Đã một tuần kể từ khi Saito bắt đầu cuộc sống làm Sử Ma của Louise ở Học viện Ma pháp Tristain. Nếu phải kể lại một ngày bình thường nó như thế nào thì ta có thể nói như thế này:
Đầu tiên, giống như mọi sinh vật và con người tồn tại trên thế giới này, Saito thức dậy vào buổi sáng. Giường của cậu thì cũng giống như trước đây… vẫn là cái sàn nhà, mặc dù so với ban đầu thì nó đã tốt hơn rất nhiều rồi. Vì sau khi ngủ cả đêm, mỗi sáng thức dậy cả người đều cứng như đá, nên cậu đã xin Siesta một ít rơm cho ngựa và đặt nó ở góc phòng để tạo thành một cái giường. Cùng với chiếc chăn mà Louise đã ‘tốt bụng’ ban cho, cứ như thế mà cậu chàng đánh một giấc tới sáng.
Louise tạm gọi chiếc giường mà Saito làm là ‘ổ gà’. Ra vậy ra vậy, gà thì đúng là nên làm công việc của gà, thức dậy sớm vào mỗi buổi sáng để đánh thức chủ nhân của nó dậy, như là một chú gà trống vậy.
Còn nếu hôm đó Louise dậy trước thì Saito đúng là xui tận mạng rồi.
“Một Sử Ma ngu ngốc phải bị trừng phạt vì dám để Chủ nhân của nó đánh thức!!!” Nó đã trở thành câu cửa miệng của Louise.
Nếu Saito ngủ dậy trễ thì sẽ bị Louise cắt đi bữa sáng.
Sau khi dậy, việc đầu tiên là thay y phục. Cô bé chỉ tự mình mặc quần áo lót, còn việc mặc y phục thì lại để Saito làm, như đã nói đến trước đây.
Nói thế nào thì Louise cũng là một cô gái rất dễ thương, mỗi lần thấy cô mặc mỗi đồ lót thì Saito cũng như nín thở vậy. Ai cũng nói rằng có bạn gái đẹp ở chung ba ngày cũng sẽ quen thôi, nhưng nó chắc không áp dụng được với cậu rồi. Saito thật sự không thể nào quen nổi cái tình cảnh diễn ra hằng ngày như thế này.
Có lẽ họ không phải là người yêu mà chỉ là quan hệ Chủ – Tớ nhỉ? Có điều, sống chung với nhau như này cũng chẳng khác người yêu là mấy… Nếu có khác biệt thì chỉ là ‘thái độ’ và ‘đãi ngộ’ mà thôi!
Nhìn Louise mỗi sáng kiểu này cũng không tệ, tuy nhiên, đó lại là ‘vết thương danh dự’ không thể xóa được trong lòng Saito. Như việc bắt cậu mang giày cho cô, khuôn mặt cậu liền hiện lên biểu cảm chán ghét.
Nếu chỉ có nhiêu đó thôi thì Louise cũng chả quan tâm mấy, nhưng chuyện sẽ chẳng đi quá xa khi Saito bắt đầu nói những thứ Louise ghét, cậu chàng chết chắc rồi!
“Một tên Sử Ma ngu ngốc dám làm nghịch ý Chủ nhân của nó vào sáng sớm thì đáng bị phạt!!!” Này cũng là một trong những câu cửa miệng của cô bé.
Nếu Saito dám chọc Louise về vấn đề cỡ ngực, hay làm kiểu giận dỗi rồi nói “Cô tự mà cài cúc áo đi!” thì bữa sáng hôm đó coi như miễn…
Khoác trên mình bộ đồng phục là một chiếc áo choàng đen, áo sơ – mi trắng, thêm cả váy xếp ly xám, Louise đang rửa mặt rồi đánh răng. Căn phòng thậm chí còn không có những thứ thường dùng như nước sinh hoạt, vì vậy Saito phải xách xô đi hứng nước từ dưới lầu. Và đương nhiên rồi, cũng chính cậu phải rửa mặt cho cô bé.
Vào một sáng nọ, khi đang lau mặt cho cô bằng khăn tắm, Saito đã lén vẽ bậy lên mặt cô bằng than mềm mà lúc nãy cậu nhặt được.
Nhìn vào tác phẩm ‘tuyệt vời’ trên mặt cô được ‘sáng tác’ bởi cậu, Saito dường như muốn cười phá lên, nhưng bản thân cậu đã tự kiềm chế lại. Saito giả vờ vâng lời, cung kính hướng về Louise nói mấy câu:
“Thưa đại tiểu thư, thời tiết hôm nay đúng là đẹp thật!”
Vì là buổi sáng nên Louise đang khó chịu trong người, lơ mơ hỏi lại:
“Nhà ngươi, đang tính âm mưu chuyện gì đó?”
“Tôi…?! Tôi chỉ là một Sử Ma luôn luôn bên cạnh và trung thành đang tận tụy phục vụ tiểu thư thì làm gì mà có âm mưu chứ ạ!!!”
Louise nghi ngờ cái thái độ ‘lịch sự bất thường’ của Saito, nhưng vì đã sắp đến giờ học, nên cô bé đành bỏ qua lần này.
Với đôi má hồng hào, cặp mắt màu hạt dẻ quyến rũ, cùng với đôi môi như được tạc từ nhánh san hô tuyệt đẹp, Louise biết bản thân mình dễ thương đến mức nào nên không bao giờ trang điểm, nói cách khác, cô cũng không hay ngắm mình trong gương như bao thiếu nữ khác. Và hôm nay cũng như bao ngày… cô không soi gương! Kết quả là Louise đã không chú ý đến tác phẩm mà Saito vẽ lên mặt mình.
