Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12095

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 45

Tập 2: Thiếu Nữ và Cô nhi viện Cataloma - Chương 119: Tín Ngưỡng và Thần Minh

Tiết học đầu tiên của buổi chiều là Thần Học.

Thần Học là môn bắt buộc, cũng là tiết học đầu tiên của các học viên năm nhất tại Vương Lập Học Viện. Các cô gái phòng 1504 nói chung đều khá phấn khích, không ai muốn nghỉ trưa, chỉ sợ bị muộn, nên đã đến trước cửa tòa nhà dạy học từ sớm.

Toàn bộ cấu trúc của tòa nhà dạy học là hình khối vuông vức, nhìn từ bên ngoài có phần giống với phong cách kiến trúc của Babylon cổ đại, nhưng lại hoành tráng và hùng vĩ hơn nhiều. Tầng một là những cây cột khổng lồ được chống đỡ bằng các trụ đá, hai bên cánh cổng đá lớn đang mở, có hai bức tượng sư tử đực cao hơn ba mét trông sống động như thật. Lớp gạch đá màu xanh trắng bên ngoài dày gần hai mét, giữa các kẽ đá mọc đầy những loại cây xanh không rõ tên, lan tận lên đến đỉnh, khiến cả tòa nhà như có sức sống, tràn đầy sinh khí.

Tôi đếm thử, cả tòa nhà có tổng cộng chín tầng, mỗi tầng đều có thể nhìn thấy từ bên ngoài một hàng cửa sổ sát đất khổng lồ tựa như những mái vòm, có lẽ chúng nối liền với từng phòng học.

Tuy trong học viện không phân chia lớp học, nhưng bốn tòa tháp ký túc xá, với cùng một môn học sẽ sử dụng phòng học khác nhau, thời gian biểu cũng khác nhau, thậm chí cả giáo viên dạy cũng khác nhau, cho nên có thể xem mỗi tòa tháp là một lớp học lớn, còn tôi thì thuộc lớp năm nhất của 「Bờ Hồ Ceylan」... hiểu như vậy có lẽ cũng không có gì sai?

Tóm lại, phòng học của chúng tôi ở tầng năm.

Men theo bậc thang đá đi lên, dựa theo chỉ dẫn trên tờ thời khóa biểu trong ký túc xá, cuối cùng chúng tôi cũng đến được một gian phòng đá rất lớn. Cách bài trí bên trong không khác mấy so với tưởng tượng, mấy hàng bàn ghế gỗ có thể tùy ý chọn chỗ ngồi, bục giảng là một bậc đá phẳng nhô cao, nhưng không có bảng đen.

Nhìn quanh một vòng, tôi chọn một chiếc bàn ở giữa, gần cửa sổ, vị trí không quá nổi bật rồi ngồi xuống, đặt hai cuốn sách 《Thần và Tín Ngưỡng》 và 《Thần Sử》 đang cầm trên tay lên bàn, tiện tay lật ra một trang, lướt qua vài dòng rồi chống cằm, nhàm chán chờ đợi buổi học bắt đầu.

Lúc này, Sarah ngồi bên cạnh tôi nghiêng đầu qua: “Peilor, Peilor... bọn họ đều đang nhìn cậu kìa, hi hi.”

Cô ấy thì thầm với tôi, ra vẻ như vừa phát hiện ra bí mật động trời gì đó, trên mặt cười rất đắc ý.

Tôi hơi kỳ quái liếc nhìn cô ấy một cái.

Không phải... họ đang nhìn tôi, chứ có phải nhìn cậu đâu, cậu đắc ý cái nỗi gì chứ?

Với lại cậu nghĩ tôi sẽ thấy đây là một sự hưởng thụ sao?

Đây là giày vò thì có!

Thế là tôi cau mày bĩu môi với cô ấy: “Phiền chết đi được.”

Vì giác quan rất nhạy bén, tôi cực kỳ không thích bị người khác nhìn chằm chằm, đặc biệt là bị rất nhiều người nhìn chằm chằm, điều này sẽ khiến tôi rất bực mình, nhưng lại không thể đi qua chọc mù mắt từng người một, mỗi lần đều chỉ có thể nhịn.

