Phần 1
Lễ Hội Săn Phù Thủy đã kết thúc trong vô sự. Hiện tại là mùa đông.
Thông thường đối với các trường học, đây cũng là thời điểm mà học kỳ 2 chuẩn bị kết thúc.
Những học viên của học viện này nếu chỉ mặc mỗi đồng phục thì làm sao chống chọi nổi cái lạnh, nên số người trang bị những vật dụng chống lạnh trên người cũng tăng lên. Những chiếc lá úa màu từ những tán cây trong học viện cũng phủ đầy sân, khiến cho những người lao công đau hết cả đầu.
Hoạt động của các học viên cũng thay đổi tương ứng theo mùa. Người ta bắt đầu nhìn thấy muôn hình vạn trạng cách phản ứng của họ.
Đối với các học viên thuộc những tiểu đội ưu tú, vì nhiều người đã đạt đủ điểm lên lớp rồi, nên ta có thể thấy được các hoạt động của họ biểu thị sự vô âu vô lo.
Trái lại, đối với các học viên chưa đạt đủ điểm, ta thấy họ chẳng có vẻ thảnh thơi chút nào.
Kỳ hạn còn 3 tháng nữa. Nếu tính luôn cả những ngày nghỉ thì sẽ là 4 tháng.
Mùa đông tại Học Viện Phòng Chống Ma Pháp, đối với nhiều học viên, đó chính là bước ngoặt của đời họ.
Vào một ngày mùa đông như thế, tại một khu dân cư nọ vào giờ ăn tối.
Đây là lúc mà học sinh sinh viên hay công nhân viên chức vẫn đang trên đường trở về nhà.
Trên làn đường giành cho người đi bộ, có một cô gái trên tay cầm súng trường đang chạy như bay.
"NGƯƠIII KHÔNGGG THOÁTTT ĐƯỢCCC Đ UUU!!"
Cô gái đó, Saionji Usagi đang vừa tức điên lên tới nỗi mái tóc của cô dựng đứng lên, vừa lao thẳng xuống lòng đường.
Kẻ đang bỏ chạy phía trước cô là một tên đàn ông có vẻ thuộc băng đảng gì đó, có thể thấy hắn nhảy bổ vào một chiếc sedan cải tiến. Động cơ của xe đã nổ sẵn trước đó và rồi nó đột ngột tăng tốc.
"——Lấy điểm nè!"
Usagi quỳ một gối, rồi cô dùng khẩu súng bắn tỉa bán tự động bắn một phát vào bánh xe.
Một phát bắn chính xác đâm thủng phần rìa bánh sau của xe. Chiếc sedan to lớn lảo đảo rồi từ từ lao vào hàng rào phân cách bên đường.
Một đám đàn ông từ trong xe bước ra và dùng súng máy bán tự động bắn Usagi.
Những thường dân xung quanh đó la hét và bỏ chạy.
Usagi mặc dù bị bắn rát như vậy, nhưng cô vẫn bình tĩnh hạ gục được 3 tên đàn ông cầm súng máy bán tự động mà không nhắm trượt phát nào.
Hai tên còn lại cuỗm chiếc xe moto đỗ gần đó và ngay lập tức tẩu thoát. Rồi chúng rẽ bên trái tại ngã tư.
Thấy như vậy, Usagi buột miệng la lên ‘Thiệt là’.
"O-Otoriii〜〜〜〜!"
《"Biết rồi!"》
Trước khi cộ kịp nói rằng có kẻ đã tẩu thoát, thì giọng của Ouka đã phát ra từ điện đàm rồi.
Ngay sau đó, từ phía bên phải của ngã tư có tiếng động cơ trầm đục vang lên, một chiếc moto khác đột ngột tăng tốc. Tay lái chính là Ouka. Cưỡi chiếc moto chuyên dụng của Ban Thanh Trừng có tên thường gọi là Aobai, Ouka đuổi theo hai tên bỏ chạy.
Hai tên đó rẽ vào một con hẻm và nhìn về phía sau, rồi chúng la hoảng lên một tiếng.
Người đang dần áp sát chúng với tốc độ chóng mặt là một cô gái có mái tóc màu hoàng hôn.
Cùng với tiếng còi cảnh báo hú ầm ĩ, Ouka càng ngày càng áp sát bọn chúng.
《"Chiếc xe kia, dừng lại ngay. Các ngươi bị khép vào 4 tội. Thứ nhất, mua bán trái phép Thánh Bảo Ma Thuật hạng D. Thứ hai, cản trở Thanh Tra Dị Giáo thi hành công vụ. Thứ ba, sở hữu và sử dụng súng trái phép trong nội thành. Thứ tư, lái xe hai bánh mà không đội mũ bảo hiểm.”》
Thông qua thiết bị phát thanh được trang bị trên xe, cô lần lượt thông báo tội trạng của hai tên đó.
“Mày mới là đứa không đội mũ bảo hiểm đó!”
Gã đàn ông ngồi sau ngoái đầu lại giơ ngón giữa lên và hét.
Ouka ngạc nhiên lấy tay sờ lên đầu mình.
《"... trường hợp khẩn cấp nên ta bó tay.”》
“Đừng có ngụy biện!”
《"Ta ghi nhận chuyện đó. Ta sẽ trả tiền phạt. Miễn không bị trừ điểm là được, còn lại ta không quan tâm.”》
“Nếu muốn bọn tao bỏ qua thì đừng có đuổi theo nữa!”
《"Chuyện nào ra chuyện đó."》
Chiếc moto của Ouka tăng tốc.
Cái gã vừa ngoái nhìn qua vai về phía sau đó lấy từ trong túi nằm ở hông ra một miếng giấy có khắc ma pháp trận.
"... bó tay rồi. Phải dùng đến Bùa Chú thôi.”
“Đó là thứ mà chúng ta đem bán cơ mà…! Không có nhiều đâu!”
“Nhưng nếu bị bắt thì cũng coi như mất hết còn gì. Cần phải cắt đuôi con nhỏ đó.”
Nếu thế rồi, hắn ta đính lá bùa vào thân xe.
Ma lực ào ạt trào ra từ lá bùa bắt đầu xâm thực vào xe.
Âm thanh động cơ phát ra rõ ràng là nghe không được bình thường, bánh trước của chiếc xe hai tên đó đang ngồi bồng lên và chiếc xe đột ngột gia tốc.
"Khác với Nitro, thứ này giúp xe tăng tốc đến cực điểm trong liên tục 5 phút mà không gây hại gì cho động cơ cả!”
"Ahhh... thiệt là phí quá… chúng ta có thể bán nó cho mấy tay đua với giá cao mà…”
“Bái bai tiểu đội tập sự nhá! Hết theo nổi rồi nhá!”
Hắn ngồi cười chọc quê, chiếc xe thì càng ngày càng nhanh.
Bùa 《Highway Fairy》 vốn dĩ là để dùng cho ngựa, nhưng sau khi được các phù thủy ngày nay tăng cường cải tiến, nên đã có thể dùng được lên cả máy móc. Ma thuật này hoàn toàn không tạo gánh nặng lên phương tiện, phần nhiên liệu dùng để gia tốc cũng được bổ sung bằng ma lực bên trong Bùa Chú, rất thuận tiện cho các trường hợp khẩn cấp. Hơn thế nữa, độ cơ động của xe cũng tăng cao gấp ba lần bình thường, nên nếu tay lái có phản xạ thần kinh tốt thì có thể rẽ xe ở những khúc cua gấp mà không làm xe mất tốc độ.
Vì thế mà những chiếc moto bình thường làm sao đuổi kịp được.
Việc tăng tốc đã có kết quả, khoảng cách của Ouka và chúng dần dần được nới rộng ra——không đúng như vậy.