Louise cứ thế mà phắn đến lớp, vì đã gần trễ giờ nên trên hành lang chẳng còn ai cả.
Louise hít một hơi rồi mở cửa lớp… Tất cả những học viên đang nhìn về phía Louise đều cười rầm cả lên.
“Louise! Mặt cô ‘xinh’ thật ấy!!!”
“Hahahaha!!! Nó… thật sự rất ‘hợp’ với cô đấy!!!”
Sau lời nhắc nhở thân thiện từ thầy Colbert, Louise nhìn vào gương rồi phát hiện ra đôi ria mép với chiếc kính ‘sành điệu’ trên mặt của mình. Cô bé tức giận chạy ra ngoài hành lang – nơi Saito đang ôm bụng cười như điên ở đó và tát cho cậu vài chục cái. Cả ngày hôm đó, khẩu phần ăn của Saito cũng bị cắt mất.
Theo Louise, nếu một Sử Ma mà lấy khuôn mặt của Chủ nhân như mảnh vải để chọc cười trước mặt mọi người thì chẳng khác gì những tên ác quỷ khi xưa làm kẻ thù của Khởi Tổ Brimir cùng những đồng minh của ngài. Và những tên ác quỷ giống vậy thì không xứng đáng được nhận súp và bánh mỳ từ Nữ Vương Bệ Hạ.
Y Y Y
Sau khi bị tịch thu bữa sáng, Saito giờ đang quét dọn phòng cho Louise. Kiêm luôn cả việc lấy chổi quét nhà và lau bàn, cửa sổ.
Tiếp đó là đến màn giặt quần ‘vô cùng thú vị’. Saito mang đống quần áo bẩn từ cái núi đồ dơ đó xuống đài phun nước bên dưới và bắt đầu giặt với cái bàn chải. Hình như nơi này không có nước ấm để sử dụng, dòng nước chảy ra từ trong đài lạnh cóng làm ngón tay Saito như muốn đóng băng lại. Đồ lót của Louise trông có vẻ đắt tiền vì chúng có rất nhiều dây và diềm xếp nếp. Nếu cậu mà làm hỏng một cái thì đi đời một bữa ăn, bởi vì thế nên chàng đang rất chi là nhẹ nhàng khi giặt chúng. Đúng thật là một công việc khó nhằn!
Vào một hôm, khi đã rất mệt mỏi vì phải làm những việc như này, Saito quyết định lén rạch một đường trên sợi dây chun buộc ở quần lót của Louise. Ngày hôm sau, cô bé cứ thế mà vô tư mặc nó và đi ra ngoài. Đang đi, bỗng dưng có cảm giác cái gì đó như bị đứt ra, cô mới chú ý đến… chiếc quần lót của mình!!! Nó bung ra, tuột xuống dưới mắt cá chân Louise, trói đôi chân cô lại như bị dính bẫy của một thợ săn vậy.
Việc xảy ra khi đang bước trên cầu thang, nên lúc đó cô bị ngã xuống trông thật ‘hoa lệ…’!!!
May mắn thay, nơi đó chẳng có một ai để nhìn thấy cảnh Louise lộn nhào trên cầu thang với phần dưới bị lộ ra một cách xấu hổ như vậy cả. Cho nên ít ra thi danh tiếng của cô cũng được bảo toàn. Saito nhận ra rằng việc mình làm có phần quá đáng nên cậu không dám nhìn vào bên trong chiếc váy ngắn cũn kia khi đang rối rít cúi đầu xin lỗi Louise. Bản thân cậu thực ra cũng chẳng muốn làm đến mức này. Cùng lắm thì chỉ muốn nó rơi ra ngoài nơi hành lang để cô bé mắc cỡ chơi mà thôi.
Lúc nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra, cô đưa cái dây bị đứt trước mặt Saito rồi dùng giọng hăm he gặng hỏi cậu – người đang vô hồn ngồi bên cạnh.
“Sợi dây này đứt rồi.”
“V… Vâng! Đại tiểu thư!!!”
Louise giận dữ hét lớn lên:
“MAU GIẢI THÍCH CHO TA!!!”
“Chắc là tại nước đấy ạ… thưa Đại tiểu thư!!! Cô cũng biết mà, dây làm bằng cao su, vì nước quá lạnh nên có thể bằng một lý do khó thể giải thích nào đó mà sợi dây bị đứt ra…”
Saito đứng thẳng lưng trả lời cộc lốc.
“Cũng tức là nói nguyên nhân tại sợi dây?”
“Không ạ! Tại vì nước quá lạnh ạ! À nà không chỉ đơn giản là lạnh bình thường, mà nó còn cóng đến mức như là có ai đã đặt một lời nguyền lên ấy ạ! Chắc chắn không nhầm đi đâu được!!!”
Saito cung kính hạ thấp đầu.
“Vì thế ta không nên để Sử Ma trung thành của mình ăn thứ súp nấu từ nguồn nước bị nguyền rủa đó nữa nhỉ?!”
“Từ tận đáy lòng này, tôi xin được cảm kích người!”
“Có thật là trong ba ngày thì nước sẽ trở về có đúng không?”
“…”
Và thế… Saito bị bắt nhịn đói ba ngày!
