Sử Ma của Zero

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

74 671

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

331 17379

Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

(Đang ra)

Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

Antai (安泰)

Tác phẩm đạt giải thưởng trong giải "MANGA BANG X Avex Pictures - Giải thưởng Web Novel lần thứ nhất" và đang trong quá trình chuyển thể thành Manga.

3 25

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

308 9223

Quyển 1 - Phần 1 : Vương quốc Ma pháp - Chương 02 : Louise Zero

Saito vừa thức dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu ta là bộ đồ lót mà Louise đã quăng xuống tối qua.

Chẳng biết bằng cách nào mà lại che lấy mắt cậu. Sao lại vứt đồ bừa bãi thế kia chứ.

Louise đang ngủ say trên giường, hơi thở nhè nhẹ. Đúng thật là một khuôn mặt ngây thơ mà. Nhìn kỹ, Louise trông trẻ hơn mấy phấn so với tuổi thật của cô ấy. Louise khi thức khá là phiền phức khi suốt ngày lảm nhảm Quý tộc này, Ma Pháp Sư nọ… Nhưng sao khi ngủ lại dễ thương thế kia. ‘Phải chi cả đời này cô ta cứ ngủ như thế thì tốt biết mấy?’ Saito thầm nghĩ.

Sau khi cố gắng bình tĩnh lại, cậu phát hiện ra ngày hôm qua thực sự không phải mơ.

‘Ngủ xong một giấc cứ nghĩ là sẽ quay trở về căn phòng của mình chứ. Không lẽ chuyện như thế này lại xảy ra thật à.’

Khuôn mặt Saito dần trở nên đau khổ.

Thật là một buổi sáng sảng khoái. Những tia sáng chói lọi chiếu vào căn phòng. Bị ảnh hưởng bởi buổi sáng sớm, sự hiếu kỳ về những thứ trước mắt cậu dần dần nổi lên. Saito nghĩ thoáng qua…

‘Hay là đi tham quan chỗ này trước nhỉ? Rốt cuộc thì thế giới này như thế nào? Mình thật sự không muốn trở thành người hầu của con nhỏ Ma Pháp Sư ngạo mạn kia đâu. Hay là hôn cô ta một cái? Dù thế nào đi nữa, cứ mở tấm chăn cho cô ta trước đã.’

Vừa dứt suy nghĩ, tay cậu đã giật tấm chăn của Lousie ra.

“Cái… cái gì vậy??? Nhà ngươi làm cái quái gì vậy?”

“Buổi sáng an lành. Đại tiểu thư.”

“H… Hả??? À, mà ngươi là ai vậy?”

Louise mơ màng thé lên tiếng. Giọng cô bé cứ khàn khàn nghe khó chịu chết được.

‘Có vấn đề gì không? Cái con nhỏ này?’

“Hiraga Saito.”

“Áaaaaaaaaaaaa. Là Sử Ma! Đúng rồi. Ngươi là Sử Ma mà ta triệu hồi hôm qua.”

Louise sau đó rời khỏi giường rồi ngáp. Cô bé ra lệnh cho Saito:

“Y phục.”

Saito ném qua cho cô ấy bộ đồng phục đang để trên ghế. Louise lơ mơ bắt đầu cởi bộ đồ ngủ của mình ra.

Saito mặt đỏ lên, hướng mắt về chỗ khác.

“Đồ lót.”

“T… Tự mình mà lấy đi chứ! Loại đồ như thế…”

“Nó ở bên trong ngăn cuối của cái tủ kia kìa.” Cứ như là cô ấy định tận dụng Saito đến cùng vậy. Saito lộ rõ vẻ bất mãn. Ra là vậy, bên trong tất cả đều là đồ lót. Từ trước đến giờ, ngoài mẹ của cậu ra, chưa bao giờ dám nhìn chằm chằm một cách thản nhiên vào tủ đồ lót của người khác như vậy cả. Từ từ cầm lấy một cái, Saito quăng nó qua người mà chẳng thèm ngó lại.

Sau khi mặc xong, Louise lầm bầm:

“Y phục.”

“Tôi mới đưa cho cô rồi còn gì!”

“Mặc cho ta.”

‘Đừng có quá đáng nhé.’

Vừa nghĩ, Saito vừa quay người về phía Louise. Lúc này, cô chỉ đang mặc mỗi bộ đồ lót ngồi bơ phờ trên giường. Chàng trai bối rồi đến mức chẳng biết nên nhìn đi đâu nữa.

Louise bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.

“Ngươi chỉ là tên thường dân nên có lẽ không biết điều này. Không một quý tộc nào lại tự mặc y phục cho mình.”

Đúng là làm người khác tức chết.

“Ít nhất thì cô vẫn có thể tự mặc lấy đi chứ.”

“Ồ thế à! Vậy hình phạt cho tên hầu bất kính ngươi đó là: KHÔNG CÓ BỮA SÁNG!”

Giơ ngón tay lên, Louise nói một cách đắc ý.

Saito tỏ ra vô cùng miễn cưỡng rồi cầm lấy bộ đồ.

Y Y Y

Theo Louise rời khỏi căn phòng, Saito thấy có ba cánh cửa y hệt nhau dọc theo bức tường. Đột nhiên cánh cửa ở giữa mở ra, bên trong xuất hiện một cô gái với mái tóc rực đỏ. Cô gái cao hơn nhiều so với Louise, chắc là bằng Saito. Từ cô toát ra một sức hút mạnh mẽ. Khuôn mặt hấp dẫn hợp với vòng một cuốn hút. Ngực cô ấy to… to… to như hai quả dưa vậy!!!

Hai cái cúc áo trên cùng không được cài, làm cho vẻ gợi cảm của cô ấy tăng lên đáng kể, khiến những đôi mắt bất tri bất giác nhìn vào. Thêm vào làn da nâu bộc lộ rõ nét mê người đó.

Từ thân cao, làn da, khí chất,… và cả vòng một, đều ăn đứt Louise – người mà thiếu những điểm gợi cảm mê người ấy.

Nhìn thấy Louise, cô ấy không thể nhìn được cười.

“Chào buổi sáng, Louise.”

Louise cau mày, khó chịu đáp lại

“Chào buổi sáng, Kirche.”

“Đấy là Sử Ma của cô à?”

Chỉ vào Saito, cô ấy hