Sau khi tiệc tàn, Su-hyeun lại cùng mẹ mình uống vài chầu bia ở một quán rượu gần đó. Trùng hợp thay, Shin Su-yeong không cần phải dậy sớm đi làm vào ngày mai, nên cô ấy có thể uống say, say như điếu đổ, say đến bí tỉ thì thôi.
Sau khi dìu mẹ về phòng, người vẫn đang không ngừng thổn thức về một chuyện gì đó mà anh không thể hiểu nổi. Su-hyeun cũng nhanh chóng dọn qua nhà rồi mới đi ngủ. Nằm trên giường, anh mỉm cười khi nhớ lại những biểu cảm khôi hài của Shin Su-yeong khi bà bắt đầu ngà ngà say. Đây cũng là lần đầu tiên anh được thấy một khía cạnh đáng yêu như vậy của bà. Nhưng trên hết, anh cũng đã tìm được mục đích để bản thân có thể không ngừng phấn đấu. Kiếp trước, anh chiến đấu để bảo vệ thế giới, nhưng ở kiếp này, thứ mà anh cần phải bảo vệ không gì khác chính là nụ cười và sự hạnh phúc của mẹ anh.
Sáng hôm sau, Su-hyeun lại dậy sớm như thường lệ và rời phòng sau khi hoàn tất việc chuẩn bị.
“Con chuẩn bị đi đâu à?”
Su-hyeun bắt gặp Shin Su-yeong ở cửa trước với dáng vẻ luộm thuộm, rốt cuộc thì anh và mẹ cũng đã uống xả láng vào tối qua. Nhưng khác với Su-hyẹun, người sở hữu thể chất vượt trội hơn và cũng có tửu lượng tương đối tốt, mẹ anh lại chỉ là một người phụ nữ trung niên ít khi uống rượu. Anh vẫn có thể ngửi thấy hơi men thoang thoảng từ phòng bà.
Ban đầu anh định lặng lẽ rời đi và để lại một tờ giấy ghi rằng bản thân sẽ tiếp tục vắng nhà trong một khoảng thời gian nữa. Dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên nên có lẽ mẹ anh cũng quen với chuyện đó rồi.
"Vâng, con sẽ về sớm thôi"
“À, tối qua mẹ nhớ con có nói rằng con định đi du lịch nhỉ? Được thì đừng đi lâu quá nhé, cái lưng của mẹ cũng cần có người đỡ đần đấy”
“Chắc chắn rồi ạ”
Sau khi kết quả thi được công bố, Su-hyeun đã thông báo rằng anh ấy chuẩn bị có một chuyến đi du lịch chữa lành. Mẹ anh cũng không có phản đối vì anh đã học hành khá chăm chỉ rồi, hoặc ít nhất đấy là những gì mẹ nghĩ.
“Đừng đi chơi khuya quá, kẻo lại bị ma bắt”
“Dạ...À! con cũng sẽ tắt nguồn điện thoại nhé, nên mẹ không cần phải gọi đâu nhé”
“Hửm? Điện thoại thì tắt, suốt ngày ra ngoài, chẳng lẽ con...có bồ rồi ạ?”
Nghe câu hỏi đầy tính suy diễn của Shin Su-yeong, Su-hyeun giật giật khóe miệng, anh thực sự không biết phải trả lời như thế nào để tránh bị mẹ ép cung. Những lúc như này thì tốt nhất nên dùng quyền im lặng.
“Con chào mẹ nhé” Su-hyeun nhanh chóng cầm ba lô và phóng đi. Như một thói quen, Su-hyeun hít một hơi thật sâu trước khi anh lại một lần nữa sải bước trên một con đường mòn hướng tít tận vào trong núi. Anh nhận ra rằng việc ra vào Tháp thử thách tại một ngõ hẻm có vẻ hơi bất tiện một chút, nên một nơi nào đó cách biệt hẳn với thành thị nghe có vẻ ổn thỏa hơn.
Một năm, đó là một quãng thời gian không dài cũng không ngắn, nhưng nó là đủ để anh từ tầng 3 leo lên đến tầng 10.