Y Y Y
Tuy nhiên, dù có bị cắt phần ăn thì Saito vẫn hoàn toàn ổn trong ba ngày đó. Cậu ta chỉ giả vờ buồn bã, và rồi cũng chạy đến nhà bếp của nhà ăn Alviss – nơi cô bé Siesta năng động và đáng yêu sẽ phục vụ cậu những bữa ăn tuyệt vời như món hầm, hay sườn heo gì đó,… Saito vẫn đến đó mặc cho hôm ấy có bị bỏ đói hay không, vì thứ súp mà Louise luôn nói là ‘Lòng từ bi của Nữ Vương dành cho thiên hạ’ chẳng bao giờ đủ để cho cậu bỏ bụng.
Đương nhiên, Saito phải giữ bí mật về những lần xuống bếp với Louise. Cô rất nghiêm khắc trong việc lần này và quyết định không cho cậu ăn bất cứ thứ gì tới khi nhận ra rồi sửa đổi thái độ của mình, vì vậy, sẽ khá rắc rối nếu cô phát hiện ra món thịt và canh hầm mà Siesta làm cho cậu. Cô bé sẽ cấm cậu ra khỏi phòng ngủ mất!
Nói thì nhiều vậy chứ thực ra đó cũng chỉ là phương pháp ‘chăn nuôi’ Sử Ma của Louise.
Có điều, may thay rằng chuyện đó giờ vẫn chưa đến tai Louise. Bởi vậy, Saito hiện tại tâm chẳng hề hướng về Khởi Tổ Brimir hay Nữ Vương Điện Hạ nào cả, cậu chàng chỉ một lòng cung kính với Siesta và nhà bếp của Alviss mà thôi.
Y Y Y
Vào một buổi sáng vẫn như mọi hôm, Saito húp một chút súp trước mặt Louise và rồi lại chạy xuống dưới nhà bếp. Khi đánh bại Guiche ở quảng trường Vestri, lúc đó mọi người đều biết đến cậu, và nhất là khu bếp phía sau nhà ăn Alviss.
“‘Thanh kiếm của chúng ta’ đến rồi!”
Bếp trưởng Marteau la lớn, ông ấy là một người khoảng chừng 40 tuổi trông mập mạp. Tất nhiên ông cũng là dân thường, nhưng nhờ vào tài nấu ăn ấy mà tiền lương ông nhận được xấp xỉ một quý tộc cấp thấp.
Mũm mĩm trong bộ y phục giản dị nhưng tinh tươm, ông chỉ huy cả nhà bếp với những cử chỉ rất hòa đồng vui vẻ.
Marteau mặc dù ở vị trí bếp trưởng, làm việc và phục vụ cho giới quý tộc hay Ma pháp sư, nhưng ông không thích và đôi lúc còn cảm thấy khó chịu khi phải nói chuyện chung với họ.
Ông gọi chàng trai đã đả bại Ma Pháp Sư Guiche của Học viện này là ‘Thanh kiếm của chúng ta’ và xem cậu như một vị vua thực thụ vậy. Để bày tỏ lòng thành đối với ‘vị vua’ ấy, căn bếp bây giờ không khác gì địa bàn riêng chỉ dành riêng cho mình cậu.
Saito ngồi xuống ghế của mình, Siesta nhanh chóng bưng ra cho cậu bát canh hầm nóng hổi cùng với ổ bánh mỳ trắng mềm và một nụ cười thân thiện.
“Cảm ơn.”
“Món canh hầm bữa nay có chút đặc biệt đó nha.”
Siesta hạnh phúc mỉm cười. Saito cứ thế đưa muỗng thức ăn vào miệng, cậu nhắm mắt lại, lộ ra nét mặt vô cùng hài lòng.
“Ngon quá, quá ngon luôn! Món này mà đem so với cái thứ mà Louise đưa tôi ăn có mà chênh lệch cả ngân hà mất!!!”
Ngay lúc đó, Marteau tiến đến chiếc bàn Saito đang ngồi, trong khi trên tay vẫn còn cầm con dao cắt thịt lúc nãy.
“Tất nhiên là thế rồi, bát canh hầm này cũng chính là món phục vụ cho quý tộc hôm nay mà.”
“Ngon đến thế này, mà ngày nào cũng được ăn cơ à…”
Nghe Saito nói thế, ông chú bếp trưởng khịt mũi tự hào.
“Hưm! Chắc chắn rồi, bọn họ có thể sử dụng ma pháp, làm nồi, tô, chén, hay chảo, rồi lâu đài từ đất,… hay tạo ra những viên đá quý không thể tưởng nổi, thậm chí còn điều khiển được cả rồng,…! Nhưng rồi sao? Chế biến ra những món ăn tuyệt vời như này không phải cũng được xem như một loại ma pháp rồi sao?! Cậu có nghĩ vậy không, Saito?”
Saito gật đầu.
“Hoàn toàn chính xác!!!”
“Không tồi! Đúng thật là một chàng trai kiểu ta thích mà!!!”
Marteau vừa dứt câu, tay ông choàng lấy cổ Saito.
“Nè… ‘Thanh kiếm của chúng ta’ ơi…… Cho ta hôn cậu một cái nhé?!!! Nà… Cho hôn một cái nhaaaaaaa!!!”
“Thôi chú quên cái vụ đó đi! Mà đừng gọi cháu là ‘Thanh kiếm của chúng ta’ nữa được không ạ?”
Saito nói.
“Sao vậy???”
“Ừm…… Nghe cứ kỳ kỳ thế nào ấy…!”
