Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5502

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12091

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 43

Tập 2: Thiếu Nữ và Cô nhi viện Cataloma - Chương 115: Nói cho mà nghe, có người bắt nạt tôi

“Thế thì sao.”

Giọng điệu thờ ơ, hoàn toàn không để tâm.

“Sao á... đừng coi thường chuyện đó...” Mắt Sophia lóe lên tia nhìn phức tạp, hạ giọng xuống mức thấp nhất, “Cậu không biết cậu ta là ai đâu... Hễ là cô gái nào bị Alex nhắm trúng, tất cả họ đều...”

“Suỵt..., đừng nói nữa...” Sarah co rúm vai lại một cách căng thẳng, cái khí thế lúc nãy che trước mặt tôi, vừa quay người đã biến mất tăm, “Cẩn thận họ nghe thấy bây giờ.”

Sophia lập tức im bặt, trên mặt lộ rõ vẻ ái ngại, cẩn thận liếc ra sau một cái, những lời tiếp theo cũng không thể nói ra được nữa.

Chỉ là bước chân đã nhanh hơn một chút, một lát sau cảm thấy đã kéo ra được một khoảng cách, cô ấy lại bắt đầu nói với tôi.

“Nói chung là sau này cậu phải cẩn thận một chút, cố gắng tránh xa đám người đó... Tớ nói thật đó, tuyệt đối đừng dùng cách đối xử với hai tên ngốc buổi sáng để đối xử với cậu ta, bọn họ không giống nhau đâu.”

Những lời này nói có hơi ẩn ý, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Tôi biết cô ấy tốt với tôi, có chút lo lắng tôi là loại đầu đất, quen sống tùy tiện, làm việc không màng hậu quả ở Hàn Đông Chi Thành, nên cứ nghĩ đến Vương Thành cũng có thể như vậy, không biết sợ mà đối đầu với những kẻ phiền phức, cuối cùng chịu thiệt cũng chẳng có chỗ nào để nói lý.

Nghĩ đến đây tôi có chút tủi thân... các cậu thật sự hiểu lầm tôi rồi, tôi đâu phải người như vậy chứ!

Buổi sáng chỉ là tai nạn thôi.

“Ừm.” Tôi cười gật đầu với Sophia, “Tớ không thích phiền phức, chỉ cần đừng chọc vào tớ.”

Ngụ ý là, nếu dám chọc vào tôi, thì đừng trách tôi không khách sáo.

“Hả.” Dường như không ngờ tôi sẽ nói như vậy, Sophia hơi nghẹn lời, ngẩn ra hai giây rồi thở dài, “Tuy có dũng khí là chuyện tốt... Peilor, cậu thật sự không hiểu rõ tình hình ở Vương Thành. Có những người... họ thật sự muốn làm gì đó, thì sẽ chẳng quan tâm cậu là ai đâu... Đông Chi Nguyệt đối với họ mà nói quá xa vời rồi.”

“A! Bọn họ lại đuổi theo rồi... chúng ta đi nhanh lên đi... họ muốn làm gì vậy...”

Daisy mặt mày hoảng hốt, nắm chặt một bên tay tôi, lời nói đầy vẻ bối rối.

“Không biết nữa...” Sarah trả lời.

“Vẫn đang nhìn về phía này.”

Đoạn đường ngắn tiếp theo, vì đám người tóc đỏ cứ bám riết lấy chúng tôi, ba cô gái sắc mặt càng lúc càng căng thẳng, bước chân cũng càng lúc càng nhanh, bầu không khí nặng nề khiến tôi cũng có chút bực bội.

Bọn họ rõ ràng đã quyết tâm bám theo chúng tôi đến tận ký túc xá, hơn nữa dường như còn cố ý nói cho chúng tôi nghe, tiếng nói chuyện cũng ngày càng lớn.

“Alex, cậu xem mấy vị tiểu thư phía trước kìa, trông ai cũng xinh đẹp cả.”

“Nhìn cái mông nhỏ lúc lắc kìa... chậc chậc.”

“Này~ các tiểu thư quay đầu lại xem nào! Đừng ngại ngùng.”

“Tiểu thư Peilor~”

“Gọi tiểu thư gì nữa, phải đổi cách xưng hô rồi.”

“Gọi là phu nhân thì không hợp lắm nhỉ?”

“Ha ha, các cậu đừng nói bậy, tôi và tiểu thư Peilor là bạn bè, tất cả tôn trọng một chút cho tôi.”

“Ha ha ha...”

“Cứ nhìn từ phía sau thế này, cảm giác nhỏ nhắn, có chút đáng yêu nhỉ.”

“Tuổi còn nhỏ mà.”

“Thật ra tớ thấy nhé, tiểu thư Peilor của chúng ta cái gì cũng tốt...”

“Chỉ là ngực hơi nhỏ thôi.”

Tôi dừng bước.

...Mẹ nó, cái này thì không thể nhịn được nữa.

Mặc kệ lời khuyên can của Sarah và Sophia bên cạnh, tôi đột ngột quay người lại, đi về phía tên tóc đỏ Alex.

“A, cô ấy đến rồi đến rồi!”

“Trông có vẻ đang tức giận...”

“Nhưng vẫn rất xinh đẹp.”

Tai tôi khẽ động, tôi dời tầm mắt sang tên mặt đầy tàn nhang vừa mở miệng cuối cùng.

Tôi nghe ra rồi, vừa nãy nói ngực tôi nhỏ chính là cậu phải không?

Tôi sải bước đến trước mặt hắn.

Người đó thấy tôi đi tới, trong mắt thoáng qua một tia vui mừng không dễ nhận ra, rồi vội vàng cúi đầu che giấu, giơ tay chuẩn bị hành lễ với tôi: “Tiểu thư, tôi vừa nãy...”

