“Phì, phì! Phì...”
Nhổ sạch cát sỏi trong miệng, tôi ngẩng đầu lên.
Phía trước tầm mắt là bức tường bị đục thủng một lỗ lớn, gạch vỡ và cát bụi vẫn đang “ào ào” rơi xuống. Giữa làn khói bụi bay mù mịt, bàn ghế tủ kệ trong căn nhà dân không lớn đã bị hất đổ, gãy nát toàn bộ, một cặp đôi có vẻ là vợ chồng đang đứng nép trong góc, người đàn ông ôm chặt người phụ nữ đang la hét trong lòng, mặt mày hoảng loạn kinh hoàng.
“Đừng qua đây!”
Anh ta gầm lên với tôi như để lấy dũng khí, giơ con dao bếp trong tay chĩa về phía tôi, dù ra vẻ hung tợn, nhưng dáng vẻ lại rõ là đang run sợ.
Là dân thường trốn trong nhà...
Tôi vội giơ hai tay lên: “Xin lỗi! Hai người... khụ khụ, mau trốn đi! Đừng ra ngoài!”
Nói xong liền không để ý đến họ nữa, phủi qua loa lớp bụi trên giáp váy, lắc lắc đầu, định lao ra ngoài.
Bất chợt, từ lỗ thủng trên bức tường phía trước truyền đến một luồng khí tức quen thuộc, gió nhẹ gào thét lướt qua gò má.
Tôi sững sờ trong thoáng chốc.
Khóe mắt thoáng thấy một làn sương đen vụt qua bầu trời ngoài cửa sổ, tim tôi đột nhiên thắt lại.
Thôi rồi, thôi rồi...
“Mau chạy đi!”
Trong lúc miệng hét lên bằng tất cả sức lực, chân tôi đột nhiên dùng sức, “RẦM” một tiếng dẫm nát sàn nhà, bóng người bao bọc trong sương giá chợt lao về phía lỗ thủng, Trật Tự Chi Lực bùng nổ dữ dội, một bức tường băng dày đặc mọc lên từ bên ngoài.
Nhưng đã muộn một bước.
Làn Tử Yên mịt mù đã thấm vào từ lỗ thủng, phá tan cửa sổ, luồng sức mạnh quen thuộc thân thương trong phút chốc đã ập đến, bao bọc lấy tôi, rồi lại lướt qua bên người. Làn sương đen lượn lờ nhanh chóng xoay tròn trước mắt, lướt nhanh một vòng trong nhà, cuốn bay những mảnh gỗ vụn và giấy vụn, ăn mòn mọi thứ xung quanh, rồi ngay giây tiếp theo bay ra ngoài, biến mất khỏi tầm mắt.
“Cứu...”
“A a a a a...”
Tiếng la hét thảm thiết vang lên bên tai.
Tôi ngơ ngác quay đầu lại, thấy bàn tay người đàn ông đang vươn về phía tôi, cùng với người phụ nữ mặt mày đã biến dạng trong lòng hắn cùng nhau khô héo, biểu cảm của họ đọng lại ở khoảnh khắc kinh hoàng tột độ, sau đó tan thành tro bụi ngay trước mắt, bay đi.
Hai làn khói sáng màu xanh trắng bốc lên, lơ lửng bay theo làn sương đen, lao ra ngoài cửa sổ bay lên không trung.
Xì xì xì...
Rào rào rào rào...
Ngôi nhà bị Tử Yên nhuốm phải bắt đầu lung lay sắp sụp, gạch ngói đá vụn rơi xuống từ trên cao, lả tả rơi xuống bộ giáp của tôi, khiến tôi hơi loạng choạng, nhưng không cảm thấy đau. “ẦM” một tiếng, nửa bức tường cùng với mái nhà sụp đổ, ánh nắng yếu ớt rọi lên mặt tôi.
“Khụ, khụ khụ...”
Khói bụi thật ngột ngạt.
Phía xa xa ở hướng Nam, mơ hồ truyền đến những tiếng la hét ồn ào hỗn loạn.
Tôi ngẩng đầu lên giữa đống đổ nát, không giận không buồn.
Trên bầu trời u ám, vô số làn Tử Yên xoay tròn dưới những đám mây đen, không ngừng lướt xuống thành phố bên dưới, trong nháy mắt lại mang theo mấy làn khói sáng bay lên. Đường phố sụt lún, nhà cửa sụp đổ, tiếng “ẦM ẦM” vang vọng không dứt, hai màu đen và xanh trắng bay lượn khắp trời. Tôi không nhìn thấy bóng dáng con quái vật, nhưng ngay sau đó, một giọng nữ lạnh lùng kỳ dị truyền đến từ một nơi nào đó.
