Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

13 266

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

(Đang ra)

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

Tiếu Bì Đích Ngũ Hoa Nhục

3. Tận thế phi điển hình, có yếu tố Cthulhu, nhưng sẽ không xuất hiện tà thần trong tác phẩm gốc, thế giới quan do bản thân tác giả đặt ra.

88 2726

Ta Đâu Phải Phù Thủy

(Đang ra)

Ta Đâu Phải Phù Thủy

青空乐章

Cô mang theo di sản của một nền văn minh nhân loại khác, trao tặng cho thế giới non trẻ này hy vọng và phước lành.

1 4

10-nen Buri ni Saikai Shita Kusogaki wa Seijun Bishoujo JK ni Seichoushite Ita

(Đang ra)

10-nen Buri ni Saikai Shita Kusogaki wa Seijun Bishoujo JK ni Seichoushite Ita

Kanzai Yuki

Liệu cuộc hội ngộ sau 10 năm này sẽ đi đến đâu đây!?

41 5212

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

85 11318

Quán Trọ Ma Quái (1-47) - Chương 28: Lên tầng bốn

“Người… đâu… rồi…”

Bóng người ngoài kia cất lên giọng nói khàn đặc, chói tai và chậm chạp, trong tay còn kéo lê một sợi xích, phát ra tiếng ken két ma sát trên mặt đất.

Bạch Trà khẽ liếc nhìn người bên cạnh. Trong bóng tối dày đặc, hẳn là đối phương chẳng thể nhìn rõ vẻ mặt cô lúc này.

Nhưng cô thật sự muốn hỏi xem, tiếp theo thì định làm gì đây?

Dẫn thứ trong quán trọ đến đây rồi, anh định làm gì tiếp?

Chẳng lẽ lại cứ trốn mãi ở đây sao?

Bên trong tủ chật chội, Bạch Trà cố thu mình, dán sát vào vách tủ.

Cô rất ghét kiểu không gian chật hẹp, bức bối như thế này.

Huống chi lúc này bên cạnh còn có một người, mà trong không gian chật chội ấy lại phảng phất mùi thối rữa nồng nặc.

Vương Húc Minh đột nhiên đặt vào tay cô một vật gì đó.

Dường như là một hạt châu nhỏ.

Bạch Trà cố nén cảm giác khó chịu, vì rõ ràng lúc này, Vương Húc Minh mới là người nắm thế chủ động.

Trong hoàn cảnh như thế này, cô rất dễ trở nên bực bội và nôn nóng, nhưng vẫn buộc phải kiềm chế, chờ xem hành động của Vương Húc Minh.

Sau khi lang thang một vòng trong phòng, thứ đó chậm rãi hướng về phía chiếc tủ.

“Ta tìm thấy các ngươi rồi…”

Trong giọng nói the thé đầy khó chịu lại xen lẫn chút phấn khích. Thứ đó không chờ nổi, vội vã mở tủ ra.

Bạch Trà sau một thoáng kinh ngạc và nghi hoặc liền trấn tĩnh lại, vẫn đứng yên bất động.

Tuy không biết Vương Húc Minh định làm gì, nhưng anh ta rất mạnh và cũng rất quen thuộc với phó bản này.

Chắc hẳn tình huống này không thể nằm ngoài toan tính của anh ta.

Huống chi, dù có bị phát hiện thật, Bạch Trà cũng không thể làm gì được.

Sức mạnh của cô, lại chính là điểm yếu lớn nhất.

Và đúng như cô dự đoán, cho dù cánh tủ bị mở ra, họ vẫn không bị phát hiện.

Thứ đó trông giống như một ông già, nhưng toàn thân không có lấy một sợi lông, làn da mang màu xanh đen và tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc.

Đôi mắt nó vàng đục, khi thò đầu tới gần ngó vào trong tủ, khuôn mặt ghê rợn ấy gần như sượt qua ngay trước mặt Bạch Trà.

Bạch Trà gồng mình nén lại cơn buồn nôn đang dâng lên trong dạ dày, đứng bất động tại chỗ.

“Người… đâu… rồi…”

Vừa cất tiếng, từ trong miệng thứ đó liền tỏa ra một mùi máu tanh pha lẫn thối rữa.

Sắc mặt Bạch Trà thoáng vặn vẹo. Với thân thể yếu ớt và cái dạ dày vốn chẳng khá hơn là bao của cô lúc này, mùi đó thật sự quá mức tàn nhẫn.

Ngay cả Vương Húc Minh đứng bên cạnh cũng chẳng dễ chịu gì, chỉ giữ vẻ mặt lạnh tanh mà đứng yên.

