Phần 1
Sau khi thay quần áo và sạc mọi người một trận, Usagi trốn khỏi phòng học và đi chuẩn bị bữa tối.
“C-cứ như thế này… trái tim thiếu nữ của mình chắc không chịu nổi mất.”
Cô chán nản lảo đảo bước đi trong hành lang.
Bởi vì thấy các đồng đội của mình đang cố gắng hết sức, nên cô mới hứa với Ikaruga rằng cô sẽ mặc đồ, nhưng quả thật là sai lầm. Cô đâu có ngờ rằng bộ đồ đó nó lại quá quắt đến thế.
“...nhưng mà.”
Usagi gượng cười rồi lấy tấm ảnh từ túi áo trên ngực mình ra.
Đó là ảnh chụp các thành viên Liên Minh Cùi Bắp trong cuộc họp lúc nãy. Mặc dù cả bọn đã phải chụp đi chụp lại nhiều lần để lấy được hết mặt tất cả mọi người, nhưng Usagi đã quyết định lấy tấm ảnh đầu tiên, tấm ảnh lỗi.
Thay vì những tấm ảnh được chụp lúc sau với tất cả mọi người tạo dáng mình thích, thì đối với cô tấm ảnh đầu tiên lại trông thật đáng yêu. Trong đó mọi người đều tỏ ra tràn đầy sức sống.
“……vui thật đấy.”
Cô thầm thì trong lòng rồi mỉm cười. Vì để được nhà Saionji thừa nhận mà cô phải đơn độc cố gắng hết sức mình, nhưng khi được làm những việc này cùng với đồng đội, thì cô cảm thấy mình không chỉ được ủng hộ, mà còn thấy vui nữa.
Nơi mà những người đồng đội cần cô, chính là nơi khiến cô cảm thấy an tâm và vui vẻ.
Nếu ở đó, cô có thể là chính mình. Quả thực, được nhập học ngôi trường này… rồi gia nhập Tiểu Đội Thực Tập 35 đúng là rất vui.
Giả như cha mẹ không thừa nhận, thì mình… cũng sẽ ở lại học viện này.
Usagi đã quyết không làm theo mọi thứ họ nói nữa, và quyết từ giờ trở đi sẽ kháng lại lời họ. Bất kể sợ hãi đến đâu đi nữa, bất kể có run rẩy bao nhiêu đi chăng nữa, cô sẽ không bao giờ đầu hàng.
Nếu không làm vậy, cô sẽ không bao giờ trông thấy những người đồng đội của mình nữa.
Cho dù nhà Saionji có trói cô lại đi chăng nữa, cô cũng sẽ chạy khỏi nhà hoặc là phản luôn gia đình. Nhiều phương pháp giải quyết cứ thế xuất hiện trong đầu cô.
Đâu cần phải phụ thuộc vào ai, Saionji Usagi không phải là đồ vật của ai cả.
“Đã quyết định vậy rồi, thì phải đãi mọi người một bữa tối ngon lành mới được! Mình đâu chỉ là một xạ thủ lành nghề không thôi. Phải để cả bọn thấy, chỉ cần dùng những nguyên liệu bình thường là mình làm được mấy món ngon lành ngay.”
*oh ho ho*, Usagi vừa cười ồ lên vừa tiến về phía nhà ăn để mua sắm vài nguyên liệu làm bữa tối.
Ngày dần tàn, và hành lang dần trở nên tăm tối.
Có thể nghe được sự hối hả và nhộn nhịp của các học viên đang chuẩn bị phía xa xa.
“…lạ nhỉ?.”
Usagi nhận thấy có gì đó bất thường.
Mọi thứ quá yên ắng. Không đúng, nói cho chính xác thì chỉ có giáo xá nơi Usagi đang đứng là chìm trong yên lặng.
Cả ngày hôm qua lẫn hôm nay, các học viên vì chuẩn bị cho lễ hội nên phải đi vòng vòng đủ nơi và làm đủ thứ chuyện nên rất ồn ào cơ mà?
“——Usagi.”
Nghe được một giọng nói quen thuộc, tim Usagi đông cứng.
Cô nhanh chóng giấu tấm ảnh vào túi áo trên ngực, và mặc dù không hề muốn quay người lại chút nào, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Nỗi ám ảnh khiến cô lo sợ lại xuất hiện.
“Thấy em khá vui vẻ nhỉ. Có chuyện gì đó vui à?”
Dưới ánh hoàng hôn, nụ cười phủ định mọi hy vọng của cô xuất hiện.
Khung cảnh này khuấy động ký ức cũ. Hồi đó trời cũng chiều tà thế này.
Hơi thở cô tắc lại, cô bắt đầu cảm thấy khó chịu, toàn thân run rẩy.
“Hôm qua em không về nhà phải không? Làm anh cứ chờ suốt. Mẹ em lo lắng lắm.”
Reima vừa nheo mắt lại vừa dùng những ngón tay của mình nghịch mái tóc Usagi.
“Em hư quá… chắc là muốn bị phạt nhỉ?”
Cơ thể Usagi run lên như thể bị đánh bằng đòn roi vậy.
Nếu cô khuất phục tại đây, thì mọi chuyện sẽ quay lại như xưa.
Làm như mình chịu thua ấy, Usagi cắn môi, cô cố gắng dùng cơn đau để đẩy lùi nỗi sợ.
“Em muốn anh làm tan vỡ con tim em như lúc xưa có phải không?”
“…T-tôi sẽ… không…”
“Nn?”
“Sẽ không——làm theo lời anh bảo nữa!”
Với cơ thể và giọng nói run lẩy bẩy.
Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, Usagi đã đứng lên chống lại những ai tìm cách trói buộc cô.
“......vậy sao. Anh hiểu rồi.”
Tuy vậy, sự phản kháng đó lại chỉ mang đến sự tuyệt vọng thêm một lần nữa.
Reima nắm chặt tóc của Usagi và giơ tay kéo lên.
“A…ghh…!”
“Tới tuổi nổi loạn rồi à? Thật là mệt mà. Anh cũng không muốn bàn đến việc này đâu.”
Trong khi gương mặt Usagi nhăn nhó vì đau đớn, Reima nhìn chằm chằm cô.
“Hee, ra là em cũng có biểu cảm thế này sao. Hay. Trước giờ anh chưa từng thấy đó. Cái này mới nha.”
Hắn chế nhạo cái vẻ mặt cô biểu hiện khi kháng cự hắn trong vô vọng. Bất kể Usagi kháng cự lại tới đâu, nỗi sợ vẫn vần vũ trong đôi mắt cô, và Reima không hề bỏ lỡ chi tiết đó. Làm sao hắn ta có thể lỡ mất được chứ. Với hắn mà nói, việc quan sát vẻ mặt sợ hãi của Usagi chính là niềm vui thích của hắn.
“Em nói rằng sẽ không nghe theo lời anh nữa, vậy em định làm gì? Chẳng lẽ lại là trốn khỏi nhà như đêm qua? Em nghĩ rằng em có thể trốn thoát khỏi nhà Saionji và anh sao?”
Hắn nheo mắt, đôi đồng tử rực sáng lên nhìn Usagi đang đau khổ.
“Chắc là em đã nhờ đồng đội giúp đỡ rồi à? Kusanagi, Ootori, Suginami và cả con phù thủy Nikaido nữa. Tất cả bọn chúng đều làm việc cho ông Chủ Tịch nhỉ… không được đâu, sẽ thế nào nếu những hoạt động bất hợp pháp đó bị công khai nhỉ?”
“?! Tại sao… tại sao anh lại biết!”
“Cũng chính vì em nên anh mới điều tra hết. Sức mạnh chính trị của Ủy Ban Đạo Đức cũng tương đương với Ban Thanh Trừng mà. Cho dù có ngốc tới đâu đi chăng nữa thì em cũng có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ.”
Reima ghé môi vào sát lỗ tai cô.
“Em sẽ không bao giờ thoát khỏi anh đâu.”
“…hii…”
“Một kẻ sát nhân như em lại dám bỏ lại mọi thứ phía sau rồi bỏ chạy, sẽ không ai tha thứ cho chuyện đó đâu. Em đã quên tội lỗi của mình rồi ư?”
Usagi thở gấp.
Sát nhân. Tội lỗi của bản thân. Usagi cố chối bỏ những chuyện đó. Làm sao mà cô làm ra những chuyện đó được cơ chứ.
“Đã quá muộn để giả vờ là mình vô tội rồi. Chính vì em mà gia đình em mới chết. Anh trai, chị gái và ông bà của em nữa. Chính em đã giết họ.”
“Kh…ô..ng…đú...n...”
“Anh không nói sai. Một kẻ sát nhân như em bây giờ lại có đồng đội và tận hưởng cuộc sống học đường thế này. Thấy em như vậy, anh không biết gia đình đã chết của em sẽ nói gì nữa.”
“…uuu…!”
“Ngay cả những người đồng đội của em rồi cũng sẽ tại em mà chết hết thôi. Loại xạ thủ gì mà toàn phạm sai lầm và bắn đồng đội vậy? Từ đó tới giờ em chẳng thay đổi một chút nào, em giết hết mọi người xung quanh mình và vờ như đó là một tai nạn.”
“…uu…uuu……!”
“Thực sự thì em không muốn những chuyện như vậy xảy ra có đúng không? Anh biết mà. Vì thế mà em nên nghỉ học và trở thành đồ vật của anh đi.”
Mắt Usagi hoa lên, hơi thở không đều còn vai thì cứ nhô lên hạ xuống. Cứ như thể hy vọng mà cô khó khăn lắm mới nắm được trong tay giờ lại trượt đi. Cả thế giới dường như biến thành vô sắc.
“Không sao đâu. Anh đây chấp nhận con người của em mà. Anh không như những gã khác đâu. Người duy nhất chịu yêu thương một người vừa nhục nhã vừa gớm ghiếc như em, chỉ có anh mà thôi.”
“…nn…ii…”
“Em đừng có chạy. Tất cả những gì anh làm toàn vì em thôi.”
Phổi cô không còn nhận được oxy nữa, và tầm mắt cô dần chập chờn.
Cô không thể đứng nổi nữa, và đổ khụy xuống.
Sau khi cô ngã, Reima ôm lấy cô, và lần này hắn thì thầm nhỏ nhẹ vào tai cô.
“Không sao đâu, Usagi… cứ thoải mái đi. Em sẽ không trở thành nô lệ giống như những kẻ khác đâu. Chỉ có em là có thể đứng bên cạnh anh mà không cần phải bị ảnh hưởng bởi ma thuật.”
Khi sắp sửa bất tỉnh với trái tim cảm thấy như đang chết dần chết mòn, Usagi nghe thấy từng lời của Reima. Anh sẽ không để em thoát đâu… những lời đó có nghĩa như vậy.
“Ý của anh chính là, em là món đồ chơi quan trọng của anh đó. Phải không… Usagi.”
Trái tim Usagi dễ dàng tan vỡ trước những lời nói đó.
Chính vì đồng đội nên cô mới cố gắng hết sức.
Phá hủy hy vọng cuối cùng của Usagi là chuyện dễ dàng với Reima. Vết thương trong tim cô sâu vô cùng.
Thứ chất độc thấm sâu sau bao nhiêu năm họ ở cùng nhau không phải là thứ có thể dễ dàng phá giải.
“Giờ thì… anh phải làm sao với mấy đứa đồng đội của em đây.”
Reima vừa cười tươi ra vẻ ẩn ý vừa dịu dàng vuốt ve gò má của Usagi.
Phần 2
Takeru quay lại lớp học, và sau khi mở cửa thì chạm mặt Mari.
“Usagi có đây không?”
“? Usagi-chan ấy à, cậu ấy bỏ đi mua nguyên liệu nấu ăn được một lúc rồi.”
Mari đang chuẩn bị trang trí phòng học, cô nhíu mày khi thấy Takeru đang tỏ vẻ nghiêm trọng.
“Chuyện gì vậy? Trông cậu có vẻ đang tức giận?”
“……không có gì đâu.”
Takeru hít một hơi sâu để dằn cơn giận của mình xuống.
“Cậu ấy đi một mình à?”
“Ừ, cậu ấy nói là nếu ở lại lâu thêm nữa thì sẽ bị Suginami làm cho hư người mất rồi đi ra ngoài.”
“...còn Ootori?”
“Con nhỏ đó lại bị Hội Học Sinh gọi đi rồi. Không biết là với nhỏ đó Usagi hay Hội Học Sinh bên nào quan trọng hơn đây.”
Trong khi Mari đang bĩu môi, thì Takeru lấy tay xoa cằm và suy nghĩ.
“Không hay rồi, tôi sẽ đi tìm Usagi vậy. Cậu ấy đi về phía nhà ăn à?”
“...tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, nhưng tôi sẽ đi với cậu. Vừa đi vừa giải thích cặn kẽ tình hình cho tôi với.”
Không biết chuyện gì đang xảy ra, Mari đấm vào ngực Takeru một cái và đòi đi theo.
“Mỗi khi cậu mang cái vẻ mặt như vậy, thì thường là có chuyện không hay đang xảy ra. Có bao nhiêu nó hiện lên mặt cậu hết.”
“Nhưng chẳng phải cậu còn việc phải làm…”
“Dù gì tham gia lễ hội cũng là để giúp cho Usagi-chan mà. Usagi-chan gặp khó khăn mà không giúp ngay thì có khác nào đem con bỏ chợ đâu.”
Cô thở ra một hơi mạnh rồi chống tay lên hông.
“...được giúp cũng khỏe. Tôi cũng thấy yên tâm nếu có cậu đi theo.”
“Không hiểu tại sao tôi lại có cảm giác rằng có tôi ở đây hay không cũng chẳng sao cả nhỉ?”
“Cậu suy nghĩ tiêu cực quá đấy.”
Takeru cười gượng nói vậy rồi đi đến nhà ăn cùng Mari.
Phần 3
Trong văn phòng số hai của Hội Học Sinh, Sendou ngồi vào kotatsu, vừa uống trà vừa báo cáo tình hình cho Nagare. Hội Trưởng Hội Học Sinh với vẻ mặt thảnh thơi thường lệ ngồi nghe từng lời của Sendou.
“…ra vậy〜, em vẫn chưa thể một mình bắt hắn được〜.”
“Vâng. Nhưng hình như cứ đến đêm là hắn sẽ hành động một mình, có vẻ đó là thói quen của hắn. Đó cũng là lúc hoạt động của các học viên khác chững lại, là thời điểm thích hợp để tấn công hắn.”
“Chị để việc canh bắt hắn cho em. Còn Ouka-chan nữa, dù em ấy là thần đồng thật, nhưng cứ nên bảo em ấy phải cẩn thận〜”
“Đã rõ.”
Trước thái độ thờ ơ như mọi ngày của Sendou, Nagare nhìn xuống với vẻ hơi hối lỗi.
“Chị chỉ ngồi đây ra chỉ thị mà chẳng thể làm được gì khác cả… xin lỗi vì cứ luôn yêu cầu em làm những chuyện nguy hiểm như vậy, Shizuka-chan.”
Trước thái độ quan tâm của Nagare, Sendou trầm mạc một lát rồi mỉm cười.
