Ta và trò chơi của thần với yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

111 183

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

149 162

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

144 2958

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

Ai Riia

Cuộc hành trình chữa lành dị giới, nay chính thức bắt đầu!

8 39

Tanaka the Wizard

(Đang ra)

Tanaka the Wizard

Buncololi

Thế nhưng, mọi việc không như mong đợi. Ngay khi vừa ra đường, y đã bị lính gác coi là đáng ngờ và tống vào tù.

85 660

Quyển 7 - Mê cung của sống và chết - Chương 14 Tiếp cận ẩn thương

Tôi kéo con mồi trở lại trại trú đóng tạm thời, Vera và những người Tộc Thú Nhân đã trở về trước. Đúng là cô ấy mà, lúc đi Vera toàn thân vẫn còn khô ráo, lúc về thì quần áo đã ướt sũng nhỏ nước xuống, rất rõ ràng là đã vẫy vùng trong nước một phen, mà vẻ mặt cô ấy còn rất mãn nguyện, mặt mày hớn hở.

Đúng là tiên cá mà...

Fitzine đang chờ đợi bên cạnh cũng nhìn thấy con thỏ rừng mà tôi kéo về, không khỏi cảm thán nói: "Là Ma Tuần Thỏ à, lâu rồi không gặp."

Đây là loài đặc hữu của Tộc Ma. Vị trí địa lý và khí hậu của Lục Đại Tộc Thần đều không hoàn toàn giống nhau, cho nên các loài vật cũng đa dạng. Hilde là Tinh Linh nên không nhận ra nhưng Fitzine là người Tộc Ma thì có thể nhận ra ngay lập tức.

"Việc phân giải cứ giao cho tôi, Kilou, thanh kiếm đó của cậu có thể cho tôi mượn sử dụng không?" Fitzine dò hỏi.

Chuyến này tôi có mang theo một thanh kiếm, đó là đồ của Ruri. Trước khi đi tôi cố ý dùng vải bọc lại, mọi người chỉ biết đó là một thanh kiếm, nhưng lại không biết nó như thế nào.

Tôi không muốn để nó ở nhà, nếu Ruri còn ở Warren Caesar, cô ấy rất có khả năng sẽ trộm nó đi, nên tôi liền mang theo bên mình.

Khi đưa kiếm cho Fitzine, tôi còn cố ý bày ra cho những người Tộc Quỷ xem vài lần, hy vọng có thể nhìn ra điều gì đó trên mặt Tsugaki, thế nhưng, cô ấy lại bất vi sở động, dường như thật sự không biết thanh kiếm đó.

Thật sự không sao, hay là giả vờ đây...

Tính nguy hiểm của Ruri không cần nói cũng biết. Nếu cô ấy thật sự bất cứ lúc nào cũng lén lút rình rập tính mạng của tôi, vậy thì tai họa ngầm này nhất thiết phải trị tận gốc, nếu không rất có thể sẽ trở thành một nét bút hỏng trong trò chơi của Hibiscus.

Trong lúc Fitzine xử lý Ma Tuần Thỏ, những người Tộc Rồng cũng lần lượt trở về.

Thông qua việc rèn luyện đặc biệt mà hình thành kim loại, đi qua lửa rồng tôi luyện mà hình thành công cụ nấu ăn dã ngoại. Bề mặt dụng cụ vô cùng bóng loáng trắng nõn.

"Thời gian có hạn, chỉ có thể làm đến mức này thôi." Người thừa kế Tộc Rồng vác một cây đại thụ cao bằng năm người quay về.

Cảnh tượng đó quả thực quỷ dị, dáng người của người thừa kế Tộc Rồng cũng không cao lớn, so với cây đại thụ kia có vẻ hơi hài hước. Đây chính là quái lực của Tộc Rồng, có thể bay vọt lên vài trăm mét một cách dễ dàng cũng không phải là hư danh.

Anh ta chỉ cần một cú đấm vào đại thụ, thân cây liền nát bươm. Không đầy một lát, đống củi cao như gò núi đã hoàn thành.

"Ừm, không tệ lắm, tiếp theo chính là xử lý nguyên liệu nấu ăn và nấu cơm đâu..." Vera giống như là người dẫn đầu đứng trước mọi người.

Im lặng thật lâu.

"Đừng nhìn tôi nha, tôi cũng sẽ không nấu cơm, các cậu thì sao?" Vera hỏi.

Lại là một trận trầm mặc.

