ nghĩ là tìm được nơi yên tĩnh rồi, nhưng cuối cùng cũng phải liên hệ cảnh sát” sau đó anh ấy lấy điện thoại mình ra và gọi cho cảnh sát.
“Hở? Ngoài tầm phủ sóng?”
Khi nãy ở căn hộ anh chắc chắn vẫn còn tín hiệu sóng, nhưng khi ở nơi này nó lại ngoài tầm phủ sóng.
Anh ấy nghĩ có lẽ vấn đề do mình ở trong hành lang, vì thế anh ấy cố gắng đi tới cái góc đó để ra bên ngoài. Khi anh đi tới cái góc có lùm cây đó và thế là anh đã lập tức ra bên ngoài.
Anh ấy thử kiểm tra điện thoại mình một lần nữa, nhưng nó vẫn ngoài tầm phủ sóng.
“Lạ thật, sao mình ngoài tầm phủ sóng được chứ.”
Kazura nghiêng đầu tỏ vẻ nghi vấn, và cố tìm chỗ có thể bắt sóng được, anh ấy nhìn xung quanh để tìm chiếc xe mình đỗ khi nãy.
“….. xe mình đâu? Hiện giờ mình đang trong ngôi nhà. Nếu nghĩ thế thì, không hề có lùm cây nào gần nhà, chỉ có rừng trúc.”
Với chiếc điện thoại trên tay, Kazura nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy gì ngoài hành lang đá và những lùm cây.
Từ bên trong nhà ra đến nơi này, Kazura chỉ di chuyển có 50m.
Nghĩ một cách hợp lý, không thể nào khung cảnh có thể thay đổi nhiều như thế từ đó đến đây.
“…có thể đây là…”, Kazura thì thầm với một khuộn mặt tỏ vẻ nghiêm trọng và chạy về hướng hành lang đá.
Trên đường đi anh mở lời với bộ xương “xin lỗi, cho qua một chút.”
“……. Mình nghĩ là thế mà.”
Anh ấy trở lại căn phòng sáu tấm tatami và kiểm tra tín hiệu sóng một lần nữa, lần này nó hiển thị tới ba nấc.
“Giờ thì mình dám chắc cánh cửa này kết nối với một nơi rất xa xôi. Không còn gì để thắc mắc tại sao nó lại được khóa và niêm phong lại.”
Sau một thời gian hiểu ra vấn đề, tâm trí anh ấy trở nên phấn khích, “Đây có lẽ là một hiện tượng siêu nhiên tuyệt vời!”, và anh ấy nhặt cái túi du lịch mình để ở lối vào lên và một lần nữa xuyên qua những lùm cây.
Anh ấy gửi lời chào đến bộ xương, rồi đi với vẻ được thỏa mãn tinh thần mạo hiểm của mình.
“Nói về hiện tượng siêu nhiên trên thế giới, mình đã từng nghe một câu chuyện về những người đi đến nơi tận cùng của châu Mỹ sẽ đi đến một nơi khác. Có lẽ nơi này ở bên ngoài Nhật Bản.”
Đánh dấu trên cây bằng một hòn đá, anh làm thế để mình không bị lạc, Kazura đi tiếp, và sau 5 phút các lùm cây dần biến mất, những cánh đồng dần xuất hiện.
Trên cánh đồng có những tòa nhà được xây dưng thô sơ và đơn giản bằng gỗ, như một ngôi làng, và cũng có những người dân làng đang làm việc trên cánh đồng.
“Ồ, họ thật nhếch nhác…. Từ mái tóc vàng, mình đoán có lẽ là người châu Âu hoặc Mỹ.”
Từ ngữ “người nhập cư bất hợp pháp” ngay lập tức xuất hiện trong tâm trí Kazura, nhưng anh ấy tỏ vẻ lạc quan bằng cách giả vờ là khách du lịch, như thế anh sẽ không nhanh bị phát hiện.
Ngay sau đó Kazura làm vài tấm hình bằng máy chụp hình của mình, dân làng dường như đã chú ý đến anh và nhìn anh trong khi thì thầm gì đó với người bên cạnh mình.
Kazura lo mình có thể sẽ gặp rắc rối to nếu họ nghĩ anh ấy là kẻ khả nghi, vì thế anh quyết định chủ động bắt chuyện trước khi họ bắt đầu bàn tán về mình.
Cầm cái túi du lịch của mình, anh ấy chẳng khác gì một du khách.
“Haro-! Aimu tsaarisuto! Aimu Japaniizu!”