“...tất cả là vì Hội Trưởng. Tôi không ngại hy sinh vì chị đâu.”
Khi Sendou đặt tay lên ngực và nói những lời thật lòng, sắc mặt cô có hơi đỏ lên. Nagare nhìn cô một cách trìu mến rồi lại nhìn xuống với vẻ hối tiếc.
“...ra vậy. Em sẵn sàng hy sinh vì chị nhỉ.”
“Vâng. Chính nhờ được chị tin tưởng nên tôi mới có thể đứng đây.”
“Shizuka-chan, Chị xin lỗi… vì đã không thể cứu được em.”
Bất ngờ trước lời xin lỗi đó, Sendou nghiêng đầu thắc mắc. Nhưng Nagare lờ đi và tiếp tục.
“Vậy là mình đã mất hết thuộc cấp rồi〜… thật buồn quá đi.”
“...Hội Trưởng…?”
“Thật đáng tiếc khi ta không biết buồn là gì… nhưng ta biết cảm giác vui vẻ là thế nào. Ta thật sự rất vui khi được làm việc chung với Shizuka-chan cùng những thành viên khác của Hội Học Sinh.”
“…………”
“Không được nếm trải cảm giác vui sướng đó thêm lần nữa, quả thật là rất đáng tiếc. Đặc biệt là với Shizuka-chan, người ta quen biết lâu nhất.”
Nagare vừa ngơ ngác nhìn thứ chất lỏng nóng hổi trong cốc, vừa lẩm bẩm.
“Nhỏ đó không bao giờ tỏ ra thành thật cả. Mặc dù ta đã biết cảm xúc thật sự của nhỏ từ lâu rồi, nhưng quả thật là nhỏ luôn rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc thật của mình… mỗi khi ta nói 『xin lỗi vì đã làm phiền em nhé』, là nhỏ luôn trả lời thế này.”
Cô ngẩng mặt lên và nhìn Sendou với vẻ cô đơn.
Đồng thời cô rút ra một khẩu súng lục nhỏ từ kotatsu rồi chĩa nó vào Sendou.
“Vì tôi có nguyện vọng trở thành Banshee mà, …nhỏ sẽ nói như vậy đó.”
“…………”
“Ta chỉ toàn được người ta bảo vệ… thật là một Hội Trưởng hèn nhát… quả thật thấy có lỗi quá.”
“………………”
“………………”
Ngay khi Nagare dồn lực lên ngón tay để bóp cò súng, Sendou chậc lưỡi rồi cũng rút ra một khẩu súng ngắn từ hông.
Ngay sau hành động đó, có hai tiếng súng vang lên trong văn phòng số 2 Hội Học Sinh.
Phần 4
Khi mặt trời đã hoàn toàn khuất bóng, cũng là lúc Ouka tới gặp Sendou tại nơi đã hẹn trước.
“Xin lỗi vì đã khiến chị phải đợi, senpai.”
Khi Ouka cất giọng, thì Sendou đang kiểm tra súng ống của mình cũng ngẩng nhìn và mỉm cười.
“Xin lỗi vì đã gọi em trễ như vầy. Mục tiêu của chúng ta mãi mới chịu hành động một mình.”
“Không sao… có chuyện này quan trọng hơn.”
Ouka báo với Sendou về ma pháp trận khổng lồ được vẽ trên sân trường, cùng tên của ma thuật cũng như thiệt hại mà nó sẽ gây ra.
“…nhanh lên. Nếu chúng ta bỏ qua cơ hội này, thì không biết chừng nào Tenmyouji lại ở một mình để chúng ta dễ dàng bắt giữ nữa.”
“Đã rõ. Vậy tôi sẽ xông vào trước, còn senpai thì theo sau.”
“Ara, không phải là lúc để đàn chị đi trước sao?”
“Tôi có Relic Eater. Nếu có chuyện xấu xảy ra thì có thể nhờ vào năng lực của nó để bảo vệ linh hồn. Nếu tôi lỡ bị kẻ thù chạm phải thì cứ nhân cơ hội mà bắn.”
“…………”
“…Senpai?”
“Rõ rồi. Vậy em đột nhập trước rồi tôi theo sau. Cẩn thận đấy.”
Vừa cười vừa trả lời lại rồi, Sendou bắt đầu giữ chặt súng rồi leo lên cầu thang. Ouka cũng đi theo ngay phía sau.
Đi đến trước cửa một phòng học trống ở tận cùng hành lang. Sendou nép người vào phía bên phải cánh cửa phòng học.
Ouka thì nép người ở bên trái, và chuẩn bị xông vào.
Mặc dù nó trông như một phòng học trống hoắc bình thường, nhưng có thứ không khí kỳ lạ đang bao quanh đó, nó nặng nề và ngột ngạt. U ám đến mức như thể có tiếng rên rỉ từ bên trong vang vọng ra vậy, Ouka cảm thấy phát bệnh.
Là chỗ này. Trực giác của cô mách bảo rằng nơi này cực kỳ bất thường, hắn nhất định là đang ở đây.
Khi Sendou đẩy cửa ra thì Ouka cũng xông ngay vào.
Cô giương súng lên, hạ thấp hông và nhìn quanh căn phòng.
Trước hết là phía trước, sau đó cô kiểm tra bên phải rồi bên trái.
Khi cô chĩa mũi súng về phía bên trái——cô trông thấy mục tiêu mình đang tìm đang đứng trước bảng đen.
“…Tenmyouji Reima. Ngươi bị bắt vì sử dụng trái phép các công cụ kháng ma pháp và biển thủ các Thánh Bảo Ma Thuật.”
“…………”
“Tên khốn nhà ngươi cũng bị nghi ngờ là phù thủy. Ngoan ngoãn đầu hàng đi. Ngươi không có cách nào thoát khỏi học viện này đâu.”
Lờ đi lời nói của Ouka, Reima chẳng trả lời gì, thay vào đó hắn mỉm cười.
Reima cũng đang giữ súng trong tay. Ouka cho rằng hắn định chống trả, nhưng thay vì chĩa súng vào cô, hắn đang chĩa xuống chân mình.
Nhìn thấy hành vi bất thường đó, cô nhìn theo phía nòng súng của hắn.
Từ giữa những cái bàn học, cô thấy đôi chân trắng ngần… cùng mái tóc vàng óng trông có vẻ quen quen.
“——Saionji?!”
Dưới chân Reima là Usagi đang nằm dài.
Có vẻ cô vẫn còn sống, nhưng hình như cô đang bất tỉnh và còn gặp vấn đề về hô hấp.
“Ngươi đã làm gì!”
“Đúng như những gì ta đã nghĩ. Hành động của cô dễ đoán quá đi, Ootori Ouka.”
“Tên khốn…!”
“Cô không nên chĩa thứ đó vào người khác, nguy hiểm lắm. Tôi đã làm gì đâu. À mà, có vẻ là giờ tôi phải làm gì đó nhỉ?”
Hắn nhún vai chọc tức cô.
Cô thấy hối tiếc vì đã không mang theo đạn thật bên mình. Ở khoảng cách này, cô tự tin rằng mình có thể cho hắn ăn một viên đạn vào não trước khi hắn kịp siết cò.
Nhưng đây lại là đạn gây mê, có một khoảng thời gian trễ trước khi hắn bất tỉnh.
“Ta biết danh tính của ngươi! Mephisto… Ta đã nói rằng ngươi sẽ không thể thoát khỏi đây! Kể cả khi ngươi giết Saionji, thì ta cũng sẽ bắt ngươi! Trước khi gây ra thêm tội ác, thì hãy đầu hàng đi!”
Ouka không còn chút nghi ngờ nào về việc Reima là phù thủy.
Ngay sau đó, cô nhận ra rằng mình đã phạm sai lầm.
“...ta là Mephisto? Ai nói với cô vậy?”
“Đừng tưởng nói vậy là thoát tội, có cả tá bằng chứng chống lại ngươi. Việc ngươi chiếm giữ cơ thể của Tenmyouji Reima và nuốt linh hồn của anh ta, ta đã biết hết rồi…!”
“Hahahaha, cô ngu quá, ta cũng hết biết phải nói gì luôn. Linh hồn của ta vẫn vậy. Ta vẫn là con người. Sao không thử dùng bộ lọc kiểm tra đi? Nếu làm thế thì cô sẽ nhận ra ngay rằng ta không phải phù thủy.”
Cô sững sờ. Nếu hắn đã tự tin như vậy, cô phải xem xét đến một khả năng khác.
Nếu Mephisto không phải Reima, thì hắn là ai?
Không, lẽ nào ngay từ đầu Mephisto đã không tồn tại?
Mephisto là giả, và gã này thuần túy là một tên con người đang——
” Ở đây? “
*zssht*, cô cảm thấy ớn lạnh.
Được bản năng mách bảo có nguy hiểm, Ouka ngay tức khắc hạ đầu xuống và quay mũi súng về phía sau.
Đồng thời, một viên đạn lướt qua chỗ vừa trước đó là đầu cô.
Tập kích bất ngờ. Dù gì cô cũng đã đoán trước là sẽ có chuyện này rồi.
Ouka nã đạn liên tục về phía sau.
Trúng đích. Bốn phát đạn gây mê trúng vào ngực của kẻ tập kích.
Nhưng người đó vẫn mặc kệ mà xông vào Ouka.
——Áo chống đạn sao!
Cô cảm thấy hối tiếc vì đã không nhắm vào đầu. Với cả do không gian hạn chế nên cô không thể nhảy tránh đi, kết quả là cô bị tông ngã ngửa ra sau, lưng đập xuống sàn.
“Chó—chết!”
Cô ngẩng đầu lên và định là bắn vào đầu kẻ tập kích… nhưng.
Ouka sững lại. Cô tận mắt xác nhận danh tính kẻ địch.
“...không thể… sao lại…!”
Kẻ tập kích ngẩng mặt lên và giật chéo hai cánh tay Ouka ra sau.
Danh tính của kẻ tập kích chính là người cùng cô săn đuổi Mephisto, chính là Sendou Shizuka.
“Rất vui được gặp ngươi… Ootori Ouka-chan. Ta là Mephisto.”
Mephisto cười, xen kẽ với giọng nói của Sendou còn có một thứ giọng nói rờn rợn.
Ả trườn lên cơ thể của Ouka và ghì chặt chân tay cô, rồi nở nụ cười độc ác.
“…từ khi nào mà…!”
“Đồng đội của ngươi… Kusanagi… phải không nhỉ. Khi thằng bé đó đến gần Reima, thì con bé này đã cố cứu Kusanagi-kun. Thế rồi ta ăn luôn nó.”
“……!”
“Vì các ngươi nhầm Reima là Mephisto nên mới thảm bại thế này… Nhỏ này một đứa xuất sắc, nhưng vì Kusanagi nên đã để lỡ mất thời cơ. Trong tâm trí nó định là tập kích ta, nhưng rồi lại chấp nhận rủi ro để cố gắng cứu Kusanagi-kun… đó là những gì nó đã hứa với ngươi đấy.”
Chuyện buồn thật nhỉ, Mephisto mở miệng nói như thể ả buồn lắm vậy.
Trước tất cả những chuyện đó, Ouka không nói lại được gì, và cố giấu đi sự ngạc nhiên của mình.
“Mephisto thừa hưởng cảm xúc cùng ký ức của người bị chiếm hữu, nó đã nói với ngươi như vậy phải không? Hai ngươi đang làm gì… và chuyện nó cố gắng đến tuyệt vọng để giữ lời hứa với ngươi, ta biết hết.”
Mephisto sau khi dùng răng mình xắn tay áo lên, thì thè cái lưỡi ra.
Trên cánh tay Sendou, sau khi xắn tay áo lên, thì lộ ra vô số vết sẹo.
Cái lưỡi hình như cũng đã bị cắn đứt, có máu chảy ra.
“Nhìn này. Ôi đau thật đấy. Lòng trung thành của con bé này với Hội Trưởng Hội Học Sinh cũng ghê thật. Khi quần quại đau đớn và sắp bị nuốt linh hồn, nó đã cố cắn lưỡi tự sát để bảo vệ các ngươi và ả Hội Trưởng.”
“Đồ…khốn…”
“Nhưng cuối cùng nó vẫn gào khóc lên như những đứa khác. Hội Trưởng〜 Hội Trưởng〜 cứ thế. Tình yêu cũng nhiều hình dạng thật đấy. Tình yêu cấm đoán lại gặp phải vận mệnh không may… thật buồn quá đúng không.”
Mephisto với khuôn mặt của Sendou, nở nụ cười chế nhạo Sendou.
“Mà, Hội Trưởng-san hiện tại đang nằm lòi phèo trên vũng máu đấy! Ta đã giết nó! Ta đã dùng đôi bàn tay của chính con nhỏ này để giết ả Hội Trưởng mà nó yêu quý! Ahihi!”
“——Ta sẽ giết ngươi! Đồ khốn nạn!”
Cơn giận bùng nổ, Ouka cố gắng phá giải thế khóa tay, và rồi cô chĩa súng vào Mephisto.
Thế nhưng khi đó, Mephisto đã rút ra một tờ giấy và đặt nó lên cái lưỡi kỳ cục của mình.
Đó là một tờ giấy chuyên dụng được truyền ma lực có khắc ma pháp trận cùng thuật thức, một tờ 『Bùa Chú』. Đúng như tên gọi, đây là hàng dùng một lần, ngay cả người bình thường không có chút ma lực nào trong cơ thể cũng dùng được.
Thật sơ suất. Ouka đã bị Mephisto chạm vào người rồi.
Thứ ma pháp được khảm trong tờ 『Bùa Chú』 đó, chắc chắn là ma pháp 『Install』.
“Saa, giờ thì mở lòng của ngươi ra giống như đang dạng háng nhé——Nếu không thì sẽ đau đớn kinh khủng lắm đó.”
Ngay sau khi Mephisto thông báo như vậy, thì chuyện đó xảy ra.
“Fu-guu!——Iii——aaaAAAAAAAAAAAAAAA!”
Ouka hét lên.
Nguyên do của tiếng hét chính là vì đau đớn. Không phải đau về thể xác, không phải đau về thần kinh, mà là đau từ tận linh hồn.
Cô thấy được dòng hồi tưởng. Ký ức từ quá khứ. Cô nhớ lại gia đình mình.
Tội lỗi của bản thân.
『”——Cứu em… Onee-chan.”』
Dừng lại——Dừng lại đi!——hee——ra ngươi đã tự tay giết em gái mình——đừng xem nữa!——thê thảm quá nhỉ.
Những suy nghĩ của cô thật hỗn loạn, cô đang bị Mephisto xâm thực.
『”——Em sợ quá, Onee-chan.”』
Đừng để ta nhớ lại nữa!——Uwaa, bị đâm chém như vậy chắc phải đau lắm nhỉ——không được làm ô uế quá khứ của ta!——aree, nhưng ngươi thật sự muốn giết nó lắm có đúng không?
『”——Tại-sao… Onee-cha-n…”』
——Sai rồi! Sai rồi sai rồi!——Vì không phải là con ruột, nên ngươi mới ganh tị với em gái mình chứ gì——dừng lại dừng lại dừng lại dừng lại đi——gyaha——gyahahaha——và——gyahahahahahaha!
