Sử Ma của Zero

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

308 9219

Tro Tàn Biển Sâu

(Đang ra)

Tro Tàn Biển Sâu

Viễn Đồng

Ai biết lái thuyền thế nào không?!

8 95

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

7 90

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

19 284

Quyển 1 - Phần 1 : Vương quốc Ma pháp - Chương 03 : Huyền thoại

Thầy Colbert, một giáo viên tận tâm với nghề đã làm việc tại Học viện Ma pháp Tristern hơn 20 năm. Bây giờ đã là một trong những giáo viên trụ cột của trường.

Biệt danh của thầy là Colbert Rắn lửa, và đúng như cái tên của nó, thầy là Ma Pháp Sư chuyên về nguyên tố Hỏa.

Kể từ lần tổ chức Xuân Thiên Sử Ma Triệu Hoán vài ngày trước, thầy đã chú ý đến tên thường dân mà Louise đã triệu hồi. Hay nói chính xác hơn, Colbert chẳng quan tâm gì khác ngoài dòng Rune xuất hiện trên bàn tay cậu. Chúng là một trong những dòng Rune hiếm nhất, nên đêm qua, thầy ấy đã tự nhốt mình trong thư viện để lục tìm và nghiên các tư liệu mật có liên quan đến nó.

Thư viện của Học viện được xây nằm trên cùng một tòa tháp với nhà ăn. Các giá sách trong đó cao đến kinh ngạc, chắc khoảng 30 mét, và cách chúng được xếp dọc theo bức tường trông thật hùng vĩ.

Thật ra khi nghĩ lại, như thế này cũng đúng thôi. Vì nơi này đã bị nhồi nhét lịch sử và tất cả mọi thứ liên quan từ thuở sơ khai của đất nước này ở Halkeginia bởi Khởi Tổ Brimir.

Colbert hiện đang ở nơi được gọi là Thư viện của Fenrir, khu mà chỉ giáo viên mới có thể được vào.

Những giá sách bình thường, những quyển sách mà học viên có thể tự do mượn đọc, không có bất kỳ thông tin cần thiết nào.

Levitation là câu thần chú khiến người sử dụng bay lơ lửng trong không trung. Colbert đang bay lên trên một giá sách và vươn tay tới cuốn sách ngoài tầm với, trông có vẻ như đêm nay thầy nhất quyết phải tìm ra quyển sách chứa đáp án mà mình mong mỏi rồi.

Cuối cùng, những nỗ lực của thầy ấy cũng được đền đáp. Cặp mắt Colbert dồn dập nhìn vào tên của quyển sách được viết trên đó.

Nó là một bản ghi chép cổ của Khởi Tổ Brimir viết lại để miêu tả các Sử Ma ngày xưa người đã sử dụng.

Sự chú ý của thầy Colbert tập trung vào một đoạn đặc biệt được ghi trên đó. Sau khi đọc xong nội dung, thầy tròn mắt ngạc nhiên trước những gì mình đọc được.

Ông cố gắng so sánh từng chi tiết của bản phát thảo về dòng Rune trên tay Saito với những gì được vẽ trong bản ghi chép kia.

“AHHHHHHHHHHHHH!” Thầy Colbert há hốc miệng kinh ngạc. Ngay lập tức, thầy suýt ngã xuống sàn vì không tập trung khi niệm Levitation.

Thầy ôm lấy cuốn sách chạy bán mạng ra ngoài.

Nơi Colbert hướng tới chính là Văn phòng của thầy Hiệu Trưởng.

Y Y Y

Văn phòng Hiệu trưởng nằm ở nơi cao nhất của tháp. Thầy Osman, Hiệu trưởng đương nhiệm của Ma pháp Học viện Tristain, người đang ngồi chán nản chống tay lên chiếc bàn được làm bằng gỗ Sequoia quý giá, ủ rũ vuốt vuốt bộ râu trắng bạc của mình.

Ngồi không mà chẳng làm gì trên bàn, trông vô vị lắm nhỉ.

Thong thả bứt lông mũi, miệng cụ “Hừm” một tiếng, tay từ từ lấy ra thứ gì đó bên trong ngăn kéo bàn.

Ra là một cái tẩu thuốc.

Ngay lúc đó, thư ký Longueville đang ngồi kế chiếc bàn của thầy Hiệu trưởng, vẫy vẫy mực cây bút lông để viết gì đó lên bức thư.

Khói thuốc lơ lửng trong khí, bay về hướng cô thư ký Longueville. Thầy Osman buồn tẻ làu bàu một mình.

“Có phải sở thích của cô là tước đoạt mất niềm vui của người già không? Cô Longueville?”

“Chăm sóc sức khỏe của cụ cũng là một phần công việc của tôi, thưa cụ Osman.”

Thầy Osman đứng dậy khỏi ghế, khuôn mặt đầy nghiêm trọng bước về phía cô thư ký. Dừng lại sau lưng cô, thầy nhắm mắt mình thật chặt.

“Ở trong thời đại hòa bình như thế này, cách sử dụng thời gian sao cho hợp lý là cả một vấn đề đấy!”

Những vết nhăn hằn sâu trên khuôn mặt cụ là minh chứng cho trăm năm lịch sử mà ông đã trải qua. Tương truyền rằng cụ đã được 100 tuổi, hay thậm chí là 300 tuổi. Sự thật thì chẳng ai biết cả, có lẽ ngay cả bản thân thầy cũng chẳng rõ nữa.

“Thưa cụ Osman.”

Cô Longueville nói, mắt vẫn không rời lấy bức thư đang viết trên bàn.

“Có chuyện gì không? Cô Lo…”

“Xin cụ đừng lôi chuyện không có việc gì làm để bào chữa cho việc bóp mông của tôi!”

Thầy Osman khẽ mở miệng, từ từ lùi về phía sau.

“Và cũng xin cụ đừng giả vờ mất trí nhớ! Tôi không có thời gian để lôi thôi với cụ đâu!”

Cô Longueville điềm tĩnh nói. Osman thở dài một tiếng, hơi thở trộn lẫn nỗi phiền muộn ở sâu trong lòng.

“Chân lý nằm ở đâu? Sự thật nằm ở đâu? Cô có bao giờ nghĩ qua chưa?”

“Có ở đâu đi chăng nữa thì nó cũng chẳng nằm dưới váy của tôi. Xin cụ đừng cho con chuột đi nghía dưới gầm bàn nữa!”

Cụ Osman chán nản gục mặt xuống bàn, miệng kêu tên con chuột kia một cách trống rỗng.

“Mótsognir.”

Một chú chuột nhỏ lon ton chạy ra từ gầm bàn cô Longueville. Nó chạy lên chân rồi bò lên vai cụ. Osman lấy ra từ trong túi vài hạt hướng dương rồi vẫy qua lại trước mặt nó.

“Chít chít!”

Con chuột rít lên, trông có vẻ rất hài lòng.

“Aaaa! Đúng là chỉ có ngươi là người bạn duy nhất khiến ta cảm thấy đáng tin cậy thôi, Mótsognir ạ!”

Nó bắt đầu gặm hạt hướng dương. Sau khi ăn xong, nó lại “Chít” thêm một tiếng như đòi xơi thêm tí nữa.

“Vậy sao vậy sao. Ngươi vẫn còn muốn nữa à? Được thôi, nhưng trước tiên, ta cần ngươi báo cáo lại kết quả lúc nãy thu hoạch được, Mótsognir.”

“Chít chít…”

“Thế sao? Là màu trắng à? Trắng tinh khiết luôn ấy hả? Nhưng mà theo ta nghĩ thì cô Longueville thích hợp mặc màu đen hơn nhỉ? Ngươi có nghĩ thế không, Mótsognir yêu quý của ta?”

Lông mày Longueville giật giật.

“Thưa cụ Osman…”

“Có chuyện gì không?”

“…Nếu lần sau cụ còn dám làm như vậy nữa thì tôi buộc phải bẩm báo hành vi của cụ lên Vương Thất đấy ạ!!!”

“HAAAAAA! Đùa thật chứ! Bộ cô nghĩ lão già Hiệu trưởng này lại đi sợ cái Vương Thất kia sao?!”

Thầy Osman mở to mắt ra giận dữ hét lên. Pha thể hiện đầy ấn tượng khiến cho người khác không thể tin được rằng đó là lời nói của một ông cụ già ốm yếu.

“Đừng có hơi cái là đi tố cáo người khác chỉ vì bị nhìn thấy quần lót chứ! Đó là lý do cô không thể kết hôn đấy, cô Longueville. Aaaaaaaa, mình muốn trẻ lại quá!!!”

Osman lại tỏ vẻ mặt nghiêm nghị tiến tới vỗ mông cô thư ký.

Cô Longueville đứng dậy không nói lời nào, lấy chân đá thẳng vào mặt cụ Osman.

“Tôi xin lỗi! Mau dừng lại đi! Đau quá! Tôi không bóp nữa! Thật đó, tôi thề!!!”

Osman ôm lấy mặt rên rỉ. Mặc cho như thế, Longueville vẫn cứ đá lấy đá để ông.

“Cô! Cô dám làm như thế với người già sao?! AAAAAAA!!! Đau quá!”

Khoảnh khắc ‘yên bình’ này bị phá vỡ bởi một kẻ đột ngột tiến vào phòng.

Cánh cửa bị đá cái *Rầm!!!* một phát, thầy Colbert xông vào bên trong.

“Thầy Osman!”

“Có việc gì sao, thầy Colbert?”

Longueville trở về bàn của mình như vừa nãy chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Cụ Osman chắp tay sau lưng, khuôn mặt đầu nghiêm túc chào đón kẻ xâm nhập.

“Tôi… Tôi… Tôi sắp nói một tin vô cùng vô cùng hệ trọng đây ạ!!!”

“Thật ra trên đời này chẳng có chuyện gì to tát cả. Tất cả những chuyện đó đều là những chuyện bình thường liên kết với nhau tạo nên câu chuyện lớn lao mà thôi.”

