Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12095

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 45

Tập 2: Thiếu Nữ và Cô nhi viện Cataloma - Chương 135: Vicky (Hạ)

Màn đêm tịch mịch.

Đêm nay chỉ có ánh nến, không thấy ánh trăng.

Tuyệt thế mỹ nhân lơ lửng giữa không trung, gương mặt ngửa lên trời, lặng lẽ trôi trong màn đêm đen như mực, như thể đang say ngủ.

Chỉ thỉnh thoảng, cô mới nâng cánh tay trắng như ngó sen, đưa ly rượu lên môi.

Mái tóc vàng óng của cô, cùng với tà áo mỏng, bay lượn trong gió như mây trời vần vũ. Dáng vẻ lười biếng đến tột cùng ấy, gò má nghiêng tuyệt sắc khó tìm ấy, khiến cả con phố đèn đuốc sáng trưng phía sau, trước mặt cô cũng chỉ là cảnh nền trong tranh mà thôi.

Victoria lúc này, giống hệt một con bướm đang nhảy múa giữa tiết trời xuân ấm.

Hoặc cũng có thể là một bộ xương khô chìm sâu vạn trượng dưới đáy biển.

“Hừm... hừm hừm~”

Cô khẽ ngâm nga một giai điệu quen thuộc, chai rượu vang trong lòng bàn tay trái buông thõng tự nhiên đã sắp cạn.

Tôi tiện tay đặt đĩa bánh Thuyền trưởng Gray lên bàn tròn, nhíu mày, nhẹ chân bước đến bên lan can sân thượng, vén dây leo che khuất tầm mắt, một làn gió nhẹ mơn man trên má.

Victoria dường như không nhận ra tôi đến gần, hoặc có lẽ là chẳng buồn để tâm, cô lại đưa rượu lên miệng uống một ngụm.

Tôi nheo mắt, vén một lọn tóc ra sau tai, nhìn cô rồi khẽ gọi: “Cô xuống đi.”

Nghĩ ngợi rồi lại nói thêm một câu: “Cô uống rượu rồi, như vậy nguy hiểm lắm.”

Đợi một lúc, Victoria vẫn không để ý đến tôi.

Cô thậm chí còn không quay đầu lại.

Điều này làm tôi có chút không vui, cái mũi nhỏ xinh nhăn lại, ngón trỏ của bàn tay trái đang rảnh rỗi đưa lên môi, “cạch, cạch” cắn móng tay, bắt đầu suy nghĩ xem câu tiếp theo nên nói gì với cô.

Ăn cơm thôi!

...Cái này rõ ràng không được.

Cháy nhà rồi!

...Cái này ngốc quá.

Hay là cứ tìm một hòn đá ném cô ấy cho xong...

Thế là tôi cúi đầu gập người, tìm kiếm trên đất những viên sỏi nhỏ có thể dùng được. Đúng lúc này, Victoria cuối cùng cũng lên tiếng.

“Họ nói... phụ vương ta chết như vậy đó.”

Giọng điệu êm dịu bên tai, nhưng ngữ khí vẫn lạnh như băng giá như mọi khi, không hề có chút cảm xúc. Lời nói thản nhiên ấy, lại khiến lòng tôi chùng xuống.

Phụ thân của Victoria, vị quốc vương tiền nhiệm của Isenbell, đã qua đời rồi sao...

Lần nữa ngẩng đầu nhìn cô, tôi lại có chút không biết nên làm ra vẻ mặt gì.

...Nhưng tôi nghĩ, cô cũng không cần tôi làm ra vẻ mặt gì, cũng không cần những lời khách sáo như 「xin nén bi thương」.

Victoria hoàn toàn không quay đầu nhìn tôi, chỉ như đang lẩm bẩm một mình mà nói tiếp.

“Một lần đi săn, đi cùng có mẫu thân, thúc phụ, Công tước Lex. Phụ vương uống say, không nghe ai khuyên can cứ bay lên trời, không lâu sau thì mất tỉnh táo, rốt cuộc ngã xuống mà chết, bị người ta sau lưng chế nhạo là 「vị vua gãy cánh」, năm đó ta mười bốn tuổi.”