Ông bếp trưởng ấy lùi lại rồi dang hai tay ra phản đối.
“Cậu đã đánh bay mấy cái hình nhân của tên Ma Pháp Sư đấy đấy! Cậu không nhớ sao???”
“Ừm… Nhớ chứ… Nhưng mà……”
“Nè nè, cậu học kiếm thuật ở đâu thế? Nơi nào có thể đào tạo ra một anh tài kiệt suất mà có thể xuất chiêu như vung tay giống cậu vậy ấy??? Nói cho ta điiiiiii!!!”
Marteau nghiêm túc nhìn Saito. Ông ấy lần nào cũng hỏi cùng một câu giống nhau mỗi lần mà Saito đến ăn, và dĩ nhiên, câu trả lời của cậu lần nào cũng như vậy.
“Cháu đã nói là không biết mà! Trước giờ cháu đã cầm kiếm lúc nào đâu! Cơ thể nó tự di chuyển ấy chứ!!!”
“MỌI NGƯỜI, CÓ NGHE THẤY GÌ KHÔNG?”
Ông ấy la lên, giọng vang vọng cả phòng bếp.
Các đầu bếp trẻ và những đầu bếp phụ đồng thanh trả lời:
“CÓ, THƯA BẾP TRƯỞNG!!!”
“Đây mới gọi là anh hùng chứ! Không khoe khoang khắp nơi về năng lực thực sự của mình! Mọi người nhớ kỹ điều này nhé, một anh hùng thực sự sẽ không bao giờ đi phô trương sức mạnh trước đám đông!!!”
Các đầu bếp vui vẻ hô hào đồng ý
“MỘT ANH HÙNG THỰC SỰ SẼ KHÔNG BAO GIỜ ĐI PHÔ TRƯƠNG SỨC MẠNH TRƯỚC ĐÁM ĐÔNG!!!”
Vừa nói xong, Marteau quay đầu về phía Saito.
“Yaaaaaaaa…! ‘Thanh kiếm của chúng ta’ à… càng ngày ta càng thích cậu hơn rồi đó!!! Làm sao bây giờ???”
“Bị hỏi như thế thì… Cháu cũng chả biết phải trả lời như thế nào nữa…”
Những lời mà Saito nói đều là sự thật, vấn đề ở đây chỉ là ông bếp trưởng ấy cứ nghĩ cậu chỉ khiêm tốn mà thôi. Dằn vặt trong lòng, cảm thấy như bản thân mình lại đi lừa một người thật thà như chú ấy vậy. Saito đưa mắt về dòng Cổ ngữ trên bàn tay trái.
‘Kể từ hôm đó, nó không còn sáng lên lần nào cả. Chính xác thì chuyện gì đang diễn ra? Nó…?’
Saito khó chịu liếc mắt nhìn vết ấn ký như được khắc trên tay cậu. Mặc dù chàng trai đã cố gắng giải thích rất nhiều lần nhưng chú Marteau vẫn cứ xem nó như lời nói khiêm tốn từ một anh hùng của những người bị áp bức bởi quý tộc.
Chú ấy quay sang Siesta.
“Siesta!”
“VÂNG Ạ!”
Siesta – cô gái nãy giờ đang hạnh phúc nhìn hai người họ hòa hợp với nhau trả lời một cách rạng rỡ.
“Mang cho chàng dũng sĩ của chúng ta những thứ tuyệt vời nhất của Albion.”
Siesta nở nụ cười, cô bé đi vô nhà kho rồi bước ra với chai rượu nho trông khá cũ kỹ trên tay. Tiến lại gần Saito, cô từ từ rót một ít vào chiếc ly trước bàn cậu.
Đôi mắt đầy quyến rũ, Siesta nhìn chằm chằm Saito, đến mức mặt cậu đỏ bùng lên vì ngại. Những việc đó cứ diễn ra lặp đi lặp lại, Siesta cứ rót, Saito cứ hớp,… và từ khi nào, nó đã trở thành chuyện bình thường của chốn này.
Mỗi lần Saito đến nhà bếp, ông chú Marteau ngày càng thân thiết với cậu, và cả sự kính trọng của nàng hầu gái thân thiện hoạt bát Siesta càng trở nên sâu sắc hơn.
Y Y Y
Ngày hôm sau, từ bên ngoài song cửa sổ có một chiếc bóng đỏ đang theo dõi Saito ngồi bên trong. Bỗng nhiên một cậu đầu bếp trẻ tuổi chú ý đến rồi la lên:
“GAAAAAAAAH!!! Bên ngoài kia có cái gì kìa!!!”
“Kyuru kyuru…”
Chiếc bóng kêu lên âm thanh kỳ quặc rồi lẫn vào trong lùm cây.
Y Y Y
Tiếp theo, sau bữa ăn sáng, dọn dẹp và giặt giũ là lúc đi học cùng với Louise. Lúc đầu, cô bé chỉ cho cậu ngồi dưới đất, nhưng hôm nay, Louise bất đắc dĩ lôi Saito lên ngồi trên ghế sau khi thấy cậu mê mẫn nghía vào trong váy của các nữ sinh khác. Ngoài ra hai cô cậu còn bị các giáo viên dạy học la rằng nếu không chú ý lên bảng lúc họ dạy thì đừng mong mà được ăn trưa nữa chứ…
Ban đầu, những tiết học đối với Saito rất chi là thú vị bởi những điều mà cậu chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến, như là biến nước thành rượu, kết hợp nhiều loại mật dược khác nhau để chế thành loại thuốc ma thuật đặc biệt, hình thành quả cầu lửa từ hư không, ném những vật dụng gần họ ra ngoài cửa sổ để những Sử Ma chạy theo rồi nhặt về,… Nhưng sau một thời gian, những tiết học đó ngày càng nhàm chán.
