"Tsugaru, cậu đã từng yêu một thiên thần chưa?"
"Ha……? Không……tự nhiên cậu hỏi gì thế?"
"Là thế đó."
"…….cái gì là thế nào?"
Cô hỏi tôi có coi Eien-chan là lãng mạn hay không.
Và câu trả lời của tôi với cô ấy là cảm giác giống như phải lòng một thiên thần vậy.
"Không nhất thiết phải là thiên thần! Chúa, Nữ thần, Phật, Đại sư, Asura, Thiên sứ, Thần Bầu Trời Osiris,……cậu có yêu họ không? KHÔNG! CẬU TÔN THỜ HỌ!”
Tóm lại, tớ đang thần thánh hóa Eien-chan. Dù sao thì Hideyori cũng không bao giờ có thể có được Eien-chan! Đó là lý do tại sao tớ chỉ mong Eien-chan được hạnh phúc!
Tớ thừa nhận là mình hơi ghen tị với Takeru nhưng nếu tán tỉnh Takeru có thể khiến Eien-chan hạnh phúc thì thế là đủ với tớ rồi!"
“Tớ hiểu rồi, tớ hiểu rồi nên bình tĩnh nào, Akechi-kun!”
Tsugaru ngăn tôi thổ lộ tình cảm với Eien-chan.
Khi nói đến Eien-chan, tôi tự tin mình có thể nói về cô ấy trong nhiều ngày.
“V, Vậy thì, nếu cậu đặt Eien-chan lên bệ thờ như thế, cậu sẽ làm gì nếu Eien-chan đó tỏ tình với cậu?”
“…………..”
Điều đó là không thể đúng không.
Nghe thật nực cười đến mức buồn cười.
“Cậu, câu hỏi của cậu cũng giống như [Cậu sẽ làm gì nếu trúng số 300 triệu yên] đấy. Nghĩ về điều đó chỉ tổ tốn thời gian thôi.”
“Ra là vậy………Eien-chan thật đáng thương nhỉ?”
“Phải. Dây thần kinh của mấy đứa ship HideXTowa kinh thật.”
“Nhưng dây thần kinh của cậu ở một cấp độ khác hơn nữa cơ.”
Tôi cảm thấy như Tsugaru không thể bình tĩnh được trừ khi cô chê bai tôi.
Cô hẳn là một người rất ghét TakeXTowa.
"Dù sao thì, tớ có thể nhờ Tsugaru kể chi tiết về phần hai và phần ba đúng không?"
"K, Không đời nào... Tớ chỉ chơi hết toàn bộ series một lần thôi. Tớ không còn nhớ nhiều về nó nữa."
“Oi, thế thì tớ phải làm gì đây!"
Tôi đã chơi hết phần đầu tiên hơn 30 lần nên tôi có thể kể mãi về nó nhưng tôi chỉ chơi phần hai và phần ba mỗi phần 3 lần.
Đó là lý do tại sao tôi không còn nhớ nhiều nữa.
"Đúng hơn là, cậu chỉ chơi hết mỗi lộ trình một lần, vậy cậu thực sự nhớ được bao nhiêu lộ trình? Tệ nhất là, cậu thậm chí còn không nhớ tên hoặc khuôn mặt của các nhân vật đúng không!?"
“T, tớ biết mọi thứ về lộ trình [Bồi Thường Cho Bệnh Tật] mà."
"Đó là từ phần đầu tiên!"
“C, Còn nữa, lộ trình [Tình Yêu Cấm Đoán]."
“Đó chỉ là lộ trình của Risa thôi mà! Và nó cũng có trong phần đầu tiên nữa………”
“L, Lộ trình [Thiếu Nữ Lồng Chim]……”
“…………..”
“À, có một lộ trình đôi đúng không! Tớ chỉ nhớ nó thôi. Tớ không biết nó được gọi là gì…….”
“Đừng 'Tớ chỉ nhớ nó thôi' với tớ. Đó là lột trình [Nguyệt&Chuông]! Lộ trình đó cũng từ phần đầu tiên.”
“Tớ nghĩ mình chỉ có thể nhớ trò chơi đầu tiên.”
Ở đây chúng tôi có hai kẻ ngốc chỉ nghiện phần đầu tiên………
“Dù sao thì, cậu còn nhớ ai nữa…..?”
“Hi, Hiru Yoru……”
“Là Yoru Hiru! Hết cứu. Cậu chẳng giúp được gì cả!”
Nghĩ mà xem cô thậm chí còn gọi sai tên của nữ chính. Ý là, Yoru có trên trang bìa…….