“Cá-cái gì vậy!?”
Dù đã sử dụng đến bùa Highway Fairy rồi, nhưng chiếc xe của Ouka vẫn theo kịp tốc độ của chúng.
《"Đứa nào không theo nổi hả"》
Sau khi thở dài và nói vậy, bánh trước chiếc xe của Ouka bồng lên và rồi bùm một phát tăng tốc.
Trong nháy mắt, chiếc xe của cô đã chạy lên ngang hàng với xe hai tên tội phạm.
“Chiếc Aobai này được một nhà khoa học điên bên phe ta chế đủ thứ trò điên khùng. Bên trong hoàn toàn khác mấy chiếc bình thường đấy.”
Ouka thờ ơ nói sự thật cho hai tên đó nghe. Mặc dù cô có thể nghe thấy tiếng Ikaruga truyền đến nói “Đính chính lại dùm tôi cái.” trong tai, nhưng Ouka vẫn lờ đi.
“Sao lại có thể… bọn tao đã dùng đến cả Bùa Chú cơ mà?!”
“Thì do thông số cơ bản khác nhau. Chiếc xe mà các ngươi vừa dùng Bùa Chú lên, tối đa cũng chỉ đến mức độ đuổi kịp moto đua thôi.”
“Vậy chiếc xe của mày là cái giống gì vậy!”
“Ai biết… đừng có hỏi ta.”
Quả thực là Ouka không biết, cô đảo mắt đi chỗ khác.
Nhưng dù đảo mắt đi nơi khác, trên tay cô vẫn là khẩu súng chĩa vào tay lái xe.
“Nhân tiện, trong tình huống này, nếu ta bắn thì các ngươi chết chắc. Dĩ nhiên ta chỉ dùng đạn gây mê thôi, nhưng khi đã ngã xuống đường thì sao sống nổi.”
"Ực!"
“Giờ đầu hàng, hay là muốn bị bắn rồi té đập mình vào rào chắn và biến thành đống thịt vụn hả? Ta cho các ngươi 5 giây để quyết định.”
Hướng cái nhìn lạnh lùng về phía chúng, Ouka cho chúng thời gian quyết định.
Gã ngồi sau bất an lay tên lái xe.
“... l-làm gì đây?”
“Haa, đừng có dọa bọn tao. Đúng là nếu bị bắn thì bọn tao chết chắc. Nhưng đâu có lợi lộc gì nếu phải gánh lấy trách nhiệm trong việc giết bọn tao nhỉ! Thế nên chúng tao cứ tiếp tục bỏ chạy thôi!”
Vừa nói vậy, tay lái xe vừa rút ra từ túi vài tờ bùa chú mới.
“Tao vẫn còn cỡ 20 tờ bùa chú ở đây! Nhiên liệu dùng cho động cơ được bổ sung bằng ma lực! Xe của mày dù dữ dội tới mức nào đi nữa thì cũng chỉ dùng xăng thôi! Cứ với mã lực cùng với mức tiêu hao kia thì để xem coi nhiên liệu chịu được bao lâu!”
"............"
“Nếu muốn bắn thì bắn đi! Bọn tao từ sau khi được sinh ra thì đã khác biệt với bọn mày rồi! Bọn tao lúc nào cũng sẵn sàng chết cả!”
Trước thái độ bất cần của tay lái xe, Ouka cũng lạnh lùng trừng lại hắn.
Nếu là Ouka trước đây, thì cô có lẽ đã bắn chúng ngay tại chỗ mà không chần chừ rồi.
Thế nhưng, Ouka hiện tại đã khác.
Thốt ra một tiếng thở dài nho nhỏ, cô dần giảm tốc độ chiếc xe lại.
Chớp lấy cơ hội này, chiếc xe của hai tên đó nhanh chóng bỏ chạy.
Ouka với vẻ mặt lạnh lùng gọi vào điện đàm.
“Tôi đã dẫn chúng chạy vào đoạn đường theo kế hoạch rồi. Chuyển sang kế hoạch B… Kusanagi, nhờ cậu.”
《"... cậu nghiêm túc hả. Có thành công hay không tôi không dám bảo đảm đâu đó?”》
“Nếu tôi bắn, thì với tốc độ đó, chúng sẽ chết chắc. Nếu cậu muốn thì tôi sẽ làm ngay.”
《"R-rõ rồi! Để tôi làm cho!”》
Nghe thấy Takeru nói rồi, Ouka cũng từ từ tăng tốc đuổi theo hai tên bỏ chạy.
“Hehe, có vẻ như nó bỏ cuộc rồi.”
“Đúng là bọn thỏ đế. Cái bọn đó mà là thế hệ Thanh Tra Dị Giáo tương lai thì sau này bọn mình nắm cả thiên hạ rồi.”
Thêm một lá bùa Highway Fairy được dùng để giữ tốc độ cho xe.
Chiếc moto ôm cua mau lẹ hệt như một con nhện nước đổi hướng trên mặt nước vậy.
Chẳng ai theo nổi chúng cả. Một khi chúng chạy vào đường cao tốc thì nhất định sẽ trốn thoát.
Cả hai tên tin rằng mình sẽ thoát.
“Ê! Phía trước!”
Gã ngồi sau la lên.
Tuốt ở phía trước, ngay trước lối vào đường cao tốc, có một cậu thiếu niên đứng đó.
“... thằng đó không được tỉnh à?”
“Tiểu đội tập sự? Được thôi, châu châu đòi đá xe, chúng ta ngon hơn chắc rồi.”
“Không tránh à?”
“Đằng nào thì cũng là do nó tự quyết định chui đầu vào thôi!”
Chiếc moto tăng tốc. Tiện thay đường cũng thẳng. Thích hợp cho việc đối đầu thế này.
Nó càng ngày càng nhanh và bọn chúng cũng dần thấy rõ dáng đứng của Takeru.
Takeru đang dang hai chân đứng tấn, hai tay đưa hết sang trái và duỗi thẳng về phía sau lưng.
Mặc dù trước mặt là Takeru đang tạo dáng kỳ quặc, nhưng chiếc xe vẫn lao thẳng vào mà không tỏ vẻ cảnh giác gì cả.
Tuy tay lái xe thấy lạ rằng vì sao Takeru đến giờ vẫn chưa chịu bỏ chạy, hắn vẫn nhấn ga tăng tốc.
Khi hắn nghĩ rằng cả hai bên sẽ va chạm ngay thôi, thì lúc đó.
Takeru phát động Tảo Ma Đao, theo kịp đà lao tới của chiếc xe.
Nửa trên cơ thể vặn lại của cậu được giải phóng, cậu vung tay thuận theo đà xoay hông tóm lấy gáy của hai tên cưỡi moto.
Tất nhiên là chiếc moto theo đà chạy đi luôn bỏ lại hai tên bị Takeru túm gáy.
"——Xong!"
Takeru đang nắm gáy hai tên đó đứng tại chỗ xoay vòng vòng.
Đương nhiên là vậy, cả cơ thể Takeru bị động năng của hai tên lái moto ở tốc độ cao ảnh hưởng nên cậu cứ xoay vòng liên tục.
Cậu xoay như con vụ vậy.
Những vòng quay nhanh cũng dần dần chậm lại.
“Rồi rồi rồi… rồi.”
Mặc dù hơi chóng mặt chút xíu, nhưng cậu đã xoay xở dừng lại được và đặt hai tên bị cậu túm gọn xuống đất. Hai tên đó quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, mặt mũi xanh lè, đến cả tiếng nói cũng không thốt ra nổi nữa.
Takeru thở ra một hơi rồi liên lạc qua điện đàm.