“[Vực Sâu Ngữ] Huyễn Diệt.”
Dứt lời, một vầng sáng đỏ chói lòa lặng lẽ nở rộ từ một điểm trên bầu trời, sau đó tối sầm như màn đêm.
Biến cố xảy ra trong chớp mắt.
Cả thành phố như bị bao phủ trong đêm đen sâu thẳm, mặt trời vốn đang ẩn hiện sau những đám mây đen lập tức biến mất, thay vào đó là một vầng trăng tròn đỏ như máu từ từ dâng lên, treo lơ lửng trên bầu trời.
Giây phút này, tâm trí tôi vẫn còn dừng lại ở chuyện “hai người đó đã chết, Ilyush đã nuốt chửng dân thường”. Chỉ cảm thấy tay chân tê dại, cứng đờ, đầu óc đã choáng váng đau nhức. Một cảm xúc phức tạp khó tả, hai giây sau mới từ từ dâng lên từ lồng ngực.
Rồi bị đốt cháy, chuyển thành nỗi đau thương và lửa giận tột cùng.
“A...”
Tôi khẽ hé miệng, bật ra một tiếng kêu nhẹ như tiếng thở dài.
Đầu đau quá...
Lẽ ra mình phải giết nó.
Lẽ ra phải làm vậy từ lâu rồi.
Trong cơn mơ màng, những tiếng la hét và gào tháo xung quanh, dần dần trở nên rõ ràng hơn trong tai tôi.
“Peipei, sao con lại ở đây?!”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía trước không xa.
Là ai...
Tôi định thần nhìn lại, thấy bên ngoài căn nhà đã sụp đổ, trên con phố rộng lớn, vô số dân thường đang hoảng loạn chạy trốn tán loạn, phía sau đám đông, người mẹ hiền dịu trong bộ váy trắng, choàng chiếc khăn choàng lông thú ấm áp, trên mặt mang vẻ vui mừng xen lẫn lo lắng, xách váy chạy về phía tôi.
“...Mẹ?”
???
Sao mẹ lại...
Đầu óc tôi nhất thời không phản ứng kịp.
Giây tiếp theo, có người đột nhiên xông đến bên cạnh bà, tay cầm một con dao găm lạnh lẽo, giữa ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ, đâm một nhát vào bụng bà.
Sau đó rút ra, rồi lại đâm thêm một nhát.
Máu tươi nhuộm đỏ vạt váy, bóng hình mẹ ngã xuống.
Tôi trừng lớn mắt.
“A a a a a...”
Giây phút này, tim tôi như bị một bàn tay khổng lồ siết chặt, bóp nghẹt, đau đến mức không thở nổi trong phút chốc.
“MẸ ƠI!!!”
Miệng hét lên một tiếng gào thét đến xé lòng, chân đạp Nguyệt Bộ, gió lốc gào thét bên tai, bóng hình tôi trong nháy mắt đã đến trước mặt kẻ tay cầm lưỡi dao sắc, đang lau đi vết máu dính trên đó, bàn tay tỏa ánh sáng xanh, giơ cao siết lấy cổ hắn.
Sau đó nhìn rõ mặt hắn.
...Edward!
Edward vốn đã chết từ lâu, lúc này đang nhìn tôi với vẻ mặt quái dị, khóe miệng nhếch lên một nụ cười âm hiểm.
“Lâu rồi không gặp, Hoàng hậu của ta.”
“Hoàng hậu mẹ ngươi!”
Không đúng...
Không thể nào!
Mẹ không thể ở đây... Edward cũng đã chết từ lâu... Đây là ảo giác, là ảo giác... mình phải bình tĩnh.
Tôi cố gắng dằn xuống cảm xúc đang bùng cháy trong lồng ngực, không dám nhìn bóng hình xinh đẹp màu trắng đang ngã xuống bên chân, cũng không nhìn khuôn mặt cười đáng ghét của Edward nữa, quay sang nhìn những người dân thường đang không ngừng la hét chạy qua, cố gắng hít thở thật sâu.
Hít vào... thở ra...
“Ực...”
Đầu đau như búa bổ.
Tôi không nhịn được dùng tay kia đập mạnh vào đầu, tên “Edward” kia vẫn đang tự mình nói gì đó, giọng nói nghe mơ hồ, sát ý ngập tràn trong lòng khó mà đè nén, đầu đau như muốn nứt ra, đầu óc hỗn loạn, cả người lạnh toát.
...Càng lúc càng tệ rồi.