Ouka cố gắng chống lại đến tuyệt vọng, nhưng hình ảnh Mephisto cười nhạo quá khứ của cô cứ giăng đầy đầu.
Cứ thế này thì hỏng. Suy nghĩ đi——phải làm chuyện gì đó.
Giữa cơn đau dữ dội, Ouka thực hiện biện pháp phản kháng cuối cùng. Cô quyết định từ bỏ linh hồn mình, và sẽ hoàn thành trách nhiệm của một Thanh Tra Dị Giáo. Khi ý thức dần mờ đi, cô động đậy và rồi thọc tay vào túi áo đồng phục.
Cô tìm ra một vật trong đó, rồi nhấn nút.
Ngay sau đó, sự kháng cự cuối cùng và ý thức của cô biến mất, cô đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Phần 5
Takeru và Mari đã đi khắp nơi trong Học Viện để tìm Usagi, giờ cả hai đang chống tay lên đầu gối thở không ra hơi.
“Cậu đi đâu vậy hả… Usagi-chan.”
Mồ hôi lăn nhễ nhại trên đôi gò má của Mari. Usagi không có ở nhà ăn, và trên đường đi tìm cũng không thấy tăm hơi đâu.
Không có phản hồi nào từ thiết bị của cô, và hình như cô cũng không mang theo di động.
Hẳn là đã có chuyện xảy ra với Usagi.
“Chia nhau ra tìm…! Mari, cậu đi về phía phòng giáo vụ! Còn tôi sẽ đi xem ở chỗ nhà thi đấu thể thao!”
Takeru sau khi chỉ thị xong thì định chạy đi.
Thế nhưng Mari bỗng nhiên dừng chân và đứng nghệch mặt ra.
“...chuyện gì vậy, Mari?”
Mari vẫn đứng nguyên một chỗ và sờ vào cổ mình.
Nói đúng hơn là cô sờ vào chiếc vòng cổ kiểm soát ma lực, Gleipnir.
“……sự kiểm soát, được tháo bỏ rồi.”
“Eh?”
“Chỉ đến level 2 thôi, nhưng mà… hiện giờ, tôi có thể dùng được ma thuật rồi. Thế này…!”
Nét mặt Mari cứng lại, rồi cô nhìn Takeru.
Không thể sai được. Chính Ouka là người đã tháo bỏ kiểm soát trên chiếc vòng cổ của Mari.
“…có chuyện xảy ra rồi sao…?”
Takeru cũng cảm thấy bất an giống như Mari.
Không bao giờ có chuyện Ouka tháo gỡ kiểm soát Mari để giải trí, tuyệt đối không có chuyện đó.
Trong tâm trí họ chỉ có một kết luận. Mặc dù không biết rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng nhất định đó là chuyện khẩn cấp.
“Chờ đã, chúng ta nên thử liên lạc với Ootori trước. Sau đó hãy nói chuyện——”
Ngay khi cậu vừa lấy di động ra thì chuông di động cũng reo lên.
Cậu mở điện thoại ra rồi thắc mắc nhìn màn hình.
Cuộc gọi từ một số lạ. Takeru thận trọng nhấn nút chấp nhận cuộc gọi.
《”Có phải… Kusanagi Takeru…-kun?”》
“…ai đó?”
《”Chị là Hội Trưởng Hội Học Sinh, tên là Hoshijiro… ouchch… cậu biết chị chứ?”》
Hội Trưởng Hội Học Sinh? Nhớ ra rằng người này có liên quan đến Ouka, Takeru cảm thấy bất an.
《”Dù đã mặc áo chống đạn rồi, nhưng bị đạn thật bắn phải quả là đau quá〜… uwaa dù chỉ là đóng kịch nhưng máu chảy nhiều thật—… afuunn〜”》
“...chị đang làm gì thế?”
《”Nn〜, giả chết đó? Maa, chị không có sao hết. Vấn đề là Ouka-chan kìa.”》
“?! Đã có chuyện gì xảy ra với Ootori ư?!”
《”Bình tĩnh… chị chỉ biết tới đó thôi, những việc còn lại thì thua. Nhưng những lúc thế này, nếu cậu chịu bình tĩnh lắng nghe chị thì sẽ tốt hơn đó.”》
Dự cảm xấu nổi lên trong lòng Takeru.
《”——Tenmyouji Reima cùng một phù thủy đã bắt Saionji Usagi-chan và Ootori Ouka-chan. Vì vậy bọn em hãy làm ơn giúp chị một tay.”》
Dự cảm xấu của Takeru không may đã trở thành sự thật.
Phần 6
Không gian nơi đây chỉ có sự yên lặng bao trùm. Thế nhưng, trạng thái bên trong căn phòng lại vô cùng kinh khủng, bàn ghế lộn xộn tứ tung, và một số thì đã hoàn toàn bị phá hủy thành đống nát vụn.
Như thể đã có một con quái thú hung hãn quậy phá trong này vậy.
Trong căn phòng tối tăm này có 4 người.
Một người là Tenmyouji Reima đang đứng bên cạnh Usagi nằm bất động. Người nữa là học viên năm 2 Sendou Shizuka cũng đang nằm dài như một con rối bị cắt dây.
Cuối cùng là Ootori Ouka đang vừa quỳ gối cuộn tròn người vừa run rẩy.
“Kháng cự ghê thật. Mất thời gian đến thế này cũng là lần đầu tiên nhỉ?”
Reima đá bay một chiếc ghế đã ngã chỏng chơ rồi đến gần Ouka.
Ouka cử động cái cơ thể đang cuộn tròn của mình và từ từ đứng lên.
Tiếp đó cô dùng tay chải mái tóc dài màu hoàng hôn của mình——rồi cô lè lưỡi ra thật dài và hít thật mạnh bằng mũi.
“——Không ổn chút nào. Quả nhiên bọn ký khế ước với Relic Eater chẳng dễ đối phó chút nào.”
Ouka vừa chậc lưỡi vừa gãi đầu sột sột. Ouka ngày thường tuyệt đối không bao giờ có mấy hành động này. Đây rõ ràng là một người khác, một thứ khác.
Linh hồn Mephisto đã xâm nhập vào cơ thể của cô ấy rồi.
“…biết vậy mà vẫn chiếm hữu cô ta sao?”
“Biết thì sao chứ? Dù gì mọi việc ở đây cũng gần xong rồi. Nhưng vì ta hiện tại không thể dùng được ma pháp khi không có Thánh Bảo Ma Thuật, nên cũng không thể xuyên thủng được rào chắn của Relic Eater rồi nuốt chửng cô ta.”
“Nhưng cô cũng chế ngự được cảm xúc của cô ta rồi nhỉ. Chắc không có vấn đề gì đâu.”
“Không được, không đượcccc. Cứ như thể là ta có hai nhân cách ấy. Tuy ta giữ thế chủ động, nhưng linh hồn con bé này vẫn sống. Ban Thanh Trừng Dị Giáo hẳn cũng đã nhận ra rồi… nếu Relic Eater báo cáo với chúng, thì bọn cấp trên chắc sẽ tin vào sự tồn tại của ta mất.”
Mephisto giơ hai tay lên, nói vậy rồi thở dài.
Reima bắt đầu hoảng, mồ hôi xuất hiện trên mặt.
“Đừng có đùa….! Phải làm sao đây?! Chúng ta vẫn chưa phát động 『Master-Slave』 cơ mà! Thế thì đào đâu ra lũ nô lệ ngu xuẩn bị dính ma thuật để chiến đấu cho chúng ta đây?! Cô muốn chỉ hai ta chống lại cả Ban Thanh Trừng chắc?!”
“Hết cách rồi he. Cần phải đẩy nhanh việc phát động ma thuật thôi.”
“Chẳng giống với những gì cô đã hứa cả! Nói tôi chuyển đến cái trường này để dùng tôi làm mồi nhử à, để tôi bị nghi ngờ đầu tiên à?! Tôi chính là người lôi kéo bọn học viên trong cả tháng nay và còn lưu trữ Thánh Bảo Ma Thuật đây này! Cô nói sau khi chiếm được cái học viện này… thì sẽ giao Ban Thanh Trừng cho tôi, chính vì thế nên tôi mới giúp cô!”
Reima giận dữ lao đến chỗ Mephisto, thì bỗng một bàn tay vô thức vô thanh vươn ra chộp cổ hắn. Mephisto siết cổ Reima khiến hắn không thở nổi rồi vật hắn ra sàn.
“Gaha… cô đang…”
“Đừng có tưởng bở——đồ rác rưởi.”
Mephisto cúi mặt xuống ngay trước tầm mắt của Reima đã ngã dài.
Đôi đồng tử điên loạn của ả thể hiện thứ tham vọng lớn hơn tham vọng của Reima rất nhiều.
“Ta có thể giết ngươi bất cứ lúc nào. Cũng tình cờ khi ta ăn xong linh hồn người thì gặp ngươi, mà ta không giết ngươi cũng là chuyện ngẫu nhiên thôi. Ngươi có hiểu đó là vì ngươi là con trai của một gia đình danh giá có liên quan đến Ủy Ban Đạo Đức, và ngươi rất dễ bị thao túng nên ta mới dùng ngươi để thực hiện cuộc tấn công lần này không?”
“——Thả… ra.”
“Ta thấy được giá trị sử dụng của ngươi, một hạt đậu đã trở thành Hội Trưởng Hội Học Sinh của phân hiệu 4. Cũng chính tay ta đã biến ngươi trở thành một ông vua bù nhìn. Ngươi đã hiểu ra ai là chủ nhân ở đây chưa hẻẻẻ?”
“Tha lỗi——cho tôi…! Đau… chết mất… chết tôi mất…! Tôi xin cô, dừng lại… dừng——lại.”
Khi thấy Reima khóc nức nở, Mephisto cuối cùng cũng dừng tay.
“Hmph, ngươi thật thảm hại. Ngươi chỉ là một đứa đẹp mã và sống cô lập mà thôi.”
“Geho… gehh… uee…”
Reima chống tay lên sàn phòng, vì đau đớn mà nôn ọe. Mephisto dẫm chân lên lưng hắn, và nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại.
“Yên tâm đi. Hầu hết bọn học viên vẫn ở còn trong học viện mà. Vốn dĩ ta lên kế hoạch chiếm toàn bộ thành phố, nhưng giờ thì chỉ còn cách là chiếm toàn bộ học viện cùng một phần ba thành phố mà thôi. Ta không hứng thú với việc làm vua, sau khi xong việc ta sẽ giao lại hết cho ngươi.”
“Hii… fuu.. hii…”
“Thế nên hãy câm miệng lại và nghe lời ta.”
Mephisto vẫn dẫm chân lên lưng Reima vừa nhìn lên trần phòng.
“Hãy chờ đó, thân thể của ta… Ta sắp về rồi đây, ta sẽ quay về liền đây.”
Đôi mắt ả óng ánh như thể ả nhìn thấy thứ mà mình thèm khát đã lâu nay giờ mới có thể lấy được.
Phù thủy Mephisto từ thời xưa đã ăn linh hồn của người khác và chiếm lấy cơ thể họ.
Tuy thế vẫn có một thứ quan trọng với ả.
Đó là nhục thể của chính bản thân ả. Nhục thể mang Thuộc Tính Cổ Đại chưa được xác định 『Ác Ma』, cho phép ả sử dụng 『Install』. Từ xưa đến nay ả là người duy nhất bẩm sinh mang thuộc tính đó. Mephisto thích khoe mẽ sức mạnh của mình, nhưng ả không để ai sao chép tài năng thiên bẩm của mình cả. Để có thể thay đổi cơ thể liên tục, ả tạo ra bùa chú 『Install』, còn nhục thể của mình thì ả cho đóng băng để không phải chịu tác động của thời gian.
Tuy nhiên, cơ thể đóng băng của ả hiện tại đã bị Ban Thanh Trừng lấy đi, và ả chỉ còn một số Bùa Chú 『Install』 để dành từ trước.
Khoảng thời gian Mephisto không được tiếp xúc với nhục thể của bản thân tính đến giờ cũng hơn 10 năm rồi.
“Giờ thì đã tới lúc báo thù rồi! Ta sẽ khiến Ban Thanh Trừng hối tiếc vì đã làm ô uế cơ thể siêu dễ thương của ta!”
Ả muốn đòi lại xác thịt của mình.
Đó là lý do duy nhất khiến ả chống đối Ban Thanh Trừng.
Phần 7
Takeru nhận được liên lạc từ Sendou khi đang ở trong khu giáo xá, sau khi đặt tai nghe điện thoại lên tai, cậu cúi mặt lắng nghe. Cậu nghiến răng mạnh tới nỗi bật máu ra khỏi miệng.
《”Fu-guu!——Iii——aaaAAAAAAAAAAAAAAA!”》
Tiếng hét của Ouka vang lên trong tai nghe.
Sau đó là tiếng đập phá, tiếng cười, tiếng súng, và lại cười nữa.
Âm thanh giữa chừng dừng lại.
《”Đây là âm thanh cách đây 10 phút của Ouka-chan. Em ấy hẳn là đã bị linh hồn Mephisto nuốt chửng rồi.”》
“…………”
《”Chi tiết thì chị cũng đã nói với cậu trước đó rồi. Lực lượng địch gồm có Mephisto và Tenmyouji Reima. Đột nhiên lại nhờ cậu cứu các học viên trong trường thế này, thật có lỗi quá.”》
“…………”
《”Kusanagi-kun?”》
“Im lặng chút đi.”
Takeru ngẩng mặt lên, đôi mắt cậu nhuộm đỏ vì tức giận.
“Tôi không nghe theo lệnh chị. Tôi chỉ đơn giản là đi cứu đồng đội mình mà thôi.”
《”…nhưng mà Ouka-chan không chừng đã…”》
“Chị không phải là người quyết định an nguy của đồng đội tôi!”
Tiếng gầm của cậu vang vọng. Không khí xung quanh rúng động.
“…Tôi sẽ đi cứu hai người họ. Chuyện tôi phải làm chỉ có thế thôi.”
《”…hiểu rồi. Sao cũng được.”》
“Chờ đã, tôi phải nói với chị thêm một việc nữa.”
《”……?”》
“Sau khi mọi chuyện kết thúc——tôi sẽ tự tay tẩn chị một trận, hãy chuẩn bị đi.”
Trước lời tuyên bố sặc mùi nguy hiểm đó, Nagare không nói gì cả. Mari đang đứng kế bên Takeru cũng hoảng hốt trước bộ dạng hung ác của cậu.
Một lúc sau, hai người nghe tiếng cười nghèn nghẹn phát ra từ điện thoại.
《”Thôi kệ vậy, đánh đấm bao nhiêu tùy cậu.”》
Takeru nheo mắt.