Nhưng ánh mắt của các học viên xung quanh lại vô cùng 「nhiệt tình」, trong đó có lẽ còn xen lẫn vài ánh nhìn dâm tục không có ý tốt. Điều khiến tôi bực bội nhất là, tôi còn có thể nghe được phần lớn họ đang nói gì.

“Này các cậu xem... vị tiểu thư tóc đen kia...”

“Khốn kiếp, đó là người của tháp chúng ta à?!”

“Xinh thật...”

“Cậu có muốn qua đó làm quen không?”

“...Sao cậu không đi?”

“Sợ người ta không thèm để ý đến mình...”

Những cuộc thảo luận như vậy còn được coi là khách sáo, còn có một vài kẻ hạ lưu, chụm đầu lại nói nhỏ những lời không thể lọt tai, khiến tôi chỉ muốn xách cổ áo hắn lên, ném ra khỏi cửa sổ bên cạnh.

Nhưng tình huống thế này nhiều quá rồi, nếu ai tôi cũng phải nghiêm túc so đo, thì cũng đừng hòng làm chuyện khác, cả ngày chỉ có bị những chuyện này làm cho phiền chết. Thế nên đành phải ép mình đừng để tâm, xem họ như súc vật, thích nói gì thì nói.

Nói chuyện với Sarah chưa được mấy câu thì giáo viên đã đến, là một người đàn ông trông khoảng bốn mươi mấy tuổi, mặc áo choàng dài màu vàng nhạt của giáo hội, gương mặt hiền hòa, dáng vẻ tươi cười.

Thấy ông từ từ bước lên bục đá, các học viên im lặng trong chốc lát.

Rồi lại bắt đầu xì xào bàn tán.

“Chuyện gì vậy?”

“Thần Học... không phải nên là Tu nữ Teresa sao?”

“Lẽ nào không phải cô ấy dạy chúng ta?”

“Sáng nay rõ ràng còn thấy mà...”

“Thầy này là ai?”

“Khụ khụ.” Người đàn ông mặc áo choàng ho khan hai tiếng, không khí lập tức lại yên tĩnh.

Ông quét mắt một vòng quanh lớp học, rồi nói: “Chắc hẳn đa số các em đều không biết ta, trước hết để ta tự giới thiệu. Ta là Thần phụ Morgan của nhà thờ Gallaher ở Vương Thành, cũng là giáo viên Thần Học sau này của các em. Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ giảng giải cho mọi người về sự hấp dẫn của Thần Học và Tín Ngưỡng.”

Bộp, bộp, bộp bộp bộp...

Những tràng pháo tay lác đác nhanh chóng trở nên nồng nhiệt, Thần phụ Morgan giơ tay ra hiệu im lặng, sau đó ông mỉm cười.

“Ta biết các em thực ra rất thắc mắc, phải không? Rõ ràng buổi sáng đều đã thấy Tu nữ Teresa, sao Thần Học lại không phải do cô ấy giảng dạy?”

“Đúng vậy ạ thầy Morgan, tại sao vậy ạ?” Có người lên tiếng hỏi.

Thần phụ Morgan bước xuống khỏi bục đá.

“Tuy rất bất ngờ, nhưng vì một vài lý do đặc biệt, Tu nữ Teresa quả thực không phải là giáo viên Thần Học, nhưng cô ấy sẽ giao lưu với các em trong một môn tự chọn khác. Công việc thường ngày của cô ấy rất bận rộn, không thể đảm đương được khối lượng bài giảng nặng nề, mong mọi người thông cảm cho cô ấy... Được rồi, không nói nhiều nữa.” Thần phụ vỗ tay, “Tiếp theo chúng ta vào vấn đề chính... nhưng khoan hãy mở sách giáo khoa. Tiết học này, chúng ta không giảng nội dung trong sách, ta sẽ kể cho các em nghe một câu chuyện trước.”

...Tôi nhẹ nhàng gập cuốn sách trên bàn lại, chỉnh lại tư thế ngồi rồi nhìn về phía ông.