Kazura nở nụ cười và vẫy tay khi anh ấy đi trên con đường giữa những cánh đồng để tiến về phía họ. Người đàn ông với mái tóc ngắn màu vàng đang nói gì đó với những người khác…
“Ể? Đó là gì!?”
… đáp lại bằng tiếng Nhật một cách hoàn hảo.
Cánh tay Kazura gục xuống như thể héo tàn.
“Gì vậy trời…. Mình đã nghĩ là ở nước nào đó, chẳng lẽ ngôi làng này là ngôi làng nước ngoài của người Hà Lan ở Nagasaki hay làng của người Mỹ ở Aomori”, anh ấy nói với vẻ chán nản, nhưng thở phào một cách nhẹ nhõm vì mình vẫn ở Nhật.
“Tôi đến đây để tham quan. Không biết là gần đây có nhà ga nào không?”
Anh ấy đi về phía dân làng và nói chuyện với người đó, cố gắng xác định vị trí hiện tại của mình. Người dân làng lên tiếng khi nãy có vẻ gặp bối rối và hướng ánh mắt trao đổi với những người khác, nhưng tất cả người dân đều tỏ vẻ bối rối.
“Umm, chúng tôi thật sự không hiểu ngài nói gì, nhưng…. Ngài có phải là sứ giả của Narson-sama?”
“Hở?”
Lúc này, Kazura thật sự hoang mang bởi câu trả lời của người đàn ông.
Anh ấy không hiểu tại sao dân làng nói “ngài nói về cái gì” khi anh ấy hỏi về nhà ga.
Thật sự thì, người tên “Narson-sama” là ai.
“Aa, tôi đang tìm nhà ga nơi tôi có thể ngồi xe lửa….”
“….. Chúng tôi thành thật xin lỗi. Nhưng chúng tôi không hiểu ngài muốn nói về cái gì”.
Nghe những lời có vẻ cứng nhắc của người đàn ông, Kazura ôm hai tay mình lại và lầm bầm, “Humm…”
Anh ấy nghĩ rằng từ “nhà ga” không có trong từ điển của họ, vì thế anh ngay lập tức sử dụng vốn từ ngữ ít ỏi mà mình biết, nhưng có vẻ như chẳng được gì cả.
Thật sự mà nói thì họ nói tiếng Nhật rất lưu loát, không thể nào mà họ không biết từ “nhà ga”.
“(…. Phản ứng của họ như thể mới nghe từ “nhà ga” lần đầu vậy)”.
Cái suy nghĩ đó đi vào tâm trí anh ngay lập tức, Kazura hoàn toàn sửng sốt và ngẩng khuôn mặt mình lên, đánh giá xung quanh một lần nữa.
Những gì anh thấy chỉ là một ngôi nhà bằng gỗ một tầng đơn giản, với thứ gì đó như rơm phủ trên mái, bạn khó mà nói rằng chúng hợp cách được, chứ nói đến khen này nọ.
Ngoài ra, trang phục mà những người dân làng trước mặt anh đang mặc, dù anh không biết chúng được làm từ gì, nhưng chúng chắc chắn được may bằng những đường may thô sơ và đơn giản.
Nhìn cánh đồng, những cái cuốc ở đó phần tay cầm và lưỡi đều được làm bằng gỗ và không dễ sử dụng chút nào.
Còn người dân làng nói chuyện với Kazura nhìn có vẻ rất gầy, rõ ràng là dấu hiệu của suy dinh dưỡng.
“(Đây thực sự là nước Nhật? Không phải là thế giới khác đó chứ?)”
Cái ổ khóa đã biến mất trước mắt anh và cánh cửa giao nhau giữa hai không gian.
Rất có thể nơi đây là một thế giới hoàn toàn khác.
Kazura nghĩ rằng mặc kệ họ định làm gì hay chỉ cười với anh cũng được, anh quyết định “liên hệ với họ cứ kệ họ không hành động gì cả”.
“À, xin lỗi. Đó là tiếng địa phương của tôi. Tôi là thương nhân, tên Kazura. Tôi đang tìm một nơi để qua đêm”.
Kazura giang hai tay mình ra nở nụ cười như một lái buôn, anh nhẹ nhàng bịa ra một câu chuyện.
Có lẽ, thế giới này…. Hoặc tối thiểu là khu vực này, có trình độ văn hóa thấp.
Anh ấy dễ dàng giả vờ như là một thương nhân với cái túi du lịch cầm trên tay phải của mình.
“Cậu nói là thương nhân sao? Đã lâu rồi không có thương nhân đến làng, nhưng….”