《”Chỉ là đừng quên cứu học viện này cùng với các học viên nhé. Nếu cậu kết thúc được chuyện này, thì cứ đánh tôi thoải mái. Về việc tôi nhờ Ouka-chan giúp đỡ, thì tôi không bào chữa và cũng nghĩ rằng mình có lỗi trong việc này. Nhưng tôi không nghĩ rằng mình cần phải xin lỗi gì cậu cả.”》
“…Tôi không cần chị xin lỗi chuyện đã bắt Ootori làm việc cho chị, mà là tại sao chị không nói với chúng tôi? Nếu chị làm thế thì có lẽ mọi chuyện đã——”
《”Xin lỗi, nhưng chỉ có Ouka-chan mới đáng tin cậy thôi, chị không thể gộp chung tất cả được. Cậu là người ký khế ước với Twilight Type, Saionji Usagi thì có quan hệ với Tenmyouji, còn Suginami Ikaruga là một 『Designs Child』, chị biết hết.”》
Nagare thao thao liệt kê những thông tin mà chỉ có cấp cao cùng các Dullahan mới được biết.
《”Bất kể suy nghĩ kiểu gì đi nữa, cũng chỉ thấy rằng mấy đứa là những con cờ của Chủ Tịch đúng không? Đặc biệt là cậu đó, Kusanagi-kun, cậu hành xử hệt như một con rối và để ông ta điều khiển cậu theo ý mình. Làm sao mà tôi tin được một người như cậu chứ?”》
“———!”
《”Ouka-chan thì khác. Mặc dù làm việc cho Ban Thanh Trừng, nhưng trái lại em ấy lại điều tra mọi chuyện về Chủ Tịch hay Hội Giả Kim, cũng như cả Mistilteinn, em ấy điều tra hết vì cậu. Em ấy là loại người không bao giờ bỏ qua những chuyện đáng nghi, và luôn giữ tín niệm không thay đổi. Em ấy khác một người chỉ biết vâng lệnh như cậu.”》
Cậu không thể cãi lại hay nói được gì cả. Những gì Nagare nói đều là thật. Takeru tuy có nghi ngờ Sougetsu, nhưng cậu chưa bao giờ thử điều tra xem ông ta đang âm mưu gì.
Cậu vì đồng đội mới căng sức làm việc, những chuyện khác thì cậu mặc kệ.
Còn Ouka thì lại luôn lo nghĩ cho đồng đội, lúc nãy Nagare cũng đã nói chuyện này rồi.
Chuyện điều tra những thứ liên quan đến Mistilteinn cũng là vì Takeru mà thôi. Chính cậu đã hỏi cô cái giá mình phải trả khi ký khế ước với một Relic Eater.
Khi đó Ouka cũng cảm thấy lo lắng cho Takeru.
Ouka là người duy nhất không chỉ lo nghĩ cho hiện tại, mà còn luôn lo nghĩ cho cả tương lai nữa.
Đáng lẽ đó phải là chuyện mà một Đội Trưởng nên làm chứ, mặc dù đó là chuyện mà người Đội Trưởng phải làm…
Cậu gần như suy sụp vì sự nông cạn của bản thân.
《”Chị sẽ lặp lại. Xin hãy bảo vệ học viện và các học viên.”》
“…………tôi hiểu rồi.”
Thay vì nói bằng giọng bâng quơ thường ngày, giờ Nagare nói chuyện với Takeru bằng giọng rõ ràng và đanh thép.
《”…đừng có chết nhé. Chị đã nói rằng mình sẽ không xin lỗi cậu, nhưng tất cả những chuyện này xảy ra cũng là tại chị. Chị sẽ trao quyền cho cậu trở thành người đại diện cho tất cả các học viên bị vạ lây để đánh chị.”
“…………”
《”Vậy nên hãy sống để mà quay lại đánh chị nhé.”》
“…………”
《”Hết rồi nhé.”》
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Takeru tự cắn môi để khuyên răn bản thân.
Mari nãy giờ đứng bên cạnh lắng nghe giờ nhìn cậu với vẻ lo lắng.
“…g-gì chứ, chị ta thích nói gì thì nói mặc kệ luôn cảm xúc của chúng ta, còn bản thân thì chui rúc trong hầm sao.”
Mặc kệ Mari đang tuôn những tràng chửi rủa, Takeru ngửa mặt lên gọi Lapis.
“...Lapis, có nghe thấy anh không?”
《”Vâng. Lúc nào em cũng bên cạnh anh.”》
“Chỉ thị cho phép dùng Relic Eater đã ban xuống chưa?”
《”Sau báo động khẩn của Vlad thì lệnh hạn chế đã được tháo bỏ. Anh muốn sử dụng lúc nào cũng được.”》
Takeru dùng ma pháp cộng hưởng với Mari và tiếp tục nói.
“Em tìm được chỗ Ootori và Usagi không?”
《”Em không xác định được chỗ của Ootori Ouka-sama, nhưng đã tìm được tọa độ của Saionji Usagi-sama. Đó là khu vực diễn tập chiến tranh đô thị. Chị ấy hình như bị giam trong một tòa nhà cùng Tenmyouji Reima.”》
Nghe cô bé bảo không biết tọa độ của Ouka, Takeru lại cắn môi.
《”…Nếu là vì chuyện của Ootori-sama, thì chúng ta vẫn còn thời gian. Vlad vẫn đang bảo vệ linh hồn chị ấy nên giờ vẫn không sao. Nhưng vì chị ấy chưa hoàn tất khế ước nên sẽ không kéo dài được lâu.”》
“?! Thật vậy sao?!”
《”Vâng. Nếu sử dụng Bùa Chú 『Install』 thì hẳn là kẻ thù cũng phải mang theo một thứ Bùa Chú khác để linh thể thoát ra được bất cứ lúc nào. Nếu chúng ta buộc chúng sử dụng cái đó thì có thể Ouka-sama sẽ sống. Hãy ưu tiên việc giải cứu Saionji Usagi-sama và ngăn chặn ma pháp diện rộng.”》
Takeru lên kế hoạch hành động dựa vào lời khuyên của Lapis.
Nhưng trước khi Takeru kịp hỏi thêm gì thì Lapis đã nói luôn cho cậu biết về chuyện an nguy của Ouka rồi. Hẳn là cô bé đọc được suy nghĩ của cậu, hay là đâu đó bên trong cô bé cũng bắt đầu ý thức được về những người đồng đội của mình?
Dù cậu cũng khá là tò mò về chuyện đó, nhưng lúc này không phải là thời điểm thích hợp để suy nghĩ thêm nữa.
“Thế còn địa điểm phát động các Thánh Bảo Ma Thuật mà ả phù thủy đã cài?”
《”Không có phản ứng ma lực nào trong học viện cả. Nhưng em có thể dự đoán được địa điểm. Dựa vào cách hoạt động thì Thánh Bảo Ma Thuật phải được bố trí tại trung tâm của ma pháp trận. Em nghĩ rằng nó sẽ được thiết lập trên sân thượng của khu giáo xá số 14 nằm chính giữa học viện.”》
“…có phương pháp hóa giải không?”
《”Em không khuyến khích anh phá hủy những Thánh Bảo Ma Thuật đó. Không giống với các bùa chú mà bản thân chúng không thể tự sản sinh ma lực, ma lực bên trong các Thánh Bảo Ma thuật có thể vô tình giải phóng và gây thiệt hại vật chất. Cho dù chúng ta có thể hấp thụ ma lực sau khi ma thuật kích hoạt, nhưng quy mô vẫn quá lớn.”》
“Vậy không có cách nào hóa giải ư?”
《”Không. Nếu tiến hành phá hoại thuật thức thì có thể khiến ma pháp không hoạt động. Nếu là Nikado Mari-sama thì có thể làm được.”》
Khi Lapis nói vậy, Takeru nhìn sang Mari.
Mari lắc đầu ra vẻ không còn sự lựa chọn nào khác và thở dài.
“Tôi chỉ cần phá vỡ Thánh Bảo Ma Thuật, rồi làm sao đó cho ma lực của chúng không phát động là được rồi chứ gì?”
“...chắc là vậy, cậu làm được không?”
Mari trả lời câu hỏi của Takeru bằng một tiếng “hừm”.
Rồi cô hất đoạn cuối khăn choàng cổ đu đưa trên vai cho nó bay phấp phới.
“Bộ——cậu không biết người ta gọi tôi là 『Phù Thủy Cực Quang』 à?”
Cô lấy tay đẩy nhẹ mũ của mình lên và nở nụ cười bất cần đời.
Một nụ cười đầy sự tự tin, và trông can đảm hơn hết thảy mọi người trên thế giới.
Phần 8
Saionji Usagi nằm mơ.
Giấc mơ về thời thơ ấu, thời điểm trái tim của cô chết đi.
Nói về lý do mà nhà Saionji có được vị thế cùng uy tín như ngày hôm nay thì phải quay về 150 năm trước, thời điểm Chiến Tranh Săn Phù Thủy.
Trong cuộc chiến, có một vị tổ tiên nhà Saionji xuất thân từ Phần Lan là một xạ thủ xuất sắc, ông ta đã bắn hạ rất nhiều phù thủy trên chiến trường. Thời đó, các quốc gia vẫn còn duy trì quân đội của riêng mình và Ban Thanh Trừng Dị Giáo vẫn chưa được lớn mạnh như hiện tại, thế nhưng khi nói về thành tựu ông ta, bất kể tổ chức hay quốc gia, bất kể là bạn hay thù, không ai là không biết đến.
Tính cách ông ta thế nào không ai truyền lại, nhưng chiến tích của ông thì vẫn sống mãi. Ông được chiến hữu gọi là 『Belaya Smert』. Nghe nói rằng với một khẩu Mosin–Nagant cải tiến, ông đã bắn chết 1000 phù thủy.
Sau chiến tranh, vì Thảm Họa Vô Hình mà ông buộc phải rời khỏi quê hương, và sau khi tha hương cùng nhiều người tị nạn khác, ông đặt chân đến nước Nhật Bản cũ. Ông trở thành Thanh Tra Dị Giáo và lại dành được rất nhiều thành tựu, vì thế mà được ban thưởng vị trí xứng đáng.
Nhưng bản thân ông lại không thích nhúng tay quá nhiều vào chuyện chính trị, thế nên con trai ông đã nhận lấy vị trí đó và trở thành thượng tầng trong Ban Thanh Trừng.
Sau đó, nhà Saionji không dùng vai trò xạ thủ nữa, mà thông qua các biện pháp chính trị giúp cho Ban Thanh Trừng ngày càng lớn mạnh.
『”Mày thật là, làm chuyện gì cũng vô dụng.”』
Từ thuở thiếu thời, Usagi đã phải luôn nghe câu này.
Usagi có anh chị. Chị gái thì có cơ thể yếu ớt, nhưng anh trai lại là một người ưu tú. Đối lại, Usagi bất kể làm gì cũng liên tục phạm sai lầm, khiến bố mẹ cô vô cùng thất vọng.
Gia đình mà lại thốt lên những lời như vậy, nguyên do cũng vì Usagi là kết quả của bố cô và nhân tình của ông ta.
Dù vậy, Usagi vẫn luôn cố gắng hết sức. Cô liên tục cố gắng từ khi còn nhỏ để cải thiện tình hình hiện tại từng chút một. Cô nỗ lực nhiều hơn người khác, kiên trì hơn người khác và cũng tranh đấu nhiều hơn bất cứ ai khác.
Thế nhưng, bất kể làm gì đi nữa, kết quả của cô cũng chưa bao giờ vượt qua mức trung bình.
『”Nếu muốn được chúng ta tha thứ chuyện mày đã được sinh ra, thì hãy trả ơn bằng cách đạt được thành tựu đi.”』
Mỗi khi họ nhìn cô với vẻ thất vọng như vậy, Usagi lại nuốt nước mắt và bám chặt vạt váy.
Con xin lỗi. Lần tới nhất định sẽ được mà.
Con xin lỗi. Xin hãy cho con thêm một cơ hội nữa.
Con xin lỗi. Con sẽ cố gắng. Con sẽ cố gắng mà.
Cô liên tục trách mắng bản thân, rồi lại tiếp tục dồn toàn lực cố gắng.
Usagi quyết tâm đến vậy cũng là vì cô muốn được bố mẹ khen ngợi.
Cô muốn họ xoa đầu cô, nói rằng cô đã làm tốt và nhẹ nhàng ôm cô.
Chỉ nhiêu đó thôi, cô không bao giờ bỏ cuộc chỉ vì một phần thưởng khiêm tốn như thế.
Khi nhận ra Usagi có tài năng xạ thủ, bố mẹ cô gửi cô đến nhà ông bà. Cô bị xem là người gây cản trở việc giáo dục anh chị, nên việc bị đem phó thác cho ông bà cũng là cách đối phó chuyện đó.
Bà rất dịu dàng với Usagi. Mặc dù biết rõ nguồn gốc của cô, nhưng bà không xem Usagi là một công cụ. Thời gian đó Usagi vô cùng hạnh phúc, nhưng bữa tiệc nào rồi cũng tới lúc tàn mà thôi.
Người dạy cô sử dụng súng chính là ông cô.
Ông cô khi còn trẻ hình như là một xạ thủ danh tiếng của Ban Thanh Trừng.
Tuy nhiên, khi ông đứng lên nêu ý kiến phản đối Ban Thanh Trừng và tuyên bố rằng phù thủy cũng phải được hưởng quyền con người, thì vị thế của nhà Saionji cũng bị lung lay.
Với sự cố gắng của bản thân ông cùng các chiến hữu, một tổ chức mới xuất thân từ Ban Thanh Trừng với tên gọi Ủy Ban Đạo Đức được thành lập. Sau khi làm bẽ mặt Ban Thanh Trừng, ông của Usagi tiếp tục làm việc cho đến lúc về hưu.
Sau khi về hưu, biết là tại mình mà vị thế của nhà Saionji trong Ban Thanh Trừng bị lung lay, nên ông tự nguyện cùng vợ chuyển lên núi sống một cuộc đời yên ả.
Ông của cô là một người nghiêm khắc.
『”Nếu muốn trở thành Thanh Tra Dị Giáo, nếu muốn nắm chắc được súng, thì đừng có chờ được nuông chiều như con nít. Bỏ cái tính đó đi.”』
『”Con có thể là con của người tình cha con, nhưng đã mang họ Saionji thì phải có tâm cao khí ngạo.”』
『”Thất bại cũng được. Nhưng không được phép phạm phải một sai lầm đến hai lần.”』
Quả thực là mỗi khi cô phạm phải cùng một sai lầm đến lần thứ hai, thì ông cô sẽ vả vào mặt cô không thương tiếc.
Sau vài tháng tập làm xạ thủ, thì cuối cùng đã đến lúc lần đầu tiên bắn vật sống, đến tận bây giờ Usagi cũng không thể quên được chuyện đó. Trong không gian tuyết phủ đầy và yên ắng đó, cô ở ngay bên cạnh ông mình và nhắm bắn một con nai. Khi cô nhẹ nhàng nhắm nó, thì ngón tay đặt trên cò súng bỗng run lên. Chính sức nặng của việc tước đi một sinh mạng đã khiến cô căng thẳng.
Tuy vậy, khi ông ra hiệu, Usagi vẫn bóp cò.
Viên đạn trúng vào thắt lưng con nai, nhưng nó không chết. Nó lê lết cố gắng chạy giữa đống tuyết.
Ông cô nổi giận. Mặc dù từ trước đến nay ông luôn bỏ qua những lần phạm lỗi đầu tiên của cô, nhưng lần này ông lại giận dữ thốt lên.
