Vương Húc Minh bước đến chỗ ghế sofa và ngồi xuống.
“Giờ chắc là có thể nói chuyện được rồi.”
Bạch Trà nhíu mày, đi đến gần anh ta, ánh mắt vẫn đầy cảnh giác nhìn quanh.
“Vậy rốt cuộc bây giờ là tình huống gì?”
Vương Húc Minh liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Chỉ cần bước ra từ bất kỳ căn phòng nào, về lý thuyết đều có thể nhìn thấy tầng bốn.”
“Còn những người khác thì… mỗi căn phòng đều có tính chất đặc biệt. Sau khi vào, họ sẽ bị dịch chuyển ngẫu nhiên đến các không gian khác nhau. Dĩ nhiên, cũng không phải là không thể tác động, ví dụ như tôi có một món đạo cụ có thể định vị được cô.”
Đó là lời giải thích cho câu hỏi trước của Bạch Trà, song cô cảm vẫn thấy có điều gì đó không đúng.
Nhưng cô cũng không quá bận tâm, bởi nhiều chuyện chỉ cần nhìn bề ngoài có vẻ hợp lý là đủ.
“Chỉ cần bọn họ không gọi điện bừa bãi, cũng không chạm vào pho tượng trên bàn, thì phần lớn sẽ không gặp chuyện gì, ra được bên ngoài là ổn rồi. Còn sau khi ra ngoài, chọn đi lên hay đi xuống thì tùy họ quyết định.”
Bạch Trà liếc nhìn về phía cánh cửa lớn.
Bên ngoài mơ hồ vang lên những âm thanh ồn ào, giống hệt như lúc ban ngày cô nghe thấy khi ra ngoài.
Bạch Trà hỏi: “Vậy tầng này rốt cuộc là thế nào?”
“Chỉ là thế giới bề ngoài và thế giới ẩn bên trong thôi, một là thật, một là giả.”
Vương Húc Minh vừa nói vừa nhún vai.
“Đó là tất cả những gì tôi có thể nói với cô, phần còn lại cô tự đoán đi.”
Bạch Trà nhìn anh ta, cũng không tỏ vẻ nghi ngờ lời nói ấy.
Đã nói đến mức này rồi, chắc cũng chẳng cần phải giấu giếm gì nữa – nhiều lắm thì chỉ là cố tình đánh lạc hướng, hoặc che giấu một vài thông tin then chốt mà thôi.
Nhưng những lời anh ta nói vẫn còn mập mờ, e rằng đúng như cô nghĩ, anh ta cũng đang bị ràng buộc bởi giới hạn nào đó.
Thế giới thật và thế giới giả.
Nếu thế giới mà họ đang ở lúc này là thật, thì tức là thế giới nơi cơ thể họ tồn tại mới là thế giới thật, và trong thế giới đó, quả thật có tầng thứ tư.
Không, chưa chắc đó đã là tầng bốn. Nếu tầng bốn thực ra chính là tầng một – tầng một thật sự – thì cái ‘thật’ và cái ‘giả’ đó chỉ là hai mặt nối liền của cùng một vòng Mobius.
Hai thế giới ấy liên kết và thông với nhau.
Nếu sau khi rời khỏi căn phòng có thể bước vào một thế giới khác, thì khi họ rời khỏi cơ thể mình, trong trạng thái mơ hồ ấy, có lẽ họ đã tiến vào một thế giới khác.
Nhưng nếu người chơi thực sự được chia thành cơ thể và ý thức, thì thế giới nơi ý thức tồn tại – tạm gọi là ‘thế giới giả’ – chẳng lẽ mọi thứ trong đó đều chỉ là ảo ảnh thôi sao?
Nhưng cái chết lại là thật sự.
Ngoài ra, còn chuyện liên quan đến phe phái.
Xét theo hướng này, thì việc chia phe dường như cũng không còn mang nhiều ý nghĩa.
Không, cũng chưa hẳn.
Cô vẫn chưa rõ nội dung của board game này là gì, nhưng nếu đã chia thành các phe, thì nhất định sẽ có đối đầu – mà như vậy thì sẽ có người chết.
Vậy thì... khi số người chơi chết đạt đến một mức nhất định, có lẽ sẽ không thể vượt qua được phó bản này?
Bạch Trà gom hết những manh mối mình có, nhưng nhận ra vẫn thiếu mất một chi tiết quan trọng – mảnh ghép có thể gắn kết toàn bộ sự việc lại với nhau.
Cô dứt khoát gạt bỏ những suy nghĩ vừa rồi, lập tức lấy lại bình tĩnh và nhìn sang Vương Húc Minh.
“Vậy tiếp theo, chúng ta nên làm gì?”
Nếu phó bản này buộc phải giữ lại một lượng người chơi sống sót nhất định, thì Bạch Trà chẳng còn phải lo Vương Húc Minh sẽ ra tay với cô nữa.
Vì thế, cô tự nhiên chuyển sang thái độ nghe theo đối phương, dù trong lòng thì chưa chắc đã như vậy.
Nhưng cô hiểu rất rõ năng lực của bản thân, biết nhìn thời thế mà hành động mới là cách sinh tồn tốt nhất.
Vương Húc Minh khẽ mỉm cười.
Anh ta chỉ tay về phía bộ board game.
“Tất nhiên là phải bắt đầu ván chơi rồi mới tính được tiếp, cái phòng tắm riêng kia đến giờ vẫn còn chưa xuất hiện mà.”
Quả thật, cho đến lúc này, tất cả những chuyện kỳ lạ trong quy tắc đều đã lần lượt xảy ra, duy chỉ có phòng tắm riêng là chưa.
“Phải đợi bên họ cũng bắt đầu chơi à?” Bạch Trà ngồi xuống bên cạnh anh ta, liếc nhìn bộ board game đặt trên bàn.
Nếu hai thế giới thực sự thông với nhau, thì khi bên này mở board game, bên kia chắc hẳn cũng sẽ như vậy.
Vương Húc Minh đúng là làm thế, anh ta đã bày bộ board game ra.
“Ừ, chờ đi. Mong là sẽ có người thứ ba lên được đây.”
Vương Húc Minh khẽ thở dài, nếu ba người ở thế giới bên kia đều chết sạch, thì đúng là phiền toái thật.
Bạch Trà gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Bầu không khí im lặng hồi lâu, Bạch Trà bỗng hỏi: “Vậy rốt cuộc anh Thái có từng vào phòng 305 không?”
Vương Húc Minh liếc nhìn cô, trên môi thoáng hiện một nụ cười mập mờ, như có như không.
“Chuyện rõ ràng thế mà còn cần hỏi sao?”
Đương nhiên là không rồi.
Anh ta chỉ muốn kéo mọi người vào không gian mới, để tất cả cùng nhìn thấy thế giới bên kia.
“Còn pho tượng đó thì sao?” Bạch Trà đưa tay chỉ về phía pho tượng nhỏ trên bàn.
“Đó chắc là tín vật mà hắn lấy được.” Vương Húc Minh cười nhạt: “Cô không thấy hắn tự tin ra sao à? Chắc hắn nghĩ có được tín vật rồi thì có thể tung hoành trong phó bản này.”
“À đúng rồi, cô là người mới, nên chắc chưa biết điều đó có nghĩa là gì.”
Vương Húc Minh giải thích: “Một vài phó bản sẽ lưu lại tín vật trong phó bản khác, vì đôi khi chúng có liên hệ với nhau. Nếu mang theo tín vật đó khi vào phó bản, sẽ có chút lợi thế.”
Lúc này Bạch Trà mới chợt hiểu ra.
Quả nhiên là vậy.