“Ồ, thật sự là vậy. Tôi đã bị lạc đường và tình cờ đi đến ngôi làng này, có lẽ tôi là thương nhân đầu tiên đến làng. Dù chỉ là sự trùng hợp, đó là niềm vinh hạnh của tôi”.
Kazura nở nụ cười thân thiện, những người dân làng thả lỏng ra.
Họ có lẽ đã nhầm Kazura là người hầu hay gì đó cho vị quan to Narson.
“Đế đánh dấu cho mối quan hệ của chúng ta, tôi muốn cung cấp cho mọi người một phần hàng hóa của mình. Muối thì sao, hay là thuốc giảm đau?”
“Ể, muối?…. ngài nói là muối!? Và thuốc!?”
Thấy vẻ ngạc nhiên của người đàn ông, Kazura cười thầm trong lòng.
“Đúng vậy, là muối và thuốc. Để minh chứng cho tình bạn của chúng ta, tôi sẽ cho mọi người, dù chỉ có một chút”, anh ấy nở nụ cười nói.
Nếu bộ nhớ của Kazura hoạt động chính xác, vào thời cổ đại có thể nói muối và thuốc là thứ gì đó rất có giá trị.
Bỏ muối qua một bên, với những người dân thường trước mặt anh ấy, thuốc có lẽ là thứ gì đó mà họ chưa bao giờ được cầm trên tay.
“Ngài hãy đợi chút để tôi đi gọi trưởng làng…. Không, hãy để tôi dẫn ngài đến chỗ trưởng làng, vui lòng theo lối này”.
Kazura nở nụ cười nói “Được thôi” với người đàn ông đang tỏ vẻ bối rối khi mời anh, trong khi không ngừng lầm bầm “Yeah”.
Nếu anh có thể gây được ấn tượng tốt với trưởng làng, anh ấy có thể sử dụng ngôi làng này để tìm hiểu về thế giới bên ngoài.
Đi bộ hơn 10 phút, theo sự dẫn dắt của người đàn ông trong làng.
Anh đến một ngôi nhà nhìn có vẻ sang trang hơn so với những ngôi nhà khác.
Người đàn ông nói với Kazura, “xin đợi một chút”, và đập mạnh lên cánh cửa.
“Valletta-san, tôi là Roselou! Tôi mang đến một thương nhân! Ngài ấy nói sẽ cho chúng ta muối và thuốc!”
Người đàn ông chỉ dẫn Kazura—dường như có tên là Roselou—đợi một chút sau khi gõ cửa.
10 giây sau cánh cửa được mở ra, xuất hiện là một cô gái dáng vẻ gầy gò.
“A, Roselou-san…. Tôi nghĩ tôi nghe anh nói là thuốc…”
Có vết thâm quần dưới mắt của cô, và tay chân cô thì mỏng như cây tăm.
Bất kể bạn nhìn nhận cô ấy như thế nào, bạn chỉ có thể nói rằng cô ấy mang hình ảnh của sự suy dinh dưỡng và làm việc quá sức.
Cô ấy thấp hơn Kazura khoảng một cái đầu, cao tầm 1m70, cô ấy khiến người ta có ấn tượng như thoáng qua.
Mái tóc dài màu vàng ngang vai của cô được cột lên kiểu đuôi ngựa, nhưng vì suy dinh dưỡng nên nó có vẻ khô ráp.
“(Nếu cô nhận được chế độ dinh dưỡng và nghỉ ngơi hợp lý, cô ấy chắc chắn sẽ rất dễ thương)”.
Mặc dù rất gầy yếu do suy dinh dưỡng, Kazura vẫn đánh giá cô là một người dễ thương.
Đặt qua một bên ấn tượng của Kazura bị bao trùm hình ảnh về cô ấy, Roselou bắt đầu nói với vẻ phấn khích.
“Đúng vậy! Với thuốc của Kazura-san chúng ta có thể chữa bệnh cho trưởng làng!”
“Ể, thật chứ!? Mạng sống của cha có thể được cứu sao!? Cám ơn ngài rất nhiều!”
Nghe đến từ “thuốc”, khuôn mặt mệt mỏi của cô gái, Valletta, bừng sáng lên, nhìn Kazura, cô cúi đầu xuống và rơi nước mắt ”.
“Ể? Đợi chút đã. Cha của cô bị bệnh?”
Theo cuộc trò chuyện đang diễn ra, Kazura trở thành vị cứu tinh cho cha của cô gái trước mặt mình.