Thay vào đó, Saito quyết định ngủ gật trong lớp. Cả cô giáo và Louise bực mình lườm cậu, nhưng trường chẳng có quy định nào ghi rằng cấm Sử Ma ngủ trong khi học trên lớp hết. Với lại, hầu hết những Sử Ma được triệu hồi ở lớp này đều là những sinh vật hoạt động về đêm, ví dụ như con Cú của ai đó đang đánh một giấc trên vai Chủ nhân nó vậy. Nếu lúc này kêu Saito dậy thì cũng đồng nghĩa với việc cô thừa nhận cậu không chỉ là một Sử Ma, mà còn là một con người thực thụ. Bởi lẽ đó, tuy muốn mắng cậu, nhưng bản thân Louise lại không muốn nói ra. Khi nói ra, cô bé phải thừa nhận rằng cô đã phủ định lại danh phận mà mình đã đặt lên Saito.
Y Y Y
Tiết học khác cùng ngày, dưới ánh ban mai cùng với bầu không khí trong lành thanh mát chiếu rọi vào phòng, Saito tiếp tục đắm mình trong giấc mơ của cậu từ tiết này sang tiết khác.
Ly rượu mà sớm hôm ấy cô bé Siesta tặng cho cậu cuối cùng cũng có tác dụng, và Saito đã mơ…
Một giấc mơ ngay cả bản thân vô vọng như cậu cũng không đời nào dám nghĩ tới…
Đó là một hôm tối trời, Louise chui vào cái đống cỏ rơm như ‘ổ gà’ rồi nằm kế cậu khi đang ngủ…
“Có chuyện gì thế, Louise…”
Đột nhiên bị gọi tên như thế, Louise đưa ánh mắt khinh bỉ xuống nhìn Saito.
“Cô không ngủ được à… không còn cách nào khác nhỉ?! Munya~”
‘Gì đây? Nói mớ hay gì?’ Louise chả thèm quan tâm, lại tiếp tục quay về phía trước bảng.
“Munya ~ ~ ~!!! Cô định làm gì vậy? Đừng có ôm tôi chứ!!!”
Louise đứng hình rồi một lần nữa thình lình nhìn chằm chằm vào cậu. Theo đó, cả lũ học viên đã chú ý đến tình hình hiện tại đang diễn ra, họ bắt đầu vểnh tai lên hóng những việc thú vị xung quanh cặp chủ – tớ ‘bất thường’ kia.
“Hừm… Buổi sáng thì bắt tôi làm việc như tên nô lệ, còn đến tối trên giường lại làm những việc như một cô nhóc hư hỏng vậy sao?!”
Dòng nước dãi chảy dài ra từ cái miệng đang mớ ngủ của cậu.
Louise thần người, cô bé nắm lấy vai cậu rồi lắc mạnh.
“TỈNH LẠI… TỈNH LẠI MAU LÊN!!! NHÀ NGƯƠI ĐANG MƠ CÁI QUÁI GÌ VẬY???”
Lớp học đang yên tĩnh bỗng phá lên cười. Malicorne ‘Windward’ dựa theo tình huống rồi đi đến một nhận xét:
“Uôi, uôi… Louise ơi là Louise! Đó có phải là những việc cậu làm hằng đêm cùng với Sử Ma của mình phải không vậy??? Tôi thật sự bất ngờ lắm đấy!!!”
Mấy nữ sinh hùa một đám lại rồi thì thầm chuyện gì đó…
“Đợi… đợi chút!!! Đây chỉ là lời xàm ngôn của tên Sử Ma thất bại này thôi…! AAAAAAAA!!! CHỊU HẾT NỔI RỒI!!!!!!!! TÊN CHẾT TIỆT NHÀ NGƯƠI THỨC DẬY NGAY CHO TA!!!!!!!”
“Tiểu thư của tôi ơi… Đừng có bắt chước mèo con như này chứ… Xin cô đấy ạ, đừng liếm chỗ đó mà ~ ~ ~!”
Khi Saito nói xong câu đó, lớp học mất kiểm soát, tràng cười đạt đến đỉnh điểm…
Louise đá Saito bay ra khỏi ghế, đưa cậu chàng trở về thực tại từ cảnh mộng nhẹ nhàng và êm dịu của mình.
“CÔ VỪA LÀM CÁI GÌ VẬY???”
“KHI NÀO? TA NẰM TRÊN CÁI Ổ RÁCH NÁT CỦA NGƯƠI KHI NÀO?”
Cô bé Louise dễ thương khoanh tay lại, liếc mắt xuống tên ‘ăn hại’ Saito.
Saito lắc đầu ngao ngán, nhìn lũ học viên cười không ngớt mồm.
“Saito. Nói lớn cho những tên thô lỗ kia nghe, rằng ta chưa bao giờ rời khỏi giường của mình vào buổi tối đi!”
“Mọi người xin hãy nghe tôi nói, ban nãy chỉ đơn giản là giấc mơ của tôi thôi, thật ra tiểu thư Louise không thể nào dám làm loại chuyện như thế đâu à!”