Thần phụ Morgan bắt đầu say sưa kể chuyện.

“Đầu tiên, câu chuyện này, có lẽ trong các em có người đã nghe qua, có người chưa. Nhưng ta nghĩ, chắc chắn không ai xa lạ với cái tên Patrick, phải không?”

Bên dưới lập tức có người đáp lại: “Patrick, là anh hùng đầu tiên của nhân loại!”

Thần phụ nghe vậy búng tay một cái.

“Đúng vậy. Câu chuyện ta sắp kể, bắt đầu từ vị anh hùng đầu tiên của chúng ta. Hơn một ngàn năm trước Công Lịch... dĩ nhiên, thời gian cụ thể có lẽ ngay cả Thần Minh vĩ đại cũng không nói rõ được...”

Tuy ông là một thần chức nhân viên, nhưng hoàn toàn không phải loại người cứng nhắc nghiêm túc, giảng bài rất sinh động thú vị, thỉnh thoảng còn chọc cho mọi người cười phá lên.

Ngay cả tôi cũng bất giác bị cuốn vào.

Nội dung của tiết học này rất đơn giản, ông chỉ kể một câu chuyện rất dài.

Hơn một ngàn năm trước Công Lịch, có một thanh niên tên Patrick, đã gặp gỡ Thần Minh, sau đó nhận được ân điển.

Đó là khởi nguồn của Tín Ngưỡng.

Vào thời đó, trên thế giới có rất nhiều chủng tộc kỳ lạ. Chẳng hạn như tộc người trường sinh ẩn náu sâu trong dãy núi Amigir, họ không chỉ trường sinh bất lão, nghe nói còn có thể dùng ý chí dời non lấp bể.

Lại như tộc Tinh Linh giỏi nấu rượu, họ có đôi tai vừa nhọn vừa dài, có thể nghe thấy tiếng thú kêu cách xa ngàn mét, còn có thể tự do điều khiển cây cối và dòng nước, được gọi là con của rừng xanh.

Ừm, đây đích thị là Tinh Linh rồi.

Và cả những Cự Long bay lượn trên bầu trời, sở hữu sức mạnh của ánh sáng và ngọn lửa, hùng mạnh và bất khả chiến bại... vân vân và vân vân, đối với nhân loại mà nói, những chủng tộc này đều là con cưng của Thần Minh.

Trong mắt họ, con người không có móng vuốt sắc bén, không biết bay thậm chí không biết trèo cây, phản ứng chậm chạp lại yếu ớt, tuổi thọ cũng chưa đến trăm năm, cái gì cũng không học được, thuộc loại sinh vật cực kỳ yếu đuối, đến việc sinh tồn cũng phải dốc hết sức lực, ngay cả một con sói hoang yếu ớt cũng có thể dễ dàng xé thành từng mảnh, hoặc ăn nhầm một cây nấm cũng có thể chết.

Quá yếu đuối.

Yếu đuối đến mức như một trò đùa của tạo hóa.

Vì vậy sau đó nhân loại từng một lần đứng trên bờ vực tuyệt chủng, cho đến khi người thanh niên tên Patrick kia, vì một cơ duyên tình cờ, đã gặp được Thần Minh.

Patrick quỳ xuống cầu xin Thần Minh vĩ đại, nói với Thần Minh rằng đồng bào của mình đang đi đến diệt vong. Thần Minh nghe xong, cho rằng đây là sơ suất của mình, cũng cảm thán trước việc nhân loại dưới hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, vẫn ngoan cường chống lại sự bất công của thế giới.

“Hỡi con. Sự thành tâm của con đã lay động ta, ta ban cho con ngọn lửa của Tín Ngưỡng, để chủng tộc của con được tiếp nối.”

Thế là, nhân loại có được sức mạnh mới do Thần Minh ban tặng — Tín Ngưỡng Chi Lực.

Đây chính là hình thái ban đầu của Thần Thánh Giáo Hội. Mặc dù lúc đó, họ chỉ được gọi là một nhóm 「những người được Thần Minh ban ơn」.