“X… Xin thầy cứ nhìn vào đây trước đi ạ!”

Colbert đưa cuốn cổ thư mà thầy đã đọc trước đó cho Osman.

“Đây không phải là Sử Ma của Khởi Tổ Brimir sao? Thầy lại đi xem mấy tư liệu xưa thế này à! Nếu có thời gian để lục lại mấy cuốn sách cổ đó, thì thầy nghĩ cách nào thu cho xong học phí của các quý tộc lười đóng tiền kia đi! À mà nè… thầy tên gì ấy nhỉ?”

Osman nghiêng đầu hỏi.

“Colbert! Thầy quên rồi à?”

“À đúng rồi đúng rồi. Mà thầy Colbert, có chuyện gì với quyển sách này sao?”

“Xin thầy hãy cùng xem với tôi!”

Colbert lấy bản vẽ dòng cổ ngữ trên tay của Saito ra đưa trước mặt thầy Osman.

Khi vừa nhìn thấy, gương mặt lão biến sắc. Đôi mắt ánh lên vẻ nghiêm trọng.

“Cô Longueville, xin cô xin vui lòng ra ngoài đợi một chút.”

Longueville đứng dậy rời khỏi phòng. Sau khi cô đi, thầy Osman lên tiếng nói:

“Xin hãy nói rõ cho tôi, thầy Colbert…”

Y Y Y

Cuối cùng thì họ đã dọn xong mớ hỗn độn mà Louise đã gây ra trước đó. Để trừng phạt, cô bé không được dùng bất cứ ma pháp nào để sửa chữa căn phòng, bởi vì thế nên đã tốn rất nhiều thời gian. Lời thì nói như vậy, nhưng Louise một chút ma pháp cũng không thể sử dụng thì không phải phạt như thế thì quá vô nghĩa sao? Chevreuse sau khi bị thổi bay buổi sáng tốn đến hai tiếng để phục hồi và tiếp tục dạy học. Cả ngày hôm đó, chẳng còn buổi thực hành luyện kim nào diễn ra cả. Cứ giống như nó là vết thương tinh thần của cô rồi vậy.

Sau khi dọn dẹp xong, Louise và Saito đi bộ đến nhà ăn để dùng bữa.

Trên đường đi, Saito hết lần này đến lần khác cười nhạo Louise. Dù sao đi chăng nữa thì tại cô bé nên cậu mới phải làm mấy việc nặng nhọc như thế. Mới đây Saito còn phải vác cái cửa kính khổng lồ kia để thay cho tấm vừa bị vỡ kia.

Chính Saito là người đã mang hết bàn học ra ngoài, và cũng chính là cậu khi phải lau chùi hết cả căn phòng đầy vết hằn đen bám trên đó. Trong khi Louise chỉ lau sơ sài vài cái bàn mà khi làm còn miễng cưỡng nữa.

‘Ngủ trên sàn nhà. Ăn những món còn thua cả súc vật. Thậm chí còn giặt đồ nữa!’

Sau khi bị đối xử như nô lệ, cuối cùng cậu cũng tìm được điểm yếu của Louise thì sao mà im lặng nổi. Saito tiếp tục đem Louise ra làm trò hề.

“Louise ‘Zero’ à. Thì ra là vậy ~ Đúng thật là cái biệt danh tuyệt vời mà ~ Tỷ lệ thành công chỉ là không cơ đấy. Quý tộc kiểu này thì quá lợi hại rồi!!!”

Louise vẫn chẳng nói một lời nào, điều đó càng khiến cho Saito được nước lấn tới:

“Luyện kim nè! Áaaaaaaaaaaa! Bùmmm! Luyện kim tiếp nữa nè! ÁAAAAAAAA! Bùmmmmm! Ôi lại thất bại mất tiêu rồi!!! Đúng thật là xác suất thành công của mình chỉ bằng không mà thôi!”

Saito vừa nói vừa nhảy vòng vòng quanh Louise, cậu giơ thẳng hai tay lên trời mỗi khi nói chữ “Bùm”, bắt chước vụ nổ như khi nãy. Quả là một màn trình diễn đầy chi tiết mà!

“Louise đại tiểu thư, Sử Ma tôi đây vì cô đã sáng tác ra một ca khúc!”

Saito cung kính cúi thấp đầu, và dĩ nhiên, đó chỉ là sự khinh thường mà thôi. Cậu lén nhìn lên Louise.

Lông mày Louise khẽ giật giật. Cô bé đang kìm nén sự tức giận của mình trong lòng, nhưng Saito thì đang phấn khích quá độ đến nổi quên luôn cảm nhận của Louise.

“Ca khúc à? Hát thử nghe xem!”

“Louise ~ Louise ~ Louise! Là một Louise vô vọng. Đến ma pháp còn dùng không được nhưng lại tự xưng là Ma Pháp Sư. Nhưng chớ lo lắng đại tiểu thư của tôi ơi! Cô chỉ là phận nữ nhi thôi mà ~ ~ ~”

Saito ôm lấy bụng rồi cười như điên:

“HAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA!!!”

Tự mình nói tự mình cười. Có lẽ chính bản thân hắn cũng vô vọng giống như vậy.

Y Y Y

Khi vào nhà ăn, Saito kéo một chiếc ghế ra cho Louise.

“Được rồi tiểu thư. À mà nhớ đừng có dùng ma pháp vào thức ăn của mình nghe chưa! Nếu nó lại nổ thì phiền lắm đó!”

Louise ngồi xuống và vẫn chẳng nói lời nào. Saito có vẻ đang rất thỏa mãn vì đã nắm thóp được cô nàng. Cuối cùng đã trả thù được con Louise kiêu ngạo một cách vô lý này rồi. Dù cho thức ăn của cậu có như thế nào đi chăng nữa thì lúc này cũng chẳng còn quan trọng.

Trong khi đó, món súp và hai ổ bánh mỳ khô cằn vẫn cứ ‘đạm bạc’ giống mọi khi, nhưng so với việc khi nãy đã cười nhạo Louise như thế, thì đây quả là sự đánh đổi đồng đều.

“Vậy thì, ‘Khởi Tổ’ gì nhỉ, ‘ngài Khởi Tổ’, hãy cho tôi một bữa cơm đạm bạc, à mà cái đĩa thức ăn của tôi mới gọi là đạm bạc đây nè. Thôi tôi ăn đây. Itadakimasu!”

Trước khi cho ổ bánh mỳ vào mồm, cái đĩa đã bị giật đi mất.

“Cô làm trò gì vậy?!”

“Tên… Tên… Tên…”

“‘Tên… Tên… Tên…’?”

Vai Louise run lên, giọng cô hét lên một cách giận dữ. Không biết bằng cách nào đó, cô bé đã kìm nén được cơn cuồng nộ của mình cho đến bây giờ. Chắc là nãy giờ đang tìm cách xử lý hắn ta cho thỏa mãn đây mà.

“TÊN… TÊN SỬ MA CHẾT TIỆT NHÀ NGƯƠI!!! DÁM… DÁM ĂN NÓI VỚI CHỦ NHÂN CỦA NGƯƠI NHƯ THẾ SAO? HẢ???”

Saito cuối cùng đã nhận ra rằng cậu đã đi quá xa rồi.

“Xin lỗi! Tôi thật sự xin lỗi! Tôi không nói nữa đâu! Nên hãy trả cho tôi đồ ăn đi mà!!!”

“Không đời nào! TUYỆT ĐỐI KHÔNG!!!”

Louise thét lên. Khuôn mặt dễ thương của cô bé nhăn lên vì cơn thịnh nộ.

“Nói bao nhiêu từ ‘Zero’, nhà ngươi sẽ không được ăn bấy nhiêu bữa! Đến đây là hết! Không có ngoại lệ!!!”

Y Y Y

Kết quả, Saito rời khỏi nhà ăn mà chẳng nhét được gì vào trong bụng.

‘Nếu như mình không cười nó thì tốt rồi.’ Saito hối hận, nhưng…bây giờ cũng đã quá muộn.

“Hơ… Mình đói quá… Bà thật chứ…”

Vừa ôm bụng, tay cậu chống lên tường.

“Anh có chuyện gì thế ạ?”

Quay đầu lại, Saito nhìn thấy một thiếu nữ với trang phục hầu gái giản dị đang bưng chiếc khay lớn bằng bạc đang lo lắng nhìn cậu. Mái tóc đen tuyền được thắt gọn gàng bởi chiếc nơ xinh xắn.

“K… Không có gì đâu!”

Saito vừa nói vừa vẫy tay qua lại.

“Hình như anh là Sử Ma của cô Vallière đúng không ạ?”

Có lẽ khi vẫy tay khiến cô ấy để ý đến ấn chú trên bàn tay Saito.

“Em biết tôi à?”

“À thì, em cũng chỉ biết một chút thôi. Dù nói thế nào đi nữa, thì việc dùng ‘Sử Ma Triệu Hoán’ để triệu hồi ra một người bình thường như anh cũng đã đủ để mọi người truyền lời đồn khắp trường này rồi.”

Cô gái cười nhẹ rồi nói. Nói thật thì từ khi đặt chân đến thế giới này, đây là nụ cười chân thành nhất mà Saito đã từng thấy.

“Em cũng là Ma Pháp Sư… có phải không?”

Saito hỏi.

“Không phải. Em không giống họ. Giống như anh vậy, em chỉ là một người bình thường thôi. Em làm việc ở đây để chăm sóc cho các con cháu gia đình quý tộc.”

‘Thực ra anh đến từ Trái Đất chứ không phải là thường dân… Nhưng cố giải thích chắc em ấy cũng không tin đâu.’ Thế là Saito quyết định giới thiệu bản thân mình.

“Ra vậy. Anh tên là Hiraga Saito. Xin em chỉ giáo nhiều hơn.”

“Đúng là cái tên kỳ lạ mà. Còn em tên Siesta. Cũng mong anh chỉ giáo nhiều hơn.”

Lúc này bụng Saito réo lên.