“Gì chán vậy…” Những tên hóng biến từ nãy đến giờ thất vọng thở dài rồi quay đi.
“Nhưng không phải đó là điều tất nhiên sao? Một quý tộc như tôi mà đi giở trò hạ lưu kiểu đấy sao? Vả lại còn ra tay với tên này? Cái thứ chết tiệt này? Bớt đùa đi! Một người xuất thân danh giá như Louise tôi đây ban đêm phải mò vào cái ổ nát như chuột của tên Sử Ma thấp kém này á???”
Louise tức giận, kiêu căng ngẩng đầu lên nói.
“Nhưng mà… Đôi khi giấc mơ của tôi cũng có thể sẽ thành sự thật đó…”
Saito nhìn cô, cùng với ánh mắt kiên định ấy nói lên suy nghĩ của mình.
“Thật như vậy á!!! Nhiều khi tôi cũng mơ trước tương lại nè!” Có một học viên tán thành với ý kiến của cậu.
“Với tính cách trời đánh như thế kia, cô chủ thân yêu của tôi có lẽ không đời nào có người yêu được nhỉ?!”
Mọi người trong lớp đều gật đầu, Louise tiếp tục lườm Saito nhưng dường như cậu chẳng thèm để bụng, tiếp tục nói lên những tâm tư giấu kín bao lâu nay của một người luôn bị đối xử không khác gì tên nô lệ:
“Và theo hướng đó, tiểu thư tội nghiệp của tôi chắc chắn không hài lòng với kết quả tệ hại ấy, rồi có thể vào một ngày không xa, vị Chủ nhân ‘Tsundere’ này sẽ sớm chui vào giường của Sử Ma tôi mà thôi!”
Louise nghe xong, giận dữ chống tay bên hông, sau đó hét vào mặt Saito:
“Được đấy tên Sử Ma chó tha nhà người! MAU CHÓNG NGẬM CÁI MỒM THỐI LẠI CHO TAAAAAAAA!!!”
Nhưng mà như thế cũng chẳng thể ngăn Saito tiếp tục, cậu lờ đi cảm xúc của cô bé.
“Và khi cô chủ tiến tới, tôi phải đẩy cô ấy ra rồi khiển trách hành vi sai trái vừa rồi của mình…”
Câu chuyện đùa nhạt của cậu đã dần dần đi quá xa, đôi vai nhỏ bé của Louise run lên dữ dội vì tức giận khi bị đem làm trò hề trước lớp.
“…Cùng lúc, tôi nói với cô chủ rằng ‘Nơi này không phải chỗ ngủ dành cho thân phận cao quý của cô!!!’…”
Lớp học ngập tràn tiếng cổ vũ và vỗ tay. Còn Saito thì tao nhã cúi đầu cảm ơn tràn tán dương của mọi người dành cho cậu.
Louise đi đến đá bay Saito, cậu chàng cứ vậy lộn vài vòng dưới nền đất.
“Đừng có đá tôi chứ!”
Có điều, Louise chẳng quan tâm lời cậu nói lúc này mặc cho có la om sòm lên đi nữa… Vẫn chằm chằm căm phẫn liếc Saito, đôi vai cô lại run như mọi lần.
Một chiếc bóng đỏ lặng lẽ quan sát cậu từ xa…
Là con Kỳ nhông Lửa của Kirche. Chiếc bụng nó dài trườn trên sàn, cắm cặp mắt không rời cậu qua khe của các dãy ghế.
“Hửm?”
Saito cuối cùng cũng chú ý đến rồi vẫy tay gọi nó
“Mày là Kỳ nhông của Kirche đúng không nè? Tên gì nhỉ… À, Flame! Tên là Flame!”
Cậu kêu nó lại, nhưng Flame chỉ quẫy đuôi, phun ra ít lửa, trước khi quay trở lại với chủ nhân của mình.
‘Tại sao con Kỳ nhông đó lại có hứng thú với mình nhỉ???’
Saito bối rối, nghiêng đầu suy nghĩ.
Y Y Y
Và trong khi Saito đang có một cuộc ‘đọ mắt’ với con Kỳ nhông lửa đó trên lớp…
Tại phòng hiệu trưởng, thư ký Longueville đang bận rộn viết cái gì đó.
Cô bỗng dừng tay lại, nhìn qua phía thầy Osman đang nằm gục trước bàn làm việc và ngủ như chẳng có việc gì để làm.
Longueville mỉm cười, một nụ cười mà chưa ai từng thấy trước đây.
Rồi bước ra khỏi chỗ ngồi của mình…
Cất giọng nhè nhẹ, cô thư ký ấy đang niệm câu chú ‘Silent’ – một loại thần chú thường dùng để yên giấc. Để tránh đánh thức ông, cô giấu đi sự hiện diện của mình, sau đó lén lút ra khỏi căn phòng.
Đích đến là vị trí chứa những bảo vật được cất giấu bởi nhà trường, nó ở ngay bên dưới phòng hiệu trưởng.
Tiến dần đến cầu thang, trước mặt cô là cánh cửa sắt khổng lồ. Cánh cửa có một cái chốt cũng to không kém, và cái chốt lại được khóa thêm chiếc ổ khóa có kích thước tương đương nhau.
Từ khi Học viện Ma pháp Trictern được thành lập, đây là nơi chứa tất cả những bảo vật cho Vương quốc này.