『”Ta đã bảo con phải hạ nó trong một phát! Đây chính là trách nhiệm của con! Nó đang đau đớn kìa! Con đang hành hạ nó! Giờ con định làm gì tiếp đây?!”』
Khi được hỏi như vậy, Usagi tiến đến gần con nai và chĩa nòng súng vào đầu nó.
Ngón tay cô lại run lên. Con nai đang thở hắt ra đau đớn, đôi mắt nó lấp lánh như muốn nói ‘đau quá’.
Usagi cảm nhận được nỗi đau của nó rồi bóp cò súng.
Tiếng súng vang lên, rồi mọi thứ lại tĩnh mịch như trước, cô nhất thời đứng ngây ra. Rồi Usagi run rẩy, cô bàng hoàng nhận ra rằng mình vừa tước đoạt một mạng sống.
Mình đã làm gì thế này. Sự nuối tiếc ngập tràn trong tim cô.
Thế rồi ông cô từ phía sau tiến đến và ôm lấy cô.
Đôi bàn tay to lớn và rắn chắc của ông nhẹ nhàng xoa đầu cô.
『”Giỏi lắm! Con là một cô bé mạnh mẽ. Mạnh mẽ hơn bất cứ ai khác.”』
Usagi ngây ra, cô đắm mình vào trong hơi ấm phát ra từ người ông.
Lần đầu tiên trong đời cô được khen ngợi. Và cũng lần đầu tiên trong đời, có người đối xử dịu dàng với cô như vậy.
Rồi cô nhận ra rằng có những giọt nước mắt thật lớn đang chảy ra từ mắt mình.
Ngày hôm đó Usagi lần đầu tiên khóc òa lên.
Đối với cô, nhà ông bà là nơi duy nhất mà cô có thể thuộc về.
Và chỉ một tháng sau, cái nơi cô khó khăn lắm mới tìm thấy đã biến mất.
Anh trai cô đến nhà ông bà chơi. Cậu ta biết Usagi đang học cách cầm súng và nói rằng cậu cũng muốn học dùng một khẩu. Tuy vậy, ông của họ lại kiên quyết từ chối và nói rằng vẫn còn quá sớm.
Buổi tối ngày hôm đó, Usagi đang xúc tuyết bên ngoài thì nghe thấy có ai đó đi vào nhà kho.
Khi đến kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra, thì cô thấy anh trai mình bên trong.
Cậu ta lấy súng và đạn ra khỏi kho mà chưa được cho phép.
Usagi cố gắng ngăn lại, nhưng cậu ta không nghe. Người không hiểu biết gì về súng thì không nên chạm vào súng. Nhớ lời răn dạy của ông, Usagi tuyệt vọng giằng lấy khẩu súng từ tay anh trai.
Khẩu súng vô tình cướp cò, viên đạn găm thẳng vào cằm của anh trai cô và xuyên thủng não cậu ta.
Cậu ta chết ngay tức khắc.
『”——Mày đã giết anh mày!”』
Mẹ cô đổ lỗi cho cô. Trừ ông bà ra, thì toàn bộ gia đình đều đổ lỗi cho cô.
Chính Usagi cũng không có thắc mắc nào cả. Lúc nào cô cũng bị đổ lỗi, càng không thể tránh bị người khác dị nghị.
——Xin lỗi.
Usagi lại tiếp tục xin lỗi.
——Hãy tha thứ cho con.
Dù ông bà của Usagi có nói gì đi chăng nữa, cô vẫn luôn tự trách cứ bản thân.
Từ đó trở đi, bất kể Usagi làm gì, cô cũng trở nên căng thẳng không bình thường. Cứ mỗi khi cô cố làm gì đó, thì cô lại lo rằng không biết mình có làm đau người khác hay không. Quả thực là có rất nhiều lần, cô chỉ mới vừa nghĩ như vậy thì kết quả nó ra y chang như vậy rồi.
Một thời gian sau, đồng minh duy nhất của cô, ông bà cô đều qua đời.
『”Chính mày khiến ông bà lao tâm mà chết. Mày đã giết họ.”』
Usagi lại bị nghi ngờ, và bị đỗ lổi cho cái chết của ông bà cô.
Và chính Usagi cũng tự đổ lỗi cho bản thân.
Chẳng bao lâu sau đó thì chị gái ốm yếu của cô cũng qua đời.
『”Mày đã giết chị mày. Vì mày đã giết con trai chúng ta nên tình trạng con gái chúng ta mới tệ hơn.”』
Bà mẹ lại đổ lỗi cho Usagi mà chẳng có lý do gì cả.
Usagi cảm giác như tim mình đang chết dần chết mòn, bản thân như đang chìm dần vào sự cô đơn.
Cô gặp Reima tại đám tang của chị mình.
Reima tiếp cận với Usagi đang ngồi bó gối trong góc vườn tránh xa gia đình mình.
『”Heya. Anh là Tenmyouji Reima. Em là Usagi… nhỉ? Rất vui khi được gặp em.”』
Reima gọi Usagi bằng một giọng nói dịu dàng.
Usagi sợ hãi theo phản xạ liền xin lỗi người mà cô lần đầu tiên gặp mặt.
Rồi Reima nhẹ nhàng xoa đầu Usagi đang cúi đầu run rẩy.
『”Sao vậy? Có chuyện gì đáng sợ à?”』
『”…Xin-xin lỗi… xin…lỗi…』
『”Sao lại xin lỗi? Anh đã làm gì em đâu nhỉ?”』
Usagi nhạc nhiên nhìn lên. Trước mặt cô là một chàng trai trẻ có nụ cười hiền từ.
『”Em cũng không làm gì với anh, nên anh sẽ không trách phạt em đâu. Yên tâm… anh là đồng minh của em mà.”』
『”…………”』
『”Anh biết. Chuyện em lúc nào cũng cố gắng, lúc nào cũng nhẫn nại, anh biết hết.”』
Thế rồi Usagi bắt đầu khóc nức nở, lần đầu tiên kể từ sau cái chết của ông bà.
Cô cảm nhận được sự tốt bụng của cậu ta và không kìm được nước mắt.
Chàng trai này khác với những người trong gia đình cô. Cậu ta giống với ông bà cô, những người công nhận nỗ lực của cô. Cô đã nghĩ như thế.
『”Nhân tiện——em đã giết anh chị của mình đúng không?”』
Với những lời đó, Usagi lại lần nữa rơi vào sự tuyệt vọng.
『”…………eh?”』
『”Là thật nhỉ?! Bá cháy thật! Em cảm thấy như thế nào? Giết người có thấy thoải mái không?”』
Cô nhìn vào mắt Reima và cuối cùng phát hiện ra chân tướng của hắn, bên trong đôi đồng tử của hắn cuồn cuộn sự tăm tối chẳng khác nào các thành viên trong gia đình cô.
Usagi cuộn người lại.
『”…Aa…aa…”』
『”Lúc giết họ em đã nghĩ gì vậy? Em ghen tị với anh trai mình phải không? Có thấy sảng khoái không? Này, trả lời đi chứ kẻ sát nhân. Ở đây đâu có ai khác, cứ nói ra đi〜anh muốn biết lắm. Nói ra coi.”』
Reima vỗ nhè nhẹ vào má cô và ra lệnh cô nói. Usagi càng co rúm người lại để bảo vệ bản thân và khóc.
『”…hii…ii…!”』
『”Tại sao lại cuộn người lại như vậy. Anh sẽ không mắng em nên không cần phải sợ như vậy đâu, anh chỉ tò mò thôi. Anh đã không nề hà gặp chuyện rắc rối để nói chuyện với em đó, ít ra em cũng phải kể chuyện nào thú vị chứ.””』
『”Au…auu…”』
Usagi bị Reima đá vào người, cô chỉ biết dùng tay che đầu lại.
『”Ahaha, ngu thật. Kẻ sát nhân lại đi khóc lóc. Em hay thật. Anh thích em rồi.”』
『”…hiii…iii…”』
『”Anh quyết định rồi. Từ hôm nay trở đi em sẽ là của anh. Nếu thế thì em sẽ không còn phải cô đơn nữa, và sẽ hạnh phúc đó. Anh sẽ nuôi em như thú cưng của anh.”』
『”Xin…hiic…lỗi…”』
『”Anh tốt bụng lắm đó? Biết ơn đi, từ giờ em có thể gọi anh là Reima-sama.”』
Đó là thứ tình yêu dị dạng. Reima liên tục khiến Usagi tổn thương nhằm dễ dàng nắm thóp cô, để khiến cô tan vỡ và buộc cô cung phụng hắn.
Usagi chẳng thể quên nổi nụ cười vào hoàng hôn hôm đó.
Từ đó trở đi, cô bị tăng thông khí.
Usagi thật cô đơn.
Từ khi gia nhập học viện cho đến khi lên được cấp ba… suốt quãng thời gian đó cô luôn chỉ có một mình.
Phần 9
Đôi mắt đẫm lệ của cô mở ra. Tầm nhìn mờ ảo như thể ảo ảnh hay là đang mơ vậy.
Giấc mơ này cô đã nhìn thấy bao nhiêu lần rồi.
Kể từ khi gia nhập tiểu đội, cũng ít khi nhìn thấy lại giấc mơ hồi tưởng về ngày xưa đó nữa.
Nhất định là vì cô cảm thấy hài lòng rồi. Chỉ cần được ở trong tiểu đội thì sự tồn tại của cô sẽ được công nhận, trái tim của Usagi sẽ luôn an lòng.
……đúng rồi… mình phải nhanh chóng quay về lớp… và nấu ăn cho họ…
Sau khi nhớ ra mình định làm gì, cô bắt đầu tập trung nhìn quanh.
Có ai đó đang ở trước mặt cô. Người đó đang vừa ôm cô vừa thở phì phò——
“?!”
Sự tỉnh táo của Usagi trở lại, cô mở to mắt ra.
Reima đang ôm trọn thân thể cô.
“——Reima…sama?!”
“Xin chào Usagi. Em ngủ quên giờ quên giấc luôn.”
“Anh đang làm gì vậy?! Thả tôi ra!”
“Em nói gì vậy, đây là đêm đầu của chúng ta mà.”
Hắn mỉm cười, vừa nói vừa dùng tay sờ soạng quần áo của cô. Khi Usagi cố gắng kháng cự, cô nhận ra rằng trong khi ngủ thì mình đã bị thay quần áo.
Cô đang mặc một bộ y phục trắng tinh… là đầm cưới.
Cảm giác ớn lạnh chạy dọc lưng cô.
“Tạ-tại…sao…”
“Việc thay đổi quần áo của em do một tên nô lệ bị trúng phép mê hoặc làm, nên anh không thấy gì cả, nhưng hoàn hảo thật đấy. Em đẹp thật, Usagi.”
Reima vừa nói vừa quăng bó hoa đang cầm trên tay đi và sờ vào má cô.
Cô run rẩy nhìn quanh và giật mình trước quang cảnh kỳ dị trải ra trước mắt. Cả tòa nhà được đính các vật trang trí bằng gỗ uy nghiêm. Vô số nến được sắp xếp thành hàng và mọi thứ được trang trí bằng những bông hoa chúc phúc trắng tinh. Và rất nhiều những tấm tranh kính to lớn được nhuộm sáng bởi ánh trăng.
“Đây là lễ thành hôn kiểu tây phương. Anh đã chuẩn bị cái này trong khi chuẩn bị Lễ Hội Thợ Săn Phù Thủy đấy? Anh nghĩ đến em mới làm thế này, anh đúng là một người chồng tốt nhỉ?”
Hắn ta vừa cười ra vẻ ngượng ngùng vừa vuốt ve đôi môi Usagi.
“Giờ là lễ thành hôn chỉ của hai ta. Em chắc là vui lắm nhỉ?”
“!! Kh-không——!!”
Cô vùng vẫy, cố gắng bằng cách nào đó thoát khỏi Reima. Khi cố thoát khỏi sự kìm kẹp của Reima, Usagi vung đấm vào mặt hắn.
“Ou…ch…”
Môi Reima bị rách, và từ miệng hắn có máu rỉ ra.
Vẻ mặt Reima ngay lập tức thay đổi, trên môi hắn nở ra nụ cười lạnh nhạt. Hắn cau mày và bản chất xấu xa của hắn bộc phát.
Hắn bung sức táng vào mặt Usagi.
“Vì đây là lần đầu của em nên anh định là nhẹ nhàng thôi… rồi sao đây… dù anh đã cố nhiều như vậy…! Hết ả phù thủy rác rưởi đó, giờ ngay cả một ả sát nhân cũng chống lại anh… mọi người ai cũng thế… luôn xem thường anh!”
Hắn nắm lấy cổ áo của Usagi và lay thật mạnh.
Cùng với những tiếng roẹt roẹt, lớp vải giữa ngực cô bị xé rách. Cả ngực và đồ lót bị lộ ra. Reima tóm lấy tóc Usagi và kéo cô lên. Cô không hét lên, chỉ run rẩy.
“Hhahahahahahaha! Vầy mới phải chứ! Thế này mới đúng là Usagi! Em phải sợ anh như thế chứ, em tồn tại để tuân theo lệnh anh!”
“Hii….uu…”
“Em không được ai công nhận cả! Em chẳng làm được gì cả! Dù em có cố tới đâu thì cũng chỉ phản tác dụng mà thôi!”
“Ha… guu.”
Cô thở gấp, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Reima quan sát một cách hài lòng, rồi hắn đặt tay lên phần gò má của cô bị hắn đánh và nhẹ nhàng xoa nó.
“Em phải hiểu, Usagi. Cảm xúc của em ra sao anh hiểu rất rõ. Anh cũng giống như em vậy, ở trường hay ở nhà Tenmyouji, anh đều bị đối xử rất kinh khủng. Bọn họ không hiểu ra được sự xuất sắc của anh, họ chỉ luôn nhìn anh bằng ánh mắt khinh miệt và cô lập…”.
“…ngh…ghh.”
“Nhưng anh lại khác em! Anh là một người ưu tú! Bọn vô năng thì làm sao mà hiểu được anh… bởi vì, anh đã chạm tay đến cảnh giới mà bọn chúng không thể đạt đến! Em đã thấy mà phải không? Chỉ mới có một tháng thôi, và tất cả đều đã gọi anh là Reima-sama rồi đấy! Tất cả những gì phải làm chỉ là dùng một chút ma thuật!”
Quả là một tên ích kỷ và kiêu căng. Hắn ta cũng bị gia đình ruồng rẩy và bị đem ra so sánh với anh em mình. Bị xem là đứa thừa thải vì chẳng đạt được thành tích nào tại trường.
Dù hai người có chung hoàn cảnh, nhưng hai người này hoàn toàn khác nhau.
Usagi dù bị khinh miệt, dù bị người khác chà đạp đến phát khóc, cô vẫn đứng dậy. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cô vẫn nghiến răng chịu đựng.
Trái lại, Reima gặp lỗi là đổ hết cho người khác, những chuyện còn lại thì hắn đi khoe khoang với mọi người xung quanh như đúng rồi, bản thân thì chẳng bỏ ra tí nỗ lực nào.
Cũng chẳng đáng thương mấy, nhưng cũng đủ làm hắn méo mó nhân cách.