“Chắc anh đang đói lắm nhỉ?”

“Ừm… Ờ… Đúng vậy thật.”

“Vậy thì, xin hãy theo em.” Nói xong, Siesta bước đi.

Y Y Y

Nơi Saito được đưa tới là phòng bếp của nhà ăn. Những nồi cơm và lò nướng khổng lồ được xếp ngăn nắp trải dài khắp cả phòng. Các đầu bếp và còn cả những cô gái mặc y phục giống như Siesta đang bận rộn nấu ăn.

“Xin chờ em một chút ạ!”

Siesta để Saito ngồi lên chiếc ghế đặt trong góc của phòng bếp, cô gái lon ton chạy vào trong. Một lúc sau, cô đi ra với bát canh thịt hầm còn nóng hổi trên tay.

“Đây là món canh hầm mà các quý tộc đó ăn thừa còn sót lại. Nếu không phiền thì xin anh hãy ăn ạ.”

“Như vậy có được không?”

“Ừm,… không cần để tâm đâu ạ! Nó cũng giống như bữa ăn thường ngày của các đầu bếp ở đâu thôi!”

Lòng tốt của cô ấy thật làm người khác cảm động mà. Món này khác hẳn với canh bát súp Louise đưa cậu ăn. Từ miếng này đến miếng khác liên tục được đưa vào trong miệng.

‘Ngon quá! Ngon quá đi mất! Nó làm mình khóc mất thôi!!!’

“Nó ngon quá! Món này ~ ~ ~!!!”

“Thật may quá! Bên trong vẫn còn dư rất nhiều đấy ạ! Xin anh cứ từ từ dùng!”

Saito ăn, ăn, ăn và ăn liên tục. Cậu không dám nghĩ rằng có một ngày mình sẽ được ăn bát súp hâm nóng như vậy. Việc này cứ giống một giấc mơ, và giấc mơ đó quá chi là tuyệt vời đi mà. Siesta nhìn cậu, nụ cười mỉm trên đôi môi cô.

“Anh không có gì để ăn ạ?”

“Con nhỏ đó lấy mất đĩa ăn trưa của anh khi anh nói Louise ‘Zero’ ấy! Khỉ thật!!!”

“Thật à! Đối với quý tộc mà nói thì việc anh nói cô ấy như thế là chuyện rất kinh khủng đấy!”

“Quý tộc cái quái gì chứ! Chỉ mỗi việc biết sử dụng ma thuật thôi mà đòi kiêu căng rồi à!!!”

“Nói thật thì anh gan lắm đấy Saito…”

Siesta sửng sốt nhìn lấy Saito.

Saito trả lại chiếc bát trống không cho Siesta.

“Bữa ăn rất ngon miệng. Cảm ơn em nhiều, Siesta.”

 “Tốt quá rồi! Nếu khi nào anh cảm thấy đói thì đừng ngại mà đến đây nhé! Nếu anh không để tâm những món ăn của tụi em thì em rất sẵn lòng cùng anh thưởng thức ạ!”

Nghe được những lời sâu sắc đó, thâm tâm Saito thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.

“Cảm ơn em nhiều lắm.”

Nói xong, Saito bậc khóc khiến cho Siesta bất ngờ.

“C… Có chuyện gì sao ạ?”

“Không… Không có gì đâu. Chỉ là… từ lúc đến nơi này, đây là lần đầu có người đối xử với anh tốt đến như vậy… Anh chỉ hơi xúc động thôi.”

“A… Anh có nói quá lên không ạ?”

“Không có đâu. Được rồi, nếu em có gì cần giúp đỡ, cứ nói với anh. Anh sẽ giúp em một tay!”

Cậu chả còn hứng thú gì với việc giặc đồ lót cho Louise cả. Thay vào đó, cậu muốn giúp đỡ cô gái này, giúp đỡ cô gái đã cứu cậu ra khỏi cảm giác cô đơn tiêu cực đó.

“Vậy thì hãy giúp em giao món tráng miệng nhé.”

Siesta nở nụ cười rồi nói.

“Ừm!” Saito gật đầu đồng ý.

Y Y Y

Trên khay bạc được đặt rất nhiều món bánh tráng miệng. Saito khiêng nó, còn Siesta thì gắp bánh ra đưa cho mọi người.

Trong số đó, có một tên Ma Pháp Sư trông rất nổi bật. Mái tóc xoăn màu vàng, trên người mặc lấy chiếc áo sơ mi gợn sóng, không hiểu thế nào, nhìn hắn cứ khó chịu thế nào ấy. Trong túi áo lộ ra một nhánh hoa hồng, bạn bè xung quanh chọc ghẹo hắn đủ kiểu.

“Vậy Guiche! Hôm nay mày đi chơi với ai vậy?”

“Ai là người yêu mày thế?”

Có vẻ tên Ma Pháp Sư trông khó ưa kia tên là Guiche. Hắn ta nhẹ nhàng đưa ngón tay đặt lên môi mình.

“‘Đi với ai’ à? Đối với tao, không có một người con gái nào xứng đáng như thế cả! Hoa hồng sinh ra và nở rộ để mọi người xung quanh có thể nhìn ngắm và hưởng thụ vẻ sắc xảo vốn có của nó mà!”

‘Hắn ta như thế mà đi so sánh với hoa hồng ư? Đúng thật là một tên tởm lợm hết thuốc chữa. Một tên tự luyến khiến mọi người nhìn vào cũng thấy mắc cỡ theo.’

Saito vừa nhìn, vừa nghĩ loại như hắn cứ thế mà chết đi cho rồi.

Y Y Y

Đúng lúc đó, từ trong túi áo Guiche, một lọ thủy tinh nhỏ chứa thứ chất lỏng màu tím gì đó rơi ra ngoài.

‘Mình ghét tên này thật. Nhưng chắc mình cũng phải nhắc hắn nhặt lên nhỉ!’

Saito lên tiếng gọi Guiche:

“Êyyy! Ông bạn làm rơi lọ nước gì kìa.”

Nhưng Guiche chẳng thèm quay đầu.

‘Thằng cha đó, nó xem thường mình.’

Saito khó chịu đưa khay cho Siesta rồi cúi xuống nhặt chiếc lọ lên.

“Êy, ông làm rơi đồ không biết lụm à, tên quý tộc ‘ăn chơi’ này!”

Sau khi đặt chiếc lọ lên bàn, Guiche nhăn nhó nhìn Saito, hắn đẩy chiếc lọ ra chỗ khác.

“Cái này không phải của ta. Ngươi đang nói cái gì vậy?”

Mấy đứa bạn của Guiche đi lên phía trước, nhận ra chiếc bình thủy tinh đó rồi la lên ầm ầm.

“AAAAAAAAA!!! Đây là… lọ nước hoa của Montmorency!!!”

“Đúng rồi! Cái màu tím đặc trưng đó chỉ có mỗi Montmorency tự pha cho chính nó thôi!”

“Guiche… món này… rơi ra từ túi mày… không lẽ… bây giờ mày đang hẹn hò với nhỏ đó hả?”

“Không phải, chờ đã, nghe tao nói đi. Bây giờ những lời nói của tụi bây sẽ làm tổn hại đến sự trong sạch của cô ấy mất… Nên hãy nghe tao giải thích cái đi…”

Khi Guiche định làm rõ vấn đề, một cô gái mang áo choàng nâu ngồi ở bàn phía sau đứng dậy, đi về chỗ Guiche đang đứng.

Mái tóc cô ấy màu hạt dẻ, trông cũng dễ thương quá nhỉ. Từ màu áo cho thấy cô bé là học viên năm Nhất.

“Guiche – sama…”

Vừa gọi tên hắn xong, cô bé bắt đầu khóc.

“Vậy người đó đúng thật là chị Montmorency… nhỉ?”

“Không phải đâu… Katie… Họ hiểu lầm một chút chuyện rồi… Nghe anh nói đi. Người duy nhất trong trái tim anh chỉ có mình em mà thôi!!!”

Cô bé được gọi là Kaite kia bất ngờ dùng hết sức bình sinh, tát thẳng một phát vào mặt Guiche.

“Chiếc lọ nước hoa này rơi ra từ túi áo của anh cũng đã đủ đến chứng minh tất cả rồi. Thôi thì Guiche – sama,… VĨNH BIỆT!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Guiche chạm vào má của hắn.

Từ đằng xa, có một cô gái tóc xoăn xinh đẹp đang ngồi bỗng dưng đứng dậy. Hình như Saito đã từng thấy cô ấy rồi. Chắc là hôm mà cậu lần đầu đặt chân đến thế giới này, nhỏ đó đã cãi nhau một trận với Louise.

Từ vẻ mặt toát lên sự nghiêm trọng khó đoán, cô ta bước nhanh đến chỗ Guiche.

“Montmorency! Hiểu lầm… Là hiểu lầm đấy! Tất cả những gì anh làm cùng em ấy chỉ là đi một chuyến du lịch ngắn ngày đến khu rừng ở La Rochelle thôi…”

Guiche lắc đầu nói, giả vờ bình tĩnh nói, trên trán lăn xuống một giọt mồ hôi lạnh.

“Quả nhiên là anh đã ra tay với cô bé năm Nhất đó rồi nhỉ!”

“Làm ơn đi, Montmorency ‘Hương Thủy’ của anh, đừng vì những chuyện cỏn con này mà khiến khuôn mặt xinh đẹp của em bị méo mó. Không thì một bông hoa như anh đây cũng cảm thấy đau lòng đấy…”

Montmorency chưa để Guiche nói hết câu, cô đã lấy chai rượu đang trên bàn đổ lên đầu hắn.

Sau đó…

“ANH LÀ ĐỒ NÓI DỐI!!!” Cô ấy hét lớn lên rồi bỏ đi.

Đột nhiên, không gian náo nhiệt trước đó đã bị bao trùm lấy bởi sự yên lặng đáng sợ.

