Ta và trò chơi của thần với yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

111 183

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

149 162

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

144 2958

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

Ai Riia

Cuộc hành trình chữa lành dị giới, nay chính thức bắt đầu!

8 39

Tanaka the Wizard

(Đang ra)

Tanaka the Wizard

Buncololi

Thế nhưng, mọi việc không như mong đợi. Ngay khi vừa ra đường, y đã bị lính gác coi là đáng ngờ và tống vào tù.

85 660

Quyển 7 - Mê cung của sống và chết - Chương 17 Bất tử nữ đế

"Ngươi đi chết đi!" Người Tộc Ma có làn da màu lúa mì quơ lưỡi kiếm trong tay, dần dần đến gần tôi.

"Xin lỗi mà trời ơi!"

Tôi bị truy đuổi khắp nơi, cô thợ rèn này tức giận đáng sợ quá!

Hilde lúc này đứng dậy định ngăn lại cuộc náo kịch này, thanh kiếm kia không phải đồ chơi đâu, một khi có chuyện gì xảy ra tôi cũng rất nguy hiểm!

"Đừng nóng vội, em có thể cảm nhận được cô ấy không có sát ý đúng không?" Vera lại lúc này ngăn cản em ấy, "Chỉ là trêu chọc cậu ta một chút thôi."

Hilde chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vera.

"Hôm qua, cô cố ý để em đi đúng không? Cô lừa em."

"Em đang nói gì vậy chứ, tôi không biết đâu."

Hilde nhìn chằm chằm vào mắt Vera, Vera cũng đang nhìn em ấy. Đôi đồng tử màu lam thủy và xanh lục va chạm, nhưng lại không đại diện cho sự gặp gỡ của rừng rậm và đại dương ẩn chứa sinh cơ phía sau. Cái đó dường như, chính là nước chết và cây khô, cả hai đã sớm mất đi thứ gì đó vậy.

"Lời tôi đã nói tuyệt đối sẽ không quên, Vera, cô rất nguy hiểm, đối với Kilou mà nói, tôi nhất định sẽ giết cô." Hilde quay đầu đuổi theo tôi.

Vera nhìn bóng lưng em ấy rời đi, lúng túng gãi đầu nói nhỏ.

"Quả nhiên mà, dính líu quan hệ với cậu ta liền sẽ trở nên ngây thơ giống như một đứa trẻ vậy, mà một khi ở cùng một chỗ, lại còn nhạy cảm hơn bất kỳ ai khác."

"Cho nên tôi mới ghét những người thông minh mà..."

"A... tức chết tôi rồi, sao lại có loại người này chứ, tức chết tôi rồi..." Cuối cùng, dưới sự ngăn cản và trấn an của Fitzine và Hilde, nữ thợ rèn mới ngừng việc truy sát tôi.

Điều này cũng không trách cô ấy được, là một thợ rèn cô ấy quý trọng tác phẩm của mình hơn bất kỳ ai. Hàn Sát mặc dù không phải kiếm đặc biệt gì, nhưng lại là thanh kiếm cô ấy dốc tâm nhất trong tất cả các tác phẩm phàm tục mà cô ấy chế tạo.

Kết quả thì ngược lại, lần đầu tiên từ chỗ tôi đưa tới liền bị đứt, chỉ còn lại chuôi kiếm. Khi biết là do đối chọi với quỷ đao mới bị gãy thì cô ấy cũng không truy cứu trách nhiệm của tôi. Lần thứ hai thì thảm hơn, ngay cả chuôi kiếm cũng không còn, hoàn toàn biến mất.

Tôi đối với điều này cũng luôn áy náy trong lòng.

Lúc từ Lola Tuyệt Vụ đi ra, Galuye đã trả Hàn Sát lại cho tôi, không thông báo gì mà chỉ nói là trên đường gặp một người Nhân Tộc đã chết, tìm thấy trên người anh ta.