Tầng 10 chính là deadline mà anh tự đặt ra cho bản thân trong vòng 1 năm. Mặc dù biết rằng việc phá đảo các tầng tốn không ít thì giờ. nhưng anh vẫn quyết theo đuổi đến cùng mục tiêu ban đầu, nhờ đó mà tốc độ leo tháp của anh đã tăng chóng mặt. Nhưng bất chấp quyết tâm sắt đá của anh, dự án speedrun 7 tầng 100% vẫn cực kì là khó.
{Mất nhiều thời gian hơn mình mong đợi}
Mục tiêu của anh ấy là vượt qua tất cả các thử thách với thành tích gần như hoàn hảo. Dựa trên hệ quy chiếu của hai tầng đầu, anh đã thử ước lượng độ khó của các tầng sau đó, từ đó đưa ra những chiến lược và chuẩn bị đầy đủ nhất có thể.
Nhưng có một điều mà hầu hết các Awakener đều biết, đó là độ khó của tầng 10, so với tầng 9, sẽ tăng theo cấp số nhân. Quy luật tương tự cũng áp dụng cho tầng 20,30,40,... Một số người còn phải thừa nhận rằng tầng 12 và 12 cũng chỉ có độ khó xấp xỉ bằng tầng 10.
Xé—! Một lần nữa, Su-hyeon mở cánh cửa vào Tháp thử thách.
* * *
Tháp Thử Thách là một thế giới có nhiều tầng, và mỗi tầng đều có thế giới riêng, chúng cũng sẽ mang những đặc điểm khác nhau về khí hậu, môi trường và văn hóa.
Thành phố tọa lạc trên tầng mười luôn mang một vẻ tối tăm và buồn tẻ. Không giống như ở tầng 2, nơi này thiếu sức sống hơn nhiều, mật độ dân cư thưa thớt tới nỗi mà nếu không có thông báo của Tháp thử thách thì chắc cũng nhiều người nghĩ đây là một khu phế tích.
Vì vậy, đây là một trong những thế giới mà mọi người thường sẽ cao chạy xa bay ngay khi vừa đặt chân đến, chứ không có ai thèm nán lại ở cái nơi tù đọng này cả. Mặt trời không bao giờ mọc, và những người ở đó luôn có vẻ buồn bã và trầm cảm. Ngay cả những người muốn bỏ lại tất cả và sống một cuộc đời mới trong tòa tháp cũng tránh tầng thứ mười.
Su-hyeon rảo bước trên những cung đường bẩn thỉu và gồ ghề, anh đi về phía Bắc của thành phố, nơi đó có một bức tường đen chặn đường. Mọi người thường gọi nơi này là “Tận cùng của thế giới”. Phía trước anh là một cánh cổng khổng lồ.
“Ngươi có muốn vào không?”
Một người gác cổng vẫn đang lặng lẽ ngồi bên cạnh thông đạo. Đó là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt dài, vô cảm và cứng ngắc, chỉ nhìn thôi cũng có thể thấy là ông ấy khá cộc cằn và khó gần.
“Nếu tiền dư thóc mục thì cứ đưa đây, ta sẽ giúp ngươi một chút” Người gác cổng đưa tay về phía Su-hyeun. Người khác có thể hiểu lầm ông ta là một kẻ chuyên ăn xin tiền của các Awakener, nhưng Su-hyeun biết.
Ngoài chức danh chính thức là người gác cổng ra, ông ta còn là một người cung cấp thông tin. Với đơn vị tiền tệ là điểm thành tích, các Awakener có thể trao đổi để lấy được những thông tin hữu ích nhất về thử thách mà họ sắp trải qua. Cách thức để những người gác cổng như ông già này biết được loại thử thách mà những Awakener sẽ phải trải qua vẫn còn là một ẩn số. Tuy nhiên, những thông tin mà họ cũng cấp luôn rất uy tín và chính xác.
