“Cái này thì sao?”Kilou đưa miếng thịt cá đến miệng Blwet, nhưng con mèo kén ăn lại quay đầu né tránh tỏ vẻ chê bai.
“Con mèo này có vấn đề à? Đây là thịt cá tươi ngon hảo hạng đấy, thế mà lại không chịu ăn? Đây là lần đầu tiên ta thấy con thú cưng nào khó chiều như vậy.”Fitzine ở bên cạnh liếc nhìn Blwet đầy bất mãn.
Sau cuộc trò chuyện với Ma Chủ, Fitzine đã ra ngoài và tìm gặp nhóm Kilou. Ban đầu hắn định đưa Kilou đi gặp Merlin, nhưng không ngờ cậu lại muốn rẽ qua nhà bếp trước.
Trong đại trù phòng của hoàng cung, đám đầu bếp thấy Fitzine đến mang theo nguyên liệu nấu ăn quý liền nghĩ là để chiêu đãi khách quý, ai ngờ mục đích cuối cùng chỉ là… lấp đầy bụng cho một con mèo.
“Liên quan gì đến ta.” – Fitzine thầm nghĩ – “Bị hành hạ là ngươi chứ không phải ta. Ta xem trò vui là được rồi.”
“Dễ thương thế mà, ngươi xem nó kìa ~” – Vera thì lại bênh vực Blwet, ánh mắt sáng lấp lánh như thấy báu vật.
Nói xong, Vera bốc một miếng cá đã làm chín từ đĩa rồi... gắp cho mình ăn, rõ ràng là đang tranh phần với Blwet.
“Phải rồi, vừa nãy… người dưới chân mẫu thân ngươi là ai vậy?”Kilou không nén nổi tò mò, dùng giọng dò hỏi Fitzine.
“Cha ta – cái tên đần độn ấy.” – Fitzine chẳng hề ngạc nhiên khi Kilou hỏi, trả lời tỉnh bơ.“Họ lúc nào cũng vậy đấy. Có lần cha ta thắng một trận quyết đấu liền đem mẹ ta treo như giá áo. Còn có lần bắt nàng chỉ mặc nội y suốt một tháng trong phòng, ta thấy riết cũng quen.”
...Đúng là phong tục “máu lửa” đến nghẹt thở.
“...Ở nơi này, nàng cũng chẳng còn chỗ nào để đi nữa.” – Fitzine ngập ngừng một chút, rồi nói khẽ.
“Hoàng tử điện hạ, trưa tốt lành ạ!”“Tham kiến điện hạ!”
Trên đường, không ít Ma Tộc vừa thấy Fitzine liền cúi chào, khung cảnh khá giống như khi còn ở Thánh Vực.
Còn Kilou thì đi cạnh Galuye và Hilde.
“Kilou, ngươi có thấy không?” – Hilde liếc xung quanh, nói nhỏ.“Nơi này có gì đó rất... không ổn.”
“Không chỉ vậy.” – Galuye nhìn kỹ các bức tường.“Kiến trúc nơi này khác hẳn phần còn lại của hoàng cung. Góc tường phủ đầy tro bụi, rõ ràng đã rất lâu không có người dọn dẹp.”
Nàng bất giác nhớ tới nơi giam giữ tội nhân trong Thánh Vực.Chẳng lẽ Ma Tộc cũng có nơi như vậy?
Không khí nơi này khiến Kilou nổi da gà. Nếu là bình thường, cậu tuyệt đối không đi theo Fitzine tới chốn hoang tàn thế này – hoàn toàn là địa điểm lý tưởng để… giết người cướp của.
“Khoan, khoan đã! Ngươi vừa nói cái gì?” – Kilou chấn kinh.
“Gì cơ? Ta nói là ta từng đến đây vài lần?” – Fitzine nghiêng đầu, khó hiểu. Với hắn, đó chỉ là một câu nói bình thường.
