"Ồ, nước sông trong quá. Tôi chưa bao giờ thấy con sông nào mà nước trong như vậy".
"Vậy ư? Tôi nghĩ nó chỉ là con sông bình thường thôi mà...."
Một buổi sáng sau ngày mưa rơi tại ngôi làng.
Kazura và Valletta đã đến dòng sông, nơi mà dân làng sẽ lấy nước về.
Con đường từ làng đến dòng sông rất bằng phẳng, đất thì khô cằn và rạn nứt, trông giống như hoang mạc vậy.
Hai bên bờ cỏ mọc um tùm nhưng lại không có những cây cao và không phát triển.
Con sông rộng hơn 5 mét và nước trong veo, khó mà có thể thấy được một con sông như vậy ở Nhật Bản hiện giờ, nó thật là đẹp.
Còn về độ sâu, có lẽ chỗ sâu nhất là hơn 1 mét.
"Vài tháng trước, con sông này rộng hơn và nhiều nước hơn thế này nhiều, nhưng vì hạn hán kéo dài mà nó chỉ còn có vậy thôi".
“Tôi hiểu rồi.... Mặc dù chúng ta có một con sông ở gần ngôi làng, nhưng khoảng cách từ đó đến đây cũng là cả vấn đề rồi, rất khó để vận chuyển nhiều lần.”
Đi từ ngôi làng đến đây phải mất 30 phút, một lần luân chuyển nước mất 1 tiếng đồng hồ.
Trong trường hợp, họ nên dẫn nước từ còn sông này về làng, nhưng nước sông lại quá nông nên không thể làm vậy được.
Thậm chí nếu như họ muốn dẫn nước từ thượng nguồn, nhưng dòng sông lại lệch hướng so với ngôi làng, lại có rất nhiều đồi núi và những trở ngại trên đường đi, và họ không có những dụng cụ tốt nên khó có thể làm được một con mương.
"Hay là mình mang bơm cứu hỏa đến đây nhỉ...., nhưng mà....".
Anh ấy cần phải mang nước đến làng bằng cách khác, nhưng bên cạnh đó thì sẽ rất khó thực hiện được chỉ với những công cụ có trong làng.
Sau đó anh ấy còn định mang một động cơ bơm xăng từ Nhật Bản đến đây nhưng như vậy thì hiện đại quá.
Và còn một vấn đề khác nữa, sẽ có người phải chết trừ khi anh mang nước đến, nhưng cũng may là nhờ có trận mưa hôm qua mà hồ nước trong làng đã đầy một nửa, nên họ có thêm một chút thời gian.
Kazura nghĩ rằng, nếu có thể thì anh muốn gỡ bỏ sự bế tắc này bằng chính những công cụ và công nghệ của con người thế giới này.
Với lí do đó, anh nghĩ rằng mình sẽ làm điều tốt nhất cho tương lai của ngôi làng và cho cả anh nữa.
"Valletta-san, cô đã nghe về bánh xe nước chưa?"
"Bánh xe nước..... tôi chưa từng nghe. Nó là cái gì vậy?"
"Umm, nó là một công cụ được làm bằng gỗ hình bánh xe rất lớn được đặt thẳng đứng trên sông, bánh xe sẽ hoạt động nhờ sự chuyển động của dòng nước".
"Umm... tôi chưa từng nghe và thấy thứ gì như vậy cả".
Anh ấy dùng một viên đá nhỏ để vẽ trên nền đất và giải thích cho Valletta, nhưng có vẻ như có chưa thấy nó bao giờ.
"Nếu vậy thì.... trong trường hợp này chúng ta chỉ có thể tự làm một cái bánh xe nước thôi.... vậy là quá nhiều rồi. Nó không phải là thứ mà người không chuyên có thể làm được".
Anh ấy đã suy nghĩ về việc nhờ người làng giúp đỡ làm bánh xe nước, nhưng ngay lập tức anh dừng cái suy nghĩ đó lại.
Ngoài phần bánh xe còn phải làm một cái máng dẫn nước bằng gỗ nữa, nên họ không có đủ khả năng để dựng lên kế hoạch cho một công cụ cầu kì như bánh xe nước được.
Kazura đã từng nhìn thấy bánh xe nước trước đây, nhưng để làm ra một cái như vậy thì lại là vấn đề khác.
Thế giới của kỹ thuật không thể dễ dàng là nơi mà những kẻ nghiệp dư có thể làm mà không cần biết cách.
"U,um. Nếu như nó quá khó thì ta thử nghĩ cách khác xem..."
Valletta nhỏ nhẹ nói với Kazura, anh đang rất căng thẳng vì phải suy nghĩ nhiều.
Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Valletta như vậy, Kazura nói "Mọi chuyện sẽ ổn thôi" và cười.