“Ta không tin, bèn vào hầm rượu trộm một chai, bịt mũi uống cạn, không chừa một giọt... đó là lần đầu tiên ta uống rượu. Ta say bí tỉ, sau khi say thì rất vui. Ta bay đến trước mặt mẫu thân, bay đến trước mặt thúc phụ, bay đến rất nhiều nơi trong Vương Thành. Ta muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy, dù có uống say, ta cũng sẽ không ngã chết.”

“Họ đều tưởng ta điên rồi.”

Gió đêm lành lạnh, dường như đã mạnh hơn lúc nãy một chút.

Tôi ôm chai rượu vang chưa mở, cúi người tựa vào lan can sắt, ngẩng cái đầu nhỏ lên, lặng lẽ lắng nghe Victoria kể về quá khứ của mình.

“Sau đó mẫu thân ra lệnh nhốt ta trong tháp chuông, tròn một năm. Bà ấy niêm phong cửa sổ, không cho ai nói chuyện với ta, không làm được gì cả, bạn đồng hành của ta chỉ có rượu... từ đó về sau ta luôn uống rượu. Uống say rồi, sẽ bay lên trời. Lúc đó ta sẽ cảm thấy, cả thế giới chỉ có trời xanh mây trắng, rất trong trẻo.”

Cô nói rất chậm, giọng rất bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức khiến tôi không biết phải làm sao.

Buồn bã?

Đồng cảm?

Thương hại?

Bóng hình thanh tao mà mỏng manh giữa không trung kia, cô không cần những thứ đó.

Nếu không phải vì đã uống quá nhiều, có lẽ cô sẽ chẳng nói ra những lời này.

Chỉ là tôi cảm thấy buồn.

Tôi muốn nói gì đó.

Phải nói gì đó mới được. Gì cũng được, để đáp lại cô.

Nhưng do dự mãi, cũng chỉ có thể khô khan hỏi một câu: “Vậy... bây giờ cô, đã tra ra sự thật chưa?”

“...Sự thật?”

Victoria hỏi lại một tiếng.

“Điều đó không quan trọng. Kẻ hại chết phụ vương ta, là gia tộc Clive, thúc phụ, hay là mẫu thân... chuyện như vậy, dù có biết, thì có thể làm gì được chứ.”

Báo thù... hai chữ này lượn một vòng bên mép tôi, mà không thể nói ra.

Tôi sợ cô sẽ thấy tôi trẻ con.

Bởi vì tôi biết rõ. Thân phận của Victoria, đã định sẵn cô không thể tùy ý làm điều mình muốn, sống một cuộc đời ân oán sòng phẳng, muốn làm gì thì cứ mạnh dạn làm.

“Sự thật của ta, ngay từ đầu đã không hề tồn tại. Biết hay không, việc ta muốn làm sẽ không thay đổi, kẻ thù của ta, cũng sẽ không thay đổi.”

“Rất nhiều người gọi ta là Mạn Đà La đen, cô có biết tại sao không?”

Tôi không muốn biết tại sao.

Đó chắc chắn không phải là chuyện gì có thể khiến người ta vui vẻ.

“Cô xuống đi.” tôi lo lắng nói với cô.

Victoria vẫn không để ý.

“Ta rất ngưỡng mộ cô, Peilor. Hôm nay cô nói, dành thời gian cho những việc mình thích, sẽ thấy vui. Cô ăn được món mình thích, sẽ cảm thấy vui... cảm giác đó, chắc hẳn rất hạnh phúc nhỉ.”

Cô uống cạn ngụm rượu cuối cùng, giơ chai rượu rỗng lên trước mắt, đăm chiêu nhìn nó.

“Rượu này... cũng càng ngày càng không say nổi nữa rồi.”

Nhưng cô đã say rồi mà.

“Uống hết rồi, cô mau xuống đây đi.” tôi lại nói.