Tôi rất áy náy về điều này. Tôi biết đối phương vì muốn bán Hàn Sát để cải thiện cuộc sống mới đi ngang qua rừng rậm Tộc Rồng rồi cuối cùng gặp nạn. Nhưng tôi có thể làm cho đối phương cũng chỉ có chừng đó thôi. Trước khi rời khỏi Tộc Rồng tôi lại đưa Hàn Sát cho bộ lạc Nhân Tộc đó.

Tôi không thể mang những người đó đi, thứ có thể để lại, chỉ có đoạn kiếm có giá trị không nhỏ này.

Đối phương mặc dù cũng vì việc mình phái người đi mà gặp bất hạnh cảm thấy bi thương, thế nhưng cũng chỉ có thể cứ thế bi phẫn mà tiếp tục, trong lãnh thổ Tộc Rồng này không có ai sẽ đến cứu họ, họ chỉ có thể tự cứu, khó khăn mà sinh tồn tiếp.

Tộc Rồng...

"Này, tôi hỏi cậu đấy, cậu có nghe không?" Nữ thợ rèn đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của tôi, "Kiếm của tôi, cậu có thích không?"

Hả?

Tôi còn tưởng đối phương muốn tiếp tục vấn tội, không ngờ lại hỏi một câu hỏi như vậy.

"Thích! Dùng rất tốt! Tôi rất thích!" Có lẽ là bị khí thế của đối phương dọa sợ, tiếng nói đều vô thức tăng lên.

"Vậy à..." Nữ thợ rèn vậy mà bật cười, "Đứa bé đó, không có phụ lòng nhiệm vụ tôi giao cho nó mà."

"Tên tôi là Karina · Inscott, là Cổ Tượng ngự dụng của hoàng cung Tộc Ma. Mặc dù cậu là Nhân Tộc dùng kiếm của tôi khiến tôi rất không hài lòng, bất quá cậu lại dám đối mặt với quỷ đao của Tộc Quỷ, chỉ bằng phần dũng khí này tôi tạm thời tán thành cậu. Tôi sẽ chế tạo thêm cho cậu một thanh kiếm."

Cô thợ rèn này thật sự đầy năng lượng mà, nói chuyện và mọi cử chỉ đều rất khí thế, cũng không vì thân phận Nhân Tộc của tôi mà sinh ra sự khinh thị, dường như là một người Tộc Ma rất thú vị đó.

"Vậy... vậy xin đa tạ rồi." Tôi cúi đầu chào hỏi.

"Đương nhiên, phí rèn kiếm sẽ được trừ từ kim khố hoàng thất." Karina nhìn về phía Fitzine, "Không có vấn đề gì chứ, hoàng tử điện hạ?"

Cái khí phách không kiêu ngạo không tự ti này, hoàn toàn không có chút kính sợ nào đối với thân phận của Fitzine, đơn giản chính là một người Tộc Ma điển hình mà.

Sau đó, Karina sau một hồi náo loạn liền cáo từ quay về phòng rèn của mình, còn rất phấn khởi nói gì đó muốn tạo ra một tác phẩm có thể chặt đứt quỷ đao.

Tôi cũng nơm nớp lo sợ quay về điểm tập kết của các người thừa kế Tộc Thần... Cổ Tượng Karina, quả thực là một người Tộc Ma thần kỳ mà.

"Cậu tốt nhất nhanh chóng thích ứng không khí ở đây, không phải tôi nói xấu người nhà đâu, trong hoàng cung có rất nhiều kẻ tính tình cổ quái." Fitzine giải thích.

"À, a ha ha..." Tôi cười khổ nói, Tộc Ma thật sự kỳ lạ mà.

Hửm?

Sau khi trở về tôi đột nhiên phát hiện, trong đội ngũ của các người thừa kế Tộc Thần, thiếu một người.

Người vẫn đứng sau lưng Fitzine, trầm mặc không nói - Merlin, đã biến mất!