Guiche lấy chiếc khăn tay từ trong túi, từ từ lau mặt của hắn ta. Vừa lắc đầu, hắn vừa bình phẩm họ một cách nhẹ nhàng, như kiểu không muốn hổ thẹn trước đám đông vậy.

“Những cô gái ấy đúng thật là không hiểu ý nghĩa tồn tại của hoa hồng mà!”

‘Ừ, cứ vậy đi, ông bạn cứ diễn như thế suốt quãng đời còn lại đi nhé.’

Saito nghĩ, trong khi hắn lấy lại cái khay bạc trên tay Siesta rồi bước đi.

Nhưng mọi chuyện lại không hề dễ như thế, Guiche kêu Saito đứng lại:

“Đợi một chút!”

“Làm gì cơ?”

Guiche quay người lại, ngồi bắt chân lên ghế, cái dáng vẻ tùy tiện đó trông ngứa mắt quá đi mất.

“Nhờ ơn ngươi đã ‘tình cờ’ nhặt giúp ta cái lọ nước hoa chết tiệt kia mà bây giờ thanh danh của hai cô gái ấy hủy hoại rồi đấy. Bộ nhà ngươi không có bất cứ lời nào muốn nói với ta hay sao?”

Saito nhăn mặt đáp lại:

“Bắt cá hai tay, chân đạp hai thuyền mà còn lên tiếng đổ lỗi cho người khác sao?”

Bạn bè Guiche cười phá cả lên.

“Đúng rồi đó Guiche! Bớt đổ lỗi cho người khác đi!”

Mặt Guiche bỗng chốc đỏ rực lên như bị ốm vậy.

“Nghe cho rõ đây, tên phục vụ chết bầm kia. Khi ngươi vừa đặt chiếc lọ lên bàn, thì ta đã nói là không biết rồi, nhớ không? Cớ sao nhà ngươi lại dại dột khăng khăng nói nó là của ta, để rồi phải đi xa đến như vậy hả?”

“Dù ông bạn có nói thế nào đi nữa, thì việc bắt cá hai tay sớm muộn gì cũng bị phát hiện thôi! À mà còn nữa, tôi không phải là phục vụ nhá!”

“À đúng đúng đúng đúng, ngươi không phải phục vụ, ngươi là…”

Guiche khịt mũi, cứ như là đang khinh thường Saito.

“…Hình như là tên thường dân mà Louise ‘Zero’ triệu hồi mấy bữa trước đúng không? Mong đợi sự khéo léo từ một tên dân thường đúng thật là lỗi ta, lỗi ta. Giờ thì ngươi đi được rồi.”

Nghe xong câu đó, quả thật thì cậu đã hết nhịn nổi. Xinh trai với chả đẹp mã, bị một thằng giả vờ làm thánh nhân trong khi bản thân không bằng một đống rác như vậy sỉ nhục, Saito không thể im lặng được nữa rồi.

“Câm mồm lại đi thằng chó biến thái mất dạy, sao loại chó như mày không bú hoa hồng cả đời luôn nhỉ!”

Mắt Guiche nheo lại nhìn Saito.

“Hình như tên thường dân nhà ngươi không biết thế nào là ăn nói lễ phép với lại quý tộc thì phải?”

“Xin lỗi nha, bố mày đến từ thế giới chẳng có bọn quý tộc chết tiệt như tụi mày đâu!”

Saito bắt chước hành động của Guiche, cậu giơ tay phải lên rồi giả vờ nói như một quý tộc thật sự vậy.

“Vậy thì tốt thôi. Để ta dạy cho ngươi biết tôn trọng quý tộc là như thế nào. Đúng lúc giúp ta tiêu hóa luôn bữa cơm trưa nay.”

Guiche đứng dậy.

“HAAAAA!!! Thú vị đấy!”

Saito gật đầu đồng ý, cậu mỉm cười, để lộ vài chiếc răng ra.

‘Lúc mới nhìn mày từ cái nhìn đầu tiên, tao đã có cảm giác không thích mày rồi. Thứ hai, mày dám hẹn hò cùng lúc cả hai em xinh đẹp, mặc dù không bằng một góc của Louise. Và cuối cùng, mày dám coi thường tao.’

‘Nhiêu đó thôi cũng đã đủ để tao đánh nhau với mày một trận rồi. Và khi dập nó, tao còn phải tẩn mày thay cho phần của Louise vì nhỏ không cho tao ăn trưa nữa, dù gì thì nhỏ cũng là con gái mà, ra tay thế quái nào được!’

“Chơi ở đây luôn không?”

Guiche nhìn thì có vẻ cao hơn Saito một tý, nhưng xét tổng thể thì rất ốm yếu, cứ như chẳng có sức lực gì hết vậy. Còn Saito tuy cũng chả có điểm mạnh gì, nhưng mà cậu dám chắc bản thân sẽ không thua đâu.

Guiche quay người sang hướng khác.

“Mày muốn chạy à?”

“Đừng có nói câu ngu ngốc như thế chứ! Ngươi nghĩ làm sao mà ta có thể vấy bẩn bàn ăn dành cho quý tộc bằng dòng máu thấp hèn của một tên thường dân nhà ngươi được, phải không? Ta sẽ chờ ngươi tại quảng trường Vestri, lo mà giao xong đống bánh kia đi rồi hãy đến. Ta sẵn lòng đợi mà…”

Bạn bè của Guiche hiện đang rất phấn khích. Từng tên từng tên một chạy theo chân hắn ta.

Vẫn còn một tên còn ở lại, có vẻ như hắn canh xem Saito có chạy trốn hay không đây mà.

Siesta toàn thân run rẫy, cô lo lắng nhìn Saito.

Trái ngược hoàn toàn với cô, nụ cười cậu vẫn còn hiện trên mặt.

“Không sao đâu, không sao đâu. Đời nào anh lại đi thua tên quý tộc cao ngạo đấy được! Đừng nghĩ anh là loại người yếu hèn thế chứ!”

“A… A… Anh… Anh sẽ bị hắn giết mất!!!”

“Hả?!”

“Nếu như anh dám chọc giận một quý tộc…”

Siesta sững sờ, loạng choạng chạy đi chỗ khác.

‘Đùa vui tính nhỉ? Cái thằng biến thái đó thật sự lợi hại đến vậy sao?’

Louise từ phía sau chạy đến chỗ cậu.

“Rốt cuộc thì tên Sử Ma không nghe lời nhà ngươi định làm trò gì đấy! Từ đằng kia ta đã thấy hết rồi!!!”

“Yo, Louise!”

“Ngươi nghĩ giờ là lúc thích hợp để ‘Yo’ với ta à?! Tại sao ngươi lại có thể tỉnh bơ đi hẹn một cuộc đánh nhau như thể nó diễn ra hằng ngày như này vậy???”

“Tại thằng chó đó thật sự đã chọc tức tôi đấy thôi!”

Saito phẫn nộ la lên.

Louise nhín vai, thở ra một hơi thật dài.

“Đi xin lỗi thôi!”

“Mắc gì chứ?”

“Nếu như không muốn mình bị thương thì hãy cùng ta đi xin lỗi hắn, có thể hắn sẽ tha cho ngươi. Còn nếu bây giờ mà không đi thì sẽ không kịp mất.

“Đừng có mà đùa nữa! Mắc gì tôi phải đi xin lỗi chứ?! Hắn ta xúc phạm tôi trước, tôi chỉ…”

“ĐI XIN LỖI MAU LÊN!!!!!!!!!”

Louise kiên định nhìn lấy Saito.

“KHÔNG ĐỜI NÀO!!!”

“Ta nói ngươi nghe không hiểu à? Nhà ngươi đấu với hắn chẳng có tia hy vọng nào đâu! Ngươi sẽ bị thương mất! À không… nếu như chỉ là bị thương thì vẫn còn may chán đấy!!!”

“Mấy việc kiểu này, không thử thì làm sao mà biết được!”

“Nghe đây! Thường dân không bao giờ thắng được quý tộc đâu!!!”

“Mà quảng trường Vestri nằm đâu vậy?”

Saito bỏ đi. Tên học viên nãy giờ quan sát cuộc trò chuyện của Saito và Louise chỉ đường cho cậu trong khi tay vẫn còn đặt dưới cằm:

“Hướng này, thường dân.”

“Aaaaaa!!! Đúng là hết nói nổi mà! Sao tên Sử Ma này không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ mà cứ làm gì thì làm thế nhỉ?!”

Cùng với lời than thở đó, Louise đuổi theo sau Saito.

Y Y Y

Quảng trường Vestri nằm trong Học viện Ma pháp, giữa hai ngọn tháp Phong và Hỏa. Vì ở hướng Tây, nên dù vào buổi sáng cũng không có quá nhiều ánh nắng chiếu vào. Nên chọn nơi đó làm một trận quyết chiến đúng là lựa chọn sáng suốt.

Nhưng không may, tin đồn đã được truyền tai nhau khiến cho khu vực này đông nghẹt người.

“Các bạn ơi, trận quyết đấu chuẩn bị bắt đầu rồi đây!”

Guiche nâng bông hồng hắn đang cầm trên tay lên cao, tiếng hò hét khiến cả quảng trường ầm ĩ cả lên.

“Guiche sắp đấu một trận tay đôi! Đối thủ của anh ấy chính là tên thường dân của Louise!”

‘Tôi cũng có tên đàng hoàng đấy nhé!’ Saito khó chịu nghĩ trong đầu.

Guiche vẫy vẫy tay, cả kháng trường im lặng. Sau đó mới quay người về phía Saito cứ như vừa mới tìm thấy hắn vậy.

Saito và Guiche đứng giữa quảng trường, cả hai nhìn nhau chăm chú.

“Điều đầu tiên, ta muốn biểu dương tinh thần bất khuất của ngươi vì đã không bỏ chạy, đúng là dũng cảm lắm mới dám bước chân đến đây đấy.” Guiche vừa nói, tay vừa táy máy những cánh hoa hồng.

“Mày nghĩ ai sẽ chạy cơ chứ?!”

“Vậy thì, bắt đầu thôi!”