"Tộc Quỷ không biết làm cơm." Tsugaki trực tiếp lạnh giọng nói thẳng.

"Hạ thần lần này cũng không có mang người hầu phụ trách bếp núc, hổ thẹn." Người thừa kế Tộc Rồng cũng nói thẳng.

"Em vẫn đang học." Galuye mặt lộ vẻ xin lỗi.

Trầm mặc...

"Ôi chao chao, ngại quá, lại làm phiền cậu." Vera một bên đưa nước cho tôi.

"Hợp lý là cậu chẳng xác định gì đã nấu cơm dã ngoại rồi à?" Tôi đặt nguyên liệu nấu ăn lên thớt để xử lý, nhận lấy dao cụ do Hilde đưa tới, "Sẽ chết đói người đấy nhé?"

"Cậu dù sao cũng là người hầu duy nhất bên cạnh công chúa Tinh Linh mà, tôi đoán cậu biết làm cơm." Vera đầy tự tin nói.

"Cậu lấy đâu ra tự tin đó vậy!?" Tôi muốn bị Vera làm cho câm nín luôn rồi.

May mắn là, chuyến đi lần này không chỉ có tôi và Hilde biết nấu ăn, Merlin cũng ở một bên trợ giúp, nhờ vậy mới có thể hoàn thành bữa trưa của mọi người trong thời gian ngắn.

"Phương thức rất mới lạ, là cậu tự học sao?" Merlin một bên hỗ trợ, không khỏi hỏi tôi.

Thủ pháp nấu ăn của tôi phần lớn vẫn là làm theo cách ở Trái Đất, cho nên điều này trong mắt Hilde và Merlin lộ ra vẻ đặc biệt lạ thường.

"Ừm, coi như vậy đi, tiểu thiên phương của quê hương." Tôi đánh mắt nhìn tổng thể.

"Nhà à... Thật tốt." Merlin chậm rãi nói.

Tôi nghe thấy sự mất mát mơ hồ trong giọng nói của Merlin. Tôi cũng không hiểu rõ chuyện Tộc Ma của Merlin, nhưng từ thái độ của Fitzine đối với Merlin trước đó, e rằng môi trường ở Tộc Ma này đối với Merlin mà nói cũng không phải chuyện gì tốt.

"Merlin cậu, không muốn trở về sao?" Tôi hỏi.

Merlin lại lắc đầu.

"Trở về, tôi nhất thiết phải trở về..."

Tôi phải đến nơi đó, lấy lại tất cả những gì tôi đã mất.

Quá khứ của tôi, tôn nghiêm của tôi, và cả... tên của tôi.

Bữa trưa làm xong, tôi chia đồ ăn và canh ra.

"Ngon quá ~" Vera nếm thử một miếng không khỏi tán thán nói, "Quyết định rồi, Kilou cậu đến Tộc Thú Nhân đi, tôi sẽ sắp xếp cho cậu vài cuộc hôn sự, yên tâm ở lại, như vậy cậu sẽ là đầu bếp độc quyền của Tộc Thú Nhân!"

"Công, công chúa điện hạ!" Trong số những người hầu Tộc Thú Nhân mà Vera mang theo có hai vị nữ tính, nghe thấy lời của Vera liền vội vàng khuyên giải.

Những lời đùa giỡn kiểu này của Vera tôi phải nghe đến phát chán rồi, trực tiếp chọn không để ý.

So với điều này tôi quan tâm hơn một chuyện.

Tôi lén lút liếc nhìn về phía Tộc Rồng.

Tộc Rồng từ đầu đến cuối đều mặc giáp và đội mũ giáp, liên quan đến hình dáng thật sự của người Tộc Rồng tôi vẫn rất tò mò.

Dù sao đôi mắt vàng óng hơi sáng lên kia quả thực rất đẹp.

Đã đến lúc ăn cơm rồi mà không thể cứ đội mũ giáp mãi chứ?

Nhưng kết quả là tôi thất vọng, đám Tộc Rồng kia sau khi nói cảm ơn tôi liền mang đồ ăn đi nơi xa.

Kế hoạch phá sản...

"Rất để tâm sao?" Bên tai đột nhiên truyền đến hơi thở ẩm ướt, cũng khiến tai tôi ngứa.

Vera hai tay khoác lên vai tôi, từ sau lưng tựa vào tai tôi nhẹ nói.

"Cậu tốt nhất nên bỏ cuộc đi, muốn nhìn mặt Tộc Rồng, cậu nhất định phải có thực lực đánh bại họ."