Su-hyeun nắm lấy bàn tay đang chìa ra của ông già. Và…
[Bạn đã sử dụng 5.000 điểm thành tích]
Chỉ trong chớp mắt, túi tiền của Su-hyeun lại nhẹ đi trông thấy. Mặc dù Su-hyeun đã tích lũy được khá nhiều điểm thành tích trong quá trình leo tháp, nhưng anh vẫn phải tính toán chi li mỗi khi dành ra một số điểm lớn. Càng lên cao, mọi thứ càng đắt đỏ, tất nhiên kéo theo đó cũng là chất lượng kiệt xuất của các mặt hàng.
Thấy Su-hyeun đã thanh toán xong mà thậm chí không có hỏi han gì, người gác cổng nhướng mày ngạc nhiên rồi đổi cách xưng hô.
“Cậu khá là hào phóng đấy, cậu bé"
“Tại vì nó xứng đáng, thế thôi”
Người gác cổng mỉm cười với câu trả lời thản nhiên của Su-hyeun và nói:
“Cảm ơn vì lời khen, cậu muốn vào thử thách ở cấp độ nào?”
“Cấp 10, tôi muốn độ khó cao nhất.” Đôi mắt của người gác cổng mở to hơn nữa. Biểu cảm của ông ta đã trải qua ba lần biến đổi. Cái thứ nhất là đờ đẫn, sau đó là đến hứng thú, và cuối cùng là bất ngờ.
Khi khuôn mặt vô cảm của ông trở lại, ông nói:
"Cậu...cậu là một Awakener khá thú vị đấy. Được rồi, ta sẽ cho cậu thứ mà cậu muốn, và nó sẽ là một tin tức rất đáng tiền đấy"
Có vẻ như trả cho người gác cổng một khoản tiền lớn là lựa chọn đúng đắn. Cân nhắc một lúc, ông ta cuối cùng cũng quyết định được mảnh thông tin mà mình chuẩn bị tiết lộ.
Hy vọng đây là thông tin có giá trị…. Đối với những người leo tháp, tầng thứ mười giống như một nút cổ chai, hoặc một tai ương mà chỉ có thể vượt qua bằng cách chiến đấu chứ không thể né tránh.
Nếu trí nhớ của Su-hyeun là chuẩn xác thì cho đến nay, vẫn chưa có ai có thể vượt qua được thử thách cấp độ 10 ở tầng 10. Thông thường, các cấp độ sẽ không hạ độ khó theo từng đơn vị, mà có thể là 2 hoặc thậm chí 3. Ví dụ như, từ cấp độ 9 đến cấp 10 chỉ cách biệt một đơn vị, nhưng nếu giả sử độ khó của cấp độ 10 là 11, thì đến cấp độ 9 sẽ chỉ là 8 thôi.
Đây là một mẹo khá phổ biến và cũng được nhiều Awakener đề xuất trên Abyss Online, nhưng Su-hyeun biết nó tai hại đến mức nào. Khổ trước sướng sau thế mới giàu. Việc giảm độ khó thoạt đầu có thể giúp Awakener leo tháp dễ hơn, nhưng về sau, họ sẽ không thể nâng cấp độ của thử thách lên cao hơn nữa mà chỉ có thể gắn bó với những cấp độ bằng hoặc thấp hơn. Tất nhiên, mỗi nhà mỗi cảnh, không phải ai cũng có thể làm được như Su-hyeun, đó là sự cách biệt quá lớn về kinh nghiệm, và không phải ai cũng có thể chấp nhận được rủi ro mà các độ khó cao mang lại.
Nhưng nếu, chỉ nếu thôi, có nhiều hơn những Awakener dám liều mạng, thì có lẽ trái đất đã không vị diệt vong sớm như vậy.
Su-hyeun quyết định rằng tốt hơn hết là trả nhiều điểm hơn cho người gác cổng để tiếp tục nhận được thông tin hữu ích, từ đó gián tiếp giảm độ nguy hiểm của thử thách.
Người gác cổng vẫn đang suy ngẫm cuối cùng cất lời.
"Hãy cẩn trọng với trưởng làng"
“Trưởng làng?”
“Đó là tất cả những gì tôi có thể nói, chúc bạn thành công” Người gác cổng kết thúc cuộc trò chuyện.
