Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5502

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12091

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 43

Tập 2: Thiếu Nữ và Cô nhi viện Cataloma - Chương 153: Hoài nghi

Tôi một tay níu lấy vạt váy của Victoria, tay kia vịn vào lan can, lảo đảo đứng dậy, hít sâu một hơi, nhìn cô ấy chằm chằm, gấp gáp nói: “Teresa... đã thấy... Abel đưa cho tôi, cái túi nhỏ... nhét vào... Ưm!”

A a a! Cắn phải lưỡi rồi. Đau quá...

Tôi vội vàng lấy tay che miệng. Vừa rồi nói vội quá, cắn một cái rõ đau, đến mức sắp ứa nước mắt. Nhưng bây giờ không phải lúc rên rỉ, lưỡi đảo một vòng trong miệng, cảm thấy cơn đau đã giảm bớt, tôi lập tức nói tiếp: “Teresa... và kẻ dị giáo... có lẽ có liên quan...”

Nói ra câu này, lòng tôi trăm mối ngổn ngang.

Tôi không muốn thừa nhận chuyện này, trong lòng vẫn ôm một hy vọng rất lớn. Có lẽ ai đó muốn chúng tôi nghĩ như vậy, để mượn đó đạt được mục đích của mình... có lẽ đến cuối cùng sẽ phát hiện tất cả đều là hiểu lầm, khả năng này là lớn nhất. Nhưng dù sao đi nữa, bây giờ đều nên bắt đầu điều tra từ đây.

Ít nhất phải làm rõ mối quan hệ giữa Cataloma và đám dị giáo, tôi phải đảm bảo an toàn cho Ellie.

Cô bé ngoan ngoãn đáng yêu, mơ ước trở thành Thánh Nữ, để tất cả trẻ em đều được ăn no bụng ấy, cô bé luôn khiến tôi nhớ đến người chị líu ríu, gầy gò nhưng hoạt bát ở ngôi làng nhỏ tại Sirgaya, Elya.

Hai cô bé thật sự rất giống nhau. Vì vậy... tôi muốn bảo vệ cô bé.

Nghĩ đến đây, tôi càng thêm tha thiết nhìn gương mặt tuyệt mỹ gần trong gang tấc.

Victoria vẫn bình thản như không, gương mặt lạnh lùng không một gợn sóng. Ánh mắt cô ấy thờ ơ nhìn tôi, một lát sau mới lên tiếng: “Ta biết rồi, đi nghỉ đi.”

Giọng điệu có chút qua quýt, tôi cảm thấy cô ấy không xem trọng lời tôi nói, càng thêm khẩn thiết muốn giải thích rõ ràng với cô ấy: “Ý tôi là, Teresa...”

Bỗng nhiên, tôi tròn mắt kinh ngạc.

“Cô nói cô biết...”

Victoria có ý gì? Chẳng lẽ cô ấy đã sớm để mắt đến Teresa rồi?!

Tôi đột nhiên nhớ ra, hôm qua lúc ở trên sân thượng, Phó đội trưởng Kiếm của Canli, Tynis đã nói với tôi, Nữ Vương Bệ hạ đã có đối tượng hoài nghi. Đối tượng này... chính là Teresa sao?

Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt kinh ngạc không chắc chắn, lại thấy Victoria nhàn nhạt đáp một tiếng.

“Ừm.”

“Ơ... cô đã sớm nghi ngờ...”

“Ta đã nói với cô, đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Victoria vừa đỡ tôi đi lên lầu, vừa nói, “Teresa là người của công chúng, có sức ảnh hưởng rất lớn trong dân chúng. Mấy năm trước cô ta được Giáo Hội Ngôn Báo ca ngợi là 「Người đủ tư cách trở thành Thánh Nữ nhất」, lúc đó, Thánh Nữ hiện tại Margaret vẫn còn rất non nớt, số phiếu bầu không bằng một nửa của Teresa. Tuy sau này cô ta chủ động từ bỏ tư cách, nhưng sự ái mộ của dân chúng dành cho cô ta chỉ tăng không giảm.”

“Với một người như vậy, chúng ta phải đối xử thận trọng. Trước khi tìm được chứng cứ quyết định, tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ, cũng đừng nói lung tung, cô hiểu không?”

Tôi nghiêm túc nghe hết lời Victoria, cúi đầu im lặng một lát.

“Cô đã... chắc chắn cô ta là...”

“Ta không chắc.” Victoria trả lời, “Trước khi sự việc được xác định bản chất, bất kỳ giả thiết nào cũng không phải là tuyệt đối. Mạng lưới quan hệ của Chân Lý Chi Môn ở Vương Thành không hề đơn giản, người có liên quan đến chúng không chỉ một hai. Muốn lôi hết lũ chuột này ra, cô phải bình tĩnh trước đã, hiểu chưa?”

...Sao tôi lại không hiểu chứ.

“Vậy, bọn trẻ... ở cô nhi viện...” Tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Có thể... đưa chúng đi, bảo vệ trước không...”

Victoria nghe vậy liền nhàn nhạt liếc tôi một cái.

Chỉ một cái liếc mắt này, tôi đã hiểu ý của cô ấy.

Không thể có hành động như vậy, vì việc đó chẳng khác nào nói thẳng với đối phương: Ta sắp đến bắt ngươi đây, mau trốn cho kỹ vào.

Tôi đột nhiên có chút mông lung.

Thông tin có thể nắm được quá một chiều, cũng chẳng có người đồng đội nào đáng tin cậy. Tôi chỉ có một mình, lại đang ở một thành phố xa lạ, bây giờ còn đang bị bệnh... uổng công có một thân sức mạnh, lại bị trói tay trói chân... cảm giác này thật khó chịu.