“Hoàn thành bắt giữ. Làm sao đó mà tôi đã xoay xở được.”
《"...ở đây cũng đã thấy rồi. Mới nãy cậu làm cái gì vậy hả?"》
“À, nếu chỉ nắm cổ chúng thôi thì xương cổ sẽ bị chấn động mà gãy luôn nhỉ? Thế nên tôi mới xoay vòng vòng như vậy để dần dần triệt tiêu tốc độ ấy mà.”
《"Như thường lệ, cậu lúc nào cũng nảy ra mấy cái ý tưởng kỳ quái không thể tưởng tượng nổi.”》
“Tôi không muốn nghe câu đó từ một người nhảy ra từ lỗ thông khí và hạ một chiếc Dragoon chỉ bằng súng ngắn đâu nhé.”
Sau màn đáp trả vừa rồi, từ phía bên kia con đường có thể thấy Ouka cưỡi xe máy đang dần dần tiến tới.
Ouka dừng xe trước mặt Takeru rồi nhảy xuống, cô còng tay hai gã kia lại và kiểm tra số Bùa Chú.
“Hừm… Vì là Thánh Bảo Ma Thuật cùng loại nên điểm sẽ bị giảm đôi chút, nhưng số lượng lại nhiều thế này. Tuy xếp loại không cao, nhưng đại khái chắc cũng được 50 điểm. Lần này coi như thành công.”
“Cũng nhờ có thông tin mà Hội Trưởng Hội Học Sinh cung cấp. Dù có Thánh Bảo Ma Thuật loại này nhưng tổ chức địch cũng nhỏ, với cả chúng ta cũng biết từ trước là chúng có Bùa Chú gì rồi.”
"Việc chuẩn bị trước cũng công phu thật. Đổi lại là chúng ta trước đây thì chỉ biết dốc toàn lực đàn áp thôi chứ không tính đến việc nếu chúng bỏ chạy thì sẽ làm thế nào. Quả thật là nếu không có thông tin thì công việc sẽ không thể diễn ra trôi chảy nổi.”
Cần phải cảm ơn Hội Trưởng thôi, Ouka nói.
Takeru lại chạm vào điện đàm, lần này là liên lạc với Usagi cùng Ikaruga.
“Thành công. Hai cậu cũng đã vất vả rồi.”
《"Fuffuun♪, lần này chính là nhờ tớ đã ra tay đó〜."》
《"Cậu dám nói vậy sau khi để chúng bỏ chạy ư?"》
《"Gì hả!!"》
Nghe thấy Ikaruga nói, Usagi la lên.
《"Usagi đã tự tin lên tiếng rằng sẽ tự mình bắn hạ 7 tên đó cơ mà, chẳng phải là cậu để xổng mất 5 tên sao?"》
《"C-cái đó vẫn nằm trong dự tính của tớ mà! Hơn thế nữa, ch-chính tớ đã dừng cái xe hơi lại mà!? Đến cuối cùng chỉ có 2 tên trong số đó trốn thôi!”》
《"Vậy tức là để chúng bỏ chạy còn gì?"》
《"GRrryaa!"》
Takeru cười khổ trước màn cãi nhau của hai người.
“Cậu đã làm tốt lắm rồi Usagi. Suginami cũng vậy, cậu ứng biến giỏi lắm.”
《"Độ xe này nọ cũng là sở thích của tớ mà."》
《"... độ vũ khí cũng là sở thích của cậu nhỉ?"》
《"Đừng có nói ngu. Vũ khí không phải là sở thích, đó là lẽ sống của đời tớ.”》
《"T-tại sao chỉ có mỗi mình cậu là không thay đổi gì cả vậy!”》
《"Tớ lúc nào cũng là tớ. So với tớ thì Usagi đã thay đổi rồi nhỉ.”》
《"Aa? Có... có lẽ là vậy nhỉ? M-maa, đúng là so với quá khứ thì tớ…”》
《"Ngực cậu cũng lớn hơn."》
《"Tớ không thấy vui tí nào đâu!"》
Cả hai vẫn chí chóe với nhau như cũ.
Phần ồn ào thì vẫn không thay đổi, nhưng Takeru vẫn cảm nhận được sự trưởng thành của mọi người. Usagi sau vụ Lễ Hội Săn Phù Thủy thì khi lâm trận không còn bị căng thẳng như trước nữa. Những vấn đề với gia đình và tên Tenmyouji Reima cũng đã tạm ổn, và cuối cùng cô cũng đã nhận ra được những điều mà mình có thể làm. Đối với một người từng cảm thấy rằng mình là thứ không cần thiết như cô, thì bây giờ thay vì cần người khác, thì cô nghĩ rằng bản thân mình được người khác cần mới là điều quan trọng nhất.
Ikaruga cũng vậy, mặc dù cô vẫn tiếp tục chế tạo và cải tiến những thứ vũ khí kỳ quái, nhưng giờ cô đã có mục đích rõ ràng. Cô cũng đã bắt đầu biết trông cậy vào đồng đội, dù chỉ một chút thôi. Ikaruga cũng đã nhận ra những việc mà một mình cô không thể giải quyết được.
Người thay đổi đáng kể nhất chính là Ouka.
Ban đầu cô là một người sống với tín niệm rằng sẽ không dựa vào ai cả, cô khước từ tất cả những điều như vậy. Nhưng hiện tại cô lại cùng hành động với đồng đội.
Vết tích của khoảng thời gian cô bị người ta ghê sợ gọi là 《Hồng Liên Công Chúa》 do tự tiện giết chết những tên tội phạm gian ác cần bị bắt giữ mà không cần lý do cũng đã phai mờ đáng kể.
Có thể nói là cô đã dần bình tâm lại. Dù chỉ một chút thôi, nhưng trong lòng cô đã cho phép bản thân được thoải mái một chút.
Takeru thì… cậu đang suy nghĩ không biết bản thân mình thì sao.
Mình đã mạnh hơn chưa? Đã trưởng thành chưa?
........... thế nào đây ta?
Cậu nhìn vào lòng bàn tay mình, nhưng chẳng ngộ được gì cả.
Mặc dù có thể nói rằng cậu đã mạnh lên, nhưng đó vẫn là nhờ vào sức mạnh của Lapis. Sức mạnh chính bản thân cậu vẫn không khá lên được. Tuy có thể nói rằng khả năng phân tích tình hình cùng khả năng chế ngự bản thân của cậu đã được cải thiện, nhưng những kỹ năng của cậu thì không. Kỹ năng kiếm thuật của Takeru vốn đã đạt đến giới hạn khi tập một mình rồi. Giờ cũng chẳng có ai tinh thông kiếm thuật hơn cậu để rèn luyện cùng, nên cũng khó có thể tiến bộ hơn nữa.
Vậy còn tinh thần của cậu? Con tim của cậu đã mạnh mẽ hơn chưa?
Là con người, cậu đã trưởng thành chưa?
Cậu bất giác cảm thấy lòng bàn tay mình mờ đi.
"...Kusanagi...?"
"............"
"... này, Kusanagi!"
"!? xin lỗi, có chuyện gì vậy?”
Thấy phản ứng của cậu chứng tỏ cậu chẳng nghe được gì cả, Ouka tỏ vẻ bực mình.
“X-xin lỗi. Cậu không cần phải tức giận như vậy đâu…”
Tuy cậu vừa cười trừ vừa nói vậy, nhưng có vẻ Ouka cũng chẳng tỏ ra giận thật gì cả.
Với khuôn mặt vẫn lạnh tanh như vậy, Ouka nhìn thẳng vào mặt Takeru.
"...Kusanagi, cậu mệt rồi à?"
"Hể?"
“Mắt thâm quầng cả rồi. Rõ ràng là cậu thiếu ngủ.”
