Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

13 266

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

(Đang ra)

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

Tiếu Bì Đích Ngũ Hoa Nhục

3. Tận thế phi điển hình, có yếu tố Cthulhu, nhưng sẽ không xuất hiện tà thần trong tác phẩm gốc, thế giới quan do bản thân tác giả đặt ra.

88 2726

Ta Đâu Phải Phù Thủy

(Đang ra)

Ta Đâu Phải Phù Thủy

青空乐章

Cô mang theo di sản của một nền văn minh nhân loại khác, trao tặng cho thế giới non trẻ này hy vọng và phước lành.

1 4

10-nen Buri ni Saikai Shita Kusogaki wa Seijun Bishoujo JK ni Seichoushite Ita

(Đang ra)

10-nen Buri ni Saikai Shita Kusogaki wa Seijun Bishoujo JK ni Seichoushite Ita

Kanzai Yuki

Liệu cuộc hội ngộ sau 10 năm này sẽ đi đến đâu đây!?

41 5212

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

85 11318

Quán Trọ Ma Quái (1-47) - Chương 27: Mang theo ý đồ riêng

“Anh dường như rất rõ về phó bản này nhỉ?” Bạch Trà không trả lời mà hỏi ngược lại.

Vương Húc Minh nhìn cô một lúc, nét mặt thoáng hiện nụ cười mập mờ khó đoán.

Quả là rất thận trọng, phẩm chất này thực sự không dễ gì có được.

Anh ta cũng không ngại giúp đỡ một phen.

“Để tôi tự giới thiệu một chút, tôi là thành viên của công hội Vĩnh Thụy. Cô đã là người chơi, nếu vượt qua được phó bản này thì tốt nhất nên gia nhập một công hội.”

Bạch Trà điềm tĩnh hỏi: “Thế tôi được gì?”

“Sẽ có người dẫn cô đi phó bản, tỉ lệ sống sót chắc chắn cao hơn tự mò mẫm một mình. Với cơ thể này của cô, trong ngắn hạn cũng chẳng thể mạnh lên được bao nhiêu. Đầu óc và tâm tính thì không tệ, nhưng chỉ dựa vào đó thôi thì chưa đủ. Viên đan dược tôi cho cô, chắc hẳn cô cũng đã cảm nhận được tác dụng của nó rồi chứ? Tôi sẽ không bao giờ đầu tư vô ích đâu.”

Vương Húc Minh nói đến đây liền dừng lại, rồi tiếp: “Phó bản này quả thực không phải loại phó bản quy tắc đơn giản. Chẳng phải cô cũng đã đoán ra rồi sao, nên mới luôn muốn thăm dò phòng 305 trước, thay vì chơi board game?”

Tất nhiên, ở đây không phải chỉ có bọn họ mới ý thức được sự khác biệt giữa những pho tượng Phật.

Nhưng mà có thể nghĩ xa đến vấn đề phe phái thì e là chẳng có mấy người.

“Một khi board game bắt đầu, các phe phái sẽ được phân chia chính thức. Đến lúc đó, qua vài ván chơi, mọi người cũng sẽ biết rõ mình phải tuân theo quy tắc nào.”

Đây cũng là nguyên nhân khiến Bạch Trà cố tình đánh lạc hướng mọi người.

Thực chất, quy tắc không phải do lễ tân hay quán trọ quyết định, mà là do phe phái. Mỗi phe sẽ phải tuân theo quy tắc của phía mình.

Đương nhiên cô không thể đoán trước được rằng, một khi board game bắt đầu, mọi người sẽ lập tức biết được phe phái của mình.

Nhưng cô đoán được một điều, rất có thể sau khi board game kết thúc, cũng chính là lúc vượt qua phó bản.

Trước khi mọi chuyện tiến xa hơn, khiến mọi người đều tin rằng quy tắc áp dụng cho tất cả, đối với cô chính là một loại lợi ích – giành được thế chủ động trong trò chơi.

“Vậy trong phòng 305 có gì?” Rõ ràng Vương Húc Minh cũng đang cố ý dẫn dắt, nên chẳng những không vạch trần Bạch Trà, mà còn phối hợp theo cô.

“Đây chính là một nhiệm vụ phụ, là câu chuyện ẩn giấu phía sau toàn bộ quán trọ này. Có hứng thú không?”

Vừa dứt lời, Vương Húc Minh liền mở vòi nước.

Từ bên trong trào ra một dòng chất lỏng đỏ như máu.

Nữ quỷ đó lại xuất hiện.

Nhưng nó không ra tay mà chỉ nhìn Vương Húc Minh, dường như có phần kiêng dè.

Bạch Trà mở cửa ra.

Nữ quỷ không biến mất, chỉ mở to mắt nhìn theo hai người bọn họ rời đi.