Victoria cuối cùng cũng quay đầu về phía tôi.

Gương mặt say khướt ửng hồng, đôi má phớt đỏ. Đôi mắt có phần mơ màng, ánh sáng phản chiếu sâu trong đó khiến tôi cũng nhuốm vài phần say.

“Đưa rượu cho ta.” cô nói.

Tôi lập tức lắc đầu.

“Không đưa.”

Sau đó ôm chặt chai rượu vào lòng, sợ cô sẽ dùng chiêu thức hay kỹ năng kỳ lạ nào đó, nhân lúc tôi không để ý mà “vèo” một cái cướp mất.

“Cô xuống đây, tự mình lấy đi.”

Victoria cứ thế khẽ nhíu mày, đờ đẫn nhìn tôi một lúc lâu.

Hình như cô ấy đã nhếch môi...

Chưa đợi tôi phân biệt được đó là ảo giác hay sự thật, thân hình cô ấy cuối cùng cũng động.

Vụt...

Dáng vẻ thanh thoát, cùng với tiếng gió ngân nga, từ từ đáp xuống trước mặt tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi nghĩ đến những nàng tiên trong thần thoại truyền thuyết, dáng uyển chuyển như hồng nhạn, nhẹ nhàng như du long, bất giác có chút ngẩn ngơ.

Sau đó là hương thơm quyến rũ nồng nàn mùi rượu ập vào mặt.

“Đưa cho ta đi.”

Giọng Victoria vang lên bên tai tôi, hơi thở tựa như hoa lan.

Tôi liền ôm chầm lấy cô.

Tôi ôm rất chặt. Cánh tay trắng nõn luồn qua vòng eo nhỏ nhắn thon thả của cô, vòng ra sau lưng đan mười ngón tay vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào nơi mềm mại dịu dàng của cô.

Chóp mũi ngập tràn hương thơm nồng nàn.

Người phụ nữ này... trông gầy gầy, không ngờ cũng có da có thịt ghê.

Suy nghĩ đó thoáng qua, tôi rầu rĩ nói với cô: “Rượu tôi đưa cho cô, nhưng, cô không được, bay lên nữa.”

“Buông ra.” Victoria lẩm bẩm.

“Không buông.”

“Buông ra.”

“Không buông!”

Tôi ra sức lắc đầu, thật ra là muốn cọ cọ thêm một chút... rất thoải mái.

“Trừ khi, cô hứa, không bay lên nữa.”

“Ta hứa.”

Victoria nói ngay, trả lời nhanh đến mức tôi nghi ngờ cô đang nói cho qua chuyện.

“...Thật không?”

“Ừm.”

“Vậy, cô là, Nữ Vương Bệ hạ. Phải giữ lời.”

“Ừm.”

Tôi lúc này mới từ từ buông tay, đưa chai rượu vang sắp bị tôi ủ ấm trong tay cho cô.

Victoria quả nhiên không bay lên nữa.

Cô nhận lấy chai rượu, loạng choạng bước đến bàn tròn, cũng không để ý lớp bụi mỏng trên ghế tựa, thoải mái ngồi xuống.

“Bốp” một tiếng, nút chai bị bật bay ra.

“Tuy sống chẳng có gì thú vị, nhưng ta vẫn chưa muốn chết. Ta mà chết, thì thật sự là thỏa mãn ý muốn của một số người rồi.” Victoria vừa rót rượu vào ly vừa nói với tôi, “Isenbell là một đất nước rất đẹp, ta không hy vọng một ngày nào đó trong tương lai, nó sẽ bị hủy hoại trong tay những kẻ tự cao tự đại đó.”

Cô uống cạn ly rượu, rồi ngẩng đầu nhìn tôi, mặt không biểu cảm hỏi: “Cô có uống không?”

“...Tôi không biết uống rượu.”

Tôi thẳng thắn thừa nhận chuyện này.

Dù rất không cam lòng... nhưng sau hai bài học, tôi đã nhận ra sâu sắc tửu lượng đáng thất vọng của mình.