Hơi Guiche còn chưa dứt, Saito đã chạy tới chỗ hắn.

‘Nói ít đập nhiều, đánh nhau thì phải thủ hạ vi cường chứ!’

Saito hiện tại chỉ cách hắn Guiche có 10 bước chân.

‘Tao không cần biết mày là Ma Pháp Sư hay là quý tộc gì hết. Bây giờ tao chỉ muốn đập vào cái bản mặt của mày thôi!!!’

Guiche mỉm cười nhìn vào Saito, hắn chỉ đứng đó rồi vẫy những cánh hoa hồng rơi xuống.

Vừa mới chỉ nghĩ nó chỉ là những cánh hoa bình thường, nhưng thật sự thì Saito đã nhầm. Khi chạm đất, nó như biến thành một nữ chiến binh mang áo giáp vậy.

Nữ chiến binh ấy cao không kém người thường là bao nhiêu, có vẻ như cơ thể nó được chế tạo bằng kim loại. Dưới ánh Mặt trời yếu ớt, bộ giáp của nó phản chiếu lại như đang được hào quang bao phủ vậy.

Cô ta cứ thế mà đứng trước mặt Saito.

“Cái… Cái quái gì thế này???”

“Ta là một Ma Pháp Sư, vậy nên ta sẽ dùng ma pháp để nói chuyện. Sao hả? Có ý kiến gì không?”

“Mày… mày… mày!!!”

“À, có lẽ quên nói trước với ngươi. Biệt danh của ta là ‘Thanh Đồng’. Guiche ‘Thanh Đồng’. Nên đối thủ của ngươi trong trận đấu này không phải ta mà là cô nàng golem Valkyrie này.”

“Ể?!”

Con golem hình dạng nữ chiến binh đó lao về phía Saito.

Quả đấm nặng nề của nó đập thẳng vào bụng cậu chàng.

“Ahhhhh!”

Saito đau đớn la lên, đầu gối khụy xuống mặt đất. Không bất ngờ cho lắm, vì cậu đã ăn trọn cú trời giáng như vậy mà.

Con golem vô cảm nhìn Saito.

Cậu không thể đứng dậy nổi từ cú đấm như kiểu đang đập vào bao cát thay vì là một con người.

‘Thì ra đây là cảm giác bị dập bởi một tên cao thủ boxing… à!’

“Gì đây? Mới chỉ vậy thôi mà trận đấu đã đi đến hồi kết rồi hả!!!”

Guiche giọng không thỏa mãn nói. Từ trong đoàn người, Louise chạy ra.

“GUICHE!!!”

“A! Louise à! Lỗi tôi mượn Sử Ma của cậu mà không nói trước!”

Louise hất tóc sang một bên, đôi mắt căm thù nhìn lấy Guiche rồi hét vào mặt hắn:

“ĐỦ LẮM RỒI! RA NGOÀI HẾT ĐI! TRƯỜNG NGHIÊM CẤM ĐÁNH TAY ĐÔI MÀ!!!!”

“Chỉ là cấm đánh nhau giữa các quý tộc thôi mà. Không ai rảnh hơi đâu lại đi ngăn cản quý tộc và thường dân đánh nhau cả!”

Louise bỗng im lặng.

“Cái… Cái này bởi vì từ trước đến nay chưa xảy ra bao giờ nên…”

“Louise… Có phải cô thích tên này không?”

Khuôn mặt Louise đỏ lên, tức giận hét lớn:

“Ai… Ai mà thèm thích hắn ta cơ chứ?! Tôi chỉ là… chỉ là không muốn nhìn thấy Sử Ma của mình bị thương mà thôi!!!”

“Ai bảo tôi bị thương, cú ban nãy đối với tôi một chút cũng chẳng hề hấn gì!”

“SAITO!”

Thấy Saito từ từ đứng dậy, Louise cứ như thể muốn hét tên cậu lên cho tất cả mọi người nghe thấy vậy.

“Hahaha… Cuối cùng thì cô cũng chịu gọi tôi bằng tên rồi à!”

Cơ thể Louise đang run lên.

“Giờ ngươi đã hiểu rồi đúng không? Thường dân không bao giờ có thể đánh bại được Ma Pháp Sư đâu!”

“Vừa nãy chỉ là bất cẩn chút thôi! Được rồi, đừng cản tôi nữa!”

Saito đẩy Louise ra một bên.

“Ai yà! Bị đấm như thế mà vẫn còn đứng dậy được nữa sao? Xem ra cú vừa nãy có vẻ hơi nhẹ rồi.”

Guiche nói, hắn đang cố tình chọc tức Saito.

Saito không nói gì, bước chậm rãi về phía Guiche. Louise đi theo sau, tay cô nhẹ nhàng giữ lấy vai cậu.

“Dừng lại đi mà! Đồ ngốc! Sao ngươi vẫn cứ cố chấp như vậy chứ!!!”

Saito hất tay cô ra khỏi vai cậu.

“Bởi vì lần này, hắn thật sự chọc tức tôi rồi!”

“‘Chọc tức’? Cái gì cơ? Không có gì phải xấu hổ khi một thường dân như ngươi thua Ma Pháp Sư đâu!”

“Im mồm vào!” Saito lẩm bẩm khi đang loạng choạng bước đi.

“Ể?!”

“Nói thật nhé Louise… tôi cũng ghét cô không khác gì hắn ta đâu!!! Tôi không biết cái gì mà quý tộc, cái gì mà Ma Pháp Sư cả! Nhưng đối với tôi, các người cũng chỉ là một lũ nhóc khốn khiếp tự cao tự đại mà thôi! Ma thuật ư? Nó có cái gì mà ghê gớm kia chứ! Đúng là một lũ đần!!!”

Guiche liếc Saito rồi cười nhẹ, cứ như thể hắn thấy thích thú với việc nhìn Saito khi cậu đang cảm thấy đau khổ vậy.

“Chỉ nói thôi thì cũng chẳng ích gì đâu!”

Ý chí chiến đấu của Saito đột nhiên bùng lên, cậu nhìn thẳng vào mặt Guiche rồi la lớn

“THỨ VÔ DỤNG! CÁI TƯỢNG ĐỒ CHƠI CỦA MÀY ĐẤY, NÓ QUÁ YẾU ĐỐI VỚI TAO!!!”

Nụ cười trên mặt Guiche chợp tắt. Cánh tay phải con golem quất vào mặt của Saito. Cậu nhận một phát vào má rồi bay xuống đất.

Giọt máu chảy xuống từ chiếc mũi gãy.

Ngăn dòng máu tiếp tục chảy ra tiếp, Saito lấy tay bịch lại chỗ bị thương.

‘Aaaaaa! Vậy đây được gọi là sức mạnh của quý tộc sao? Mình đã từng đánh nhau để rồi bị thương rất nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên mình đương đầu với thứ mạnh như vậy!’

Bất chấp việc bị đập đến như thế, cậu vẫn tiếp tục đứng dậy. Con golem của Guiche lại một lần nữa tẩn cậu không thương tiếc.

Rồi cậu vẫn đứng dậy… Và vẫn bị đập thêm một cú nữa…

Hết lần này đến lần khác, cứ đứng lên là lại bị đánh cho ngã xuống.

Cứ như thế, nó cứ lặp đi lặp lại thành một vòng luẩn quẩn.

Ở lần thứ tám, lúc này con golem nhắm vào tay phải của Saito, có tiếng động nghe khá chói tai sau phát đó.

Mắt bên trái giờ đã không còn nhìn thấy gì nữa, Saito phải dùng mắt còn lại để kiểm tra xem cánh tay phải của cậu giờ như thế nào rồi. Đúng thật là một hướng nhìn khó chịu.

Trong khi đang nhìn cánh tay đã gãy của mình trong vô hồn, con golem chưa chịu tha cho cậu, nó vẫn tiếp tục tiến tới và đá lên đầu Saito.

Đầu Saito đập mạnh xuống đất, sau đó cậu bất tỉnh trong giây lát.

Khi tỉnh lại, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là khuôn mặt của Louise, kết hợp với nền trời xanh ngắt trông thật quyến rũ.

“Ta xin ngươi đó… Chịu đầu hàng đi mà!”

Nước mắt giàn giụa trên gương mặt Louise.

Saito muốn nói điều gì đó, nhưng những cú đấm đau đớn ban nãy ở lồng ngực cứ vang lên liên tục khiến cậu không thể phát ra hơi.

Bất chấp cơn đau, Saito tập trung sức lực rồi cố nói ra được một câu khàn đặc

“Cô khóc đấy à?”

“Ta không có khóc! Ai lại đi khóc vì ngươi kia chứ! Đủ rồi Saito! Đủ lắm rồi! Ngươi đã làm rất tốt! Ta chưa bao giờ thấy một thường dân nào dũng cảm như ngươi cả!”

Cánh tay bị gãy của cậu bắt đầu nhói lên, đôi môi Saito cắn chặt lại.

“Đau quá!”

“Nói thừa! Bị gãy như thế này không đau mới lạ ấy, ngươi nghĩ cái gì vậy?!”

Giọt nước mắt lăn trên má Louise, rơi xuống khuôn mặt bầm dập của Saito.

“Ngươi hãy nhớ rằng, ngươi là Sử Ma của tay đấy! Sau này không được làm việc gì quá sức mình như này nữa đâu, nghe chưa!!!”

Guiche cất giọng gọi cho hai người đang khóc đằng kia:

“Vậy, chúng ta có thể tiếp tục trận đấu được chưa?”

“Mày đứng yên đó! Tao vừa nãy chỉ là đang nghỉ mệt một chút thôi!”

“Saito!”

Guiche lại cười. Hắn tiếp tục hất những cánh hoa hồng xuống đất, nhưng lần này thì xuất hiện một thanh kiếm. Guiche nhặt nó lên rồi vứt qua chỗ của Saito. Mũi kiếm đâm xuống mặt đất, cách chỗ cậu đang đứng không quá xa.