Trong suốt ba phần, nữ chính mà mình sẽ nghĩ đến ngay khi nhắc đến cô dâu của Takeru, đó là Yoru Hiru.
Một người nguy hiểm luôn coi Hideyori là kẻ thù.
Tôi cũng cần phải coi cô ấy là một nữ chính nữa.
"Nếu tớ nhìn thấy khuôn mặt của nữ chính thì ký ức đó sẽ quay trở lại với tớ.”
“Cậu không thể nói điều gì đó như 'Ngày mai tớ sẽ nghiêm túc' được đâu nhá!”
“T, tớ cũng nhớ Ẩn Diện Hiệp Sĩ."
"Đó thậm chí còn không phải là một nhân vật có thể chinh phục được."
“Tớ biết kẻ chủ mưu là ai."
“Dù tớ có cảm giác rằng mình sẽ mất mạng trước khi chúng ta gặp người đó……."
Bây giờ thì rõ ràng với tôi rằng tôi không thể dựa vào kiến thức của Tsugaru chút nào.
Tốt nhất là không còn cách nào khác ngoài việc trông cậy vào cô [Nếu tớ nhìn thấy khuôn mặt của nữ chính thì ký ức đó sẽ quay trở lại với tớ] à.
"Vậy, lộ trình yêu thích của cậu là [Bồi Thường Cho Bệnh Tật]?"
“Ừm. Kiếp trước tớ lúc nào cũng bệnh nên câu chuyện này có gây ấn tượng với tớ.”
“…..hở? Cậu bệnh à?”
“Nè, cả hai chúng ta đều quyết định không tọc mạch nữa.”
“X, Xin lỗi……”
Làm ơn đừng nhắc tôi về Kurusu-san nữa.
Họ có quá nhiều điểm chung như trò đùa NG bằng tiếng nước ngoài, bệnh tật, bầu không khí và việc nói chuyện với cô dễ dàng thế nào…..
Ngoài cái mỏ hỗn ra, cô rất giống Kurusu-san đến nỗi tôi không thể ghét cô được…….
Tôi cũng có suy nghĩ riêng về lộ trình Bồi Thường Cho Bệnh Tật.
Tuy nhiên, vì chúng tôi không sắp vào cao trung nên tôi quyết định giữ bí mật.
Ý kiến của tôi về vấn đề này có thể thay đổi trong tương lai và đây không phải là chủ đề chúng tôi nên thảo luận ngay bây giờ.
“À, đúng rồi. Có một điều tớ muốn hỏi cậu.”
“Là gì vậy?”
“Theo trò chơi, Hideyori đã xỏ khuyên tai đúng không? Nói thật thì, tớ quá sợ để làm điều đó nên tớ đã nghĩ rằng có lẽ mình thực sự không cần phải làm……..”
“Ai quan tâm chứ…… dù sao thì cũng ổn mà. Akechi-kun là kiểu người thậm chí còn quá sợ hãi để đeo kính áp tròng phải không?”
“Xui cho cậu! Vì tiền kiếp tớ là vận động viên, cha đã bảo tớ đeo kính áp tròng từ sớm nên tớ đã vượt qua được rồi!”
“Việc cậu phải vượt qua điều đó có nghĩa là ban đầu cậu đã sợ hãi nhỉ…….”
Vì đây là thế giới game, nên thị lực của tôi không hề giảm đi dù tôi đã lạm dụng nó nhiều như thế nào.
Ở kiếp trước, có thể nhìn thấy những người đeo kính hoặc kính áp tròng ở bất cứ đâu nhưng tôi hiếm khi thấy ai như vậy ở thế giới này.
Đây thực sự là một thế giới hư cấu tiện lợi.
“Không cần phải cố gắng để giống Hideyori trong game đâu. Cậu là cậu, Akechi-kun.”
“Ừm.”
Với điều này, tôi sẽ trông hơi khác so với cách Hideyori được miêu tả trong game.
“À, suýt quên mất! Có thứ tớ muốn cho cậu xem, Tsugaru!”
“Thứ cậu muốn cho tớ xem à?”
“Đó là kiệt tác của tớ! Đây, cầm lấy đi.”
Tôi thò tay vào túi và đưa thứ bên trong cho Tsugaru.
“Một ổ đĩa USB…….?”
Tôi đưa cho cô thứ mà cô chỉ có thể xem trên máy tính.
Cuối cùng, tôi có thể giải phóng vũ khí bí mật của mình vào cô nàng.
Tluc: Yu-gi-oh đó :v