Cậu rất ngạc nhiên.
Đúng như Ouka đã nói, Takeru thiếu ngủ. Nhưng cậu không thấy mệt mỏi gì cả. Thiếu ngủ mức này cũng là chuyện thường ngày do cậu còn phải đi làm thêm, cậu cũng đã quen như thế rồi.
Takeru định giải thích… nhưng trước khi kịp làm vậy, Ouka đã đặt tay mình lên trán cậu rồi.
“Không bị sốt. Nhưng đừng ép bản thân quá. Dạo gần đây cũng xảy ra nhiều chuyện rồi, cậu không dành thời gian nghỉ ngơi là không được đâu.”
Ouka đặt ngón tay mình lên môi cậu, và nhẹ nhàng khiển trách cậu.
Trước cử chỉ của cô, cậu phần nào cảm thấy mình như đang bị một bà chị lớn tuổi hơn quở trách vậy.
Takeru thầm nghĩ ‘cũng không tệ lắm’, gò má cậu ửng đỏ đôi chút.
Cậu thì khá là lễ phép với người lớn tuổi hơn.
Nhưng cô ấy đâu có lớn hơn cậu.
“Tôi có ép bản thân quá sức đâu. Đừng lo lắng.”
"Nhưng mà... cậu lúc nào cũng làm thêm tới tận sáng đúng không? Cả sáng phải học hành, chiều tối thì hoạt động tiểu đội, đến đêm thì lại làm thêm… sinh hoạt như vậy, có ngày cậu sẽ tiêu luôn đó.”
"Mấy chuyện đó tôi biết mà, cậu cứ bình tĩnh đi, nhưng mà… thế này, nếu tôi nghỉ ngơi một lần thôi, thì sẽ rất khó khăn trong việc xây dựng lại cuộc sống đó? Đổi lại thì phải chịu mệt thôi.”
Ouka rên muu.
Có vẻ cô ấy phồng má lên đôi chút thì phải.
Dễ thương thật, cậu thầm nghĩ.
Từ dưới nhìn lên cậu, trông Ouka có vẻ lo lắng.
“... không phải là tôi muốn can dự vào chuyện riêng của cậu… nhưng mà… tôi có nghe nói nhà cậu đang nợ nần. Cha mẹ của cậu… cũng không còn nữa phải không?”
Trước câu hỏi của Ouka, Takeru gãi má.
“Maa, na. Cũng không phải chuyện to tát gì đâu.”
“C-cái gì chứ!? To tát đấy! Gánh món nợ của cha mẹ đã mất mà cậu nói không phải chuyện to tát à!?”
“So với những chuyện khác thì… thế giới này chẳng lúc nào bình yên cả.”
“... thì đúng là vậy, nhưng mà cậu vẫn chưa nhận ra bản thân cậu đã lâm vào tình cảnh bi thảm đến mức nào ư? Bản thân tôi cũng nghĩ rằng mình thật bất hạnh, nhưng cũng không đến mức như cậu đâu đó?”
“Bất hạnh à… tôi chưa bao giờ nghĩ mình bất hạnh cả. Tuy không được may mắn, nhưng tính ra vẫn còn đầy đủ chán. Coi nào… hehe, một đứa con trai như tôi, có thể ở trong một tiểu đội toàn nữ thế này, cũng vui lắ——"
“Tôi đang nói chuyện nghiêm túc đấy!”
Lại nổi giận rồi.
Thấy Ouka tỏ thái độ không giống mọi khi, Takeru cảm thấy bối rối.
Sau khi lên giọng như vậy, Ouka cũng ngay lập tức nhận ra sự mâu thuẫn của bản thân mình, cô đảo mắt đi chỗ khác.
“Không… không phải là tôi tức giận gì đâu. Chỉ là tôi…”
Ouka không to tiếng nữa, cô đan những ngón tay của mình và đặt lên ngang ngực.
“Nhiều chuyện lớn đã xảy ra rồi… ý tôi muốn nói là, cậu có thể trông cậy vào tôi một chút mà.”
“? Trông cậy, chuyện gì vậy?”
"Thì là về chuyện đó, khoản nợ nhà cậu ấy, tôi cũng có thể đi làm thêm để thanh toán..."
Chuyện mà Ouka muốn nói tóm lại chính là quyên tiền cho cậu.
Takeru rất cảm kích trước lời đề nghị đó, nhưng cậu lắc đầu.
“Tôi thấy vui lắm, nhưng cậu đừng nói tới chuyện đó nữa nhé?”
“T-tại sao vậy?”
“Um, nhờ vả đồng đội chuyện tiền bạc, nghe nó sai sai sao ấy. Hơn nữa vấn đề này tự tôi cũng xoay xở được mà.”
“... cái đó thì.”
“Xin lỗi. Nhưng cũng cám ơn cậu.”
Takeru mỉm cười, rồi cậu vừa bước đi vừa duỗi người. Từ phía xa cũng dần nghe thấy tiếng còi hụ. Sau khi nghe báo cáo, hẳn là các Thanh Tra đã đến để bắt giữ bọn tội phạm.
Khi cậu quay lại nhìn Ouka sau lưng, có thể thấy quả nhiên là cô ấy vẫn còn lo lắng.
Phải làm cho cô ấy an tâm mới được, Takeru thầm nghĩ.
“Ma, theo như lời cậu nói thì tôi phải xin nghỉ xả hơi ha. Ngày mai tôi sẽ nghỉ hoạt động tiểu đội vậy. Xin tạm nghỉ làm thêm luôn.”
“Thật à?”
“Aa, cứ để cậu lo lắng thế này thật thấy có lỗi quá. Nhưng tôi cũng vui lắm.”
Takeru vừa mỉm cười nhìn Ouka vừa nói.
Ouka có lẽ đã an tâm rồi, vai cô thõng xuống kèm theo tiếng thở phào.
“Vậy à… không chỉ một ngày, cậu nên nghỉ hai, ba ngày đi. Phải rồi, cho tôi đi thăm em gái của cậu có được không?”
"............ừm, cũng được đấy."
“Cô bé đang sống xa cậu à?”
“Aa, con bé học một trường bình thường. Một ngôi trường ở vùng Đông Bắc với học bổng.”
“Vậy à. Tôi cũng từng có em gái mà. Gia đình là nơi tuyệt vời, là điều đáng trân trọng. Phải rồi, cậu có hình cô bé không? Nếu cậu không phiền, thì lần tới nhất định phải cho tôi xem đấy.”
“Ừm, nếu có cơ hội tôi sẽ cho xem. Có lẽ tôi sẽ bị gọi là siscon nếu nói thế này, nhưng ngay cả một người anh như tôi cũng thấy con bé rất dễ thương. Nhưng cũng có chút ngờ nghệch nữa.”
“Hmm, chẳng phải là rất giống Kusanagi sao?”
“Cũng không giống lắm đâu, phải không ta? Tôi thì giống cha, con bé thì chắc là giống mẹ.”
“Vậy à… tôi muốn một ngày nào đó được gặp cô bé quá.”
Thật hiếm khi thấy Ouka nở nụ cười với vẻ quan tâm như vậy.
Takeru thấp thoáng cảm giác tội lỗi.
***
Phần 2
Ngày hôm sau.
Takeru đã xin nghỉ hoạt động tiểu đội. Hiện tại cậu đang ngồi trong kotatsu và ăn bánh karintou cùng với Hội Trưởng Hội Học Sinh Hoshijiro Nagare.