“Nếu ngươi vẫn còn muốn tiếp tục, hãy nhặt thanh kiếm lên. Còn nếu không thì đơn giản thôi, chỉ cần nói ‘Tôi xin lỗi!’ là xong rồi!”

“ĐỪNG CÓ XÚC PHẠM HẮN!!!”

Louise đứng dậy, cô bé hét lên một cách giận dữ. Nhưng Guiche thì chẳng thèm đặt lời nói của cô vào trong tai. Hắn ta cứ tiếp tục nói:

“Ngươi đã hiểu chưa? Đây là một thanh kiếm. Nói cách khác, nó là một món vũ khí. Nó là thứ tối thiểu mà những tên thường như ngươi dùng để trả thù quý tộc bọn ta. Như ta đã nói, nếu như đã cầm kiếm lên, thì hãy tiếp tục chiến đấu đi!”

Saito định với lấy thanh kiếm bằng tay phải, nhưng lúc nãy đã gãy mất rồi, nên giờ cậu không thể dùng nhiều sức vào nó nữa.

Khi đang giơ tay ra để nhặt thanh kiếm, Louise bỗng giữ tay cậu lại.

“Không được! Tuyệt đối không được! Nếu như ngươi nhặt nó lên, Guiche chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu!!!”

“Tôi đã không thể trở về thế giới của mình được nữa rồi, từ nay về sau không lẽ tôi chỉ có thể sống tạm bợ qua ngày ở cái thế giới này hay sao?”

Saito như đang lầm bầm với chính mình, cậu chẳng hề nhìn vào Louise dù chỉ một chút.

“Ừ! Vậy thì sao chứ! Hai việc này một chút liên quan cũng chẳng có! Vậy nên, về thôi Saito!”

Louise siết chặt tay cậu. Saito đột nhiên la lớn lên:

“SỬ MA CŨNG ĐƯỢC! NGỦ SÀN CŨNG ĐƯỢC! KHÔNG ĂN CŨNG ĐƯỢC! VÀ CẢ VIỆC GIẶT ĐỒ LÓT CHO CÔ CŨNG ĐƯỢC! VÌ ĐỂ ĐƯỢC SỐNG, NHƯ THẾ CŨNG CHẲNG NHẰM NHÒ GÌ!”

Vừa dứt lời, tay trái Saito nắm chặt lại, giơ cao lên trời.

“NHƯNG MÀ…”

“‘Nhưng mà’… cái gì cơ?”

“ĐẦU TÔI… KHÔNG BAO GIỜ CÚI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Saito dùng chút sức lực cuối cùng nâng người đứng dậy, đẩy Louise ra. Đứng trên mặt đất, cậu lấy cánh tay lành lặn cuối cùng của mình rút thanh kiếm ra.

Ngay lúc đó, vết ấn trên tay Saito đột nhiên phát sáng.

Y Y Y

Đổi địa điểm một chút nào, và bây giờ hãy trở lại phòng Hiệu trưởng.

Colbert đang nhiệt tình giải thích cho thầy Osman về cậu trai bị Louise triệu hồi vào nghi thức ‘Xuân Thiên Sử Ma Triệu Hoán’ mấy bữa trước… Và còn cả việc dòng Cổ ngữ hiện trên tay của Saito lúc hai người hoàn thánh khế ước nữa… Vì lo lắng cho cậu nên thầy ấy đã phải đi tìm hiểu thêm về dấu ấn đó…

“Sau khi điều tra thì thầy cho rằng cậu bé đó là ‘Gandálfr’ – Sử Ma của Khởi Tổ Brimir sao?”

Osman chăm chú xem bản vẽ dòng Cổ ngữ trên tay trái Saito.

“Vâng! Dấu ấn chú Rune trên tay cậu trai ấy hoàn toàn giống so với ấn chú Rune của Sử Ma ‘Gandálfr’.”

“Vậy kết luận của thầy là gì?”

“Cậu bé đó chính là ‘Gandálfr’. Không sai đi đâu được! Nhưng có điều, tại sao nó lại xuất hiện trên tay của một người bình thường hả, thầy Osman?”

Thầy Colbert đứng dậy, lấy khăn tay lau cái đầu hói của mình.

“Hừmmm… Đúng thật thì ấn ký là giống nhau. Vậy cho nên cứ như thế mà cho một dân thường bay lên thành Gandálfr, chỉ vì hình dạng của dấu ấn giống nhau thôi sao? Ai mà chấp nhận được chuyện này cơ chứ!”

“Vậy bây giờ làm sao mới được đây?”

“Không phải chúng ta chỉ dựa vào việc dấu ấn giống nhau mà quyết định là nhanh quá sao?”

“Đúng thật là vậy. Nhưng mà…”

Thầy Osman gõ gõ những đầu ngón tay lên bàn.

Lúc đó, bên ngoài có tiếng ai đó đang gõ cửa.

“Ai đó?”

Đằng sau cánh cửa, giọng của cô thư ký Longueville vang lên.

“Là tôi, thưa cụ Osman.”

“Có chuyện gì không?”

“Tôi nghe nói có hai học sinh đang đánh nhau ở quảng trường Vestri và bây giờ thì tình trạng ở đó đang rất hỗn loạn. Đã có một vài giáo viên tới để ngăn cản trận đấu, nhưng đều bị các học viên khác ra chặn lại.”

“Đúng là một đám quý tộc nhàn rỗi. Vậy, rốt cuộc thì đứa nào đang gây rắc rối ngoài kia thế?”

“Một trong số đó là Guiche de Gramont.”

“À, ra là thằng con ngốc nhà Gramont. Cha nó đã lăng nhăng lắm rồi, gặp thằng con còn phiền phức hơn. Đúng là con hơn cha, nhà có ‘phúc’! Lần này chắc lại đánh nhau để giành gái đây mà. Thế đứa còn lại là ai?”

“Người còn lại không phải quý tộc, hình như là Sử Ma của cô Louise.”

Osman và Colbert nhìn nhau.

“Các giáo viên đang yêu cầu được sử dụng ‘Nemuri no Kane’ để dừng cuộc đánh nhau lại.”

Đôi mắt thầy Osman bỗng sáng lên.

“Một lũ ngốc! Chỉ vì để cản hai đứa nhóc đánh nhau mà phải dùng đến bảo vật bí truyền đó sao? Đừng quan tâm tụi nó, cứ để chúng đánh đi!”

“Vâng. Tôi hiểu rồi.”

Cô Longueville đã biến mất phiá sau dãy hành lang.

Thầy Colbert nuốt nước bọt, rồi giục Osman:

“Thầy Osman ơi, thầy Osman…”

“Ừm.”

Cụ Osman vẫy cây trượng của mình, lập tức tấm gương treo trên tường hiện lên tình hình cụ thể đang diễn ra tại quảng trường Vestri.

Y Y Y

Saito kinh ngạc, ngay lúc cậu vừa cầm lấy thanh kiếm, mọi vết thương trên người cậu lúc nãy dường như chẳng hề tồn tại vậy.

Cậu phát hiện ra dấu ấn chú trên bàn tay trái đang phát sáng.

Sau đó cả người Saito bỗng nhẹ hẵn ra…

‘Gì đây? Đây là cái cảm giác gì vậy? Cơ thể mình, nó, nhẹ cứ như lông vũ ấy. Bây giờ gần như có thể bay được luôn rồi.’

Hơn nữa, thanh kiếm mà cậu đang cầm lại có cảm thấy thân quen hơn bao giờ hết, y như nó đã trở thành một phần của cậu từ rất lâu về trước.

‘Lạ thật, đó giờ mình đã cầm kiếm lúc nào đâu nhỉ…?’

Guiche cười lạnh rồi nhìn lấy Saito đang cầm thanh kiếm mà hắn ném cho lúc nãy.

“Trước tiên, cho phép ta được biểu dương ngươi, ở nơi này từ trước đến nay, chưa từng có sự kiện nào mà dân thường dám khiêu khích quý tộc cả.”

Nói xong, tên Guiche lại vẫy bông hồng lên không trung thêm lần nữa.

‘Bông hoa đó của hắn giống như mấy cây trượng của lũ Ma Pháp Sư ở đây, nếu đúng thật là vậy thì thế nào những cánh hoa đó cũng sẽ rụng hết cho xem. Vậy mà hắn vẫn có tâm trạng mà diễn tiếp được à?’

Saito đã rất ngạc nhiên khi nhận ra điều đó, cậu thậm chí còn ngạc nhiên hơn vì lại thảnh thơi mà đi nghĩ về nó.

‘Mới nãy mình vừa mới bị đập rất đau đấy! Trong đầu lại đi nghĩ tào lao gì thế này?!’

Con golem lại bắt đầu tiến lên tấn công Saito.

‘THỨ GỈ SÉT NGU NGỐC!!!’

Bức tượng nữ chiến binh Valkyrie bằng đồng vẫn tiếp tục đi về phía cậu.

‘Nó muốn làm gì vậy? Trông mình giờ chả khác gì bị một thứ khổng lồ như con ngựa thành Troy tấn công cả!’

‘Không lẽ mình lại bị thứ rác rưởi được tạo ra từ cái thằng cặn bã này đánh bại tiếp hay sao???’

Saito nghĩ, cậu quyết định chủ động tấn công.

Y Y Y

*KEENGGGG*

Đường kiếm chém ngang qua con golem. Sau âm vang lớn, nó bị chia làm hai nửa rồi rơi xuống đất.

Lúc nhìn thấy nữ chiến binh đắc lực của mình bị đánh bại, Guiche hốt hoảng thốt lên một tiếng rên đau khổ.

Vào lúc đó, Saito chạy lên chĩa mũi kiếm về phía hắn rồi lao đến như một cơn lốc.

Guiche hoảng sợ, lắc liên tục nhánh hoa hồng trên tay, những cánh hoa từ từ rơi xuống đất tạo ra sáu con golem mới.

Xem ra tên tóc vàng đáng ghét này có tổng cộng bảy con golem, nhưng ban đầu chỉ cho ra trận một con chắc vì hắn đang cố tỏ vẻ xem thường Saito.