"Merlin cô ấy đâu rồi?" Tôi hỏi, đây là hoàng cung mà, sao cô ấy lại biến mất vô cớ được chứ?

"... Cô ấy về nhà trước rồi, đi cùng tôi viếng thăm mẫu thân và những người khác xong tôi sẽ dẫn cậu đi tìm cô ấy." Fitzine có chút dừng lại, dường như biết nguyên nhân Merlin biến mất.

Dù sao, đây không phải là nơi cô ấy nên ở.

Một biệt viện yên tĩnh, suốt một năm tròn cũng không có ai đến quét dọn, cửa ngay cả một cái khóa tử tế cũng không có.

Không ai sẽ đến gần nơi này, kiến trúc này đại diện cho sự sỉ nhục, giống như bệnh dịch lan tỏa khắp nơi, không ai muốn dính dáng đến loại phiền phức này.

Lúc này, cánh cửa gỗ đã lâu không được đẩy ra, từ từ mở.

Merlin quét mắt nhìn căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ này, đó là tuổi thơ của cô ấy.

Cô ấy nhìn thấy cái cây khô héo vì thiếu nước, đóa Hibiscus đỏ tươi dưới gốc cây sớm đã khô héo.

Cô ấy một mình đi đến bên cạnh hoa, bên dưới đó chôn cất bạn bè của mình, là gia đình của mình.

"Em về rồi, Tiểu Nhất."

Không ai trả lời.

Merlin ngồi xổm bên cạnh hoa, hoàn toàn không bận tâm việc sẽ làm bẩn quần áo của mình.

"Nghe em nói này, Tiểu Nhất, em biết một người bạn mới, là một con người đó, cậu ấy tên là Kilou."

"Cậu ấy rất đẹp trai đó, đã cứu em trong mê cung, dạy em rất nhiều thứ."

"Cậu ấy là hiệp sĩ bảo hộ của em, em, rất thích cậu ấy."

"Cậu ấy có rất nhiều điểm tốt đó, dũng cảm, tự tin, rất biết chăm sóc người khác, rất muốn để cậu ấy trở thành một hiệp sĩ của em mãi mãi ở bên cạnh mà..."

"Vì cậu ấy, em ở trong học viện trải qua rất vui vẻ, mỗi một ngày cuộc sống đều tràn đầy màu sắc, cái cảm giác đó trước đây chỉ có khi ở cùng em và Tiểu Nhị mới có."

"Cậu ấy rất thích động vật nhỏ, còn nuôi một con mèo đen, mặc dù Kilou không thể nào thích nó, nhưng vẫn cứ nuôi nó..."

"Cậu ấy nhất định sẽ rất thích em, chắc hẳn em cũng sẽ không ghét cậu ấy đâu, em rất tin chắc."

"... Nếu như em còn sống, tốt biết bao nhiêu chứ."

Dưới gốc cây khô héo, cô gái ngồi xổm trên đất bùn thổ lộ tất cả những gì mình đã chứng kiến.

Mặc dù, lời nói của cô ấy không ai lắng nghe, mặc dù bây giờ chỉ còn lại một mình cô ấy.

Thế nhưng, tấm lòng đó, là sự an ủi duy nhất trong lòng cô ấy hiện tại.

Dạo bước trong hoàng cung, khác với Tộc Thánh, trong hoàng cung Tộc Ma có một hành lang dài dằng dặc, hai bên là những bức tượng và bức họa, trông giống như một bảo tàng vậy.

Mỗi một bức tượng hoặc bức họa cũng là một vị Tộc Ma, phần lớn cũng là những người có mái tóc dài màu đỏ thẫm giống Fitzine và Merlin, thần thái đoan trang uy nghiêm.

Không cần đoán, những thứ này đều là các đời vua Tộc Ma.

"Đi đi, cũng chỉ là một vài nhân vật cũ rích thôi, để lại ngoài một đống xương khô ra thì chẳng có thành tích gì cả, thuần túy chỉ là để kỷ niệm thôi." Fitzine thì đối với những người này khịt mũi coi thường.