"Tôi sẽ mang bánh xe nước từ đất nước của tôi đến đây. Chúng ta phải khẩn trương lên và...."
Đang nói dở, anh chợt nhớ ra và lấy từ trong túi mà anh đã mang theo một hộp đào (sản xuất trong nước).
"A, đây là đào đóng hộp phải không?"
"Phải, tôi đã mang chúng theo. Hãy ăn một chút đào lạnh rồi quay trở lại làng nhé".
Kazura đi ra xa khỏi bờ sông, đặt hộp đào vào trong nước và chèn nó bằng những viên đá để nó không bị trôi đi.
Nước chảy từ trên núi xuống nên nó rất lạnh, và với nhiệt độ này, họ sẽ sớm được thưởng thức món đào lạnh.
"Nhưng, không phải chúng ta đã phân phát hết cho dân làng từ hôm qua rồi ư?"
"Đúng vậy, nhưng thực ra tôi đã giữ lại một hộp. Tôi đã mang nó theo và nghĩ rằng chúng ta có thể ăn ở ngoài".
Tất nhiên, hộp đó là dành cho gia đình Valletta, nhưng Kazura lại nghĩ rằng "Chúng ta còn một hộp ở đây, nhưng nó sẽ ngon hơn khi ăn cùng một cô gái xinh xắn nhỉ", anh đã lên kế hoạch để đưa Valletta ra ngoài và cả hai người cùng nhau ăn cho bữa sáng.
Rất xin lỗi, ngài trưởng làng.
"Ô phải rồi, tại sao chúng ta không giải quyết việc này bằng cách đưa ngôi làng lại gần con sông hơn nhỉ?"
Trong khi nhìn chằm chằm vào dòng sông và đợi đào lạnh, Kazura đã nói lên một câu hỏi làm anh phiền muộn.
"Phải rồi. Nhưng khi mưa nhỏ như bây giờ thì mọi chuyện có vẻ ổn, còn vào mùa mưa thì nước sông sẽ dâng cao và trở nên nguy hiểm".
"Tôi hiểu rồi.." Kazura đáp lại với Valletta.
Vào mùa này thì chỉ có mưa nhỏ thôi nên thường bị hạn hán, nhưng vào mùa sau thì trời sẽ mưa nhiều nên nước sông sẽ tràn ra, đúng là một vùng đất khó khăn.
"Là như vậy đấy. Và chúng tôi không thể sống ở một nơi khác ngoài nơi mà Narson-sama đã chỉ định".
Anh ấy đã nghe cái tên này vài lần rồi, và giờ lại nghe cái tên Narson nữa.
"Cái người tên là Narson ấy, có phải ông ấy là một Đấng toàn năng chi phối khắp vùng này ?"
"Vâng, ông ấy là người thuộc dòng dõi quý tộc được trách nhiệm cai quản vùng này bởi Hoàng Gia. Ông ấy vô cùng dũng cảm và xứng đáng là tộc trưởng của nhà Estelle, và có vẻ như ông có công lớn trong cuộc chiến tranh gần đây.
(Ồ, vậy đó là dòng dõi quý tộc và hoàng gia. Có nghĩa là có thể họ sẽ có những lâu đài lớn và được bảo vệ bởi các kỵ sĩ.)
Kazura bắt đầu liên tưởng sau khi nghe những từ như "quý tộc" và "hoàng gia", những từ ấy chỉ được nghe thấy ở Nhật Bản trong một số bản tin ngắn ngủi mà thôi.
"Anh sao vậy?" Valletta nhìn sát vào mặt Kazura và hỏi.
Mặt của cô ấy RẤT gần mặt anh, khiến cho anh cảm thấy bối rối.
"Ah, không, không có gì đâu. Vậy người dân trong làng có phải nộp thuế hay cái gì đó tương tự vậy cho vị thống đốc này không?"
"Có chứ, chúng tôi phải đóng thuế sản phẩm theo thời gian quy định. Chúng tôi đã gặp một đợt hạn hán dài nên không có gì để đóng thuế cả....Và người của Narson-sama sắp đến đây rồi".
"Và nếu như không có gì để đóng thuế, thì sẽ phải chịu phạt ư?"
"Đúng vậy. Những hộ gia đình nào mà không nộp thuế thì sẽ bị tịch thu tài sản".
"Thì ra là vậy". Kazura gật đầu.
Không đóng thuế là sẽ bị trừng phạt.
"Umm, ngay cả trong đợt thiên tai như thế này cũng bị tịch thu tài sản ư?"
Phải, nó chính là vấn đề đấy.