Cả sáu con golem bao vây, rồi đồng loạt tấn công cậu.

Sau đó, ngay khi mọi người đều nghĩ rằng cậu sẽ bị đập tơi bời, thì đột nhiên năm con trong số đó ngã xuống. Không một ai trong số họ thấy Saito động kiếm cả, quá nhanh rồi. Trong thế giới này không thể nào lại có người có thể sở hữu tốc độ vung kiếm nhanh đến thế được.

Con golem còn sót lại chạy đến chỗ Guiche để làm lá chắn đỡ đòn.

Nhưng ngay lập tức, nó bị xé thành bốn – năm phần bởi những đường kiếm vô hình.

“AAAAAAA!!!”

Guiche bị đá thẳng vào mặt khiến hắn ngã xuống.

‘Mình sắp chết rồi!’ Guiche sợ hãi ôm lấy đầu lại. ‘Tên đó sẽ chặt đầu mình mất!!!’

*Cạch*

Một âm thanh vang lên gần tai hắn.

Từ từ mở mắt ra, Guiche thấy mũi kiếm Saito đang kề bên cổ.

“Mày muốn đánh tiếp không?”

Saito hỏi.

Guiche lắc đầu điên cuồng, giờ đây hắn ta đã hoàn toàn mất hết ý chiến đấu.

Và với giọng nói suy nhược, hắn ta run rẩy nói:

“Ta… Ta đầu hàng!!!”

Y Y Y

Saito ném thanh kiếm ra chỗ khác rồi rời đi.

Cậu nghe thấy những tiếng reo hò cổ vũ từ sau lưng mình như là “Waaaaaa, tên thường dân đó thật lợi hại, Guiche thua mất rồi!”…

‘Mình… thắng rồi à?’

‘Thắng… bằng cách nào?’

Saito mơ hồ ngẫm lại những chuyện vừa xảy ra.

‘…Chuyện gì đã xảy ra với mình lúc đó vậy?’

‘Hình như… trước khi ngã xuống… mình sắp chết, nhỉ?’

‘Và rồi, khoảnh khắc mình chạm vào thanh kiếm, cái cảm giác cơ thể nhẹ chim bay trên trời đó… Đến lúc mình nhận ra thì tất cả đã kết thúc… Rốt cuộc là thế nào vậy?’

‘Mình còn chẳng biết sử dụng kiếm nữa! Không lẽ từ được triệu hồi đến đây thì mình đã biết luôn hay sao?!’

‘Mà… thôi kệ, cứ cho là bằng một cách thần kỳ nào đó, cuối cùng cũng đã thắng rồi! Còn bây giờ thì, mình mệt quá… để lát nữa nghĩ tiếp vậy. Mệt quá… mình muốn được… nằm… một chút…’

Cậu có thể thấy Louise từ đằng xa đang chạy lại.

Saito muốn la lên ‘A! Tôi thắng rồi!!!’, nhưng đầu gối cậu lại khuỵu lên trên nền đất.

Cảm giác mệt mỏi đang bao trùm lấy cơ thể chàng trai, ý thức cậu mất dần đi. Saito gục xuống.

Y Y Y

Khi Louise thấy Saito bắt đầu suy sụp, cô bé chạy nhanh đến chỗ cậu để đỡ nhưng không kịp. Đến nơi thì cậu chàng đã gục rồi.

“SAITO!!!”

Louise lay cậu. À đâu, hình như người vẫn chưa chết mà nhỉ?

“Khò… ”

Cô nghe thấy tiếng ngáy, ra thì cậu chỉ đi ngủ mà thôi.

“Hắn ngủ rồi.” Louise nhẹ nhõm thở phào một cái.

Guiche đứng dậy, lắc lắc đầu rồi hỏi:

“Louise, tên này là ai, làm sao mà hắn có thể đánh bại tôi được?”

“Hắn chỉ là một thường dân mà thôi!”

“Không thể tin được, một thường dân là sao mà đấu lại được những con golem bằng đồng của tôi cơ chứ?!”

“Thế sao? Theo tôi thấy thì tại cậu quá yếu thôi!”

Louise định cõng Saito về, nhưng vì không giữ được thăng bằng nên ngã xuống, khiến cơ thể Saito đè lên người cô bé.

“Aaaaaaaaa! Sao mà ngươi nặng thế! Đồ ngốc này!”

Một trong những học viên đang đứng xem chung quanh đã sử dụng thuật ‘Levitation’ lên người cậu. Cô bé bắt đầu nhẹ nhàng đẩy thân thể đang trôi lềnh bềnh giữa không trung của Saito đi. Cô nghĩ bây giờ cần mang cậu về phòng để băng vết thương lại.

Đôi mắt Louise long lanh nước mắt, ‘Chắc hẳn đang rất đau nhỉ, tội nghiệp quá. Tuy sau khi cầm kiếm thì hắn trông rất mạnh, nhưng nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế thì sao…? Hắn… sẽ chết mất!’

Lúc này, việc quan trọng hơn là Saito đã thắng.

‘Mình cá tên ngốc này mà chết đi thì cũng chẳng có chuyện gì to tát cả! Yếu ớt mà luôn thích ra vẻ như thế, trong khi nhà ngươi chỉ là một tên thường dân…’

“Ngươi chỉ là Sử Ma của ta thôi đó biết chưa! Sau này ta sẽ không cho phép ngươi đâm đầu vào những chuyện vô ích như thế này nữa đâu!!!”

Louise hét vào mặt Saito khi cậu đang ngủ. Tâm trạng nhẹ nhõm của cô bé lúc nãy tự dưng bị thay bằng cảm giác khó chịu.

Y Y Y

Cụ Osman cùng thầy Colbert xem hết trận đấu qua tấm gương, họ trao cho nhau một vẻ nhìn kinh ngạc.

“Thưa thầy Osman…”

“Hửm?”

“Cậu trai đó thật sự đã thắng rồi…!”

“Ừm!”

“Tuy Guiche chỉ là Ma Pháp Sư cấp Dot, nhưng kể cả như vậy, cậu ta vẫn không thể nào lại đi thua một thường dân được. Cái tốc độ nhanh đến đáng kinh ngạc đấy, tôi xin thề là cả đời chưa bao giờ gặp một người giống như vậy. Không nghi ngờ gì nữa! Cậu trai đó chính là Gandálfr!”

“Hừmmmm…”

Thầy Colbert lại giục cụ Osman:

“Thầy Osman, chúng ta cần nhanh chóng bẩm báo việc này lên Vương Thất và xin chỉ thị của họ…”

“Không cần thiết đâu!”

Osman mặt nghiêm trọng gật gật đầu, bộ râu trắng của ông cũng cứ thế mà phất phơ theo gió.

“Tại sao vậy? Đây sẽ là phát hiện vĩ đại của thế kỷ đấy ạ! Một Gandálfr đã tái sinh trong thời hiện đại!!!”

“Thầy Colbert, xin thầy hãy nhớ rằng, Gandálfr không chỉ là một Sử Ma bình thường.”

“Đúng là như vậy ạ. Là Sử Ma được dùng để bảo vệ Khởi Tổ Brimir, Gandálfr! Chưa từng có một tài liệu cổ nào miêu tả về sự xuất hiện của nó, nhưng xưa nay, người ta cho rằng sự hiện diện nó nhằm để bảo vệ Brimir trong lúc ngài đang niệm chú.”

“Chính xác. Các câu chú của Khởi Tổ cực kỳ dài… Nhưng vì thế, nên sức mạnh của nó lại thuộc hàng khủng khiếp nhất. Và như thầy đã biết, điểm yếu lớn nhất của những Ma Pháp Sư chúng ta là thời gian niệm chú. Gandálfr là Sử Ma được tạo ra để bảo vệ ngài ấy trong lúc đang thi triển, sát thương thần chú gây lên mục tiêu…”

Chưa kịp nói hết câu, thầy Colbert đã tiếp lời:

“Sát thương của nó có thể tiêu diệt một đội quân một nghìn người, cả những quý tộc mạnh nhất cũng không thể đỡ được.”

“Vậy nên thầy Colbert…”

“Vâng ạ?”

“Cậu trai đó, thật sự chỉ là một chàng trai bình thường thôi, đúng không?”

“Vâng, dù tôi có nhìn thế nào đi chăng nữa, thì cậu ấy cũng chỉ là một người bình thường hơn cả bình thường. Thậm chí tôi còn xác nhận lại bằng phép ‘Detect’ lúc cô Vallière triệu hồi lúc đó, nhưng kết quả vẫn cho thấy chính xác cậu ta chỉ là một thường dân thôi ạ!”

“Là ai đã biến cậu ta từ một dân thường thành Gandálfr?”

“Có thể người đó là cô Vallière nhưng…”

“Em ấy chắc là một Ma Pháp Sư ưu tú có phải không?”

“Không, không phải đâu ạ! Thật ra thì em ấy chẳng có ưu tú ở điểm nào cả…”

“Nếu là như vậy thì thật khó hiểu nhỉ?”

“Vâng.”

“Một Ma Pháp Sư vô năng lập khế ước với một chàng trai bình thường lại có thể trở thành Gandálfr? Rốt cuộc đây là chuyện vô lý gì vậy? Tôi không thể tìm được câu trả lời lúc này được…”

“Vâng ạ.”

“Nói tóm lại, chúng ta không thể giao cậu ta và chủ nhân của cậu cho lũ ngốc ở trong Vương Thất được. Nếu như làm thế, rất có thể sẽ có một cuộc chiến tranh không cần thiết nổ ra. Chốn Vương Thất, kẻ rỗi rất nhiều đấy!”

“Ồ, Hiệu trưởng quả đúng thật là nhìn cao trông rộng, tôi đã bỏ qua mất yếu tố quan trong đó!”

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm vụ việc này, thầy Colbert, xin đừng nói cho ai khác biết nhé.”

“Vâng, vâng ạ, tôi đã hiểu rồi.”