“Cái này nè—, chị tìm ra ở một cửa tiệm cuối thành phố dạo gần đây đó〜. Cái tiệm đó nhé—, đang xoay xở hồi phục lại những món bánh kẹo kiểu Nhật đấy—, hình như là tìm kiếm những công thức chế biến từ những tài liệu cổ của nước Nhật xưa rồi tái hiện lại〜. Ban Thanh Trừng cũng cộng tác với họ đó. Dạo gần đây việc bảo toàn văn hóa cũng trở thành công việc của Ban Thanh Trừng mà〜."
"... haa, vậy luôn à."
*nhai* *nhai* *nhai* *nhai*...
“Văn hóa cũng thật thú vị. Ngày xưa cũng có những quốc gia với tên gọi Trung Quốc hay Mỹ gì đó. Tuy giờ con người không thể sống trong khu vực Thánh Địa, nhưng văn hóa của những vùng đất đó vẫn không mất đi nhờ được những người sống sót truyền lại. Một số thứ vẫn quen thuộc với cuộc sống hiện tại của chúng ta. Chẳng hạn như Ramen, hay Hamburger nhỉ? Thật thú vị ghê.”
"... đúng vậy."
*nhai* *nhai* *nhai* *nhai*...
“Ngon hôn?”
“... maa, vâng, thử tưởng tượng sau khi uống trà mà ăn cái này…”
"Wa, vậy là tốt rồi〜. Vì Kusanagi-kun thích anpan, nên chị cho rằng cậu cũng sẽ tuyệt đối thích thứ này—. Ouka-chan cũng thích món này nhỉ? Hora〜cái này tặng cậu đó〜."
Nói vậy rồi, cô vừa tủm tỉm cười vừa đưa cho cậu một bọc giấy đựng bánh karintou.
Takeru không nói lời nào nhận lấy gói bánh, cậu đặt nó lên trước ngực.
"Ha〜ngon ghê. Lần sau lại cùng ăn karintou nhé〜."
"............"
"Rồi, vậy là xong〜."
Nagare vẫy một tay, mỉm cười tạm biệt Takeru.
"——Chờ chút đã bà lùn kia."
Takeru thái dương nổi gân máu vẫn ngồi nguyên trong kotatsu, cậu giơ một tay tóm chặt lấy đầu của Nagare.
"Hoee—?"
“Bộ tôi đến đây để ăn bánh uống trà với chị hả...!"
Takeru nhìn thẳng vào mắt Nagare.
“Đùa thôi đùa thôi〜. Chị chỉ giả bộ chút thôi mà〜."
“Điệu bộ của chị rõ ràng là muốn chuồn đi mà…! Bắt chúng tôi dọn dẹp như điên sau Lễ Hội Săn Phù Thủy… đừng nghĩ rằng tôi sẽ để chị chạy thoát nhé…!”
“Xí, nói chuyện với senpai bằng giọng điệu đó là không được nghe chưa☆”
“Chị tưởng là chị nói chuyện kiểu dễ thương thì tôi cho chị trốn chắc…!?”
Takeru nắm đầu Nagare xoay vòng vòng, Nagare thốt lên tiếng Á〜 thảm thiết nghe như muốn tắt hơi vậy. Sau khi bị xoay được một lúc, cô mới lấy lại hơi rồi bàn vào chuyện chính.
Tiểu Đội Tập Sự 35 sau khi giải quyết vụ Mephistopheles đã được tin tưởng giao phó giải quyết mọi chuyện sau Lễ Hội Săn Phù Thủy thay cho Hội Học Sinh, do đó không thể thực hiện các hoạt động tiểu đội trong gần một tuần.
Đổi lại, họ cũng được Nagare hứa cung cấp đủ loại thông tin.
Nagare ngồi đối diện Takeru, cô nhấp một ngụm trà.
“Về chuyện các Relic Eater cũng là Thánh Bảo Ma Thuật, Kusanagi-kun cũng biết nhỉ?”
“Ừ. Nhưng chuyện chúng là gì hay cách tạo ra làm sao thì vẫn còn là bí mật…”
Nghe thấy lời của Takeru, Nagare nheo mắt.
“Vậy, cậu có biết lý do vì sao Mistilteinn lại được gọi là Twilight Type không?”
“Bộ không phải vì ma lực của cô bé… Lapis, là thuộc tính 『Hoàng Hôn』 ư?”
“Bản thân chị ban đầu cũng nghĩ thế. Nhưng mặc dù các Relic Eater khác được đặt tên theo những tên bạo chúa hay những kẻ độc ác trong quá khứ, chỉ có cái của cậu là khác nên chị thấy rất lạ. Cậu từng nghe truyền thuyết về Mistilteinn chưa?”
“Cô bé cũng có lịch sử giống những Relic Eater khác ư?”
“... chỉ là một câu chuyện cổ tích thôi, hiện thời là vậy. Chắc cậu đã được dạy một ít về Thế Giới Thần Thoại rồi đúng không?”
Thế Giới Thần Thoại. Một thế giới khác, nơi những sinh vật ma thuật được gọi là 『Thần』 tồn tại.
Ma thuật triệu hồi cho phép tạm thời gọi ra những sinh vật ma thuật đến từ thế giới khác đòi hỏi phải đánh đổi bằng ma lực, ngay cả những sinh vật ma thuật ở đẳng cấp 『Thần』 cũng không phải là ngoại lệ.
Thần thoại Hy Lạp, thần thoại Ấn Độ, thần thoại Celtic, hay thần thoại Nhật Bản. Những thế giới được truyền tụng trong các câu chuyện đó đến tận ngày hôm nay đều được xác định là thực sự tồn tại. Ngày nay, để triệu hồi các vị thần thì cần phải có ma lực cực kỳ vượt trội, thế nên gần như là không thể thực hiện được, nhưng những phù thủy tinh thông ma thuật triệu hồi đều nói rằng họ cảm thấy được sự tồn tại của họ.
Nghe nói phù thủy thời cổ ở nhiều nơi bằng cách sử dụng ma lực đã thành công trong việc liên lạc với thế giới của thần, nghe đâu đây cũng chính là điểm khởi đầu của ma thuật triệu hồi.
Có sự khác biệt về tên gọi của cõi thần cũng như giai thoại của các vị thần, lý do chính là vì Thế Giới Thần Thoại mà người ta liên lạc được cũng có sự khác biệt.
Các phù thủy cổ xưa hình như có khả năng trò chuyện với Thần của thế giới khác.
Nhờ thế mà nhiều tín ngưỡng khác nhau đã được khai sinh tại nhiều nơi khác nhau và được truyền tụng rộng rãi. Con người thời xưa tin tưởng vào những thực thể cao cấp hơn họ, những vị Thần ở thế giới khác.
Cùng một Thế Giới Thần Thoại nhưng cũng tồn tại rất nhiều dị bản về giai thoại của các vị Thần. Có chuyện như vậy cũng là vì hiện tại, cách thức trò chuyện với các vị Thần thuộc Thế Giới Thần Thoại đã thất truyền, nên những truyền thuyết về họ cũng bị uốn éo muôn hình vạn trạng.
Cũng bởi vì tín ngưỡng không giống nhau, không ít những cuộc chiến đã xảy ra ở nhiều nơi. Vì vậy cũng dễ hiểu khi ngày nay Ban Thanh Trừng Dị Giáo đã cấm tất cả các tín ngưỡng hướng về Thế Giới Thần Thoại.
Cũng không ít các Thánh Bảo Ma Thuật thất lạc còn tồn tại được đồn đại là có liên quan mật thiết đến Thế Giới Thần Thoại, là những thứ do những vị Thần với mong muốn can thiệp từ thế giới khác tạo ra.
“Mistilteinn là tên của một vũ khí xuất hiện trong những câu chuyện cổ tích tại Bắc Âu.”
“... chờ, chờ một chút đã. Umm, hay nói cách khác, cô bé cùng loại với Excalibur hoặc Dáinsleif đúng không?”