Bốp!

Một cú đấm móc trúng thẳng vào mặt, khiến đầu hắn ngửa bật ra sau, gần như kéo cả người hắn lên theo.

Sau đó, trong tầm mắt tôi, có mấy chiếc răng văng cao hơn hai mét.

“Terry...”

“Mẹ nó!”

Cùng lúc tiếng kinh hô vang lên, Alex trợn tròn mắt, mặt lộ vẻ kinh hãi, theo phản xạ lùi lại một bước, ngay sau đó, bên tai nghe thấy tiếng hét của các cô gái phía sau.

“Peilor, đừng...!”

Ngay sau đó, cái gã tên Terry kia ngay cả một tiếng rên cũng không kịp, cứ thế ngã thẳng cẳng xuống đất.

...Thoải mái rồi.

Tiếp theo làm chuyện chính.

Cánh tay khẽ vung lên, lúc nhìn lại về phía Alex, hắn dường như nhận ra sự nhát gan mà mình đã thể hiện trong khoảnh khắc vừa rồi, trong lòng có lẽ cảm thấy mất mặt, sắc mặt liền trở nên có chút khó coi.

Ngăn người bạn mặt đầy vẻ giận dữ bên cạnh đang định xông lên, Alex im lặng nhìn tôi chằm chằm một lát, rồi nhếch mép cười lạnh.

“Tiểu thư Peilor, cô có vẻ rất thích đánh vào mặt người khác.”

Tôi lắc đầu.

Từ từ giơ tay lên, nắm chặt quả đấm nhỏ ôm trước ngực, ấp ủ nửa giây, rồi lộ ra vẻ mặt có chút sợ sệt.

“Các người...”

Giọng nói lí nhí run rẩy, nghe cực kỳ mềm mại yếu ớt, tôi nghĩ trong lòng hiệu quả chắc cũng không tồi, thế là cố gắng chớp mắt... lại cố gắng chớp mắt...

Nhưng không nặn ra được giọt nước mắt nào. Thôi bỏ đi, cứ nói tiếp vậy.

“Các người, cũng muốn đánh tôi...”

Vẻ mặt của Alex sững lại.

Hắn có chút không tự nhiên dời mắt đi, ánh mắt lóe lên vài cái, không còn nhìn thẳng vào tôi nữa, sau đó lại nở một nụ cười lạnh.

“Bọn tôi đánh cô? Là cô ra tay trước nhé, Terry cậu ta không phải chỉ nói một câu cô...” Hắn há miệng mấy lần, cuối cùng vẫn không dám nói ra từ phía sau, chỉ chỉ vào bóng người đang nằm trên đất, máu mũi chảy ròng ròng, “Đó chẳng qua chỉ là một câu nói đùa, có cần phải đánh người ra nông nỗi này không?”

Tôi lùi lại một bước nhỏ, không ngừng lắc lắc cái đầu nhỏ.

“Không phải, tôi không... tôi cũng, không muốn... tôi chỉ sợ thôi...”

“Cô sợ?” Mắt Alex gần như híp lại thành một đường thẳng, khóe miệng nhếch lên dường như sắp chạm đến mang tai, “Đã đánh người ra nông nỗi đó rồi, cô còn sợ cái gì?”

“Sợ, các người bắt nạt tôi...”

“Bọn tôi bắt nạt cô? Là cô đang bắt nạt bọn tôi! Peilor, tôi cảnh cáo cô, đây đã là lần thứ hai rồi...”

Tôi vội vàng bịt tai lại, làm ra vẻ không muốn nghe hắn nói, miệng bắt đầu lẩm bẩm: “Buổi sáng... có người bắt nạt tôi, bây giờ, các người cũng... bắt nạt tôi, sao tôi lại, xui xẻo thế này...”

“Chuyện tối qua tôi có thể không so đo với cô, nhưng hôm nay cô lại đánh bạn tôi, rốt cuộc cô...”

Đột nhiên, Alex sững người.

“Cô vừa nói gì?”

He he.

Nụ cười nơi khóe miệng chợt lóe lên rồi tắt, hiểu rằng cơ hội không thể bỏ lỡ, tôi lập tức dụi mắt.

“Buổi sáng... hức, có người bắt nạt tôi, còn muốn đánh tôi...”

“Muốn đánh cô?” Alex nhíu chặt mày, “Vô duyên vô cớ, người khác đánh cô làm gì?”

Lúc này có người bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: “Alex, con nhỏ này có thể đang lừa chúng ta đó, đừng quên chuyện tối qua...”

“Im miệng!”

Lại bị hắn quát một tiếng, không thể nói hết lời, Alex lạnh nhạt liếc người đó một cái, rồi lại chuyển tầm mắt về phía tôi.

“Cô nói tiếp đi.”

Tôi cố sức hít hít mũi.

“Chính là. Họ đụng ngã, bạn của tôi...” Ngón tay thon dài đưa ra, khẽ chỉ vào Sarah và Daisy bên cạnh, lờ đi vẻ mặt như gặp ma của hai người, “Chính là họ. Sau đó, lại hỏi chúng tôi, số ký túc xá... không cho chúng tôi đi, nếu không sẽ đánh tôi, còn suýt nữa làm lỡ, lễ khai giảng... hung dữ lắm, tôi hoảng lắm...”

Vừa nói, tôi vừa lén quan sát sắc mặt của Alex — từ lạnh lùng đến dịu đi, đợi đến khi tôi nói ra chuyện hỏi số ký túc xá, hắn chau mày, đã lộ rõ vẻ giận dữ.

Dù sao thì hắn cũng từng làm chuyện tương tự mà... đồng cảm rồi, nên rất dễ tin.

“Họ là ai.”