Thần Thánh Quốc Grifil, công chúa thứ năm Asha El Grifil.
Thông minh xuất chúng, dung mạo tuyệt trần, thanh liêm chính trực. Một công chúa hoàn hảo như bước ra từ tranh vẽ.
Dù mới chỉ mười hai tuổi nhưng công chúa thứ năm đã nhận được sự ủng hộ không chỉ từ hoàng tộc mà còn từ bá tánh, cô đang chăm chú nhìn vào bàn làm việc với đôi mắt mẫn tuệ sắc sảo.
Trước mặt cô là Ma Pháp Đồ Grifil.
Đây là một báu vật ma pháp cấp quốc bảo, mang tên "Thiên Nhãn", có thể truyền tải thông tin theo thời gian thực từ trên không xuống các vùng lân cận của Thần Thánh Quốc
Ánh mắt lo lắng của Asha hướng về "Rừng rậm Grifil" được đánh dấu trên bản đồ.
Nơi này được gọi là rừng mê hoặc, nổi tiếng với cái tên "Giết Những Kẻ Thám Hiểm.", một mê cung uẩn khúc, một khi đã lạc bước vào, chỉ có những kẻ am tường địa lý mới có thể tìm được lối ra.
"Bẩm thưa Asha-sama... đây là...?"
"...Ta cũng không rõ."
...Nó đang bị đóng băng.
Sương giá phủ xuống, rừng sâu thẫm xanh bị biến đổi hoàn toàn đến mức không thể nhận ra.
Chỉ mới hôm qua, nơi này vẫn còn bình thường.
Không có báo cáo nào được gửi lên.
Vậy mà bây giờ, tình hình này là sao đây?
Asha truyền đạt lệnh cho Hiệp Sĩ bên cạnh.
"Mark, ta sẽ nhanh chóng tiến vào rừng. Hãy thông báo cho Phụ Hoàng."
"C-Công chúa-sama! Nguy hiểm lắm ạ!"
"Có khả năng một Ác Ma Thượng Cấp: Greater Demon, đã xuất hiện. Là một thành viên hoàng gia, ta phải tiên phong... Nếu không, danh dự của Grifil sẽ bị tổn hại."
"...Thần xin lĩnh mệnh! Thần sẽ lập tức tập hợp đội hiệp sĩ! Nhưng xin công chúa hãy ở đây chờ đợi!"
"...Cảm ơn, Mark."
Sau khi chào kính và rời đi, Asha thì thầm lời xin lỗi, đeo thanh kiếm bên mình rồi bước đi nhanh chóng.
Thời gian là thứ vô cùng cấp bách trong tình huống này.
"Là người bảo vệ dân chúng, ta không thể chỉ ngồi chờ được."
Lòng yêu nước và niềm tự hào quá lớn đã thúc đẩy Asha quyết định hành động một mình.
"Là hậu duệ của dòng máu đã tiêu diệt Ác Ma Vương, mình nhất định sẽ..."
■■■■
Khi đặt chân vào Rừng rậm Grifil, mỗi bước chân của Asha đều cảm nhận được lớp băng vỡ dưới chân, khiến cô cau mày.
Dù là mùa đông, rừng này chưa bao giờ biến đổi đến mức này. Liệu đã từng có biến cố như vậy ở đây chăng?
"…Thật lạnh quá."
Như thể đang ở vùng cực Bắc, cô kéo chặt chiếc áo khoác quanh mình. Tuy vậy, cô vẫn cảnh giác, không rời mắt khỏi chuôi kiếm.
Dù chẳng rời mắt… nhưng lại có cảm giác gì đó khác thường.
"…Không có dấu hiệu của sự sống sao?"
Trong khu rừng vốn dĩ lúc nào cũng nhộn nhịp sinh động, giờ đây hầu như không có dấu vết của bất kỳ sinh vật sống nào.
Đây không phải là biến đổi khí hậu, mà rõ ràng là một loại ma pháp của ai đó.
"Quả nhiên… là Ác Ma Thượng Cấp Greater Demon sao…"
Vì lạnh hay vì sợ hãi mà giọng nói của Asha run rẩy. Tuy vậy, cô hít sâu, giữ vững niềm tự hào của hoàng gia. Không thể nào gục ngã được.
Ngay lúc đó―――――
"――――Ư… a… á á á á!"
"Hức!?"
Một tiếng rên rỉ.
Một âm thanh như từ cõi khác vọng lại, giống như tiếng thét cuối cùng của một sinh linh đang hấp hối, đã tác động đến màng nhĩ của Asha.
Khiến cô ngay lập tức hướng mắt về phía phát ra âm thanh, chuẩn bị tâm thế sẵn sàng.
Với đôi tay run rẩy, cô cầm chắc thanh kiếm, hít thở sâu.
Tuy nhiên, không có thêm động tĩnh gì, Asha bắt đầu bước từng bước dè dặt về phía âm thanh đó.
Một bước, hai bước.
Bước chân cô nặng nề như đếm từng bước, đến gần nơi phát ra âm thanh.
Tại đó, cô thấy,
"―――――Một người sao?"
Một bóng dáng đang cố gắng di chuyển, nằm bẹp trên mặt đất.
Có vẻ là một chàng trai còn trẻ, khoảng cuối tuổi thiếu niên.
Chính xác mà nói, đó là một thanh niên đang gần kề cái chết.
Ngay khi nhìn thấy thanh niên, Asha quyết định hành động.
"C-Cậu ổn chứ!?"
Cô buông kiếm, chạy tới bên chàng trai.
Bị Ác Ma tấn công hay bị lạc vậy? Có nhiều khả năng nhưng trước hết, phải cứu sống cậu ta đã.
"Xin cậu hãy bình tâm lại! Đã xảy ra chuyện gì vậy!?"
