Đau đầu quá... Ta đây là... Đã chết rồi sao?
Ta nhớ rằng... mình rơi xuống từ trên không trung. Sau đó... đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Không được, đầu óc cứ mơ hồ mãi thế này không ổn. Phải nghĩ gì đó để tập trung tinh thần lại…
“Nam mô hát la đát na, sỉ la dạ da, nam mô a li a bà Lư Yết Đế, thước bát la da…”(Chú thích: Đây là Đại Bi Chú.)
“Ê! Ngươi đang lẩm bẩm cái gì trong bụng ta đấy hả!?”
Hả?
Kilou cuối cùng cũng tỉnh táo lại, phát hiện mình đang ở trong một không gian xa lạ như nằm mơ.
Đây là đâu?
Cậu cố quay đầu quan sát xung quanh, nhưng phát hiện không chỉ cổ mà cả người đều bị thứ chất dính màu đen nào đó bao chặt, chỉ chừa lại vài mảng da trần trụi bên ngoài.
“Uwaa!! Cái quái gì đây!?”
“Các ngươi thật chẳng có giáo dục gì cả. Vừa thấy người ta đã la hét ầm ĩ?”
Kilou cố gắng ngẩng đầu lên. Đập vào mắt cậu là… một đôi chân trắng mịn.
Sau đó...
CMN! KHÔNG MẶC GÌ!
Kilou vội nhắm tịt mắt. Phi lễ chớ nhìn, đó là lễ nghĩa cơ bản của một người đàn ông chân chính!
“Này... vị cô nương kia, cô thế này... thật không ổn chút nào…”Kilou vừa lẩm bẩm, vừa âm thầm tụng Đại Bi Chú lần nữa. Trước đây, lúc nằm dài trên đống cỏ chán chường, cậu vẫn hay tụng như thế.
Dựa vào giọng nói và những gì vừa thoáng thấy, đối phương chắc chắn là một cô gái.
“Các ngươi đúng là lắm chuyện thật. Ăn mặc thì đã sao? Hơn nữa, ngươi còn rảnh lo mấy chuyện ấy cơ à?”
Câu trả lời khiến Kilou sững lại. Ngay khoảnh khắc đó, ký ức trước đó ào về…
Khoan đã, tại sao mình còn sống!?Rõ ràng bị tên khốn Mander đâm xuyên bụng, rồi còn rơi từ trên cao xuống… Sao tim vẫn còn đập?
“Ngươi…”Giờ đây, người duy nhất có thể trả lời mọi câu hỏi… chỉ có cô gái trước mặt.
Rõ ràng cô ta đang đứng đó, trông vẫn như một người bình thường. Nhưng trực giác và bản năng của Kilou thì không ngừng cảnh báo:
“Tránh xa cô ta ra… Cô ta rất nguy hiểm!”
“Ồ, ngươi còn nhớ ta sao.”Saori nhếch môi. Trước đó cô ta chỉ mới tình cờ gặp Kilou một lần, không ngờ tên người hầu rơi từ trên trời xuống này… lại là người bên cạnh công chúa Tinh Linh.
“Những thứ này… đều do ngươi làm?”Kilou vẫn không thể cử động, bị thứ chất màu đen ghê rợn trói chặt. Cả không gian này... cũng dị thường đến rợn người.
Chẳng lẽ mình là tù binh!?
“Là ngươi… chữa trị cho ta?”
“Ha ha.”Saori cười lạnh: “Đúng vậy, ta làm đấy.”
“Ban đầu ta định ăn ngươi luôn. Nhưng lúc ta chạm vào não ngươi... lại phát hiện ngươi còn có ích.”
“Ăn não!?”
Kilou hoảng hốt.Saori… rốt cuộc là thứ gì!?
Như để đáp lại nghi hoặc của Kilou, cơ thể Saori bỗng dập dềnh như mặt nước, cô ta giơ tay vuốt mặt một vòng, gương mặt biến đổi.
Ký ức về Merlin ùa về khiến Saori nghiến răng. Cái quái vật bất tử đó, còn dị hợm hơn cả cô. Qua việc thăm dò ký ức của Kilou, Saori phát hiện Merlin lại là bạn thân của cậu ta!?
“Tốt lắm. Tự dâng đến cửa, cuối cùng ta cũng có thể báo thù!”
“Ngươi… định ăn cả Hilde!?”Kilou gào lên trong lo lắng.
“Không…”Nhưng ngay sau đó, Kilou hít sâu:
“Ta tin Hilde. Ngươi… nhất định sẽ thất bại, Saori.”
Kilou nở nụ cười đầy tự tin, ánh mắt không hề dao động.
Chẳng hiểu sao, vẻ mặt đó khiến Saori bực bội trong lòng.