“Không phải câu đó! Là… ngươi có vị hôn thê!?” – Kilou sửng sốt nói không thành lời.
Cái gì vậy!? Không thể nào!Tên gấu thô bạo này, ai chẳng biết tính hắn tồi tệ cỡ nào – trước đây còn đạp đầu muội muội mình mà cười hả hê!
Một kẻ như thế mà có vị hôn thê? Không hợp lý chút nào!
“Cần gì phải kinh ngạc như vậy?” – Fitzine liếc nhìn Kilou đầy khinh thường.“Ta là ai chứ? Hoàng tử Ma Tộc. Mặc dù sau này có thể cái danh ấy sẽ rơi vào tay Merlin, nhưng ta vẫn là chính thống huyết mạch hoàng thất. Khi ta còn bé đã có đám người đến hỏi cưới rồi.”
Ha ha…
Khốn thật!Kilou bỗng sực nhớ – thế giới này không có chế độ một vợ một chồng!
Với Nhân Tộc, có được một người bạn đời đã là may mắn. Nhưng Thần Tộc – đặc biệt là hoàng tộc, thê thiếp đầy nhà là chuyện thường.
Cũng chẳng trách Kilou không nghĩ đến – quanh cậu toàn là học sinh cùng thế hệ như Hilde, nên hình ảnh “kết hôn” vẫn còn xa vời.
“Oa a~ ngươi có nhiều vị hôn thê thật đấy…” – Vera cũng tròn mắt, dù giọng điệu nghe rất giả tạo.“Ta có nên tìm vài vị hôn phu rồi lập hậu cung riêng không nhỉ~?”
Vera đúng là chuyên gia phá bầu không khí.
“Nhưng mà ta thấy ngươi ở Warren Caesar đâu có thân thiết gì với các Ma Tộc khác?” – Kilou thắc mắc.“Hầu hết thời gian đều đi với Merlin, mà gặp Ma Tộc thì thái độ lại lạnh nhạt.”
“Ba bà vợ ta ấy à – người nhỏ tuổi nhất sang năm mới vào học viện.” – Fitzine hùng hồn tuyên bố, còn dùng từ “lão bà” đầy tự mãn.
“...” – Kilou chỉ biết câm nín.
Một người hợp với Karina? Tên đó từng cầm đao đuổi ta chạy mấy con phố đấy!
Ma Tộc các ngươi rốt cuộc là… thế giới kiểu gì thế!?
“Ồ~ sao thế?” – Fitzine thấy vẻ mặt Kilou không cam lòng liền vui vẻ trêu chọc.“Ta có vị hôn thê, còn ngươi thì không, thật ngại quá nha. A đúng rồi, quên mất – ngươi là Nhân Tộc. Có được một người bạn đời đã là phúc lớn rồi.”
Haha…Thôi đi. Với kiểu vị hôn thê như của ngươi, ta có khi còn “hưởng” không nổi…
Nhưng đúng lúc đó, sau lưng Kilou – Hilde và Galuye không hẹn mà cùng nhìn về phía cậu.Vị hôn thê…
Loại người như vậy… mà cũng sẽ cướp mất Kilou sao?
Fitzine không hề giải thích gì thêm, chỉ bảo:
“Đi vào xem thử đi. Nếu nàng thấy ngươi, chắc chắn sẽ rất vui.”
Kilou thầm cảm thấy không ổn. Ma Tộc… rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện giấu giếm?
Nghĩ vậy, cậu bước vào bên trong viện.
Và rồi...
Đồng tử của Kilou co rút lại. Cảnh tượng trước mắt... là cái quái gì vậy!?
Ngay lập tức, cậu rút đao từ bao sau lưng, ném ra phía trước.Cùng lúc đó, cổ tay cậu nhói lên vì phản lực – nhưng đây không phải lúc để để tâm đến đau đớn.
“Đủ rồi! Các ngươi định làm gì!?”