Thần tộc và nhân loại... rốt cuộc khác nhau ở điểm nào?Là vì ma pháp? Vì hình dáng? Vì năng lực?
Ta cảm thấy — bọn họ vốn cùng một loại.Bởi vì bản tính. Bởi vì bản năng.
Tựa như một đàn chim bồ câu —Chỉ cần có một con rời khỏi đội ngũ, tất cả những con còn lại sẽ ngay lập tức bay theo.
Đó chính là con người.Thậm chí, đó chính là xã hội.
Thần ném ra một đồng xu, chỉ vào một mặt mà nói:
“Đây là chính diện.”
Thế là, tín đồ liền tin tưởng đó chính là chính diện.
Đây là nhân loại.Đây là xã hội.Cũng chính là… ngu muội.
Khi ta bắt đầu có thể nghe hiểu, có thể học nói,Ta nhìn phụ mẫu, nhìn gia nhân xung quanh — và bắt đầu suy nghĩ:
Tại sao ta phải dùng loại ngôn ngữ này để giao tiếp?
“Chúng ta là một tộc tuyệt đối trung lập.Những gì chúng ta làm phải phù hợp với thân phận,Những việc chúng ta làm phải là đúng đắn.”
"Đúng đắn" là gì? "Sai lầm" là gì?
Ta muốn hỏi thầy, nhưng chưa kịp hỏi, thầy đã chủ động nói trước:
“Các con còn nhỏ, không cần hiểu quá nhiều.Nhưng nhất định phải nhớ — giúp đỡ người khác là đúng đắn,Làm ngơ trước người cần giúp đỡ — đó là sai lầm.”
Lúc đó ta nghĩ:“À, thì ra đó là đúng đắn. Vậy ta phải luôn làm như thế.”
Nhưng rất nhanh ta phát hiện… có gì đó không đúng.
Một tộc nhân đeo xiềng xích, như nô lệ phục vụ cho chúng ta, bị ngã khi đang vác vật nặng.Không ai đến đỡ.Ngược lại, còn có người đứng bên cạnh mắng nhiếc:
“Tự làm tự chịu. Làm việc ngu xuẩn thì kết cục cũng chỉ thế.”
Ta không hiểu rõ họ đang nói gì, nhưng ta biết một điều —Không ai muốn giúp hắn.Bởi vì nếu giúp, sẽ không phải là đúng đắn.
...Nhưng nếu vậy thì—?
Ta lớn hơn một chút.Lại học thêm một điều:
Cứu người là đúng.Giết người là sai.
Tại sao? Vì cướp đi sinh mạng người khác là sai?Nhưng trong sách sử ta lại thấy — tổ tiên từng ra tay giết vô số người trên chiến trường.
Vậy sao họ không sai?Tại sao họ được gọi là anh hùng?
Ta không hiểu.Không dám hỏi.Chỉ dám lặng lẽ viết một lá thư nặc danh, gửi thầy...
“Ai viết cái này?”Thầy xé nát lá thư ngay trước mặt mọi người.“Dám nghi ngờ anh hùng của tộc ta? Là ai viết!?”
Từ khoảnh khắc ấy, ta hiểu một điều:
Tuyệt đối không được chất vấn người lớn.Bởi vì điều họ nói — chính là đúng đắn.
Và nếu ngươi chất vấn cái gọi là đúng đắn —Ngươi chính là sai lầm.
Lúc gặp người lớn phải chào hỏi.Phải đối xử hòa nhã với mọi người.Ăn cơm phải chờ bề trên gắp trước.Không được xả rác bừa bãi.Khi ai đó tìm đến cầu giúp đỡ — phải lập tức giúp.Phải ăn mặc chỉn chu, lịch sự…
Mỗi ngày, ta phải nhớ rất nhiều điều.Ta đều ghi nhớ, và làm theo.
“Ta chưa từng gặp người nào hoàn hảo như cô ấy…Cô ấy đơn giản là kiệt tác của thượng đế!”
Những lời khen như thế, ta đã nghe rất nhiều.Phụ mẫu và gia nhân đều tự hào, đều tán thưởng ta.