“Không, khác nhau đấy. Excalibur của Vua Arthur và Dáinsleif của Högni, chúng là các Thánh Bảo Ma Thuật được sinh ra ở thế giới này.”
Không thể lý giải nổi những gì Nagare muốn nói, Takeru chỉ còn biết nghiêng đầu thắc mắc.
“Điều chị muốn nói, chính là việc nó trước đây hình như không phải Thánh Bảo Ma Thuật. Vũ khí có tên gọi Mistilteinn… không phải là vật của thế giới này. Nó là vũ khí tồn tại trong Thần Thoại Bắc Âu
u.”
............
Hả? Mặt Takeru biểu tình như vậy đó.
"...L-làm sao có thể...nhỉ?"
"Chị cũng nghĩ vậy. Nếu nó quả thật là Mistilteinn trong truyền thuyết, thì nó chính là vũ khí được Thần sử dụng, một 『Thần Khí』. Một thứ như vậy, con người không thể điều khiển được, mà quan trọng hơn hết, để tồn tại trong thế giới này thì nó cần một lượng ma lực khổng lồ. Đúng như cậu nói, chuyện này là không thể nào."
Nagare sẽ không bao giờ nói ra những suy đoán chưa được xác nhận.
Nên khi Nagare nói vậy, Takeru lộ vẻ hoài nghi.
“Quả thực, chuyện như thế này chắc chỉ là do chị tưởng tượng thôi, nên cứ mặc kệ đi. Mà một chuyện như vậy… chị cũng không biết giải quyết thế nào cả.”
Đôi mắt lúc nào cũng tỏ vẻ mệt mỏi của Nagare giờ đang nheo sát lại.
Takeru nuốt nước bọt đánh ực một tiếng.
“Chị biết tình hình thế giới hiện nay như thế nào… và cả những chuyện mà Ban Thanh Trừng giấu giếm mọi người. Chị biết tất. Chị cũng đã chuẩn bị cung cấp các thông tin đó cho cậu. Đổi lại, chị cần cậu đáp ứng một điều kiện.”
Nagare nhấp trà rồi cười mỉm chi.
"...ano, để tôi hỏi một câu trước nhé? Hội Trưởng đã từng nói là để đáp lại sự hợp tác của tiểu đội 35 thì chĩ sẽ cung cấp một lượng lớn thông tin đúng chứ?”
Takeru cố hướng Nagare trở lại chủ đề ban đầu.
Nagare sau khi tỏ điệu bộ suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô buột miệng nói Thôi kệ.
“Chị muốn một ngày nào đó chiếm lấy Ban Thanh Trừng.”
Nagare nói thẳng ra dã tâm của mình.
Chuyện chị ta có dã tâm cậu cũng đã biết từ hồi vụ Mephisto, với cả cậu cũng được nghe Ouka nói rồi nên cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên lắm, nhưng cũng chẳng ngờ được là chị ta nói thẳng thừng ra như vậy.
Cũng thật trùng hợp khi dã tâm đó cũng giống với mong ước trước đây của Takeru.
"Vũ trang của Ban Thanh Trừng chẳng có gì để phàn nàn cả. Còn về mặt nguy cơ thì chúng ta cũng chẳng đáng là đối thủ của họ.”
"............"
“Thế nhưng, vấn đề mà chị đang quan tâm chính là tình hình đối xử quá đáng với phù thủy trong khu vực cấm hiện tại. Đặc biệt là các Iron Maiden... những thứ đó thật quá phi nhân đạo.”
Nagare đặt tay lên miệng rồi quan sát cử chỉ của Takeru.
Takeru vô thức đảo mắt khỏi Nagare.
“Cậu có bao giờ nghĩ rằng tại sao Ban Thanh Trừng để cho những tội phạm họ không thể chế ngự chìm vào giấc ngủ không mơ mộng mà không xử tử luôn không?”
Takeru nhìn xuống, Nagare tiếp tục nói không nể nang gì.
“Đối tượng thí nghiệm… họ trở thành mẫu vật cho các thí nghiệm trên con người. Suy nghĩ bình thường cũng hiểu ra thôi. Từ Cuộc Chiến Săn Phù Thủy cách đây 150 năm… cậu nghĩ đã có bao nhiêu phù thủy bị giam vào Iron Maiden? Những phù thủy còn sống sót sau chiến tranh, những phù thủy bất thường được sinh ra sau này, cậu có thể tưởng tượng được bao nhiêu người không?”
Cậu không thể mường tượng nổi. Tuy nhiên, cậu có thể tưởng tượng được rằng có lẽ Ban Thanh Trừng đã bắt rất nhiều phù thủy.
Cơ sở của Ban Thanh Trừng có ở khắp nơi. Những khu vực cấm cũng nhiều vô kể.
Trong 150 năm qua, bọn họ vẫn không ngừng cho tội phạm ngủ say.
Mặc dù các Iron Maiden được cho là các thiết bị giúp giảm thiểu chi phí, thế nhưng cái giá để duy trì sinh mạng của tù nhân cũng chẳng rẻ chút nào.
Thêm vào đó ta có thể nói đến những phù thủy vô tội đang sinh sống trong những khu vực cấm.
Không chỉ lương thực, quần áo, chỗ ngủ, mà cũng cần phải có những thứ như thuốc men nữa. Mặc dù nói là số lượng phù thủy hiện nay đã giảm bớt, nhưng mỗi năm cũng có cả ngàn phù thủy được đưa vào sinh sống tại các khu vực cấm.
Suy nghĩ một cách thông thường thì bọn họ chắc sẽ phá sản thôi, nhưng thực tế lại chẳng có chuyện đó.
Tóm lại, khả năng rất cao chính là có rất nhiều phù thủy đã bị bọn họ xử lý và đem đi làm mẫu vật thí nghiệm.
Bọn họ đã liên tục bị chỉ trích như vậy từ lâu rồi. Sau khi Ủy Ban Đạo Đức thành lập, bọn họ tiếp tục bị Ủy Ban lên án. Ban Thanh Trừng thì vẫn luôn giữ im lặng, chắc cũng là vì đã bị dồn đến mức hết chối cãi.
Takeru đương nhiên cũng phải biết. Bởi vì em gái cậu cũng lâm vào tình cảnh đó.
“Chị nghĩ rằng nếu chúng ta không khắc phục được tình hình này, thì chuyện sống chung giữa con người và phù thủy là không thể.”
Nagare cười khổ với Takeru.
“Thực ra thì, chị của chị ấy nhé, cũng là một phù thủy bất thường.”
"?!"
Quả nhiên là ngay cả Takeru cũng bất ngờ.
“Lúc đó, chị ấy 10 tuổi. Huyễn khí trong cơ thể đột nhiên bùng phát, ma lực trào ra. Chắc cậu đã từng nghe nói đến Hội Chứng Bùng Phát rồi nhỉ?”
Cậu biết tên cái bệnh đó.
Không giống với những phù thủy được sinh ra từ dòng máu phù thủy, phù thủy bất thường có xác suất gặp biến cố trong đời là khoảng 20%.
Trong số các biến cố đó, có một chứng bệnh cực kỳ hiếm gặp có tên gọi là Hội Chứng Bùng Phát.
Huyễn Khí nằm trong cơ thể, hay còn được gọi là trái tim thứ hai, chính là một cơ quan không thể không có trong việc sản sinh ra ma lực cho phù thủy. Thông thường, ma lực xuất ra từ từ mỗi lần một chút và lưu thông trong cơ thể như dòng máu chứ không có chuyện bùng phát ra ngoài.