“Vậy sao.” Victoria khẽ gật đầu, “Thật đáng tiếc.”

Tôi kéo chiếc ghế tựa đối diện cô ra, tháo chiếc khăn vuông buộc ở cổ tay trái, cẩn thận lau một lượt rồi mới ngồi xuống.

Ánh mắt chuyển sang đĩa bánh Thuyền trưởng Gray.

...Tuy tôi không uống được nữa, nhưng tôi ăn được.

Lập tức đưa tay chộp lấy một cái, cắn một miếng rồi từ từ nhai, sau đó lại chộp lấy một cái khác, đưa về phía Victoria.

“Cái này, ngon lắm đó.”

Bữa tối cô gần như không ăn gì, bụng rỗng tuếch lại uống đầy rượu... phải ăn chút gì đó mới được.

Nhưng lại bị Victoria từ chối: “Ta không ăn đồ ngọt.”

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, bẻ phần có lớp si-rô mật ong dày trên mặt bánh Thuyền trưởng Gray xuống, “a-um” nhét vào miệng mình, đưa phần chỉ còn lại bánh cho cô.

“Như vậy, không ngọt nữa.”

Victoria nhìn tôi, rồi lại nhìn chiếc bánh trong tay tôi, có chút do dự nói: “Cái này cô nhặt từ dưới đất lên phải không.”

Ực...

Bị phát hiện rồi.

Mặt tôi hơi nóng lên, định thu tay về, không ngờ Victoria lại nhận lấy chiếc bánh.

“Bẻ xấu quá...”

Cô nói vậy, rồi tao nhã xé một miếng từ trên đó, cho vào miệng nhai kỹ, rồi từ từ nuốt xuống.

Đôi mày đẹp khẽ nhíu lại.

“...Vẫn ngọt.”

Nhưng động tác trên tay lại không dừng, từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ mà ăn.

Cô ấy thật sự uống quá nhiều rượu rồi.

“Khì khì.”

Tôi vui vẻ cười lên.

Không lâu sau, người hầu mang thức ăn lên. Vẫn là những món rất thanh đạm, nhưng tôi lại thèm ăn vô cùng.

“Cô ăn của tôi, để tôi cũng nếm thử, của cô!”

Cũng không đợi cô trả lời, tôi xiên một miếng củ dền lên ăn.

...Vị hơi nhạt, nhưng ngon hơn tôi tưởng rất nhiều.

“Ăn nhiều rau vào.”

“Ừm ừm.”

Không cần cô nói, tôi ăn rất nhanh.

Nhưng Victoria ăn được vài miếng đã đặt dao nĩa xuống, lại bắt đầu tự rót rượu.

Tôi dừng ăn, nghiêng đầu suy nghĩ.

“Victoria.”

“Hửm?”

“Tôi có một người chị, đặc biệt ngưỡng mộ cô. Chị ấy thấy cô, rất lợi hại, là một người hùng vĩ đại.”

“Chị ấy không hiểu ta.”

“Có lẽ vậy... chị ấy chắc chắn, không biết, cô là một con ma men.”

“Cô có thể nói cho chị ấy biết.”

“Không cần.” tôi lắc đầu, “Bây giờ chị ấy, có thể thấy.”

“Chị ấy ở đâu?”

Tôi đưa ngón tay thon dài, chỉ lên trên.

“Ở trên trời đó.”

Trên bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, nhấp nháy.

“Cho nên, đừng uống rượu nữa, chúng ta hát đi.”

“Hát gì?”

“Hát bài, cô hát tối hôm đó. Hay lắm, cô dạy tôi đi.”

“...Được.”

Không lâu sau.

Trong đêm không có ánh trăng, trên sân thượng nhỏ của dinh thự, vang lên tiếng hát du dương.

“Đưa con... bay lên mặt trăng...”

“Để con mãi mãi... hát ca...”

“Con muốn thoát khỏi chiếc lồng trần thế này... vui đùa thỏa thích giữa những vì sao... đừng để ai tìm thấy con...”

“Đừng để ai...”