Thứ đó thậm chí còn đưa tay ra.

Bạch Trà có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay của nó lướt qua người mình.

Toàn thân Bạch Trà nổi đầy da gà, thứ cảm giác nhớp nháp ấy như có một con rắn độc phủ đầy chất nhầy trườn qua người, khiến sống lưng cô lạnh toát.

Bạch Trà nắm chặt hạt châu trong tay, hơi lạnh từ nó tỏa ra khiến cô rùng mình.

Bạch Trà mơ hồ đoán được, có lẽ chính viên hạt châu này đã giúp họ ẩn đi dấu vết.

Cuối cùng, nó không tìm thấy được hai người bọn họ, liền thất vọng kéo lê sợi xích tiến về phía cửa.

Bạch Trà thở phào nhẹ nhõm.

Vương Húc Minh chụp lấy cổ tay cô, khẽ ra dấu bằng ánh mắt.

Bạch Trà cau mày, không hất tay ra mà đi theo anh ta.

Rõ ràng, Vương Húc Minh có ý định bám theo thứ kia.

Thứ đó cũng khá cảnh giác, vừa đi được hai bước liền bất chợt quay phắt đầu lại.

Nhưng nó vẫn không nhìn thấy ai, mặc dù lúc này Vương Húc Minh và Bạch Trà đang dán sát ngay sau lưng nó.

Hai người rời khỏi phòng 305.

Ánh đèn trong hành lang chập chờn yếu ớt, không biết vì sao lại mang theo sắc đỏ mờ mịt.

Bạch Trà đảo mắt nhìn quanh, cảnh tượng lúc này hoàn toàn khác với khi bọn họ mới bước vào.

Những bức tường đã mục nát, mốc meo, nơi chân tường thậm chí còn đọng lại cả vũng nước.

Không khí tràn ngập mùi ẩm mốc và thối rữa, những cánh cửa cũng đã trở nên cũ kỹ, mục nát.

Chỉ có một điều vẫn giống như khi họ bước vào, đó là cánh cửa bị đẩy mở lúc trước không hề được đóng lại.

Bạch Trà thậm chí trông thấy trong phòng 306, trên chiếc giường kia nằm đó – chính là cô và Tiêu Hiểu.

Trong lòng cô thoáng hiện lên một ý nghĩ mơ hồ, nhưng lại không dám chắc.

Khi bước đến cầu thang, trông thấy tầng bốn thừa ra kia, Bạch Trà chẳng lấy làm ngạc nhiên.

Thứ ở phía trước kéo theo sợi xích dài ngoằng, từng bước chậm rãi bước lên cầu thang.

Vương Húc Minh thả tay cô ra, khẽ chỉ xuống dưới. Dù không mở miệng, ý của anh ta đã quá rõ ràng.

Lúc này cô có thể chọn xuống dưới, tuân theo quy tắc của trò chơi.

Nhưng cô cũng có thể chọn đi lên.

Vương Húc Minh bước lên cầu thang, hướng về tầng trên.

So với việc chỉ tuân theo quy tắc để sống sót, điều Bạch Trà thật sự muốn là biết được sự thật ẩn giấu phía sau.

Suy cho cùng, để sống được đến giờ, cô đã phải nói dối không ít. Chỉ riêng tên lễ tân kia, cô vốn đã phải giết hắn.

Nhưng việc tơ hồng vàng có thể giết được lễ tân hay không vẫn còn chưa rõ, cô không thể đánh cược tất cả vào một kỹ năng mà mình chưa từng sử dụng.

Thế nên cô chỉ thoáng nhìn xuống dưới, rồi bước theo Vương Húc Minh lên tầng trên.

Rẽ qua khúc quanh, bước lên tầng bốn, cảnh tượng trước mắt lại giống hệt cách bài trí của tầng một.

Chỉ có điều khác biệt duy nhất là thủ ấn trên pho tượng Phật ở quầy lễ tân không còn giống như trước.

Ngoài ra, ngay cả bộ board game bày trên bàn cũng giống hệt như ở tầng một.

Thứ kia kéo lê những bước chân nặng nề, đi về phía nhà ăn, rồi cuối cùng bước vào trong nhà bếp.

Bạch Trà thậm chí còn nhìn thấy thi thể của anh Thái đang nằm trên sàn nhà ăn.

Cô nhìn về phía Vương Húc Minh, người đã dừng bước, trong mắt mang theo vẻ dò hỏi.

Vương Húc Minh ra dấu im lặng, rồi chỉ về phía cầu thang sau lưng.

Giờ đây, cầu thang đã không còn đường xuống, chỉ có thể đi lên, tựa như nơi này thật sự là tầng một vậy.