"Hơn nữa, Tộc Rồng mà bỏ mũ giáp ra, cậu tuyệt đối sẽ không thích đâu, tin tôi đi."

Mặc dù lời nói này của Vera có chút bí ẩn, nhưng tôi cũng đại khái hiểu ra, bộ giáp đó của Tộc Rồng hình như có chút nguồn gốc.

Thế nhưng hành động này của Vera lại khiến rất nhiều người đều thấy rõ.

Merlin khẽ nhíu mày, tư thế kia quả thực mập mờ mơ hồ, trong lòng nàng cấp độ nguy hiểm của Vera lại sâu hơn; Galuye trông thấy tư thế như vậy liền liên tưởng đến cuộc đối thoại của mình với tôi không lâu trước đây, trái tim đột nhiên đập thình thịch, lập tức cúi thấp đầu xuống, không biết suy nghĩ gì.

Hilde càng là trực tiếp kéo Vera ra xa khỏi tôi, ánh mắt cảnh cáo nhắc nhở Vera, đây là người hầu của tôi, xin cô đừng quấy rầy quá nhiều.

"Ha ha, người hầu nhà cậu gần đây ăn nhiều lắm, phải thật tốt kiểm soát chế độ ăn uống đó nha." Vera trước khi đi cũng không quên trêu chọc vài câu.

"Meo ~" Con mèo đen bên cạnh dường như cũng đang hưởng ứng.

Tôi nhìn xem đã ăn xong hai bát lớn, không khỏi cảm thán, là mệt mỏi sao? Gần đây muốn ăn thật nhiều mà...

Cứ như vậy, bữa trưa tạm thời này, dưới đủ loại hành vi khó hiểu của Vera, đã kết thúc.

Theo tốc độ hiện tại, còn hai ngày nữa mới có thể đến được hoàng đô Tộc Ma, vì thế tôi và mọi người vẫn phải không ngừng nấu ăn dã ngoại.

Một con lợn rừng bị mũi tên cắm ở cổ đang lao nhanh xuyên qua khu rừng, hai bóng người theo sát phía sau.

Hilde đã bắn trượt, con lợn rừng đặc hữu của Tộc Ma này có da lông cực kỳ cứng rắn, cung tên tạm thời của Hilde không xuyên thủng được, khiến nó chạy thoát.

Vì thế, Hilde và tôi vội vàng đuổi theo.

Vốn dĩ tốc độ linh hoạt như vậy với thể lực của tôi căn bản không đạt được, thế nhưng gia hộ của Hilde có thể ban cho người khác. Tôi cũng đã trải nghiệm cảm giác được gia hộ của Phong Chi Đại Yêu Tinh.

Thật hoài niệm mà, tôi cũng đã dùng gia hộ một lần rồi, bất quá là gia hộ của Đại Địa Yêu Tinh tăng cường cường độ cơ thể. Lúc đó vẫn là hoàn thành dưới sự đồng hóa với Saori, thật đúng là có chút nhớ cảm giác làm siêu nhân lúc đó.

"Anh trai, ở phía trước." Hilde phát hiện con lợn rừng đã kiệt sức ở đằng xa.

"Che chắn cho tôi." Tôi từ phía sau lưng rút ra thanh kiếm của Ruri. Dưới sự gia hộ của yêu tinh, tôi định hoàn thành đòn cuối cùng.

Hilde đỡ cung lại bắn ra hai mũi tên, phối hợp với đòn tấn công của tôi đồng loạt đánh úp về phía lợn rừng.

Con lợn rừng cũng dường như biết mình không còn sống lâu nữa, dùng hết sức lực cuối cùng lao về phía tôi.

Đỡ kiếm đón đỡ!

Kỹ thuật Yaiba đã dạy tôi đến nay vẫn không quên, theo việc không ngừng rèn luyện cũng dần dần trở nên thuần thục. Đối mặt với đòn chí mạng của lợn rừng, tôi vẫn còn đủ sức để giải quyết.

Thế nhưng...

Vị trí cánh tay đột nhiên truyền đến một cơn nhói, tôi đỡ chậm một khoảnh khắc, mặc dù thành công chặn đòn tấn công, nhưng lại không hoàn toàn hóa giải được lực, không khỏi lùi lại mấy bước.

Con lợn rừng thuận lợi bị bắt được, thế nhưng tôi lại không khỏi nhìn về phía cánh tay của mình.

Vừa rồi, đã xảy ra chuyện gì vậy?