Hai người không hợp nhau tí nào.
Reima cũng vì lý do đó mà tìm Usagi. Hắn muốn có một người thảm hại hơn hắn ở bên cạnh hắn.
“Không sao đâu Usagi… ngay cả khi em là một đứa sát nhân vô tích sự thì anh cũng sẽ không bỏ em đâu. Anh sẽ nuôi em trong nhà luôn. Vì vậy hãy phụ thuộc vào anh. Hãy dựa vào anh. Sẽ không có chuyện anh bỏ em đâu, anh sẽ cho em nếm đủ cay đắng ngọt bùi.”
“…kh..không.”
“Anh sẽ thành vua của thành phố này. Anh sẽ biến tất cả thành nô lệ, chỉ trừ em là có thể đứng bên cạnh anh. Vậy nên hãy nhanh chóng trở thành đồ vật của anh đi.”
Reima nở nụ cười méo mó, rồi thò tay xuống chân Usagi.
Usagi trừng mắt vào khoảng không vô định với đôi mắt không còn tia sáng.
Sự tồn tại của Tenmyouji Reima đã khiến Usagi tổn thương. Mỗi khi gặp hắn, cô lại nhớ ra rằng mình là kẻ sát nhân. Hết lần này đến lần khác, hắn nói thế vào tai cô, hết lần này đến lần khác, cô bị hắn tấn công bằng lời nói.
Usagi đã luôn cố gắng hết sức, chính là để khiến mọi người công nhận cô và chuộc lại lỗi lầm đã gây ra cái chết của anh trai cô… thế nhưng.
『”Em đã giết anh chị của mình đúng không?”』
Cũng không phải là khó để nói với hắn rằng cô không có lỗi. Không chừng hắn sẽ không tin cho dù cô có nói ra, nhưng muốn nói không khó.
Tuy nhiên, cô bị Reima dồn ép tới mức không thể nói được gì cả.
...Mình.... mệt mỏi… rồi...
Trái tim của Usagi đã đi tới giới hạn của nó rồi.
Bàn tay Reima sờ soạn đùi cô, nhưng cô chẳng cảm thấy gì cả. Usagi biết là có gì đó đang sờ vào người mình, nhưng cơ thể cô giờ đã như một con búp bê rồi.
Khi đầu cô đổ rạp về một bên, thì thứ đó đập vào mắt cô. Ở giữa đống quần áo bị xé rách và rơi lả tả là một tấm ảnh. Tấm ảnh cô chụp với mọi người, tấm ảnh Lễ Hội Săn Phù Thủy.
Đồng đội đang tươi cười vui vẻ và giang tay về phía Usagi.
...Mình muốn quay lại, nơi đó.
Cô cố sức lê tay trên sàn nhà, và giang tay ra như thể đang khẩn cầu.
Đừng đi… dẫn tớ… theo với.
Những ngón tay run rẩy của cô không thể kéo dài ra thêm nữa. Cô không thể chạm vào tấm ảnh.
Cứu tớ… cứu tớ với.
Tay Usagi vô lực nằm dài trên sàn.
Màu sắc cái thế giới xung quanh tấm ảnh mờ nhạt đi như khói sương. Rồi nó biến mất như thể bị ai đó lấy đi.
Cô bỏ cuộc, định là sẽ từ bỏ thân thể này cho Reima.
Nhưng rồi.
『”Coi nào〜 Usagi-chan! Mau đến đây!”』
『”Saionji, đừng có châm chạp như vậy.”』
『”Usagi, nhanh nhanh ra đây.“』
『”Lệnh của đội trưởng, nhanh chóng lại đây.”』
Cô nghe thấy những tiếng nói, đã có chút sinh khí quay lại trong đôi mắt cô.
『”——Bọn tớ cần cậu.”』
Usagi đã nhận ra. Có một nơi mà cô có thể quay về.
Những giọng nói đó luôn khiến cô muốn khóc òa lên vì hạnh phúc, bất kể nghe ở đâu đi nữa.
…vẫn chưa… mình vẫn chưa đánh mất gì cả… vẫn chưa có gì phai mờ cả.
Trong thâm tâm cô cảm thấy ấm áp. Cảm giác của cô cũng đã quay trở lại.
Mình, mình đã quyết định chống lại những ai trói buộc mình rồi mà… chẳng phải mình đã quyết định mới nãy sao...
Con tim suýt lạc lối của cô đã quay lại.
Nơi đó đã khắc sâu trong tâm cô rồi. Cô biết rõ mình phải quay về đâu. Lúc nào cũng chờ người khác cứu là không được. Quan sát từ phía xa là không được. Cứ sợ hãi như thế này cũng không được nốt.
Nếu có một nơi mà cô có thể quay về... một nơi không đuổi cô đi, thì phải dốc toàn lực mà chống lại tình thế hiện giờ.
Dù cha mẹ cô không công nhận cô, thì cũng không thể phủ nhận được công sức cô bỏ ra. Không giống như những ngày xưa đó, bây giờ có người đang cần cô. Đó chính là những người đồng đội chịu giang tay với cô. Vì thế, cô cũng phải giang rộng vòng tay với họ!
Nếu cô không giang tay, thì họ sẽ không thể với đến cô!
“Khu!!”
Usagi mở to mắt và lườm tên Reima đang sờ soạn đồ lót của cô.
Mình có một nơi để quay về!
Cô nhìn bàn tay của Reima đang định sờ soạn ngực cô, và cô giơ tay ra.
Không thể để cho một kẻ như thế này ở chỗ này muốn làm gì thì làm, phải cản hắn.
Giờ chính là lúc bắt đầu phản kháng. Phải phản kháng lại mọi thứ hắn đã đổ lên đầu cô.
Giờ chính là lúc cho hắn thấy cô là một người mạnh mẽ đến nhường nào.
Gia đình thì sao. Reima là thá gì. Cứ rủ bỏ hết và bùng cháy tùy ý.
Đây chính là——thời khắc phản kháng của Saionji Usagi.
Thỏ cũng có răng nanh đấy!
Trước sự bất ngờ của Reima, Usagi nắm chặt tay hắn lại và há miệng ra.
“WWAAAaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!”
Bằng tất cả sức bình sinh, cô cắn vào tay Reima.
“I-giiiiiiiiiiiiiiiiiiiii?!”
“Guuuuuuu〜〜〜〜〜〜!!!”
Trước miếng tấn công bất ngờ của Usagi, Reima hét lên thảm thiết.
“T-thả ra! Đồ sát nhân này!”
Tôi sẽ không thả ra đâu. Tuyệt đối không thả ra đâu. Và cô tiếp tục cắn xé tay hắn.
Reima cố lay cô ra, nhưng Usagi ôm chặt hắn mà không cần biết gì nữa cả.
Hắn rõ ràng không biết gì về sức mạnh ghê gớm của cô.
Để khiến hắn biết được mình mạnh thế nào, Usagi tiếp tục cắn quần áo và da thịt hắn——quả thật là cắn xé hắn.
Hắn lăn lộn trên sàn nhà thờ, miệng thét ‘gyaa’ ‘gyaa’.
Usagi trong tình trạng bán khỏa thân đứng dậy và liền nhặt lấy tấm ảnh, rồi ôm nó trước ngực như một vật quan trọng.
Cô nhổ ra một miếng thịt và trừng mắt nhìn Reima.
“Một đống rác thảm hại thua kém cả chó dại ăn cứt như ngươi…! Đừng nghĩ rằng ngươi muốn làm gì Saionji Usagi ta đây thì làm nhé!”
Cô hét vào mặt Reima đang khóc lóc vì đau đớn, hắn há hốc miệng.
Lần đầu tiên trong đời Usagi dùng từ thô tục như vậy.
Vượt ngoài mọi ý nghĩ, trên mặt cô xuất hiện một nụ cười. Đáng lẽ cô nên làm thế sớm hơn mới phải.
“C-c-chỉ là Usagi thôi mà!”
Khuôn mặt từng cân đối của hắn giờ đây méo mó, giọng nói như thể bị lộn ngược từ trong ra ngoài. Tóc hắn rũ rượi và trên gò má xuất hiện nhiều nếp nhăn. Dáng vẻ của một chàng trai với các đường nét tinh tế đã không còn nữa, bản chất vốn có của hắn đã bị lộ ra ngoài.
Dáng vẻ bây giờ của hắn thật xấu xí, nó khiến Usagi phải cười khẩy.
“Đừng coi thường tao… đừng coi thường tao…! Tao sẽ khiến mày phải hối hận! Đã tới giờ trừng phạt rồi, Usagiiiiiiiiiii!!”
Hắn giận dữ hét lên những lời đó rồi đưa tay lên hông.
Ở nơi đó có một thanh kiếm dát vàng.
Reima liền rút kiếm ra.
Ngay lúc đó, một ma pháp trận xuất hiện dưới chân hắn.
“Thứ này cho phép tao biến thành dạng Anh Hùng! Bằng cái này tao sẽ cắt hết tứ chi của mày vì những tội lỗi mày đã phạm phải…!”
“Tại sao ngươi lại có thứ đó…!”
“Đây là một Thánh Bảo Ma Thuật tao nhận được từ một phù thủy để tự vệ! Tao sẽ khiến mày phải hối hận!”
Cơ thể Reima sáng rực lên và rồi hắn được bao phủ bởi một bộ hoàng kim giáp.
Anh Hùng Hóa. Đây là Thánh Bảo Ma Thuật có Cố Hữu Ma Pháp lợi hại mà Haunted từng sử dụng trước khi hắn có được ma kiếm Dáinsleif.
Usagi hoàn toàn không biết được tại sao Reima lại có được thứ đó.
“Sợ đi sợ đi sợ đi! Khóc lóc, xin lỗi và phục vụ tao đi! Và phụ thuộc vào tao!”
Reima giương kiếm và lao vào đâm Usagi.
Cô không biết phải làm sao, chỉ biết theo phản xạ mà giơ tay lên đỡ.
Nhưng hành động đó là vô nghĩa trước một Thánh Bảo Ma Thuật.
Tiếp theo đó,
——*bariiiiiiiiiiiiiinn…!*
Đó không phải là tiếng chém, âm thanh giống như tiếng thủy tinh vỡ vang lên.
Usagi hé nhìn từ phía sau hai tay đang che mặt của mình để xem chuyện gì vừa xảy ra.
Thứ đó đang lao đến ngay trên đầu Reima. Hình dáng của một con người mặc bộ áo giáp màu thiên thanh bay xuyên qua tấm tranh kính to lớn của nhà thờ vào bên trong.
“Cái——?!”
Reima dừng tay lại, và nhìn lên đầu mình.
“Kusanagi Chư Nhận Lưu——Đường Lang Phản!”
Hình dáng người đó xoay vòng vòng về phía trước, trông như một chiếc chong chóng xé gió lao đến chém Reima.
Reima làm sao đó đã xoay xở đưa kiếm đỡ được đòn đánh đó, nhưng rồi tiếp theo——
“——Ubuaa?!”
Hắn không thể hoàn toàn triệt tiêu tác động của đòn đánh, thanh kiếm của hắn dội thẳng vào mặt hắn và chấn văng hắn về phía lối ra nhà thờ.
Nhân dạng màu thiên thanh đó xoay người rồi đáp xuống sàn nhà thờ bằng chân.
Trong khung cảnh cửa kính thủy tinh rơi như mưa ấy, cậu từ từ ngẩng mặt lên và nhìn Usagi.
“Cậu không sao chứ…?”
“…Kusanagi…?”
Biểu tình của Takeru khiến Usagi cảm thấy có lỗi.
Đây là lần đầu tiên cô thấy cậu biểu lộ vẻ lo lắng đến thế.
Usagi mơ mơ màng màng lảo đảo đi đến chỗ Takeru. Cô không thể đi vững được là do tâm trí cô đã kiệt sức, khi đã đến nơi thì cô ngã người về phía cậu.
Takeru đỡ lấy cô và ôm cô vào lòng.
Được ôm rồi, Usagi mới hiểu ra tình hình lúc này và đỏ mặt.
“?! Kh-không sao cả… tớ xin lỗi, chân tớ bị vấp.”
“Thật sự là không sao chứ? Hắn có làm gì cậu không? Có bị thương không?”
“Th-thật là không sao mà… chỉ là… umm...”
Cô cúi đầu xuống, và sau khi ngập ngừng một lúc, cô gục đầu vào phần giáp ngực của Takeru.
“…chỉ là… đáng sợ quá mà thôi…”
Kèm theo giọng nói yếu ớt đó, cô thở dài ra chiều nhẹ nhỏm.
Trong khi cô âm thầm khóc trên phần giáp ngực của mình, Takeru xoa đầu cô.
Hành động này khác hẳn hành động của Reima, cử chỉ dịu dàng quen thuộc này dần dần làm trái tim cô ấm lại.
“Usagi… xin lỗi vì không đi theo cậu được… mọi chuyện vẫn chưa xong đâu.”
“Fuee?”
Usagi đang vô cùng thoải mái liền ngước nhìn cậu một cách bối rối.
“Tớ muốn cậu đi giúp Mari… tình huống thế này mà còn làm thế, thật thấy có lỗi quá.”
“…giúp Nikaido…? Cậu nói vậy là sao?”
“Tình hình thì cứ hỏi Suginami. Cậu ấy sẽ đến đây cùng với một chiếc xe chất đầy vũ khí. Không còn thời gian đâu, đi đi.”
Khi nhìn thấy vẻ mặt như thể bị dồn vào chân tường của Takeru, Usagi cuối cùng đã hiểu ra sự nghiêm trọng của sự việc.
“…Kusanagi, cậu định làm gì vậy?”
“Tớ sẽ ở lại dọn dẹp gã này. Mức độ thiệt hại tớ gây ra lúc nãy chẳng có nghĩa lý gì đâu.”
Đúng như Takeru đã nói, Reima mới nãy bị thổi bay đi giờ đã rên rỉ sắp đứng dậy. Usagi căng thẳng nhìn về phía mà lưỡi kiếm của Takeru đang chỉ tới, sự lo lắng ánh lên trong mắt cô.
“Tớ sẽ ổn thôi. Thay vào đó, nhờ cậu đi giúp Mari. Ngoài cậu ra không ai có thể giúp được cậu ấy lúc này đâu. Cậu là người duy nhất tớ có thể trông cậy.”
Takeru với vẻ mặt nghiêm túc tin tưởng giao phó cho Mari.
Thật tình mà nói, tự nhiên bất thình lình không giải thích gì mà kêu cô đi giúp đỡ ai đó, thì sao cô đồng ý ngay được. Tình hình này là sao, mọi chuyện như thế nào, cô chẳng hiểu gì cả. Cô đã phải cố gắng vượt qua chứng sợ hãi của bản thân để bảo vệ trinh tiết, rồi nhận ra rằng mình bị vướng vào một vụ liên quan đến ma thuật. Đang còn tự hỏi ‘làm sao đây?’ thì Reima đột nhiên biến thành dạng Anh Hùng, Takeru trong hình dạng Thợ Săn Phù Thủy lao từ trên trời xuống. Não cô không thể nào bắt kịp được mọi chuyện. Hơn thế nữa Mari còn lâm vào tình thế hiểm nghèo. Mọi chuyện diễn biến quá nhanh khi mình không có mặt khiến cô cảm thấy không vui.