Nếu chỉ là cảm lạnh hay đau dạ dày thì còn có thể, nhưng nếu là bệnh lao hay ung thư thì anh ấy không chắc sẽ giúp được nhiều.
“Vâng, cha tôi đã phải nằm trên giường 5 ngày rồi, suốt thời gian qua cơn sốt của cha tôi không hề giảm, tôi muốn cung cấp cho anh ấy đồ ăn dinh dưỡng nhưng chúng tôi không có thức ăn thích hợp…. Nếu chúng tôi có tiền tôi đã mời y sư, nhưng những người như chúng tôi rất nghèo… tôi cũng chỉ có thể bỏ dỡ”.
Có vẻ như cha cô ấy mắc phải một căn bệnh nghiệm trọng.
Và dân làng nghĩ rằng thuốc của Kazura có thể sẽ chữa được bệnh của trưởng làng.
Mặc dù anh ấy chưa bao giờ nói những loại thuốc mà anh ấy có.
“(Tôi đã nói là thuốc, nhưng nó chỉ là thuốc giảm nồng độ axit trong dạ dày mà bác sĩ cho tôi trước đó, và vài thứ như Lipo-D”. «TN: Lipovitan-D, một loại nước uống năng lượng»
Lẩm bẩm tên mấy vị thuốc có trong túi của mình, tâm trạng của Kazura trở nên ảm đạm.
Theo trường hợp xấu nhất, nếu bệnh của trưởng làng là nan y, thuốc mà anh ấy mang theo hoàn toàn vô dụng, và anh ấy cũng không phải là nhân viên y tế được đào tạo chuyên nghiệp, Kazura tin là mình không thể nào đưa ra chẩn đoán đúng được.
Anh ấy nghĩ rằng chân của dân làng có thể bị thương do làm việc trên cánh đồng quá nhiều, và anh ấy đã cho mọi người thuốc giảm đau, đó là sự ngây thơ của anh ấy.
“Tôi không biết là liệu thuốc có tác dụng hay không, nhưng dù thế nào, có thể cho tôi xem tình trạng của trưởng làng bây giờ được không?”
“Vâng, xin mời!”
Nhìn Valletta cúi người một cách mạnh mẽ, Kazura cầu nguyện “làm ơn chỉ là đau lưng hay suy dinh dưỡng”, và anh đi vào bên trong nhà, dưới sự hướng dẫn của Valletta.
“Cha, anh ấy có thuốc! Mọi thứ sẽ ổn thôi!”
“Trưởng làng! Sẽ ổn thôi!”
“Uu…., th… uốc…?”
“(….. hee ….)”
Khoảnh khắc anh ấy đi vào trong và nhìn thấy cha Valletta, Kazura nghĩ rằng anh ấy nên mua quà chia buồn gia đình.
“Cha tôi thế nào, Kazura-san? Có thể chữa khỏi bệnh cho cha chứ?”
Trong khi vẫn giữ chặt tay mình, cô nhìn Kazura đang đứng đó với đôi mắt đẫm lệ.
“Gần đây có nhà tang lễ nào không?”, Kazura nghĩ điều đó trong đầu mà không dám nói ra, nhưng lúc này anh ấy đã ngồi xuống bên cạnh cha Valletta và xem xét trình trạng ông ấy.
“Ông ấy đã bị sốt rất nặng. Đôi mắt ông ấy nặng trĩu và không thể tập trung được, còn run rẩy khắp người, ông ấy…. ổn thôi! Tôi nghĩ là có thể chữa được!!”
Dù là chưa qua đào tạo nhưng có thể thấy rõ ràng tình trạng ông ấy rất tồi tệ, và Kazura định sẽ nói ra những lời trung thực, nhưng khoảnh khắc anh ấy thấy những giọt nước mắt sắp tràn ra từ mắt Valletta, anh ấy ngay lập tức thay đổi từ ngữ của mình.
Dù sau đó anh ấy đã nghĩ “aww, chết tiệt!”.
“Thật chứ!? ….May quá”.
“A, không, ý tôi không nhất thiết là chữa lành, tôi muốn nói là cha chỉ cần thoát khỏi cơn đau là được…”
Nắm chặt lấy cánh tay Kazura, Valletta rơi nước mắt cảm ơn anh hết lần này tới lần khác. Kazura bắt đầu cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ra.
Đòn kết thúc cho Kazura đến từ Roselou.
“Thật chứ?! Để tôi báo tin này cho những người khác!”
Ngay khi nói thế, anh ta không để ý tới Kazura đang cố gắng ngăn anh lại đầy bối rối và rời khỏi căn nhà.