Ta biết —Chỉ cần làm điều đúng đắn, ta sẽ có được tất cả.
Phải làm điều đúng.Chỉ có điều đúng, mới là điều nên làm.
...Thật vậy sao?
“Tiểu thư, cô xem! Cá ở đây đẹp quá, đáng yêu ghê!”Một nữ bộc bên cạnh nói, kéo ta về hiện thực.
Nhưng ta không nhìn cá.Ta chỉ nhìn… bóng lưng của cô ấy.
Tại sao không được làm điều sai?Nếu làm thì sẽ ra sao?Tại sao người khác có thể làm, còn ta thì không?
Trong tim ta tràn đầy nghi vấn.Là vì ta là một "đứa trẻ ngoan" sao?
Vậy nếu như…Ta làm điều xấu thì sẽ thế nào?
“Tiểu thư?”Nữ bộc định quay lại, nhưng ta không cho cô ta cơ hội đó.
Ta —đẩy cô ta xuống sông.
Kết quả là... ta không bị mắng.Cũng không bị trách phạt.Dù rõ ràng ta đã làm điều xấu.
“Là do ta trượt chân rơi xuống sông.Không liên quan gì đến tiểu thư cả.”Nữ bộc nói vậy.
Rồi sau đó —ta không bao giờ còn thấy cô ấy nữa.
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng ta đã làm sai.Rõ ràng người lớn luôn nói không được làm thế.Tại sao ta không bị trừng phạt?Ngược lại, nữ bộc còn xin lỗi?
Và điều làm ta bối rối nhất —Tại sao, khi ta đẩy cô ấy xuống, ta lại cảm thấy... hưng phấn?
Ta chưa từng làm việc gì như thế.Cả đời đều sống theo khuôn khổ, lễ nghi, luật lệ.
Lần đầu tiên ta thực sự làm việc "sai trái" —Ta cảm thấy phấn khích.
Đêm hôm đó, ta chậm rãi bước vào phòng ngủ của cha mẹ.
Chúng ta đã từng rất thân thiết…Nhưng lần này, trái tim ta lại đập loạn không ngừng.
Trong gương bàn trang điểm, hiện lên hình ảnh một thiếu nữ đang cười.Đó là… ta?Nụ cười ấy là của ta sao?Thật thú vị.
Từ phía sau, ta rút ra món đồ lấy từ nhà bếp — một con dao.
Giết người...Mà lại là người thân...
Trái tim bình lặng suốt bao năm — liệu có thể rung động không?
Chưa từng thử qua việc này...Bởi vì "người lớn" nói đó là sai.Nên ta chưa bao giờ làm.
Nhưng nếu làm thì sao…?
“Hửm? Sao vậy?”
Mẫu thân tỉnh dậy.
Ta vội giấu dao xuống dưới gầm giường, rồi mỉm cười như không có chuyện gì.
Giấu đi.Ẩn mình.Đó là điều ta giỏi nhất.
Mẫu thân ngủ tiếp.
Còn ta — không thể ngủ nổi.Ta mở mắt nhìn cổ của bà, mảnh mai, yếu ớt…
Ta muốn dùng dao, rạch nó ra.
Mẫu thân sẽ chết sao?Có lẽ không đâu.Bà rất mạnh mà.
…Nhưng nếu thật sự chết thì sao?
Phải rồi, nếu thật sự chết thì sao?
Ta có nên… khóc không?
Thì ra là vậy.Hóa ra... kẻ dị loại — chính là ta.
Từ hôm đó, ta nỗ lực thể hiện mình là một người bình thường nhất có thể.
Luôn luôn đúng đắn.
“Ngày mai con sẽ đến học viện Warren Caesar. Có vui không?”Mẫu thân nhìn ta trìu mến, nhéo má hỏi.
“Vâng! Con nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của mọi người!”
“Ngoan, đây mới là bảo bối ngoan của ta.”
“Galuye.”(Bà gọi tên ta.)
Đây là… kẻ đáng sợ nhất.