Thông tin có vẻ hơi quá mơ hồ với cái giá phải trả là 5000 điểm thành tích, một phần là do càng lên cao thì giá của tin tình báo càng cao. Nhưng Su-hyeun cũng không có phàn nàn gì, anh biết rằng trừ khi bản thân đã vô tình khiến người gác cổng khó chịu thì họ cũng sẽ không keo kiệt với những gợi ý. Trong trường hợp này, rất có khả năng trưởng làng chính là một trong những nút thắt chính của thử thách.
Cẩn thận với trưởng làng…. Su-hyeon liên tục tự nhắc nhở bản thân. Không có lý do gì để người gác cổng nói dối anh.
"Cảm ơn, chúc ông một ngày tốt lành"
Su-hyeun bước về phía cổng dịch chuyển. Cảnh tượng trước mắt Su-hyeun chuyển sang màu trắng, và một thông báo quen thuộc hiện lên.
[Kim Su-hyeun, thử thách ở tầng 10 sẽ được bắt đầu ngay bây giờ]
[Vui lòng chọn độ khó]
[Cấp độ 1 ~ 10]
[Độ khó và phần thưởng nhận được tăng lên khi cấp độ càng cao]
Su-hyeun tảng lờ mấy cái thông báo dài dòng kia. Như một thói quen, hoặc một phản xạ có điều kiện, anh uể oải đáp lại:
“Cấp độ 10”
[Thử thách tầng 10 cấp độ 10 đã được khởi chạy]
Cảnh sắc trắng xóa trước mắt lại lần nữa thay đổi, cảnh quan của một ngôi làng hiện ra trước mắt. Bầu trời đen kịt. Bầu không khí u ám và ngột ngạt tràn ngập ngôi làng, giống như một vùng nông thôn đơn sơ và yên tĩnh. Thế giới này có phần giống với trái đất đã bị phá hủy ở kiếp trước của Su-hyeun.
Su-hyeon ngước nhìn bầu trời. Trong suốt một năm qua, anh đã dần dần làm quen với thực tại mới này. Từ một anh hùng, anh đã trở thành một Awakener hơi xuất chúng một chút.
[Thử thách sẽ bắt đầu ngay bây giờ]
[Bạn đã vào một ngôi làng xa lạ. Ngôi làng hiện đang trong tình trạng khủng hoảng nghiêm trọng]
[Giải cứu ngôi làng]
[Và sống sót]
[Phần thưởng thay đổi tùy theo thành tựu của bạn]
Lời giải thích của phiên tòa quá đỗi là đơn giản, đơn giản đến mức nực cười. Chỉ từ bối cảnh của ngôi làng và lời giải thích hời hợt và đầy lỗ hổng của hệ thống, không đời nào Su-hyeun có thể dự đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Giải cứu ngôi làng và sống sót. Nhưng rốt cuộc thì anh phải sống sót khỏi cái gì? Một lũ youtuber và người nổi tiếng nắng cực với mục tiêu là trẻ dưới vị thành niên à?
Anh nhớ lại câu nói của người gác cổng nói. Ông ta bảo phải cẩn trọng với trưởng làng.
Điều đó có nghĩa là trưởng làng chính là chìa khóa then chốt cho thử thách lần này. Và dựa trên hai từ "cẩn trọng", nhiều khả năng là vị trưởng làng này không có ý đồ tốt đẹp rồi.
Bước, bước—
Su-hyeun bắt đầu đi vào làng. Thay vì nhìn quanh làng, Su-hyeun vẫn nhìn lên bầu trời. Khuôn mặt anh tối sầm lại.
"Rốt cuộc thì...thế giới trong thử thách này đã trải qua cái quái gì vậy?"
Anh không thể biết chắc là thế giới này có mối liên hệ nào với những sự kiện đã xảy ra với trái đất không. Có thể đây chỉ là một đặc điểm cố hữu của thiên nhiên, nhưng nếu nó thực sự có liên quan tới những thứ như dungeon, quái vật hoặc thậm chí là Fafnir thì chuyện này có vẻ nghiêm trọng hơn anh tưởng rồi đây.
