Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5502

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12091

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 43

Tập 2: Thiếu Nữ và Cô nhi viện Cataloma - Chương 111: Vương Thành an nhàn quá mức

Bốp bốp...

“Ựm!” “Phụt!”

Cùng lúc với tiếng rên khẽ vang lên, đầu của hai người đã ngửa ra sau, tiếp đó là cả thân hình vạm vỡ của họ.

Mấy đứa trẻ được nuông chiều quen ở nhà như họ, căn bản không thể phản ứng kịp với cú đấm thẳng nhanh như gió lốc này. Trên mặt họ thậm chí vẫn còn treo vẻ mặt cười cợt trơ tráo, nhưng trong mắt tôi, sống mũi vốn cao thẳng của hai người, giờ đây đã xẹp xuống, lực va chạm như gợn sóng bắt đầu lan ra trên mặt họ, làm méo mó ngũ quan vốn có thể xem là đoan chính — đương nhiên đó là vì tôi đã nương tay.

Ngay sau đó, máu mũi văng ra nửa thước, thân hình cao lớn ngã thẳng cẳng về phía sau.

Bịch!

Còn tôi cũng vừa hay tiếp đất.

Tôi phủi phủi tay, quay người lại, nhìn ba cô gái miệng hơi há, mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi, rồi tinh nghịch chớp mắt.

“Đi thôi?”

“...Ồ ồ, được thôi...” Sarah ngây người gật đầu, vẻ mặt ngơ ngác như vẫn chưa tiêu hóa nổi cú sốc thị giác vừa rồi, “Oa... Peilor, cậu...”

“Thật là, bạo lực quá... nhưng tớ thích!” Sophia phấn khích reo lên.

“A...!”

“Mũi gãy rồi... gãy rồi... Mẹ nó...”

Lúc này tiếng kêu than ai oán mới vang lên, tôi không để ý đến họ, cứ thế nắm lấy tay Daisy, khoác lên vai mình, quay đầu cười với cô bé: “Daisy, để tớ cõng cậu.”

“Ơ...” Ánh mắt Daisy mơ màng, rõ ràng vẫn đang ngẩn người.

“Không sao chứ?” Sarah nhìn thân hình nhỏ bé của tôi, theo bản năng có chút không yên tâm, nhưng rồi đột nhiên nhớ lại cảnh tượng ban nãy, lại bật cười tự giễu lắc đầu, “Ừm, coi như tớ chưa nói gì.”

Tôi cõng Daisy lên.

Bàn tay nhỏ đặt lên khoeo chân mịn màng của cô bé, cảm nhận sự mềm mại căng đầy dễ chịu sau lưng, trong lòng chợt nóng lên... rồi chẳng có gì nữa, cảm giác đó tan đi rất nhanh.

Tiếp xúc thân mật với con gái, dường như cũng không như tôi tưởng tượng... nói sao nhỉ? Dù là sự khó xử lúng túng, hay sự e thẹn ngượng ngùng, hoặc là thứ cảm xúc mặt đỏ tim đập, tất cả những gì tưởng tượng ra đều không có.

Chỉ có một cảm giác khó chịu nhàn nhạt, không thể giải thích được... Thôi được rồi, tuy có hơi không muốn thừa nhận, nhưng đó có lẽ là sự ghen tị.

...Dựa vào cái gì chứ... Rốt cuộc cô ấy ăn gì mà lớn vậy...

Lại cúi đầu nhìn vòng một khiêm tốn của mình, tôi bĩu môi, trong lòng có chút chua xót.

Cũng chẳng có gì phải ngại thừa nhận, tôi quả thật ngày càng để tâm đến chuyện này... Có cơ hội phải hỏi bí quyết của Daisy mới được.

“Peilor, cảm ơn cậu.”

Hơi thở ấm nóng phả vào cổ, tóc Daisy bay bay trên mặt tôi, hơi nhột.

Tôi bật cười.

“Không sao... đi nào!”

Tôi cõng cô bé chạy về phía trước.

Còn hai nam sinh kia, lúc này vẫn đang nằm trên đất hai tay ôm mặt, quằn quại như giun, nước mắt nước mũi máu mũi hòa vào nhau, thỉnh thoảng lại giơ tay đập mạnh xuống đất, cố gắng dùng cách đó để giảm bớt cơn đau từ sống mũi, xem ra một lúc lâu sau cũng không dậy nổi.

“Họ, sẽ đến muộn mất nhỉ?” Giọng Sarah truyền đến từ bên cạnh.

“Đáng đời! Ai thèm quan tâm đến họ chứ.” Sophia chạy ở phía bên kia, trên mặt vẫn còn vương nét ửng hồng vì phấn khích, “Peilor, lẽ nào... cậu thật sự rất giỏi đánh nhau sao?”

“Cũng tàm tạm.”

“Hoàn toàn! Không nhìn ra luôn! Cậu nhỏ xíu, không ngờ lại, lợi hại nhất!”

...Ừm, có thể đừng lúc nào cũng nhấn mạnh là tôi rất nhỏ được không, có vui không chứ...

“Peilor, Luyện Thể của cậu, là học từ ai vậy!”

“Bẩm sinh đó.”

“Nói dối!”