Cũng không biết Abel thế nào rồi, có lẽ đã gặp nguy hiểm... giá mà Carlos còn ở đây, hắn chắc chắn sẽ biết ngay phải làm thế nào... nếu hắn ở đây thì tốt rồi...

Victoria dìu tôi lên giường, đắp chăn cho tôi nằm xuống, từng cơn mệt mỏi ập đến.

“Tôi nên làm gì đây...”

Miệng lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình, câu nói này càng giống như đang tự hỏi bản thân hơn.

Gương mặt Victoria dần trở nên mơ hồ trong tầm mắt tôi.

“Chờ đợi.” Cô ấy nói với tôi, “Chuyện của bọn trẻ, đã có Kiếm của Canli theo dõi, cô không cần lo lắng, trước tiên hãy dưỡng bệnh cho tốt. Hành động sau này, sự tham gia của cô vô cùng quan trọng, nếu như...”

Victoria ngập ngừng, rồi khẽ lắc đầu.

“Nghỉ ngơi đi.”

“...Vâng.”

Vậy... cũng được.

Ít nhất ở phương diện điều tra theo dõi, Kiếm của Canli giàu kinh nghiệm hơn tôi rất nhiều. Thay vì lo lắng vẩn vơ ở đây, chi bằng yên tâm dưỡng bệnh...

Victoria rất nhanh lại rời đi, căn phòng lại một lần nữa trở nên yên tĩnh. Tôi nhìn chiếc đèn chùm tinh xảo treo trên đầu, muốn tĩnh tâm lại, nhưng vô số suy nghĩ hỗn loạn trong đầu lại không sao xua đi được. Vô thức lại nghĩ đến gương mặt không tính là xinh đẹp, nhưng rất có khí chất của tu nữ Teresa.

Một người dịu dàng như vậy... nói cô ta là kẻ dị giáo, là những tên điên không màng sống chết, điều này thật sự khiến người ta khó tin.

Thật ra tôi rất tán thành cô ta.

Bất kể là những giải thưởng, huân chương mà cô ta từng nhận được trong quá khứ, hay những lời cô ta nói trong lớp Vực Sâu Học, đều chứng tỏ cô ta không giống những kẻ chỉ biết múa mép khua môi, cô ta là người thật sự làm việc thực tế, một người chính trực. Tôi có thể nhìn ra trong lòng cô ta có một niềm tin mãnh liệt thuộc về riêng mình, giống như Carlos, đôi mắt họ đều tỏa ra thứ ánh sáng giống nhau, thứ ánh sáng mà tôi hằng ao ước.

Niềm tin đó, cũng từng được tôi cho là quyết tâm tiêu diệt Vực Sâu. Tôi đã nghĩ cô ta và tôi là cùng một loại người, bất giác muốn thân thiết với cô ta.

Chủ động từ chối được bầu làm Thánh Nữ... Teresa, rốt cuộc niềm tin của cô là gì...

............

Lúc tỉnh lại, ngoài cửa sổ mưa rơi ào ào.

Đã quá trưa, trời âm u, từng cơn gió se lạnh từ khung cửa sổ hé mở thổi vào mặt, có chút dễ chịu... Ơ, mình không còn lạnh nữa?

Đầu óc tỉnh táo lạ thường, cảm giác vô lực trên người cũng đã tan đi rất nhiều. Bụng dưới vẫn đau âm ỉ, nhưng đã đến mức có thể xem nhẹ, là thuốc đó có tác dụng sao... chắc là không phải.

Cơn bệnh lần này rất không bình thường, không thể là chuyện một bát thuốc có thể giải quyết... tôi cảm thấy luồng Hỗn Độn Chi Lực trong cơ thể trở nên dồi dào hơn. Rõ ràng buổi sáng chẳng ăn gì, đến giờ cũng không cảm thấy đói, chẳng có cảm giác thèm ăn.

Cơ thể tôi, dường như đã xảy ra một sự thay đổi nhỏ nào đó... hoặc có thể nói là đang xảy ra.

Đây chỉ là cảm giác của tôi, tôi không chắc chắn. Nhưng trực giác mách bảo tôi, cơn bệnh lần này, không phải là điềm lành gì.

Lắc đầu, vứt những suy nghĩ vẩn vơ đó ra sau. Buổi sáng đầu óc hơi rối loạn, bây giờ cơ thể đã hồi phục... tôi phải đi tìm Victoria, bàn bạc lại với cô ấy chuyện tiếp theo.

Nhẹ nhàng bò xuống giường, mở cửa phòng ngủ, hai tay bám vào lan can cầu thang, tôi thăm dò gọi xuống phòng khách trống không bên dưới: “Victoria.”

“Victoria!”

Hai tiếng trôi qua không ai trả lời, tôi cũng không nghe thấy động tĩnh gì, cô ấy có lẽ đã đi rồi. Nghĩ lại cũng phải, Nữ Vương Bệ hạ làm gì có tâm trạng rảnh rỗi mà ở lại chỗ tôi.

“Cộc cộc cộc” chạy xuống lầu, rồi vào bếp... tôi chuẩn bị ép mình ăn chút gì đó.

Chỗ bánh nướng mật ong còn lại từ hôm qua vẫn còn, tôi lấy ra ngửi thử... vẫn chưa hỏng, ăn được. Lấy một cái từ trong khay ra ngậm trong miệng, bưng chỗ còn lại định về phòng khách giải quyết nhanh gọn.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng cãi vã vọng ra từ phòng bên cạnh.