“Cái này thì sao?” – Saori rút ra một cây cỏ dại.
“Cỏ dại thôi, ăn không được.” – Kilou trả lời.
Từ sau khi ăn thử món Kilou nấu, Saori đã gần như không còn đụng đến thức ăn chưa qua xử lý. Ngoại trừ trường hợp cần hấp thu năng lực của mục tiêu, bây giờ cô gần như chỉ ăn đồ ăn do Kilou chuẩn bị.
Thậm chí… còn bắt đầu kén ăn.
“Nhìn đẹp vậy mà. Ngươi chắc không đang gạt ta đấy chứ?” – Saori khẽ nhíu mày.
“Tiểu thư à, ta có lý do gì để lừa ngươi cơ chứ?” – Kilou thở dài.
Dù Kilou có ngăn cản, Saori vẫn không tin, trực tiếp nhét cây nấm lạ kia vào miệng.
Kilou bất lực dang hai tay: nếu cô bị trúng độc mà chết thì cũng đáng đời! Ấy chết, không được! Trên bụng mình vẫn còn cái tổ chức kỳ quái kia của cô ta! Nếu Saori chết thì mình biết làm sao!?
Nhưng đã quá muộn.
“Ô! Cay quá cay quá!!”
Đấy, ta đã nói rồi mà – cái nấm kia rõ ràng có vấn đề. Nhưng cũng thật khó tin, Saori chỉ bị cay lưỡi thôi sao? Kilou thật sự bó tay rồi.
“Cái quỷ gì thế này!?” – Saori phát hiện đầu lưỡi mình bắt đầu tê cứng, nói năng không rõ. Kilou thì cố kìm nén cười, sợ chọc giận cô.
Lời nói tốt đẹp chẳng chịu nghe, cứ phải cứng đầu thử cho bằng được. Đáng đời chưa? Nấm có màu sặc sỡ thế kia, ăn vào mới là lạ.
Saori từng nói đã đọc được ký ức của Kilou, vậy thì đáng lẽ cô phải biết chứ? Điều làm Kilou để tâm chính là lần đánh cược trước đó – tại sao Saori lại bắt cậu tự mình nói ra bí mật lớn nhất, trong khi cô có thể đọc ký ức cậu?
Nghĩ đến đây, Kilou mới hiểu: phần ký ức và kỹ năng nấu ăn của cậu là những gì cậu học được khi sinh tồn hoang dã trên Trái Đất – và đó là bí mật lớn nhất của cậu. Saori, dù có đọc được ký ức, cũng không chạm đến phần đó.
Hiểu được điều này, Kilou thở phào nhẹ nhõm. Cậu đã thôi lo lắng.
“Ôi, đói bụng quá đi! Mau nấu cơm đi!!” – Dù đầu lưỡi còn tê, Saori vẫn không quên thúc giục Kilou nấu ăn.
Kilou nhiều lần thấy cô học nhảy từ ếch xanh, gặp gì cũng muốn gặm, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả.
Saori… giống như vừa mới sinh ra, với thế giới ngoài kia hoàn toàn xa lạ và tràn đầy tò mò.
Từ trước đến giờ, tất cả đều không thuộc về cô.
“Này, có thể đừng dùng mấy cái xúc tu đó của ngươi không?” – Một lúc sau, Kilou lại bị lôi ra từ vùng không gian kia bởi Saori, vẫn bị che mắt như trước. “Cái này vừa mềm vừa dẻo, sờ vào nổi cả da gà…”
“A?” – Saori liếc cậu một cái. “Ngươi dám ra điều kiện với ta đấy à? Không muốn sống?”
“Ta chỉ hy vọng… ngươi có thể dùng cách nào nhẹ nhàng hơn chút thôi.” – Kilou bình thản đáp. Cậu đã quen với tính khí của Saori.
“Cách đó chẳng phải rất tiện sao? Mềm mại, linh hoạt, còn thay thế được tay.” – Saori thu xúc tu vào dưới lớp áo, “Lần sau còn lắm lời nữa, ta chặt tay ngươi luôn.”
Chặt thật chắc? Dù gì nàng còn cần tay cậu để nấu ăn mà…
Kilou không nói gì nữa. Cậu nhìn xung quanh – theo lý thì chưa đến giờ ăn, Saori không lý do gì thả cậu ra. Điều đó có nghĩa là…
Bọn họ đã đến nơi.
Lola Tuyệt Vụ.
Phía trước là một vết rách khổng lồ trên mặt đất, trông như vết sẹo. Kilou không thể nhìn thấy điểm cuối. Bên dưới vết nứt ấy là sương mù dày đặc, không thể thấy được đáy.
À… là nơi đó sao? Kilou sực nhớ ra điều gì đó.
!??
Hilde khẽ nhíu mày, đưa tay đặt lên vai mình – nơi cô từng ký kết khế ước với Kilou.
“Sợi liên kết… yếu đi rồi? Tại sao?” – Con ngươi Hilde co lại.
Khế ước Ma Pháp bị yếu đi chỉ có hai khả năng: một là có ai đó đang cố phá giải, hai là…
Hilde không trả lời.
Cô bắt đầu run rẩy, ngay cả hàm răng cũng va vào nhau lập cập.
“Khế ước Ma Pháp… đang dần mất hiệu lực…”
Những người có mặt – đều là người thừa kế Thần Tộc – hoàn toàn hiểu rõ điều này có nghĩa là gì.
Galuye lập tức đưa tay lên che lấy vòng sáng trên đỉnh đầu mình. Một chất lỏng đen như dầu bắt đầu chảy ra – trạng thái này tuyệt đối không thể để ai nhìn thấy.
“Vera!” – Merlin quay lại hô lớn với Vera đang cưỡi Griffin, “Tăng tốc lên! Chúng ta không còn nhiều thời gian!”
“Đây là tốc độ tối đa rồi đó~ Ít nhất cũng cần một ngày nữa…” – Vera đáp, giọng điệu bất lực.
“Hmm?” – Ngay khi vừa bước vào Mê Vụ, Saori đang che chắn cho Kilou lập tức nhận ra điều khác thường.
Vì sao? Vì đây là cấm địa sao?
Không… ma vật trong mê cung không hề có biểu hiện thế này. Rốt cuộc ở nơi này có gì?
Đúng lúc đó – Kilou đang đi phía trước chợt cảm thấy rùng mình.
Sát khí!!