Thế nhưng trong trường hợp Huyễn Khí có khuyết điểm, thì ma lực từ trong cơ thể sẽ bị bùng phát không theo ý của bản thân. Bình thường thì ma lực vô hại với phù thủy, nhưng hầu như là chất độc với con người.
“Vì cái bệnh đó, chị ấy đã gây ra thảm họa ma lực… nhiều người chết. Chị ấy đã cố gắng ngăn lại, nhưng Huyễn Khí đã bị hư hại, người chị bị biến thành phù thủy của chị chẳng thể làm được gì cả. Chị ấy lúc đó chỉ mới là một đứa trẻ.”
"............"
“Khi ma lực trong cơ thể chị ấy cạn kiệt, thì thảm họa cuối cùng cũng dừng lại. Ban Thanh Trừng đánh giá chị ấy có độ nguy hiểm hạng S, và chị ấy bị giam trong Iron Maiden.”
“Bị đánh giá mức độ nguy hiểm hạng S? Cho dù chị ấy không cố ý giết người khác…!?”
Takeru vô thức thốt lên. Từ trước đến nay, bất kể là mạnh đến đâu, ngoài những kẻ giết người với ý định thâm độc, chẳng có ai bị đánh giá mức độ nguy hiểm cao hơn hạng A cả.
Quan trọng hơn nữa,
“Chẳng phải hiện tại người ta có thể chữa được bệnh Hội Chứng Bùng Phát ư?”
“Ừ. Người ta có thể chữa được và cũng không cần phải bị bắt ngủ. Thuộc tính ma lực của chị ấy cũng không nguy hiểm đến thế, cũng chẳng có thuộc tính cổ đại.”
Thế nhưng, Nagare nói tiếp.
“Chữa trị được, nhưng vì có những triệu chứng hiếm gặp khác, chỉ vì thế mà chị ấy bị biến thành vật thí nghiệm.”
Nagare lại nhấp một ngụm trà.
"Gia đình tôi nhận được báo cáo rằng chị ấy chết sau một năm bị bắt. Xác chị ấy bị đốt thành tro và rải ra biển. Theo như báo cáo, chị ấy bị bệnh và qua đời trong khi ngủ, khi phát hiện thì đã trễ rồi. Ngay cả một đứa bé 7 tuổi như tôi lúc đó cũng thấy rõ ràng đây là chuyện xạo.”
"............"
"Chị ấy không cố ý giết ai cả, thế nên đáng lẽ mức độ nguy hiểm phải thấp. Thế nhưng, chị ấy vẫn bị đối xử như tội phạm, bị đem ra thí nghiệm rồi bị giết… Không chỉ chị ấy, mà có rất nhiều phù thủy khác cũng có kết cục tương tự.”
“Vậy nên Hội Trưởng đã quyết định sẽ thay đổi Ban Thanh Trừng à?”
“Tất nhiên, nhưng cũng không phải chỉ mỗi lý do đó. Chuyện của chị ấy chỉ là sự khởi đầu thôi. Maa, chị cũng không phiền nếu cậu cho rằng chị lợi dụng sự thông cảm của cậu để dụ dỗ cậu đâu〜."
Nhìn cái bộ dạng thờ ơ của chị ta nói về chuyện quá khứ bản thân, Takeru thở dài.
Tại sao con người này lại có thể nói về quá khứ bản thân mình bằng giọng điệu khỏe khoắn vậy chứ.
Quá khứ của Nagare đa phần giống với Takeru. Mặc dù động cơ cùng cách thức khác nhau, nhưng Takeru trong quá khứ cũng từng muốn thay đổi thế giới vì lý do tương tự.
Vì em gái của cậu, Kiseki.
“Ban Thanh Trừng hiện tại đang quá liều lĩnh khi liên tục khiêu khích kẻ thù. Lý do dạo gần đây có nhiều chuyện xảy ra đến vậy chỉ có một, đó là do Ban Thanh Trừng tiến hành nhiều hoạt động phi nhân đạo. Ông kẹ tóc bạc đó… Ootori Sougetsu không phải loại người tự nhiên vô duyên vô cớ làm việc kiểu này. Chị nghĩ rằng ông ta tạo ra tình hình nhạy cảm này chính là để lôi kéo chúng ta về cùng phe.”
“... kẻ địch, có phải là Valhalla không?”
Nagare im lặng nhìn Takeru.
“Chị e rằng từ giờ trở đi là sẽ thu thêm phí đấy. Những chuyện chị nói nãy giờ, chị muốn cậu suy nghĩ cho chắc đã. Giờ thì đến lượt của cậu.”
Dù tỏ vẻ ngơ ngơ ngác ngác là vậy, nhưng ánh mắt Nagare nhìn Takeru phải nói là thật sắc bén.
“Cậu vẫn còn bí mật chưa nói với chị phải không?”
Ánh mắt Nagare như xuyên thủng Takeru, khiến cậu dừng thở trong giây lát.
“Không chỉ là không nói với chị. Có vẻ bí mật đó cậu còn không nói với những thành viên trong tiểu đội. Nhưng hình như Suginami lại khác nhỉ… tuy không hiểu rõ lắm, nhưng chị có cảm giác là em ấy cũng biết chuyện của cậu.”
"............"
“Nếu chị không được nghe bí mật của cậu từ chính miệng của cậu, thì sao chị tin tưởng cậu được. Chị sẵn sàng giải bày tất cả với cậu tại đây. Còn cậu… cậu có sẵn sàng không?”
"............"
“Chị không cần cậu sẵn sàng gánh lấy mọi thứ trên vai. Chị cần cậu sẵn sàng bộc bạch mọi chuyện.”
Takeru im lặng.
Cậu ngồi im và nhìn Nagare.
Cũng phải mất một lúc Takeru mới mở miệng.
“... chị biết được tới đâu?”
“Chuyện chị biết hay không biết không phải là vấn đề. Chị đây chỉ muốn nghe chuyện đó từ chính miệng cậu.”
Takeru lại im lặng.
“Không phải chị muốn nói rằng việc giữ bí mật là chuyện không tốt. Thế nhưng cái mối quan hệ giữa chúng ta mà chị đang xây dựng hiện nay rất mỏng manh, chỉ cần tồn tại một bí mật giữa chúng ta sẽ khiến nó đổ vỡ.”
"............"
“Đồng đội của chị không chỉ là thành viên của Hội Học Sinh. Họ tuy không nhiều, nhưng họ lại có nhiều thứ hơn cả tưởng tượng của Kusanagi-kun đó. Họ đều có mong muốn và quyết tâm thay đổi cái Ban Thanh Trừng thối nát này.”
"............"
“Chị cũng muốn từng đứa các cậu trở thành đồng đội của chị. Tuy hiện tại thì quan hệ giữa chúng ta chỉ là nhất trí hợp tác thôi, nhưng chị muốn cậu hãy xem cuộc đàm phán lần này chính là bước đệm đầu tiên để tiến hành những cuộc trao đổi thông tin mai sau. Nếu cậu sẵn sàng trải lòng mọi thứ, chị sẽ không ngại cung cấp toàn bộ thông tin chị có cho cậu.”
Nagare chờ đợi câu trả lời của Takeru.
Lúc này cậu đang lâm vào tình thế lưỡng lự. Về phe của Ban Thanh Trừng hiện nay, hay về phe của Hội Học Sinh đang trong thời điểm khủng hoảng.
Cậu nắm chặt quần mình trong kotatsu, mặt cúi gầm.
Mặc dù Nagare và Sougetsu đều cùng một loại người, nhưng cậu luôn cảm thấy rằng chị ta vẫn còn con người hơn ông ta nhiều. Dù gì chuyện ai là người tốt kẻ xấu cũng không cần bận tâm, cậu nghĩ rằng thay vì tiếp tục để ông Chủ Tịch lợi dụng, thì nhập hội với chị ta không chừng có thể lý giải được mọi chuyện. Làm vậy cũng là vì tiểu đội nữa.