“Hai cú đấm đó, trông đáng sợ thật... Peilor, cậu không phải thật sự đánh gãy mũi người ta rồi chứ?”

So với sự vô tư của Sophia, Sarah lại nhíu chặt mày, vẻ mặt khá lo lắng.

Tôi cười trấn an cô ấy: “Không đâu, chỉ đau thôi.”

“Hai người đó, nhìn là biết không phải con nhà thường dân... Nếu là quý tộc ở Vương Thành, sau này có thể... sẽ có phiền phức...”

“Không sao đâu.”

Tôi biết cô ấy đang lo lắng điều gì.

Tuy hiện tại tôi tiếp xúc với người Vương Thành còn rất ít, nhưng cũng đủ để tôi từ lời nói và hành động của họ mà suy ra tình hình chung ở đây.

Rõ ràng là giới thượng lưu của thành phố này... không được tốt đẹp cho lắm. Dù là lời của người lính đánh xe lúc đến đây, hay lời dặn dò của Bà Già Béo, hoặc những hành vi ấu trĩ của đám trẻ quý tộc trong học viện, đều đang không ngừng nhấn mạnh với tôi điều này.

Hai học viên ban nãy, và cả đám người gặp tối qua, nhất là cái gã tóc đỏ A-gì-đó-ski kia, hắn thậm chí biết tôi là người của Đông Chi Nguyệt, mà vẫn định cưỡng ép đưa tôi về ký túc xá của họ. Hơn nữa nghe ý của Bà Già Béo, những người này ở trong học viện còn biết kiềm chế, ra ngoài mới thật sự là trời không sợ đất không sợ, chuyện gì cũng dám làm.

Họ chỉ là học viên thôi, họ có gì? Biết gì? Loại người này một mình tôi có thể đánh một ngàn người, trong thế giới mà vũ lực là trên hết này, họ dựa vào đâu mà dám ngang ngược như vậy? Là vì tin rằng gia tộc sau lưng có thể bảo vệ mình... dù có làm sai chuyện gì, cũng sẽ không phải chịu sự trừng phạt thích đáng.

Chính vì họ tin chắc vào điều đó, nên mới dám hành động không kiêng nể gì.

Con nít đã như vậy, không khó để tưởng tượng bộ mặt của đám người lớn.

Đến Vương Thành mới vài ngày ngắn ngủi, tôi đã nhìn thấu những chuyện này, Sarah là người sinh ra và lớn lên ở Vương Thành, chắc chắn còn rõ hơn. Cô ấy là con nhà Kỵ Sĩ, có lẽ địa vị không cao, nên mới lo lắng, sợ những người đó sẽ trả thù. Ngược lại nhìn Sophia, cô ấy sở dĩ không lo lắng, cũng là vì sau lưng cô ấy có gia tộc chống đỡ.

Chuyện thường tình của con người.

Giống như Bà Già Béo đã nói, Vương Thành đã an nhàn quá lâu rồi, lâu đến mức có những người đã quên mất gốc rễ của mình.

Victoria... người phụ nữ đó, chắc là không dễ dàng gì.

Cho nên mới có vẻ mặt như ai cũng nợ tiền cô ta sao?

“Peilor, ở đằng kia, chúng ta đến rồi!”

Lời của Daisy vang lên bên tai, tôi nhìn kỹ, phía trước có hàng rào sắt đã rỉ sét, có một lối vào được làm bằng lưới sắt, phía sau đó chính là sân huấn luyện.

Sân huấn luyện rộng khoảng hai sân bóng đá, mặt đất được lát bằng những tảng đá lớn, được mài rất nhẵn, lúc này bên trong đã có không ít học viên đứng đó, xem ra chúng tôi là một trong những tốp đến muộn nhất.

“Chúng ta đến muộn rồi sao?”

“Chắc là chưa đâu...”

Vào sân huấn luyện, tôi nhẹ nhàng đặt Daisy xuống, cũng có chút mông lung, không biết bây giờ phải làm gì, đành đi về phía có đông người nhất, không lâu sau liền thấy phía xa có một tấm biển gỗ lớn ghi 「Am Bờ Hồ Ceylan」, ông lão tóc trắng đứng bên cạnh trông hơi quen mắt... a, là thầy Melville.

Thế là tôi vẫy tay với Sarah và các bạn: “Bên này!”

Sau khi nhanh chóng đi qua, tôi cung kính gọi một tiếng thầy.

Thầy Melville liếc tôi một cái, đưa tay ra lấy đồng hồ quả quýt xem giờ.

“...Còn chưa đến một phút, các em có thể đến muộn hơn một chút, như vậy là có thể học trước một tiết Luyện Thể rồi... Đứng vào cuối hàng đi.”

“Thưa thầy.” Tôi đẩy Daisy về phía trước, “Bạn ấy bị thương rồi ạ.”

Vốn định xem có rượu hay dược thảo gì không, để sát trùng vết thương cho Daisy trước, lại thấy thầy Melville đi tới, nắm lấy tay Daisy, chỉ vạch chiếc khăn vuông ra nhìn một cái, rồi bật cười.

“Chỉ là trầy da thôi mà cũng gọi là bị thương sao? Học viên của Vương Lập Học Viện... sẽ không để tâm đến chuyện nhỏ này đâu, đợi lễ khai giảng kết thúc rồi nói sau.”