“A? Vậy sao?”Cô ta tiến sát mặt Kilou, nói nhỏ:
“Hay là... chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé?”
“Trò chơi?”
“Đánh cược đi. Ngươi cược công chúa của ngươi nhận ra ta, còn ta cược nàng sẽ không nhận ra…”
“Nhưng cược thì phải có... tiền đặt chứ?”Kilou cười khổ. “Ngươi xem ta bây giờ thế này, cả người không có lấy một xu.”
“Không sao. Nếu ngươi thắng, ta không thả ngươi đâu, nhưng sẽ cho phép ngươi tự do hành động trong không gian này.”
“Vậy nếu ta thua thì sao?”
“Thì ngươi sẽ phải nói cho ta một bí mật sâu nhất trong lòng… thứ mà ngươi không bao giờ nói với ai.”
Kilou chợt giật mình.Cách nói chuyện này...
Cậu từng chơi một trò chơi tương tự, vào một buổi chiều gió nhẹ trong một quán cà phê. Khi đó, cậu cùng cô gái mà mình từng tin là định mệnh... cũng đánh cược như vậy.
“…Cộng thêm một cánh tay.”Saori cười.
“Được thôi!”Kilou cảm xúc bỗng trào dâng, háo thắng nổi lên.
“Trò chơi này… ta chơi!”
Kilou bắt đầu thấy buồn chán. Saori biến mất khỏi không gian này, không quay lại nữa.
Đây rốt cuộc là nơi nào? Chẳng lẽ… trong bụng cô ta thật?
Bỗng dưng, cả thế giới bắt đầu rung chuyển dữ dội.
“Cái gì!? Động đất à!?”
Kilou tưởng là sụp đổ, nhưng thân thể bị khống chế, chỉ có thể chờ nó kết thúc.
Một lúc lâu sau, Saori xuất hiện.
Chỉ cần nhìn sắc mặt không cam lòng kia, Kilou đã biết:
“Ha! Cô ta bị phát hiện rồi.”
Cười ngất! Đây là em gái ta, ta và nó như hình với bóng, tình cảm sâu đậm thế cơ mà! Cô chỉ bắt chước dáng vẻ ta mà muốn lừa nó à? Ngây thơ!
“Xem ra phân định thắng bại rồi nhỉ~”Kilou không quên châm chọc.
“Ngươi thật sự nghĩ ta không dám ăn ngươi!?”
Saori nổi trận lôi đình.Phiền thật! Phiền chết đi được!
Sao cứ thấy cái tên này là tâm trạng rối tung!?
“Ngươi sẽ không.”Kilou lắc đầu.
Saori nghiến răng, giơ tay lôi một cánh tay của Kilou ra khỏi vũng đen.
“Ta thật sự sẽ ăn đấy!”
“Không, ngươi sẽ không.”
“Ta sẽ ăn!”
“Nếu thật sự muốn ăn, ngươi đã ra tay từ lâu rồi.”Kilou cười.
“Dù ta không hiểu vì sao, nhưng ta cảm thấy... ngươi là người giữ chữ tín.”
“Ngươi…”Saori bị Kilou chặn lời.
Đúng vậy… tại sao ta lại giữ lời?
Rõ ràng hắn là đồ ăn. Muốn ăn thì ăn, tại sao phải giữ lời!?
Giữ lời… với một lời hứa…
“Khốn kiếp!”Saori gắt lên, buông tay thả Kilou tự do.
“Ngươi thắng. Nhưng đừng tưởng vậy là xong. Ngươi sẽ không sống lâu đâu — ta nhất định sẽ ăn ngươi.”
“Tùy cô.”Kilou nhìn quanh, sau đó chạy tới một góc, rồi...
“Đi vệ sinh! Nhịn mấy ngày rồi, sắp nổ luôn rồi đây.”Cậu nói tỉnh bơ, không chút xấu hổ.
“Khoan đã! Tên khốn kia!”Saori lập tức gào lên.
Không rõ vì sao, Kilou được Saori dẫn ra khỏi không gian. Dù bị bịt mắt, cậu vẫn cảm nhận được...
Sắp vỡ đê thật rồi.
“Mau lên! Ta đang nhìn ngươi đấy!”Saori gỡ xúc tu đang bịt mắt Kilou.
CMN! Đây là cái gì!? Xúc tu à!?
Cái thứ quái vật này... Saori rốt cuộc là thứ gì!?
Một điều chắc chắn — cô ta tuyệt đối không phải nhân loại.
Kilou đưa mắt nhìn xung quanh — đây là một nơi hoàn toàn xa lạ.
“Rốt cuộc... đây là đâu?”“Hình như... không phải Warren Caesar…”