Này này này! Những người này dù sao cũng là tổ tiên của cậu đó, cái hành vi cậu giống như đang khạc nhổ trước mộ phần của họ là kiểu gì vậy chứ!?

Tộc Ma chính là như vậy, họ đều là những kẻ lòng tự cao tự đại, gần như không biết thừa nhận mình yếu kém hơn ai, dù đối phương là hoàng tử hay công chúa.

Thế nhưng, ngay cả những người Tộc Ma như vậy...

Cuối hành lang là một đại sảnh, thế nhưng, đi ra hành lang đối diện, lại là một bức tranh khổng lồ treo cao phía trên đại sảnh.

Fitzine vẫn thờ ơ với những bức tượng kia, khi nhìn thấy bức họa đó, vậy mà sắc mặt nghiêm túc cúi đầu!

Ai vậy đây, sao lại có vẻ mặt nghiêm trọng thế kia?

Cái này rất giống tên công tử phong lưu đào hoa bên ngoài đột nhiên tỉnh ngộ, muốn xuất gia không còn đụng đến nữ sắc nữa vậy.

"Đó là toàn bộ căn cơ của tộc tôi, cô ấy đã khai sáng Ma Tộc Thần Đô và vùng lãnh thổ này, uy danh của tộc tôi cũng là do cô ấy gây dựng." Fitzine đáp.

Tôi nghe vậy cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía bức họa đó, nhân vật lợi hại như vậy rốt cuộc trông như thế nào.

Trong bức họa là một nữ tính Tộc Ma, tuổi tác hình như cũng chỉ khoảng hai mươi, xét đến bản chất khác biệt giữa Tộc Ma và Nhân Tộc, tuổi thật có thể sẽ lớn hơn nhiều.

Khác với Xích Ma Tộc, tóc của cô gái trong tranh là đen nhánh, cũng khiến phần mắt đều được phác họa bằng màu đen.

Cô ấy thân mang giáp nhẹ đen nhánh, đầu đội vương miện, cầm trong tay trường thương màu đen đứng trong tranh, uy phong lẫm liệt...

Thế nhưng, rõ ràng là trang phục vương giả, ánh mắt lại cho người ta một cảm giác u uẩn.

Đang thương hại sao? Đang bi thương sao?

Họa sĩ dùng kỹ thuật hội họa siêu việt đã miêu tả thần thái của vị nữ tử Tộc Ma này rất sống động, giống như bản thân vẫn còn sống trong bức họa vậy.

Không chỉ thế, tôi còn phát hiện một vài điểm kỳ lạ.

Cùng là Tộc Ma, vị nữ tử này lại có nhiều điểm khác biệt với Fitzine và Merlin.

Trong ánh mắt là đồng tử hình chữ thập kỳ lạ. Tôi đã nghe nói qua truyền thuyết tương tự, loại đồng tử quỷ dị này đều có danh xưng ma nhãn, trọng đồng của Tộc Quỷ cũng là tồn tại tương tự.

Thứ hai là hai bên đầu cô ấy có một đôi sừng cong xuống, đó là... ma giác sao?

Còn nữa, sau lưng cô ấy hé ra một đôi cánh, khác với Tộc Thánh, phía trên không có bao phủ lông vũ, có những đường vân kỳ lạ...

Cánh ác quỷ!?

Đây quả thật là Tộc Ma sao?

Nhưng điều làm tôi càng kinh ngạc hơn, chính là gương mặt đó.

Tôi đã từng thấy rồi!

Trong giấc mơ đó, trên buổi tiệc trà giao lưu, người phụ nữ đã nói chuyện với mình!

Tại sao, lại là cô ấy!?

Dưới bức vẽ, dùng kiểu chữ mạnh mẽ, ghi lại biệt danh của vị Tộc Ma huyền thoại này.

Bất Tử Nữ Đế —

Maxie · Saghn · Alex