Đừng vào lúc này... biến thành bộ dạng đó...
Giây tiếp theo, mặt tôi lộ vẻ hung tợn, đột ngột cắn mạnh vào lưỡi. Cơn đau thấu tim trong nháy mắt xộc lên não, vị mặn tanh nhàn nhạt lan ra trong khoang miệng.
Đầu óc tỉnh táo hơn một chút.
Bất chợt, bên tai vang lên một giọng nói trầm tĩnh.
“[Vực Sâu Ngữ] Ngươi, tạm thời rời khỏi đây.”
Ong ong ong ong...
Trước mắt đột nhiên trắng xóa.
Tôi nhắm mắt lại, rồi lại mở ra. Tầm nhìn mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
Bầu trời đã trở lại vẻ sáng sủa mờ mịt như trước, màn đêm quỷ dị trong nháy mắt bị xua tan, vầng huyết nguyệt như cơn ác mộng cũng biến mất, bên chân không có người mẹ ngã trong vũng máu, dường như tất cả mọi chuyện vừa xảy ra đều giống như một cơn ác mộng.
Những người dân thường đang chạy trốn vẫn liên tục chạy qua trước mắt, tôi đứng bên lề đường, ngơ ngẩn nhìn mấy căn nhà đã sụp đổ một nửa.
Ảo giác biến mất rồi...
Mình đã trở lại!
Thần kinh vẫn căng như dây đàn, nhưng cơn đau đầu lại đang dần giảm bớt.
“Đừng... đừng giết tôi...”
?
Lời cầu xin yếu ớt khiến tôi hoàn hồn, hai mắt dần lấy lại tiêu cự, định thần nhìn về phía trước — đó là một khuôn mặt trợn trắng mắt, lè lưỡi, vô cùng đau đớn và xa lạ.
“Ai...”
Tôi vô thức hỏi, rồi nhìn thấy tay mình vẫn đang siết cổ hắn, sương băng nhàn nhạt lan ra từ lòng bàn tay, gần như đã leo lên nửa khuôn mặt hắn, khiến tóc và lông mày đối phương đều đông cứng lại một lớp sương trắng.
“A!”
Tôi giật nảy mình, vội vàng buông tay: “Xi-xin lỗi... anh sao rồi?”
“Khụ khụ, khụ khụ... a, a a!”
Người nọ ho dữ dội, gương mặt tái nhợt méo mó vì sợ hãi, hai tay ôm lấy cổ, miệng phát ra những tiếng la hét khàn đặc, ngay cả nhìn tôi cũng không dám, lảo đảo chạy đi xa.
Tôi nhìn bóng lưng hắn khuất dần, khẽ nhíu mày một lát, rồi lại giãn ra. Thật kỳ lạ, dường như cả người đều nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Anh ta không sao chứ?
Mình suýt nữa đã giết anh ta... suýt nữa... anh ta sợ đến mức đó, thật xin lỗi... nhưng dáng vẻ chạy trốn thật buồn cười, làm sao đây, mình muốn cười quá!
“Khì khì.”
Thật thú vị.
Đầu cuối cùng cũng hết đau rồi.
Người cũng không còn thấy lạnh, ngược lại còn hơi ấm áp, thật thoải mái.
Trong thành phố hỗn loạn, tiếng la hét từ bốn phương tám hướng đang sôi sục.
Ồn ào quá... phiền thật...
Tôi ngẩng đầu lên.
Trên bầu trời không xa, con ác ma hình dáng như con bướm đang dang cánh lượn vòng, vô số làn khói sáng vẫn đang bốc lên từ khắp nơi, tụ về phía con quái vật. Có lẽ vì đã nuốt chửng không ít khói trắng, những vết thương do băng giá trên người nó chỉ trong thời gian ngắn đã hồi phục như cũ.
Lại có ý định thả mình ra khỏi ảo cảnh...
Là không định đánh với mình sao?
Nhưng mà... mình vẫn còn nhớ đấy.
Cú đánh vừa rồi của ngươi, đau lắm đấy.
Vù...
Diễm Dực rộng hai mét đột ngột bung ra sau lưng, ngọn lửa hừng hực bùng lên dữ dội.
Giây tiếp theo, khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười.
“Ilyush, sao em lại trở nên xấu xí thế này...”
Trong lúc miệng lẩm bẩm, từng làn sương đen từ dưới chân lan ra, Diễm Dực sau lưng từ từ nâng lên... đột ngột vung xuống.
Ầm...
Bóng hình nhỏ bé như một viên đạn pháo vút lên không trung, lao nhanh về phía con quái vật.