Nó sẽ không là vấn đề lớn nếu như hình phạt chỉ dành cho những hộ không đóng thuế vào những ngày bình thường, nhưng vị thống đốc vẫn phạt trong thời kì khủng hoảng thì quả thật là một thằng ngu muội hay là một con quỷ dữ.
Nếu như ngài Narson là một thằng ngốc hay một con quỷ, thì ông ấy chính là một vấn đề lớn.
"Nó còn tùy thuộc vào những gì có trên lãnh thổ. Narson-sama sẽ xem xét những thiệt hại và tính toán những thiệt hại cho những sản phẩm cần phải trả. Trong đợt mất mùa ba năm trước, ông ấy đã cho phép chúng tôi chặt cây rừng và bán gỗ thay cho sản phẩm".
Cô ấy nói cho Kazura khuây khỏa.
Có vẻ như Ngài Narson này là một người biết tính toán suy nghĩ, nên ông ấy không hỏi và thu bạc trong sản xuất tại thời điểm nghiêm trọng như bây giờ.
Nếu họ cần phải bán gỗ thì những dụng cụ như rìu kim loại hay cưa đều rất cần thiết để bù lại cho lượng nhân lực bị thiếu hụt, nếu như tất cả đều không ổn thì có lẽ anh sẽ phải mua gỗ ở Nhật Bản.
"Nhưng tôi nghe nói rằng Diaz-sama người mà đang cai quản ở vùng lân cận phạt vạ vô cùng tàn nhẫn nếu như cây trồng không thể thu hoạch vì thiên tai. Nghe đồn rằng ông ta bán những người thanh niên trẻ tuổi làm nô lệ và bắt nhưng cô gái trẻ đẹp làm phục dịch đến khi chán thì lại bán họ đi làm nô lệ".
"Ehh... Họ không hề nổi dậy sau tất cả những việc đó ư... và Hoàng Gia cũng không nói gì về điều này ư?"
Hắn ta quả là như một tên quý tộc xấu xa vừa bước ra khỏi game và manga vậy.
"Chắc hẳn hắn có một cái bụng phệ ục ịch và đeo cả đống nhẫn đắt tiền", Kazura tưởng tượng trong đầu như vậy.
"Nhưng mà Diaz-sama lại là một thương nhân khôn ngoan. Ông ta thường mang một khoản tiền kếch xù để biếu Hoàng Gia, nên họ không nói gì cả. Còn nữa, họ có đội quân riêng hùng hậu, vì vậy họ không thể nổi dậy được".
Tóm lại, hắn vẫn là một kẻ tàn bạo và nhờ là quý tộc nên hắn có nhiều tiền".
Sau đó anh nhận thấy rằng cuối cùng cũng đến lúc ăn những trái đào được ngâm trong dòng nước trong mát cùng với người đẹp đang ngồi cạnh mình, có vẻ như anh ấy đã trọn một đã chọn một đề tài tiêu cực để nói chuyện rồi.
"Nào, hộp đào đã lạnh rồi đó. Chúng ta cùng ăn thôi".
"À, vâng".
Bầu không khí khó chịu sẽ tan biến sau khi thưởng thức một ít đào.
Kazura lấy chiếc hộp đào ra khỏi nước, mở nắp hộp đào và lấy ra một cái dĩa nhựa từ trong túi và đưa cho Valletta.
"Mời cô".
"Eh? Nhưng mà tôi không thể ăn trước Kazura-san...."
"Không sao đâu. Hãy ăn đi mà". Anh ấy thúc giục Valletta mời cô ấy ăn.
"Cảm ơn anh", Valletta cảm ơn anh trong sự do dự, cô ấy cầm chiếc thìa và xúc lấy một miếng to.
"!?"
"Cô thấy thế nào? Rất ngon phải không?"
Valletta rất ngạc nhiên vì vị của miếng đào trong miệng cô và gật đầu lia lịa.
"Ngọt quá! Lần đầu tiên tôi được ăn một món ngon và ngọt lịm như thế này đó!"
"Vậy là tốt rồi. Còn về phần của tôi, tôi sẽ ổn thôi nên cô cứ ăn hết đi".
Trái cây chắc chắn có tồn tại trong thế giới này, nhưng việc nuôi trồng và chăm sóc có vẻ không được tốt nên hương vị không được ngon.
Nhìn thấy Valletta như vậy, anh rất muốn cô ăn hết cả hộp đào đó.
"Eh, nhưng tôi không thể..."
Thấy cô nói vậy, Kazura bật cười khi thấy cô hết nhìn anh rồi lại nhìn vào hộp đào.
"Thôi nào, đây là phần thưởng xứng đáng dành cho Valletta-san vì đã chăm chỉ làm việc đến giờ. Nào, ăn đi chứ". Kazura nói.
"Umm.... vậy thì, cảm ơn vì bữa ăn".