Nhưng mà, đã được người khác nói là chỉ có thể trông cậy vào mình, cô đâu có lý do gì để mặc kệ đâu.
Nếu là Usagi của trước đây, những lời đó đủ nặng nề để khiến cô căng thẳng và thở gấp rồi.
Cho dù không nắm bắt được tình hình lúc này, nhưng cô cảm thấy mình có thể làm được mọi thứ.
“Hết cách rồi nhỉ. Muốn tớ ra tay giúp đỡ sao? Vậy thì hãy hứa với tớ.”
“Hứa?”
“Chuyện Nikaido cứ để tớ lo, còn Kusanagi hãy đập thằng đó ra bã cho tớ! Hắn định làm nhục tớ! Đừng có nương tay gì cả!”
“…cứ để cho tớ. Tớ sẽ nhanh chóng kết thúc ở đây rồi tới gặp cậu.”
“Còn thêm một chuyện nữa!”
Usagi nói tiếp, đôi mắt đảo qua đảo lại không ngừng.
“Sau khi cứu được Nikaido… thì…”
Usagi bồn chồn nhìn lên Takeru đang nhìn xuống cô.
“...chuyện lúc nãy… hãy làm tiếp...chuyện đó…”
Mặc dù cô muốn nói rằng cô muốn cậu xoa đầu cô, nhưng mãi mà không thể thành lời được.
Nhưng rồi Takeru cười gượng và gác kiếm lên vai.
“Ừ. Cứ giao cho tớ. Tớ sẽ xoa đầu cậu cả ngày luôn.”
Thật hiếm khi cậu đoán đúng đến thế, cậu ngay lập tức đồng ý.
“...hứa đó!”
Usagi sau khi khuôn mặt biểu lộ niềm vui sướng, thì liền chuyển sang vẻ nghiêm túc.
Cô xé bỏ phần váy cưới vướng víu cản trở việc chạy, và với đôi chân trần, Usagi dậm mạnh xuống sàn và chạy đi.
Đồng thời với lúc đó, Reima bị thổi bay đi lúc nãy cũng đã đứng dậy nhìn theo.
“Usagiiiii…!”
Usagi chạy thẳng luôn không thèm liếc một cái vào Reima đang gọi cô một cách oán hận.
Reima định nhắm vào cô bằng thanh kiếm bên cạnh mình,
“——Đối thủ của ngươi là ta này.”
Một giọng nói nặng nề như thể phát ra từ một con quái thú đến từ địa ngục phát ra từ phía bên cạnh khiến hắn ngừng chuyển động.
Reima sợ hãi quay về phía đó.
Ở đó——là một con quỷ. Một con quỷ được bao bọc bởi đấu khí màu thiên thanh, hệt như Diêm Ma vậy.
“Ta đã nói với ngươi rồi mà. Để bảo vệ Usagi, ta sẽ làm mọi thứ.”
“…hiii.”
“Giờ ta sẽ làm đúng như những gì đã nói.”
Takeru vung kiếm sang ngang và xoay lưỡi kiếm hướng xuống sàn.
“Môn đồ Kusanagi Chư Nhận Lưu, Kusanagi Takeru. Ta nói trước cho ngươi biết——nanh vuốt của ta không chỉ biết cắn xé thôi đâu!”
Nhìn thấy Takeru đằng đằng sát khí như vậy, Reima bước lùi lại.
Thế nhưng, trận chiến đã bắt đầu rồi. Takeru đáng lẽ phải đứng trước mặt hắn đột nhiên biến đâu mất. Hắn ngây người ra một khắc, rồi liền cảm nhận được sát khí mãnh liệt từ bên dưới.
Hắn cúi nhìn xuống, và thấy đôi mắt ác quỷ.
Đôi mắt đỏ rực của con quỷ. Cảm xúc phát ra từ trong đó chỉ thấy sát khí, sát khí và sát khí.
——mình bị giết mất!
Trước khi kịp mở miệng hét lên, một vụ nổ chấn động làm rung chuyển cả nhà thờ đã thổi bay Reima.
Phần 10
Mùa Thu đã qua, tiết Đông Chí đã đến, khí hậu cũng đã đủ lạnh để có thể nói giờ là Mùa Đông rồi.
Giữa đêm lạnh này, có sự việc xảy ra trên sân thượng.
Mari đã lên được sân thượng của khu giáo xá 14, cả việc thở cũng chẳng có thời gian rãnh mà làm, trời lạnh thấu xương.
“Th-thật m-may là mình đ-đ-đeo khăn ch-choa-choàng…”
Chiếc khăn choàng này là vật kỷ niệm cô nhận được từ cô viện trưởng trại trẻ. Tuy rằng cả trong hè cô cũng choàng khăn, nhưng lần này mới thấy nó hữu dụng đến thế.
Cô nhìn quanh tầng thượng và thấy mục tiêu.
Cũng chẳng cần cất công tìm kiếm làm gì, thứ đó nằm chình ình bất thường giữa sân thượng.
Đó là một chiếc hộp xanh biếc trông có vẻ chắc chắn. Nó là hộp lưu trữ Thánh Bảo Ma Thuật được làm từ vật liệu kháng ma pháp.
Để các Thanh Tra hay học viên không nhận ra, thì Thánh Bảo Ma Thuật đã được đặt vào đây.
“Mất nhiều thời gian rồi… mình phải nhanh lên thôi.”
Mari chạy đến và vươn tay ra để kiểm tra tình trạng cái hộp.
Khoảnh khắc ngón tay cô chạm vào phần bên ngoài chiếc hộp, nó bất ngờ vỡ tan nát.
“——Cái…”
Cô bất ngờ thốt lên trước cảnh chiếc hộp vỡ ra. Ma lực bên trong quá mạnh khiến vật liệu kháng ma pháp chịu không nổi phải vỡ ra.
Ở chính giữa cái hộp đã tan tành là một viên pha lê tỏa sáng lấp lánh.
“…Demon Amethyst… chính nó đã phá hủy vật liệu kháng ma thuật.”
Mari xác nhận danh tính thứ này trước khi chạm vào nó.
Demon Amethyst là loại vật liệu hấp thụ ma thuật có tác dụng trái ngược với vật liệu kháng ma pháp. Nó được dùng như một biện pháp trị liệu, nhằm hấp thụ ma lực tồn đọng trong cơ thể con người đến từ các ma pháp gây hại.
Người ta cũng chế vật liệu hấp thụ ma thuật thành dạng Bùa Chú. Phổ biến nhất là làm thành dạng tờ giấy có chức năng hấp thụ ma thuật. Nhưng khi cần xử lý ma pháp diện rộng, thì ta cần phải dùng nhiều viên Demon Amethyst lớn để có thể hấp thụ được nhiều ma lực.
Demon Amethyst cũng chính là một loại Bùa Chú dạng pha lê có cấp độ rất cao.
Vốn dĩ loại pha lê này có màu tím nhạt, nhưng sẽ chuyển dần thành màu lông chuột khi đã hấp thụ ma lực, và cuối cùng sẽ biến thành đen tuyền.
Thứ đang ở trước mặt Mari chỉ toàn một màu đen… minh chứng rằng bên trong đang chứa đựng một lượng ma lực cực kỳ đậm đặc.
Mari triển khai rào cản ma lực xung quanh bản thân rồi từ từ chạm vào viên pha lê.
Mang nó đi chỗ khác… không được rồi. Nhờ ma thuật mà trọng lượng của nó đã tăng lên gấp đôi. Việc xây dựng thuật thức cũng đã bắt đầu… chú thuật cũng tự động, tốc độ tái phát động cực kỳ cao nên cũng không dừng nó lại được. Tóm lại là phải ưu tiên phá giải thuật thức của 『Master-Slave』 đã. Thời gian còn lại đến lúc nó phát động là… mươ… chỉ còn 10 phút? …eei, phải làm ngay thôi!
Dẹp bỏ hết mọi suy nghĩ dư thừa trong đầu, cô bắt tay vào việc tháo dỡ Thánh Bảo Ma Thuật.
Mari sẽ nhẩm thuật thức phát động 『Master-Slave』 trong đầu. Những phần nào của thuật thức một khi đã xây dựng xong thì không thể phá hủy được, ta chỉ có thể phá hỏng những phần thuật thức đang trong quá trình xây dựng mà thôi, và phải tiến hành thông qua các ma pháp đặc thù.
Phá hoại thuật thức không giống như việc dùng gôm tẩy xóa văn tự trên giấy. Phương pháp phá hoại chính xác chỉ có một, đó là bẻ gãy cây bút viết nên các văn tự đó.
Để làm được việc đó, Mari sẽ truy dấu thuật thức, xây dựng và phỏng lại nó. Cô cần phải tìm xem đoạn thuật thức đang được xây dựng nằm ở đâu. Hiện tại cũng chỉ có cách đó mà thôi.
Cô có thể ước lượng được đoạn thuật thức đang trong quá trình xây dựng đó.
Nếu là phù thủy bình thường thì sẽ không sao làm kịp.
“——Xin lỗi nhé!”
Cô truyền ma lực vào Demon Amethyst và dựng lại thuật thức.
『Master-Slave』 là ma thuật Mari không thể sử dụng, nhưng thuật thức của nó lại đang nằm trong đầu cô. Một trận đấu để xem xem những tính toán tự hành mà Mephisto đã cài từ trước sẽ thắng, hay chính cấu trúc thuật thức Mari đưa vào sẽ thắng.
Nếu phạm dù chỉ một sai lầm, cô sẽ phải bắt đầu lại từ đầu. Nhưng không còn đủ thời gian đâu mà làm lại.
Thành thật mà nói đây là trận chiến mà cô chỉ có 1 cơ hội. Không được phép có sai lầm nào cả.
“………… Nikaido, cậu không sao chứ?”
Mari nghe thấy giọng nói từ phía sau cô, ngay khi cô đang bắt tay vào phá đoạn thuật thức.
Mari trong một khắc suýt nữa là quay đầu lại, suýt nữa làm gián đoạn quy trình.
Giọng nói này… Ootori Ouka…!
Cái giọng đáng ghét này, làm sao cô có thể nghe nhầm được.
Nhưng mà, Ouka hiện tại đã…
“Kusanagi bảo tôi đến hỗ trợ cậu. Tình hình thế nào rồi?”
Vì âm giọng đó nghe giống như Ouka mọi ngày, nên Mari thoáng thấy bối rối.
“Vậy là tôi yên tâm rồi. Cứ tưởng cậu bị kẻ địch vây quanh chứ.”
“…………”
“…Nikaido? Có sao không? Quay lại đây và trả lời tôi đi. Sao lại yên lặng vậy?”
Giọng nói mang vẻ lo lắng của Ouka truyền đến từ sau lưng.
Cũng nhờ vào đó, sự bối rối của Mari ngay lập tức biến mất. Mari chẳng nói chẳng rằng, chỉ cười phì.
“U-umm… Ngươi biết không, ta nghe nói rằng ngươi rất giỏi giả dạng đó? Thế mà ngươi lại diễn tệ quá, không cười sao được hả? Nhưng nếu ngươi định làm gián đoạn sự tập trung của ta, thì vậy cũng là rất giỏi rồi đó.”
“…………”
“Con nhỏ đó sẽ không bao giờ nói ra những lời đầy quan tâm như vậy với ta đâu. Mà đại khái là nhỏ đó cũng hiếm khi gọi ta bằng họ. Lúc nào cũng luôn mồm gọi ta là ‘nhỏ này’ ‘nhỏ kia’ thôi.”
Mari vừa tiếp tục phá giải thuật thức vừa nói chuyện với Ouka ở sau lưng. Ouka im lặng một lúc rồi thở dài.
“Lại bị phát hiện nữa rồi… Ta không hiểu lắm, nhưng học viên trường này chẳng ngoan chút nào cả nhể? Sao lại không hành động thực lòng theo con tim nhỉ, thật khó để đóng giả một đứa con gái tsundere quá.”
Giọng của Ouka thay đổi không còn giống trước đó, trộn lẫn trong đó là một giọng nói nghe ghê rợn.
Mephisto trong hình hài Ouka chĩa súng vào lưng Mari.
Mari mặc dù biết chuyện gì đang xảy ra sau lưng, nhưng vẫn vờ như không biết và tiếp tục công việc.
“Vậy là sao…? Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Thì ta đã nói rồi đó, con bé này nó chẳng thật lòng chút nào cả, mới nãy còn lo lắng cho ngươi lắm, giống như cách ta vừa đóng giả ấy.”
“……………………đừng có nói chuyện hư cấu như vậy bằng cái giọng đó chứ.”
Mặc dù nói vậy, nhưng Mari lại cảm thấy mắt mình ươn ướt.
Mephisto lắc đầu ra vẻ bó tay, rồi bước tới lớn tiếng.
“Maa, bị phát hiện ra thì ta cũng chịu thôi. Hân hạnh gặp mặt〜 Ta là Mephisto. Còn ngươi hẳn là『Phù Thủy Cực Quang』? Chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng ta biết ngươi đã phản bội chúng ta và gia nhập Ban Thanh Trừng.”
Mari cũng biết vài chuyện về Mephisto giống như Mephisto biết về Mari vậy.
Vì cũng từng là thành viên của Valhalla nên cô đã nghe được nghe vài chuyện về ả.
Haunted nói rằng ả đã quên mất bản ngã của mình, trở thành một bóng ma luôn ám ảnh về cơ thể thực của mình. Một ả tiện nhân hèn nhát nhưng đáng sợ vì chẳng có cách công bằng nào có thể giết được.
“Thuộc tính 『Cực Quang』 thật có sức hấp dẫn, giá nào ta cũng phải chiếm lấy cơ thể của ngươi… nhưng mà ta sắp hết『Bùa Chú』Install rồi… tiếc thật, nhưng ngươi phải chết tại đây thôi.”
*click*, cô cảm thấy họng súng ấn vào sau đầu mình.
Cô không có cách nào đối phó chuyện đó cả. Nếu cô ngưng tập trung, thì việc phá thuật thức sẽ thất bại mất.
“Nếu ta giết ngươi, Haunted chắc là sẽ tức giận lắm nhỉ. Tên đó có vẻ thích ngươi lắm… hắn sẽ đến lấy mạng ta không chừng.”
“…………!!”
“Maa, chuyện đó nghe cũng có vẻ vui nên thôi không sao.”
Mephisto lên đạn khẩu súng và đặt ngón tay lên cò.
Thế này… tệ thật nhỉ?
Nhận ra rằng mình đang lâm vào tình thế vô cùng hiểm nghèo, cô định là quay đầu lại thật nhanh.
Có nên liều mạng bắn ma đạn ra sau lưng không? Không được, nếu dùng đến ma pháp công kích thì chiếc vòng cổ sẽ phản ứng ngay. Còn che chắn bằng rào cản? Với mức độ chế ngự hiện tại của chiếc vòng thì lượng ma lực có thể giải phóng là quá thấp, không thể cản đạn làm từ vật liệu kháng ma thuật được.