"…Ư… bụng…"
"Bụng sao? Bị thương ở bụng à!?"
"―――――Đói quá… sắp chết toi rồi…"
■■■
"―――Ư… ngon quá…"
"Xin hãy ăn từ từ, không kẻo nghẹn."
Asha lấy thức ăn từ chiếc túi ma pháp ngừng thời gian, chia sẻ cho chàng thanh niên nằm gục. Cậu ta sì sụp hết chai súp ấm mà cô đưa, rưng rưng cảm ơn.
"Cảm ơn… Tôi tưởng mình chết rồi…"
"Không có gì. Thật không ai có thể dự đoán khu rừng lại trở nên như thế này."
Chàng trai, sau khi húp xong súp, nhìn vào trang phục của Asha. Sau một lúc nhìn quanh, ánh mắt cậu dừng lại ở biểu tượng gia huy trên ngực cô.
"…Biểu tượng đó…"
"Aaaa, ta quên tự giới thiệu. Ta là Asha El Grifil, công chúa thứ năm của Thần Thánh Quốc Grifil."
"C-Công chúa… thứ năm…?"
"Đúng vậy."
Chàng trai mở to mắt ngạc nhiên.
Asha, tự hào về hoàng gia của mình, luôn thích phản ứng này từ người khác. Điều đó chứng tỏ sự uy nghiêm của hoàng gia lan xa đến mức nào, và cảm giác tự hào ấy làm cô thấy dễ chịu.
Tuy nhiên, phản ứng của chàng trai lại khác với những gì Asha mong đợi.
"Có luôn cả công chúa thứ năm rồi á?"
"Hả..?"
Asha, không thể tin nổi, hét lên với chút phẫn nộ.
"Có chứ! Ta ở ngay đây này! Hoàn toàn là thật! Là hậu duệ của dòng máu đã tiêu diệt Ác Ma Vương 180 năm trước! Cậu thật là vô lễ!"
Đặt tay lên ngực, cô tiến lại gần chàng trai, cường điệu hóa lời nói của mình.
Nhưng chàng trai, vẫn mở miệng ra và nói những lời ngớ ngẩn.
"Hoàng Tộc đã tiêu diệt Ác Ma Vương… Cô nói sao cơ…? Mà… 180 năm trước!?"
"Cậu… từ nãy tới giờ đang nói mớ gì vậy?"
Cả hai cùng nhìn nhau ngơ ngác.
Sau vài khoảng lặng suy ngẫm, Asha quyết định rằng chàng trai này có lẽ là một Thám Hiểm Gia đã mất trí nhớ do sốc trong rừng, cô cố gắng làm dịu cơn phẫn nộ.
(Có lẽ trong rừng này có điều gì đó thực sự bất thường.)
Nhìn vào chàng trai vẫn còn ngơ ngác, Asha nhẹ nhàng hỏi.
"Nhân tiện, cậu tên là gì?"
"Aaa…Xin lỗi. Cô đã cứu mạng tôi, thế mà… Tôi là…―――――"
"――――――Đừng cử động."
Khoảng mười mấy người bao vây hai người họ.
Chúng cười nham hiểm, ánh mắt hung ác lộ rõ, chĩa thẳng những lưỡi kiếm sắc bén vào Asha và chàng thanh niên.
Ánh mắt của chúng đổ dồn về chiếc huy hiệu hoàng gia lấp lánh nơi ngực Asha.
Nhận ra điều đó, Asha định đặt tay lên chuôi kiếm, nhưng khựng lại.
"Không được động đậy, công chúa-san. Mạng sống của cậu trai này nằm trong tay cô đấy."
Thanh kiếm chĩa vào chàng trai, sẵn sàng trổ hoa đỏ bất cứ lúc nào, chỉ cần Asha nhích một tẹo thôi.
Tên thủ lĩnh, có vẻ là một gã đàn ông tóc đỏ, cười nham hiểm khi chú ý đến từng động thái của Asha.
"Cái biến cố trong khu rừng này… chính là do chúng tao gây ra! Dĩ nhiên, nói chính xác thì là nhờ sự trợ giúp của một kẻ khác. Hắn ta chính là một trong những Cán Bộ của 'Helheim' đấy!"
"―――――Helheim…?"
Asha lẩm bẩm nhắc lại.
Helheim, một tổ chức ác độc gần đây nổi lên ở khu vực phụ cận Đế Quốc, tai tiếng với những cuộc tàn sát và cướp bóc không ngừng.
Những Hiệp Sĩ và Thám Hiểm Gia từng đối đầu với chúng đều thất bại thảm hại, làm lan truyền tiếng xấu của Helheim ngày càng xa.
Asha nuốt khan, tạm thời từ bỏ ý định chống cự.
Chống đối trực diện là không thể. Trong tình huống khẩn cấp này, cô quyết định giả vờ tuân theo rồi tìm kiếm cơ hội.
Cô giơ hai tay lên, nhìn thẳng vào người đàn ông tóc đỏ.
"…Ta sẽ không chống cự. Nhưng xin đừng động đến người đó."
"Tùy thuộc vào thái độ của cô đấy, công chúa."
Nhìn về phía chàng trai, Asha mỉm cười để trấn an.
"Đừng lo lắng, mọi thứ sẽ ổn thôi. Ta sẽ không để họ làm tổn thương cậu."
Chàng trai khẽ gật đầu, nhưng kỳ lạ thay, nụ cười mỉm xuất hiện trên môi cậu ta.
"Helheim… nhể?"
(Lưu ý: Đoạn này đang nhắc đến 探索者 (Thám Tắc Gia ), khác với 冒険者 (Mạo Hiểm Giả) trong những bộ fantasy khác, nên không phải là mình dịch sai đâu nhé.)