Thế nhưng, bí mật mà Takeru đang giấu diếm quá khác biệt so với chuyện của Kiseki.
Chính vì thế, nếu chị ta đã không biết rõ thì cứ để như vậy luôn đi.
“Xin lỗi. Chị có thể cho tôi một chút thời gian suy nghĩ không?”
“...umm, chị cho rằng tất cả những chuyện này thời gian không thể giải quyết hết được.”
“Tôi hiểu chứ. Thế nhưng trước khi nói chuyện với Hội Trưởng, tôi cần phải nói chuyện với các thành viên tiểu đội đã. Tôi nghĩ rằng đây không phải là chuyện mà tôi có thể tự mình quyết định.”
Những lời này là chính là những lời thành thật của Takeru, Nagare sau khi chớp mắt mấy cái thì mỉm cười vui vẻ.
“Cậu thật là biết nghĩ cho đồng đội nhỉ〜."
Nagare vừa nói vậy một cách thờ ơ vừa vỗ tay.
“Chị hiểu rồi. Muốn quay lại đây lúc nào cũng được. Chị sẽ nghe câu trả lời của cậu.”
Takeru cúi đầu thật sâu rồi rời khỏi kotatsu.
“Cho cậu một lời khuyên cuối cùng.”
Khi cậu chuẩn bị quay lưng đi, Nagare gọi cậu.
Takeru xoay người về phía chị ta.
"——Hãy cẩn thận với Mistilteinn. Nếu nó thật sự là 『Thần Khí』, thì cơ thể con người không kham nổi sức nặng của nó đâu.”
“... nhưng mà… tôi nên làm gì đây.”
"Tới giờ tuy nó vẫn chưa đòi hỏi cậu cái gì cả, nhưng lỡ như nó nói gì đó, thì tuyệt đối xin cậu đừng đáp ứng.”
Nagare tỏ vẻ hơi nghiêm trọng và nheo mắt.
“Chắc chắn… chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp đâu.”
Những lời nói đó có ý nghĩa gì, lúc này Takeru vẫn chưa hiểu được.
***
Phần 3
Cậu rời khỏi văn phòng hội học sinh số hai và đóng cánh cửa của phòng chuẩn bị tài liệu lại.
Takeru nhìn xuống sàn, lòng ngực cảm thấy u ám.
Sự tồn tại của Kiseki, bình thường mà nói thì tuyệt đối không ai có thể biết. Cũng chính vì đáp ứng được điều kiện rằng tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này ra ngoài của Ban Thanh Trừng, nên cậu mới được phép đến thăm Kiseki.
Cậu nhìn vào lòng bàn tay mình và cắn môi.
Nếu tham vọng của Nagare thành công, thì điều kiện đối xử với phù thủy sẽ được thay đổi theo hướng tốt hơn.
Bản thân cậu cũng đồng tình với ý kiến chị ta. Vì chị ta cũng có quá khứ giống cậu, nên cậu có thể đồng cảm được.
Nhưng có một sự khác biệt quan trọng. Kiseki không bị Ban Thanh Trừng đem ra làm vật hi sinh như chị của Nagare. Ban Thanh Trừng sẽ không bao giờ để Kiseki thoát khỏi tay họ.
Khác với Hội Chứng Bùng Phát, Kiseki là một mối nguy hiểm thực sự, không sai vào đâu được.
Chống lại Ban Thanh Trừng khi chưa có giải pháp cứu được Kiseki thì quả là không khôn ngoan.
"..................Kiseki."
Không biết phải làm sao đây, Takeru gọi tên em gái mình.
Khi đó cậu đột nhiên cảm thấy có ánh mắt nhìn mình.
Phía bên trái, gần cầu thang trong hành lang, có ai đó đang đứng nhìn theo cậu.
Một nữ học mặc đồng phục.
"——!"
Là người cậu quen biết.
Mái tóc màu nâu buộc đuôi ngựa, khuôn mặt dịu dàng nhưng cũng không kém phần hoạt bát.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là,
“Yoshimizu…!?”
Takeru vô thức dụi mắt, không biết có phải mình nhìn nhầm không.
Lần tiếp theo cậu mở mắt ra, bóng dáng Yoshimizu đã biến mất.
Thay vào đó… là một cậu thiếu niên.
“... kia, là…”
Cậu thiếu niên kia cũng là người Takeru biết mặt.
Kirigaya Kyouya. Đội trưởng Tiểu Đội Tập Sự 15… tiểu đội đã bị Haunted tiêu diệt.
Kyouya trừng mắt với Takeru.
"Kyouya!"
Takeru không nghĩ ngợi gì nữa, cậu lao đến chỗ cậu ta.
Sau khi lao đến hết tốc lực, Takeru đối diện với Kyouya.
“Cậu, cậu xuất viện khi nào vậy? Hồi tôi đến phòng bệnh trước đây thì cậu vẫn còn băng bó…”
"............"
“... to-tóm lại là tốt rồi. Trông cậu có vẻ khỏe mạnh, và…”
Nói cậu ta trông khỏe mạnh là do lỡ lời thôi, nhất thời sốt ruột mà nói ra.
Thế nhưng, quả thật là thân thể cậu ta trông rất khỏe khoắn.
Đôi chân của Kyouya. Cậu ta đã mất đi cả hai chân bên dưới đống gạch vụn.
Nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy hiện tại cậu ta có cả hai chân.
Lúc đầu Takeru nghĩ rằng đó là chân giả, nhưng không đúng. Cậu biết đôi chân đó là thật.
“... cậu… đôi chân… sao mà…”
Trong lúc cậu đang nhìn với vẻ thắc mắc, Kyouya đảo mắt đi chỗ khác và đi ngang qua cậu.
Takeru vội vã đuổi theo.
“Chờ đã, tôi vẫn còn có chuyện muốn hỏi.”
"............"
“Yoshimizu ra sao rồi? Dù tôi có hỏi Bác SĩSeelie về chuyện của cậu cũng như Yoshimizu rồi nhưng họ chẳng trả lời tôi gì cả. Phòng bệnh cũng bị đổi, nên nếu được thì tôi muốn biết chỗ để đến thăm——"
Takeru tình cờ đặt tay lên vai Kyouya.
Thật sự chỉ là chạm nhẹ thôi.
Nhưng Kyouya lại hất tay của Takeru ra.
Takeru thất thần.
"——Đừng chạm vào tao, quân phản bội...!"
Kyouya giận dữ nhìn Takeru và nói vậy.
Quân phản bội? Nói vậy là có ý gì?
Không hiểu vì sao Kyouya lại tức giận đến vậy, Takeru đứng ngây ra.
Khi đó thì Kyouya đã nhanh chóng đi xuống hành lang.
Takeru không đuổi theo nữa, cậu đứng đó nhìn theo lưng cậu ta.
“... chuyện gì vậy…”
Không thể lý giải được, Takeru siết chặt tay.
Sau đó, cậu có thử hỏi những y tá ở khu phòng bệnh nhưng họ cũng không biết Yoshimizu đang ở chỗ nào. Còn khi cậu thử hỏi chuyện Kyouya xuất viện, thì lại được bảo rằng ngay từ đầu đã chẳng có bệnh nhân nào như thế rồi, hoàn toàn không thể tìm ra được gì.
Không tránh khỏi việc cho rằng đây là chuyện lạ lùng, trong đầu Takeru lúc đó nảy sinh ra quyết định rằng lần sau gặp lại Kyouya cậu nhất định sẽ hỏi cho ra chuyện.