Chiếc bật lửa trong tay Vương Húc Minh dường như có thể xua tan đi phần nào bóng tối trong căn phòng này.

Anh ta đã tìm thấy chiếc điện thoại bàn.

Bạch Trà yên lặng dõi theo, ngay giây trước khi anh ta bấm gọi, cô khẽ hỏi: “Những người khác… chẳng lẽ không ở cùng một không gian với chúng ta?”

Vương Húc Minh quay đầu lại, mỉm cười đầy ẩn ý, nhưng tay thì vẫn bấm số gọi điện cho quán trọ.

Bạch Trà khẽ cúi xuống.

Nếu thật sự không ở cùng một không gian, vậy thì tại sao cô lại có thể ở đây với Vương Húc Minh?

Là do anh ta làm sao?

Anh ta có lẽ không đủ khả năng để khống chế phó bản, nhưng sự am hiểu này cho thấy, rất có thể anh ta đã từng đến đây trước đó.

Phó bản có thể tiến vào lần thứ hai sao?

Vừa rồi tuy nói là tự giới thiệu, nhưng anh ta lại không hề nhắc đến tên.

Hẳn là Vương Húc Minh cũng đã che giấu đi thân phận thật sự của mình.

Vào phó bản này hai lần, chỉ vì câu chuyện phía sau ư?

Hay là, trong phó bản này có một thứ gì đó rất quý giá?

Ngay khi những suy nghĩ ấy thoáng vụt qua trong đầu, thì từ điện thoại bàn cũng vang lên âm thanh giống hệt như lúc gọi cho lễ tân.

“Xin hỏi quý khách có gì cần giúp đỡ?”

Không rõ có phải ảo giác hay không, nhưng trong hương khói mờ mịt ấy lại phảng phất xen lẫn mùi thối rữa.

Bạch Trà nhìn về phía bàn thờ nhỏ ở đầu giường.

Ngay bên cạnh, Vương Húc Minh chậm rãi nói: “Vòi nước trong phòng 305 có vấn đề, chảy ra toàn nước đỏ, có thể cho người đến sửa giúp không?”

Mùi thối rữa cảng lúc càng nồng nặc.

“Ngài nói… vòi nước phòng 305 ư?” Giọng nói ở đầu dây bên kia chậm chạp, méo mó, lộ ra vẻ quỷ dị đáng sợ.

“Đúng vậy.”

“Nhưng thưa quý khách, phòng 305… vốn không có ai ở cả.” Giọng nói từ đầu dây bên kia bỗng trở nên đầy hưng phấn quái dị.

“Tại sao ngài lại xông vào phòng 305? Tùy tiện vào các phòng khác trong quán trọ sẽ phải trả giá đấy! Chúng tôi đã phái người đến đó rồi… quý khách, ngài cẩn thận kẻo bị chúng tôi bắt được đấy…”

Điện thoại vang lên tiếng bíp bíp chói tai báo đường dây bận.

Vương Húc Minh cúp máy, nhún vai: “Toang rồi, giờ tính sao đây?”

Bạch Trà phớt lờ anh ta, ánh mắt vẫn dán chặt vào bàn thờ.

Mùi thối rữa nồng nặc bốc lên từ đó.

Cạch một tiếng, cửa phòng 305 chậm rãi mở ra.

Một luồng khí tức rợn người tràn vào từ ngoài cửa.

“Là ai… dám tự tiện xông vào nơi đây…” Bóng người ở cửa khom lưng, chầm chậm bước vào trong.

Vương Húc Minh bất ngờ đưa tay bịt chặt miệng Bạch Trà, tay kia vòng qua eo cô, kéo cô vào trong tủ quần áo.

Bạch Trà không hề chống cự, chỉ hơi cau mày lại.

Cô không rõ Vương Húc Minh đang toan tính gì. Anh ta cố ý sắp xếp để giữ cô cùng ở một không gian, bề ngoài thì giống như là đang lôi kéo.

Thế nhưng cô hoàn toàn không thể tin tưởng được.

Cho dù đối phương trước đó đã lấy ra một viên đan dược có hiệu quả cực kỳ tốt.

Nhưng thử hỏi, thật sự có ai lại tùy tiện đưa một viên thuốc quý giá như vậy cho một người mới trông chỉ là ‘khá được’ thôi sao?

Trừ khi anh ta thật sự là một người tốt.

Ngay cả với Tiêu Hiểu, người vốn dễ mềm lòng, nếu chưa từng được Bạch Trà khéo léo thuyết phục, thì lúc đó cũng không đời nào cô ấy cứu cô.

Một khi trong lòng có mưu đồ thì sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ ra.

Bạch Trà không nghĩ thêm nữa, chỉ lắng nghe động tĩnh bên ngoài.