Longueville thận trọng nhìn xung quanh, rồi lấy cây đũa phép trong túi của mình ra. Nó chỉ dài bằng khoảng chiếc bút chì, nhưng sau cái búng tay, chiều dài đột nhiên tăng lên gần bằng cái cây mà các vị nhạc trưởng thường dùng để điều hòa tiết tấu của những nhạc công vậy.
Longueville niệm một thần chú khác, lần này cô dùng một giọng trầm hơn.
Sau khi đã niệm xong, cô thư ký chĩa cây đũa phép hướng về ổ khóa.
Nhưng chẳng có gì xảy ra cả…
“Hừm… Xem ra cái ổ khỉ gió này không dùng phép ‘Unlock’ như bình thường được nhỉ!?”
Nở nụ cười có vẻ mang đầy sự ranh ma, Longueville tiếp tục niệm tiếp những câu thần chú mà cô ấy tâm đắc nhất.
Lần này là thuật Luyện kim. Cô đọc rõ ràng từng từ, rồi lại quơ chiếc đũa về cánh cửa dày mấy lớp ấy. Mặc cho đã thấy ánh sáng bay từ đầu đũa sang bên kia, nhưng… vẫn chẳng có chuyện gì phát sinh…
“Khó thật chứ! Cái cửa quái quỷ lại được niệm phép ‘Cố định hóa Ma pháp’ bởi một Ma Pháp Sư cấp Square là ít ấy!” Longueville lầm bầm.
Ma thuật ‘Cố định hóa Ma pháp’ là một loại phép ngăn không cho vật bị ôxi – hóa hay hư hỏng, tính chất vật lý của vật sau khi niệm chú sẽ mãi luôn ở trong trạng thái ban đầu. Nếu đã được cường hóa, thì dù cho có sử dụng nhiều loại Ma thuật khác yểm lên cũng chẳng thể nào phá vỡ được. Nên ngay cả ‘Thuật giả kim’ cũng không thể hủy hoại được. Tuy nhiên, khi một Ma Pháp Sư có cấp sức mạnh cao hơn người đã dùng phép ‘Cố định hóa Ma pháp’ để bảo vệ thì chú này mới bị phá hủy.
Đúng thật vậy, người đã sử dụng phép thuật lên cánh cửa này là một Ma Pháp Sư cực kỳ cực kỳ lợi hại. Ngay cả cô Longueville – Ma Pháp Sư chuyên về nguyên tố Thổ dùng ‘Thuật giả kim’ bản thân vô cùng tự hào tấn công cánh cửa khổng lồ kia mà đến một chút đả động cũng chẳng thấy.
Nâng chiếc kính đang dần rơi xuống khỏi sóng mũi lên, Longueville nhìn về phía cánh cửa nơi cô bước vào. Lúc này đây mới phát hiện ra tiếng chân vọng từ đầu bên kia của cầu thang.
Cô thu nhỏ chiếc đũa lại, rồi cất nó vào bên trong túi như lúc đầu.
Người hiện ra trước mặt cô là thầy Colbert.
“Ồ! Cô Longueville, cô đang làm gì ở đây vậy?”
Thầy Colbert bối rối cất giọng hỏi, Longueville cứ thế mỉm cười mà đáp trả:
“Chào thầy ạ. Tôi đang soạn một danh sách gồm tất cả những bảo vật được cất bên trong căn phòng này. Nhưng mà…”
“Hừmmm… Thế thì có vẻ hơi nhọc đấy! Chỉ cần nhìn từng món thôi cũng đủ tốn thời gian cả ngày rồi. Chưa tính mấy thứ tạp nham bị vứt bừa bộn và còn chẳng chia theo thứ tự nào nữa!”
“Thật vậy ạ!”
“Sao cô không mượn chìa khóa từ lão Osman ấy?”
Longueville cười rồi nói tiếp:
“Ông già ấy đang nằm gục trên bàn rồi ạ. Hơn nữa việc soạn lại các bảo vật này cũng chả phải việc gì quan trọng lắm.”
“Là thế à. Vậy ra ổng đang ngủ. Cái lão già đó, Chỉ là khi lão Osman đó mà ngủ thì đúng thật rất khó để kêu tỉnh dậy. Thôi thì lát nữa tôi tìm ông ấy sau.”
Colbert quay gót rời đi. Sau đó đột nhiên dừng lại, ngoảnh đầu về phía sau…
“Ừm… Cô Longueville ơi…”
“Có vấn đề gì nữa sao, thưa thầy?”
Colbert ngại ngùng, ngước đầu lên hỏi:
“Nếu có thể… tôi có thể mời cô một bữa ăn trưa được không?”
Sau khi cân nhắc một chút, Longueville mỉm cười rồi gật đầu đồng ý:
“Vâng ạ, cảm ơn thầy, thật vinh dự cho tôi quá!”
Rồi sau đó, hai người họ cùng nhau đi xuống cầu thang.
“Nè, thầy Colbert…”
Với giọng nói pha chút phần thân mật, cô Longueville cố gắng khơi màu cuộc trò chuyện thêm lần nữa.
“Có… Có chuyện gì thế?”
Bởi vì mới chỉ lúc nãy thôi, thầy đã mời được một mỹ nhân là cô Longueville đây bữa cơm trưa dễ dàng thế nào nên giờ đây, tâm trạng ông ấy đang rất chi là phấn khởi. Thế nên lúc trả lời, thầy căng thẳng đến nỗi như muốn nhảy dựng cả lên vậy.
“Thầy đã từng vào khu chứa mật bảo chưa?”
“Rồi chứ!”