Mặt cô ấy đỏ ửng lên và trông thật hạnh phúc khi cô nuốt miếng đào.
Sau khi nhìn Valletta ăn trong sự thỏa mãn, Kazura quay trở lại ngôi làng và ngay lập tức về Nhật Bản với lí do " Tôi phải đi chuẩn bị cho bánh xe nước". Anh lên mạng và tìm nơi nhận thầu làm bánh xe nước. Sau đó trực tiếp đi đến công ty đặt hàng.
"Umm, bánh xe nước kèm cả máy bơm phải không. Với kích cỡ mà anh chỉ định kèm với các trang thiết bị. Sẽ mất 20 ngày chúng tôi mới có thể giao hàng và kinh phí là 3 triệu yên".
Vị giám đốc già tốt bụng vừa sắp xếp tài liệu vừa giải thích cho anh về sản phẩm và thời gian sản xuất.
Cái bánh xe nước đó rất hợp ý của anh và chắc chắn sẽ phù hợp với khung cảnh miền quê.
"Tôi đang cần nó càng nhanh càng tốt vì đây là trường hợp khẩn cấp. Tôi không quan trọng giá cả nhưng ông có thể giúp tôi làm trong 1 tuần không? Tôi sẽ tự lắp ráp chúng lại nên tôi muốn ông giao cho tôi từng bộ phận".
"M... một tuần ư? Như vậy thì ít thời gian quá.... Chúng tôi không đủ nhân công để làm nhanh vậy được, 15 ngày là ít nhất có thể rồi".
"Ông có thể làm cách nào không? Tôi sẽ trả trước 5 triệu, 5 triệu cho chiếc bánh xe nước. Ông có thể nghĩ cách giúp tôi không? Tôi sẽ trả cả phí vận chuyển nữa".
Được trả với giá 10 triệu yên, gấp hơn 3 lần bình thường, vị giám đốc vô cùng ngạc nhiên.
"A, anh có thể đợi tôi một chút được không? Tôi sẽ trở lại ngay!"
Ông ấy xin phép Kazura và rút điện thoại ra và rời khỏi phòng tiếp tân.
Kazura nhấp một ít trà, nghĩ rằng "có lẽ một tuần là không thể rồi" và ngồi đợi chừng mười phút thì vị giám đốc quay trở lại với nụ cười trên môi.
"Shino-san, chúng tôi có thể giao hàng cho anh sau một tuần đó. Và với số tiền đó chúng tôi có thể làm được hàng chất lượng cao".
"Eh, thật ư?"
"Vâng, tôi đã yêu cầu sự giúp đỡ bên công ty kĩ thuật của một người quen, vì vậy chúng tôi có thể giải quyết được".
Nhận được câu trả lời, Kazura ngay lập tức rút quyển sổ sec từ túi áo, viết lên đó số tiền mà anh đề cập trước đó và đặt vào tay vị giám đốc.
Tất cả hành động đó chỉ trong thoáng chốc, đặt bút viết lên tấm sec một số tiền lớn và hờ hững đưa nó ra, anh ấy đã thực hiện một ước mơ của bao nhiêu dân thường.
"Cảm ơn anh rất nhiều, sau một tuần chúng tôi sẽ giao hàng tới địa chỉ của anh".
"Vâng, làm ơn. Còn về phí vận chuyển, hãy gửi hóa đơn cho tôi khi giao hàng.
Vị giám đốc nhìn Kazura rời đi cùng với những lời đó và nói khẽ, "Trong thời kì suy thoái kinh tế bây giờ mà vẫn có những con người đầy quyền lực như vậy".
"Umm, 30 chiếc rìu, 20 chiếc cưa, 60 chiếc liềm, cuốc, bồ cào, xẻng,.... anh là người điều hành dự án à?"
"À, vâng, cái gì đó tương tự như vậy. Tôi sẽ trả bằng thẻ".
Sau khi rời khỏi công ty kĩ thuật, Kazura mua rất nhiều những công cụ phục vụ nông nghiệp ở cửa hàng dụng cụ.
Những đồ dùng mà những người dân làng sử dụng được làm bằng gỗ, rất kém hiệu quả khó sử dụng, nên anh đã mua chúng làm quà cho họ.
Tất cả dụng cụ không thể trở đi trong một lượt được, nên anh đã nhờ nhân viên của cửa hàng mang chúng lên xe anh.
Nhưng tất nhiên, có rất nhiều thứ nên khong thể để hết trên xe, nên anh đã mượn chiếc xe đẩy và làm hai chuyến từ cửa hàng về nhà.
Nhờ sự ấn tượng sâu sắc đó, nhân viên của cửa hàng đã đặt biệt danh cho anh là "Trùm Đập Đá", nhưng anh không hề biết đến điều đó.