“By〜e Phù Thủy Cực Quang-san nhé. Con bé này rồi cũng sẽ sớm ra đi thôi, nhớ là hòa thuận nhau nhé.”
Nguy rồi nguy rồi nguy rồi. Trong đầu cô chỉ toàn là chữ ‘nguy rồi’.
Chết tiệt! Đến nước này rồi thì đành phải phản kháng lần cuối thôi!
Tuyệt vọng đến nơi, Mari định là liều mạng tung một cú rờ ve. Thế rồi.
———*donn!*
Có âm thanh của thứ gì đó va chạm nhau vang lên, Mari ngạc nhiên định quay đầu lại.
Nhưng cô không cần phải làm thế nữa, có gì đó vừa lướt qua ngay bên cạnh cô.
Đó là Mephisto cùng với Usagi đang ôm ghì lấy ả từ phía sau.
Usagi vừa vòng tay thắt chặt hông của Mephisto vừa chạy thẳng đi——và lao mình từ trên sân thượng xuống đất.
“EEEEHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH?!”
Mari vô thức hét lên, có vẻ việc phá bỏ thuật thức vì thế mà cũng thất bại rồi.
“Ngã rồi?! Usagi-chan ngã rồi!? Mặc váy cưới nữa?! Eeh?!”
Bị sock trước đòn tấn công cảm tử của Usagi, Mari bỏ tay ra khỏi viên pha lê, cô không thể không quan tâm đến an nguy của Usagi được.
Nhưng rồi cô ngay lập tức nhận ra rằng Usagi không hành động kiểu xả xác.
Có một sợi dây kéo dài từ cửa ra sân thượng tới chỗ mà Usagi đã nhảy xuống.
Usagi ôm chặt Mephisto lao như xé gió thẳng xuống mặt đất.
“——Là con nhỏ mà tên Reima muốn đây mà! Giao chuyện cho tên rác rưởi đó quả thật là sai lầm!”
Trong lúc rơi, Mephisto với khuôn mặt của Ouka nhíu mày và la lên.
“Cả ngươi, và Reima nữa! Cả hai sẽ không có kết cuộc tốt đẹp đâu! Các người đánh giá ta thấp quá đó!”
Usagi thắt chặt vòng tay quanh hông Mephisto, chuẩn bị cho cú chấn động.
“Tsss…!!”
Sợi dây dãn ra hết mức rồi dừng lại nên họ cũng không rơi nữa, cơ thể Usagi bị chấn động đau đớn như thể bị roi đánh vào người. Usagi hít một hơi sâu, cô đang tìm cách thoát ra mà không cần phải thả cơ thể Ouka xuống.
Không thể để phí thêm thời gian nữa. Cô đang tiếp xúc với Mephisto. Tình hình không hề tốt chút nào.
Khi nhìn lên, cô thấy Mephisto lấy ra một tấm Bùa Chú.
“Dễ gì… ta để ngươi làm chứ!”
Usagi ngay lập tức bỏ tay khỏi người Mephisto, rồi dùng dao cắt sợi dây cột vào chân mình. Từ độ cao khoảng 3 mét, trước tiên là Mephisto do không có thế nên rơi đập lưng xuống đất, tiếp đó là Usagi rơi xuống ngay cạnh ả.
Cả hai rên rỉ đau đớn, nhưng rồi ngay lập tức đứng lên đối mặt nhau.
Người tấn công đầu tiên là Mephisto. Sử dụng cơ thể của Ouka, ả tung một cước phạt ngang bằng chân phải hướng về phía cằm của Usagi. Usagi liền đưa cả hai tay lên che lấy phần mặt bên trái, thế nhưng.
“——Guhh!”
Dù đã đỡ rồi, nhưng cả cơ thể Usagi cũng bị chấn lảo đảo.
Mephisto tận dụng ngay cơ hội trong khoảnh khắc đó. Chân trái của ả dẫm thẳng lên mặt đất còn chân phải thì tung một cú đá thấp. Giữa chừng quỹ đạo cú đá, ả chuyển nó thành một cú đạp gót.
Gót chân ả đạp thẳng vào phần bên phải không được phòng thủ của Usagi.
*rắc*, âm thanh tiếng xương sườn gãy vang lên.
Mephisto bóp cổ Usagi đang loạng choạng và cười nhăn nhở.
“Chiếm hữu thật tuyệt vời nhể. Mặc dù linh hồn đã thay đổi, nhưng bộ não thì vẫn thế. Cả ký ức và kinh nghiệm chiến đấu vẫn bén nhạy y như cũ.”
Cách chuyển động của Mephisto quả thật là giống hệt Ouka. Đặc biệt là đòn liên hoàn cước đầy uy lực đó, nó vẫn còn mới toanh trong tâm trí Usagi, cô đã ăn đòn này không biết bao nhiêu lần trong lúc huấn luyện rồi. Độ hiểm và tốc độ thì khỏi bàn tới, tuyệt vời hơn cả tưởng tượng nhờ vào việc xoay nửa phần thân dưới trước khi đá trúng mục tiêu. Nói về sức lực thì Usagi không kém cạnh Ouka, nhưng cảm quan giữa hai người cách biệt như trời và đất vậy. Usagi không thể chiến thắng trong trận cận chiến này được.
“Tuy ta không còn nhiều, nhưng cứ để ngươi cản trở cũng phiền… chuyển đổi tiếp vậy.”
Mephisto lôi từ trong túi đựng đeo ngang hông ra một miếng giấy giông giống giấy da… chính là một tờ Bùa Chú.
Usagi cũng hành động ngay, cô rút ra khẩu súng đeo bên hông và nhắm bắn vào tờ Bùa Chú.
Viên đạn xuyên qua ma pháp trận, khiến lá Bùa mất tác dụng.
Mephisto bàng hoàng trước sự kháng cự đến cùng đó.
“Fu… fufufu, đáng đời ngươi…!”
“Chậc——dám phá đồ dự trữ quý giá của ta sao!”
Usagi bị ả đá vào bụng và bay về phía sau. Ngay sau đó, Mephisto rút súng ra và bắn về phía Usagi đã ngã xuống. Usagi chỉ trong đường tơ kẽ tóc lăn sang một bên rồi nhảy ra trốn sau một cái cây.
Cô vừa tựa lưng vào thân cây vừa điều chỉnh lại nhịp thở của mình, và nhẩm lại trong đầu số lượng vũ khí mình có.
Vũ khí Ikaruga đã đưa cho có 5 cái. Gồm có 2 khẩu súng ngắn cầm tay đeo trên hông, một khẩu nạp đầy đạn gây mê còn khẩu kia nạp đạn thật.
Một khẩu súng máy nhỏ nạp đạn gây mê buộc dưới chân trái. Một con dao buộc bên chân phải.
Và khẩu súng mà Usagi thường dùng trong huấn luyện, thứ cô được nhận từ ông cô, khẩu Mosin-Nagant 『Belaya Smert』. Trước hết ta phải đặt nghi vấn về việc một thứ đồ cổ đã kinh qua nhiều trận mạc như khẩu Mosin-Nagant này liệu có thích hợp đem ra chiến tiếp hay không, nhưng vì Ikaruga đã nói rằng đây là dịp thuận tiện để dùng đến, nên cô cũng đã nghe theo.
Đối với Usagi, những khẩu súng trường nặng nề thật khó thao tác. Đối lại, khẩu súng này chính là thứ cô yêu thích và đã được cô sử dụng nhiều năm trời, có thể nói rằng đây là thứ phù hợp nhất giúp đỡ cho cô chống lại cơn căng thẳng.
Ikaruga đã giao cho cô khẩu súng này, cùng hai loại đạn có thể giết được Mephisto.
『”Đạn đặc biệt đối phó Mephisto đó. Còn ở đâu mà ra thì là bí mật kinh doanh.”』
Đạn Ikaruga đưa cho Usagi một loại thì trên bề mặt kim loại có những đốm gì đó, một loại thì có màu bạc ánh xanh.
『”Khi mà cậu biết chắc rằng mình sẽ bắn trúng mục tiêu, thì hãy dùng viên lốm đốm bắn vào xương của Ootori. Nếu làm thế, có lẽ Mephisto sẽ rời khỏi cơ thể của cậu ta. Sau đó hãy dùng viên đạn bạc kết liễu linh hồn ả cho tớ.”』
Tuy chẳng hiểu nguyên lý hoạt động của mấy thứ này là sao, nhưng vì cô tin tưởng Ikaruga, nên cô phải làm cho bằng được. Kết liễu kẻ địch mà không giết luôn Ouka, ngoài cách đó ra thì chẳng còn cách nào khác.
“Ussaagii-chaaan〜 Ra đây〜. Chơi đùa với Mephisto này〜.”
Cùng với giọng điệu khiêu khích của địch là liên tiếp những tiếng súng. Đạn sượt qua quần áo của cô và thổi tung những mảnh gỗ từ thân cây.
Usagi ngày càng sốt ruột. Bên trong thân thể kia dù nói là người khác, nhưng đối thủ vẫn là Ootori Ouka. Việc dùng một khẩu súng nòng dài và không có khả năng bắn liên thanh như Mosin-Nagant để cận chiến là chuyện không thể. Để thực hiện một cú bắn chính xác vào xương của Ouka, cô cần phải có tư thế ổn định đã. Thế nên cô cần phải tạo thêm khoảng cách.
“Không ra đây sao? Vậy thì chịu thôi hen.”
Sau lời nói bóng nói gió đó, cô nghe thấy một thứ âm thanh kỳ lạ, có cảm giác như gió thổi thoáng qua vậy.
Khi đang tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, thì mặt đất dưới chân Usagi bắt đầu phát sáng.
“Ch-chuyện gì vậy?!”
Khi nhìn xuống, cô thấy dưới chân mình có một ma pháp trận nhỏ xuất hiện.
Nhận ra rằng Mephisto đã thực hiện một loại ma thuật nào đó, Usagi vội vã định nhảy tránh ra, nhưng cô đã trễ chỉ trong giây lát. Ma thuật đã phát động, có một luồng hơi ấm chạy dọc cơ thể cô.
Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Cô không thấy có gì bất thường trong cơ thể cả.
…tung hỏa mù ư? Có lẽ nào——
Khi Usagi nghĩ như vậy và lộ mặt ra nhìn từ phía sau thân cây,
“Bahhaha〜he♪.”
Mephisto vừa vẫy tay vừa cười vui vẻ quay lưng bỏ chạy khỏi Usagi.
——Ả bỏ chạy. Mục đích của ả chính là phát động ma pháp diện rộng kia. Ả cần phải giết người đang ra sức ngăn cản ma pháp, tức giết Mari. Thế thì không cần phải chiến đấu cũng giết được cả Usagi rồi.
“A〜〜〜mou〜〜〜! Mình đúng là con ngốc!”
Sau khi sai lầm một cách dễ dàng như vậy, cô hét lên rồi cầm lấy khẩu súng treo sau lưng.
Mặc dù đang chạy, nhưng miễn ả còn quay lưng với cô thì ả vẫn dễ dàng bị tổn thương. Cô xem xét tình hình và cho rằng đây thực ra lại là một cơ hội. Ở khoảng cách này, cô có thể bắn trúng vào phần xương vai ít cử động.
“——Eeh?!”
Nhưng đâu có được thuận lợi như thế. Từ hướng chạy của Mephisto, có khá nhiều học viên chạy đến.
Cô dời mắt khỏi ống ngắm và chứng kiến cảnh tượng bất thường này. Mặc dù lúc đầu cô nghĩ rằng các học viên tụ tập lại đây là vì họ đã nghe thấy những tiếng huyên náo, nhưng lạ thay mọi chuyện có vẻ khác hẳn. Phía trước, phía sau và từ các cửa sổ của khu giáo xá, vô số học viên ào đến.
Mắt họ đỏ như máu, hơi thở họ nặng nề. Ai trong bọn họ cũng có vẻ kích động lạ thường.
Từ đó mà nói, bọn họ có triệu chứng của việc bị trúng ma pháp mê hoặc. Tuy nhiên, kẻ thu hút bọn họ đến đây không phải là bản thân tên thuật giả, mà vô duyên vô cớ lại chính là Usagi.
“Phải chăng chính là thứ ma thuật lúc nãy?!”
Ma thuật mà Usagi tưởng là đòn hỏa mù, hẳn là loại ma thuật có tác dụng truyền sự mê hoặc cho người khác. Mephisto không thiếu lính lác, ả sử dụng những học viên bị Reima mê hoặc để thoải mái sử dụng các Thánh Bảo Ma Thuật. Ma pháp mê hoặc chỉ có thể dùng cho những trường hợp đơn giản chứ không thể dùng để kêu gọi họ chiến đấu ra hồn được… nhưng cách dùng thế này quả là không ngờ tới.
Với bọn họ bây giờ, Usagi hình như là thứ mà họ thèm muốn nhất trên thế giới.
Hiện tại Usagi hấp dẫn tới nỗi đủ khiến họ mất hết lý trí.
“Ngh… người nào… cũng thế…!”
Usagi bị một đám người thở hổn hển bao vây, gân máu nổi trên thái dương cô. Cô lấy khẩu súng máy nhỏ ở chân và khẩu súng ngắn cầm tay trên hông ra và thủ thế.
“Mấy người nghĩ sự trong trắng của con gái là gì vậy hả!!?”
Cô tuyệt vọng lao thẳng vào giữa đám đông rồi hạ hông trượt người dưới chân bọn họ. Rồi từ phía sau cô bắt đầu dùng súng máy nhỏ bắn thả ga vào lưng họ.
Cô kết thúc những học viên lao đến từ phía sau bằng khẩu súng ngắn trong tay trái.
Như vậy vẫn chưa đủ để loại bỏ hết bọn họ. Thêm nhiều học viên nữa tiếp tục ào ra từ phía sau khu giáo xá. Cô không biết có bao nhiêu người bị trúng ma pháp mê hoặc nữa, giờ cũng chẳng còn thời gian xử lý từng người một.
“Mình không rãnh ở lại chỗ này! Còn lời hứa mình phải làm nữa!”
Cô nghiến răng, vừa chống đỡ những học viên đang lao tới tấn công vừa chạy theo Mephisto đang tìm đường quay lại sân thượng.
Chiếm Hữu Simo "Simuna" Häyhä, biệt danh "White Death" (Tiếng Nga: Белая смерть, Belaya Smert) là một xạ thủ người Phần Lan, sinh ngày 17 tháng 12 năm 1905, qua đời ngày 1 tháng 4 năm 2002. Tên một loại súng. Theo như các báo cáo trong Chiến Tranh Mùa Đông năm 1939-1940 thì Simo "Simuna" Häyhä đã dùng khẩu M/28-30 cải tiến từ Mosin–Nagant bắn chết 505 người. Trước đây mình ghi là Song Nhận Phái, giờ sẽ ghi thế này. Chư Nhận có nghĩa là “Hai Lưỡi”, “Lưu” cũng có thể hiểu là môn phái. Trước đây mình ghi là Đường Lan Trảm, giờ sẽ ghi thế này. “Đường Lang” là con bọ ngựa, “Phản” nghĩa là “đèo”, “dốc”. 閻魔 (Enma), backfist, hiểu nôm na là vung tay ra sau lưng.