“Vậy thầy có biết thanh ‘Quyền trượng hủy diệt’ không???”
“À à… Là cái thứ vũ khí đấy hả?! Cái cấu tạo nó trông khá kỳ lạ đấy!”
Đôi mắt cô thư ký lấp lánh…
“Thầy… thầy có thể nói chi tiết hơn về cái ‘kỳ lạ’ đó được không ạ???”
“Ừm… Hơi khó để diễn tả ấy nhỉ?! Trông nó đặc biệt lắm. Đúng thế! Cứ xem là vậy đi. Nhưng quan trọng hơn là, trưa nay cô muốn ăn gì? Thực đơn hôm nay vẫn như mọi ngày… món cá bơn nướng với cả rau thơm… Nhưng do tôi có quan hệ rất tốt với lão đầu bếp Marteau, nên có thể nhờ ông ấy làm ra món ngon nhất hành tinh này cho c…”
“À… Thưa thầy…”
Longueville cắt ngang lời thầy Colbert – người đang mê mẩn nói về bữa trưa.
“V… Vâng???”
“Xem ra khu chứa mật bảo thật sự là một công trình hoàn hảo nhờ. Được xây kỹ càng đến thế, sợ rằng có là Ma Pháp Sư mạnh đến đâu cũng không thể tổn hại được nó!”
“Chính xác thì gần đúng là như thế. Ma Pháp Sư bình thường có cố gắng đến mức nào cũng chẳng thể mở được đâu. Nghe nói rằng muốn thiết kế ra nó cần đến những Ma Pháp Sư cấp Square cực mạnh tập hợp lại nhiều ngày mới niệm ra được các pháp thuật để bảo vệ những bảo vật đằng sau cánh cửa đấy đó!”
“Thật đáng khâm phục nhỉ! Mà thầy Colbert biết nhiều ghê ý!!!”
Longueville vui vẻ nhìn thầy Colbert với những cử chỉ tỏ vẻ tôn trọng hiện trên khuôn mặt sáng sủa của cô.
“Hở! Làm gì có chuyện đó, lúc rỗi thì đọc nhiều thông tin thêm chút thôi, có thể nói là tôi thích nghiên cứu kiểu này, nhưng nhờ vậy mà đến tuổi này tôi vẫn độc thân… Hahaha!!!”
“Tôi chắc rằng người phụ nữ mà lựa chọn yêu thầy sẽ rất hạnh phúc đó! Vì chỉ có mình thầy mới có thể nói cho cô ấy rất nhiều thứ mà mọi người hầu như còn chẳng biết đến!”
Ánh nhìn mê hoặc từ cô Longueville chạm đến trái tim còn nhiệt huyết của Colbert khiến thầy trở nên bất động.
“Đừng! Được rồi đó! Cô đừng chọc như vậy tôi nữa!!!”
Colbert vừa xấu hổ lại lo lắng, lấy trong túi ra chiếc khăn tay lau mồ hôi đang lăn trên vầng trán hói của thầy. Sau đó, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô Longueville.
“Cô Longueville ơi… Cô có biết ‘Vũ hội Frigg’ sắp sửa được tổ chức không?”
“Chưa, tôi chưa từng nghe về nó gì cả.”
“Haha… Chắc cô chuyển về đây chỉ mới hai tháng thôi ấy. Cũng không phải việc gì lớn, nó suy cho cùng cũng là bữa tiệc thôi. Tuy nhiên, người ta truyền tai nhau rằng nếu hai người cùng bắt cặp với nhau trong vũ hội này sẽ được kết thành mối tơ nên duyên thành đôi đấy! Mà… nó cũng chỉ là tương truyền thôi… tương truyền mà thôi… nhỉ?!”
“Thì sao ạ?”
Longueville mỉm cười rồi hỏi tiếp.
“À thì… Không biết là tôi có thể cùng cô khiêu vũ trong bữa tiệc đó không ấy mà!”
“Tất nhiên là ổn rồi! Tôi cũng rất thích mấy bữa tiệc như vậy lắm đấy ạ! Nhưng việc tôi quan tâm hơn là về kho chứ báu vật kia, bởi vì ma thuật là thứ làm tôi cảm thấy hứng thú hơn.”
Ông thầy muốn gây ấn tượng với cô Longueville hơn nữa, Colbert cố vặn não suy nghĩ…
‘Khu bảo vật, khu bảo vật à…’
Hình như thầy vừa nhớ ra thứ gì đó thú vị khiến Longueville để tâm đến, Colbert tỏ ra trịnh trọng rồi bắt đầu nói:
“Có một thứ tôi muốn nói cho cô biết, mặc dù nó cũng chẳng quan trọng lắm…”
“Xin thầy hãy nói cho tôi biết ạ!”
“Đúng là khả năng bảo vệ khỏi ma thuật của khu chứa bảo vật không chê vào đâu được, nhưng không phải là không có cách…”
“Ồ!!! Thật không ạ?”
“Điểm yếu của nó là: Sức mạnh vật lý.”
“‘Sức mạnh vật lý’?”
“Đúng vậy! Ví dụ nhé… Ừm… Không phải lúc nào cũng vậy, nhưng nếu là một con golem khổng lồ thì có thể…”
“‘Một con golem không lồ’???”
Colbert tự hào nói với cô thư ký, nghe xong, cô có vẻ hài lòng mãn nguyện điều gì đó…
“Đúng thật là một chủ đề thú vị. Cảm ơn thầy nhiều, thầy Colbert!”