Cụ Osman trống gậy đứng bên cửa sổ, đắm chìm trong tư tưởng về quá khứ ngày xưa.

“Sử Ma Gandálfr huyền thoại… à? Trước đây hình dạng của nó ra sao? Nó làm ta không thể không thắc mắc được…”

Thầy Colbert thì thầm:

“Ai cũng nói rằng Gandálfr có thể sử dụng bất cứ vũ khí nào để tiêu diệt kẻ thù…”

“Ừm…”

“Vậy thì chắc nó có ít nhất một cánh tay nhỉ? Tôi nghĩ vậy!”

Y Y Y

Vào buổi sáng, những tia nắng ban mai đánh thức Saito dậy. Giờ đây, cả người cậu bị quấn bởi băng cuộn.

‘Đúng rồi ha!’

‘Mình vừa mới đập tay đôi với thằng Guiche rồi bị ăn hành

‘Rồi mình chiến thắng một cách thần kỳ khi nhặt thanh kiếm lên

‘Sau đó thì ngất đi

Cậu bây giờ đang ở trong phòng Louise. Và bởi một lý do nào đó, cậu còn nằm trên giường của cô bé.

Louise ngồi trên ghế, ngủ thiếp đi bên cạnh giường.

Saito đang nhìn vào dấu ấn được in khắc trên tay cậu. Khi nó sáng lên, cơ thể cậu bỗng trở nên nhẹ hẳn ra, còn cả thanh kiếm chưa từng thấy lại như trở thành một phần của cánh tay. Và Saito còn chém lũ golem của Guiche ra nhiều phần nữa.

Lúc này, dấu ấn đó không còn sáng nữa.

‘Chính xác thì nó là gì nhỉ, mình mong

Trong khi cậu chàng đang nhìn chằm chằm lấy ấn ký thì có tiếng gõ cửa trước khi nó được mở ra.

Là Siesta. Một cô gái thường dân đã nấu cho Saito món súp ở bếp. Siesta mặc trên người bộ hầu gái như thường ngày, kết hợp với chiếc băng đô trên đầu của cô.

Cô bé nhìn Saito rồi mỉm cười, trên khay bạc cô mang theo một ít bánh mỳ và nước.

“Siesta…?”

“Anh đã tỉnh rồi sao, Saito – san?”

“Ừm… Anh…”

“Sau trận đấu đó, cô Vallière đã mang anh về phòng để ngủ đấy. Cô ấy còn gọi cả giáo viên đến để dùng chú ‘Chữa lành’ cho anh nữa, vết thương của anh khá là nghiêm trọng.”

“Chú ‘Chữa lành’?”

“Vâng, là chú dùng để trị những vết thường hay bệnh tật, anh chưa nghe về nó à?”

“À… Chưa từng…”

Saito lắc đầu, có vẻ như những thuật ngữ bình thường ở nơi này đối với cậu lại vô cùng khó hiểu, và cũng có thể nói là cậu chẳng hiểu gì cả.

“Cô Vallière đã trả tiền thuốc cần thiết cho việc chữa thương của anh rồi, vì vậy đừng lo lắng quá về điều đó nhé.”

Xem ra sự im lặng của Saito khiến Siesta hiểu lầm thành cậu đang bận tâm về tiền chữa trị.

“Cần rất nhiều tiền phải không? Phí chữa trị của anh đấy?”

“Cỡ này thì có lẽ một thường dân sẽ trả không nổi đâu.”

Saito cố gắng đứng dậy nhưng lại đau đớn la lên.

“AI YAAAAA!”

“Ấy!!! Anh chưa được cử động đâu ạ! Chịu vết thương nặng như thế, ngay cả chú hồi phục còn không thể hoàn toàn chữa lành nữa! Anh còn cần phải nằm nghỉ ngơi thêm một chút nữa mới dậy được ạ!”

Saito gật đầu rồi quay trở lại giường.

“Em đến để mang bữa sáng đến cho anh, xin anh dùng ngon miệng ạ!”

Siesta đặt khay bên cạnh giường cho Saito.

“Cảm ơn em… Cơ mà… anh đã ngủ bao lâu rồi thế?”

“Ba ngày rồi ạ! Mọi người đều lo lắng rằng anh sẽ không tỉnh lại.”

“‘Mọi người’…?”

“À… Là mọi người trong nhà bếp ạ!”

Siesta ngượng ngùng nhìn xuống.

“Có chuyện gì sao?”

“Ừm… Em xin lỗi vì lúc đó đã bỏ chạy…”

Siesta đang nói về việc cô bé sợ hãi thế nào khi bỏ chạy lúc Saito chọc tức Guiche trong nhà ăn.

“Không sao đâu! Có gì mà phải xin lỗi chứ!”

“Đối với thường dân không biết sử dụng ma pháp như chúng em mà nói thì quý tộc bọn họ thực sự rất đáng sợ.”

Siesta bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh của cô sáng rực lên.

“Nhưng bây giờ thì em đã không còn sợ họ nữa rồi! Lúc em thấy Saito – san đánh bại một quý tộc mà không cần dùng đến ma pháp… em… em cảm thấy rất hạnh phúc ạ!”

“Ờ… Ừm… Haha…”

‘Mặc dù mình chẳng biết rằng đã thắng bằng cách nào nữa

Saito xấu hổ, chỉ biết lấy tay gãi đầu. Sau đó cậu nhận ra cánh tay phải đã gãy bữa trước bây giờ đã bình phục hoàn toàn. Mặc dù khi di chuyển vẫn còn hơi đau, nhưng có vẻ như các khớp xương đã được liền lại.

‘Waaaaaaaaa!!! Tuyệt thật chứ!!! Vậy đây chính là ma thuật sao?!’ Saito nghĩ thầm.

‘Tính ra có nó rồi thì cũng đáng để tự hào đấy… nhỉ?

“À mà nè… Là em đã chăm sóc anh lúc bị thương đúng không???”

Saito hỏi khi mắt đang nhìn lấy những cuộn băng cuộn đang quấn trên người cậu.

“À không phải em đâu! Thật ra là cô Vallière đấy ạ…”

“Louise???”

“Vâng, cô Vallière đã thay băng và lau mồ hôi trên người anh, cô ấy dường như không chợp mắt một chút nào… nên bây giờ chắc mệt lắm rồi.”

Louise đang ngủ rất say, tuy nhiên, lại có hai quầng thâm xuất hiện dưới mí mắt của cô bé.

‘Cô ấy ngủ trông dễ thương thật chứ, cứ như là búp bê vậy!’

‘Vậy là cô nàng này vẫn có mặt tốt đấy nhỉ!’ Saito nghĩ. Nhìn vào khía cạnh khác của cô bé khiến Saito cảm thấy khuôn mặt khi ngủ của cô càng đáng yêu hơn nữa.

Cuối cùng thì Louise cũng thức dậy.

“Fueeeeeeeee ~ ~ ~ ~ ~”

Cô ngáp dài một cái, ngạc nhiên thấy Saito đang ngồi trên giường đang nhìn cô.

“Ai ya, ngươi tỉnh rồi à!”

“Ừ… Ừm.”

Saito cúi đầu xuống, cậu nghĩ rằng mình nên cảm ơn cô ấy.

“À nè… Louise…”

“Cái gì?”

“Cảm ơn cô. Và xin lỗi vì đã làm cô lo lắng.”

Louise đứng dậy, cô tiến lại gần Saito. Nhịp tim cậu chàng đột nhiên tăng mạnh.

‘Cô ấy định làm gì vậy? Không lẽ định nói ‘A, làm tốt lắm!’ Rồi sau đó hôn mình hay sao?’

Nhưng không, Louise không hề làm thế.

Cô bé giật chăn ra khỏi người Saito rồi túm cổ áo cậu lên.

“Nếu ngươi thấy khỏe rồi thì cút khỏi giường của ta mau!!!”

Cô bé cứ thế mà vứt Saito xuống sàn nhà.

“A!!! ĐAU!!!!!”

“Này, tôi vẫn còn đang là bệnh nhân đấy!”

“Nếu ngươi vẫn còn sức để nói chuyện thì đủ biến ra khỏi giường ta được rồi!”

Saito đứng dậy, cơ thể tuy vẫn còn đau nhưng đành chịu vậy. Nhưng mà để cậu ngủ thêm tý nữa thì cũng đã chết ai đâu!

“Ừm… Vậy em xin phép về nhé…”

Siesta rời khỏi phòng với nụ cười ngượng ngạo, hay nói chính xác hơn, cô bé đang cố trốn khỏi căn phòng.

Louise ném một núi y phục cùng với đồ lót sang chỗ Saito.

“A!!!”

“Trong lúc ngươi ngủ, nó đã chất đống lên thế này rồi. À, còn cả căn phòng này dơ quá, mau đi làm việc lẹ lên!”

“Cô!!!”

Louise trừng mắt nhìn Saito.

“Muốn gì? Chỉ vì ngươi đánh bại được Guiche nên muốn được đối xử đặc biệt sao? Ngươi muốn được chiến thắng ăn mừng sao? Làm việc nhanh lên đi đồ ngốc!!!”

Saito bực bội nhìn lấy Louise.

Cậu quyết định rút lại suy nghĩ trước đó rằng việc cô dễ thương.

Mặc dù là vậy… nhưng cách mà cô bé ngồi đung đưa chân trên giường thì đúng là đáng yêu thật.

Mái tóc dài màu hồng đào tung bay trong gió, cùng đôi mắt màu hạt dẻ lấp lánh đầy tinh nghịch. Cô ấy thô lỗ, kiêu ngạo và ích kỷ, nhưng nếu chỉ nói riêng về ngoại hình, thì Louise thật sự vẫn rất dễ thương.

Louise giơ ngón tay lên, chỉ vào mặt Saito rồi đắc ý tuyên bố:

“ĐỪNG CÓ QUÊN ĐẤY! NHÀ NGƯƠI LÀ SỬ MA CỦA TA!!!”