Chưa hết, từ khi bước vào làng, anh vẫn luôn cảm thấy có gì đó quen thuộc một cách lạ thường. Sự quen thuộc cũng bắt nguồn từ khung cảnh trái đất, mà có vẻ như nó là một cái gì đó khác.
Bước, bước—
Su-hyeun cảm thấy có người đang đưa mắt nhìn mình. Một bà mẹ gầy gò bế đứa bé trên tay, một ông già và một vài người đàn ông khác. Họ cố tính giữ khoảng cách với anh với khuôn có phần thận trọng và sợ hãi, nhưng họ cũng không phản đối việc anh bước vào làng mà chưa xin phép.
Con người
Đây không phải là lần đầu tiên anh ai đó có cùng giống loài trong thử thách. Nhưng vấn đề là những biểu cảm đó cũng...hơi quen thuộc.
Tôi chắc chắn đã… Anh nhớ lại. Trong tương lai, anh đã cảm thấy những ánh mắt tương tự từ một ngôi làng nào đó.
"Thì ra là vậy." Hắn tựa hồ đã hiểu được bối cảnh của thử thách lần này. Nơi này hẳn là một mảnh vỡ của một thế giới đã lụi tàn. Không, nói chính xác hơn, đó là một thế giới đã rất gần với sự diệt vong.
“Xin lỗi vì chuyến thăm đường đột này” Su-hyeun mỉm cười thân thiện và tiến về phía dân làng.
Dân làng không cố giấu đi sự thận trọng của họ đối với một người lạ như Su-hyeun. Khi đứa trẻ cố gắng tiếp cận anh, người mẹ đã kéo nó lại.
{Lòng tôi đau quá mấy mèn ơi}
Có lẽ cô ấy nghĩ rằng anh đang có những suy nghĩ không đứng đắn với trẻ em như rapper D hoặc streamer Dr nào đó.
Su-hyeun thở dài rồi nói tiếp: “Tôi muốn tá túc ở đây vài ngày trước khi rời đi, không biết là có được không?”
Câu hỏi hướng đến tất cả mọi người, nhưng không có ai trả lời. Tốt hơn là anh nên chỉ đích danh anh đó…
“Cho tôi xin được hỏi là trưởng làng có ở đây không?”
Đám đông trở nên náo động hn khi nghe thấy câu hỏi của Su-hyeun. Có vẻ như dân làng cũng nghĩ rằng trưởng làng nên là người ra mặt đón tiếp vị khách này.
Su-hyeon lặng lẽ quan sát phản ứng dân làng, sau một hồi, anh đã có thể đưa ra một kết luận.
Những người dân ở đây không mong muốn kết nạp thêm bất cứ ai từ ngoài vào nữa. Về vấn đề này, anh có thể phần nào thấu hiểu được.
Thuốc phiện, đánh đập, cướp phá, giết người hoặc thậm chí là buôn người. Đó là một vài trong số ít các vấn đề xã hội có thể nổi lên trong một thế giới đang sụp đổ. Mặc dù văn hóa của các nền văn minh là khác nhau, nhưng Su-hyeun cam đoan là chỉ cần họ vẫn là con người, thì vẫn sẽ có tham những, sau đó là phân hóa giàu nghèo, phân chia giai cấp.
Thật đáng tiếc, sẽ tốt hơn nhiều nếu con người có thể đoàn kết và giúp đỡ nhau, nhất là trong thời buổi bây giờ. Nhưng đó chỉ đơn giản là một mộng tưởng hoang đường. Utopia, nơi con người có thể làm theo sức và hưởng theo nhu cầu, nơi một người quét rác cũng có thể được tận hưởng mức sống như một CEO, đó là hình thái tối cao của một xã hội cộng sản. Những thế giới như vậy sẽ không bao giờ tồn tại trừ khi bản chất xấu xa trong con người bị loại bỏ.
Người đàn ông mà Su-hyeon đang chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện.
“Tôi là trưởng làng, không biết là ông lão này có thể giúp gì cho cậu đây”
Một già làng lưng gù bước về phía Su-hyeun.
Triết học Marx Lenin go brrrr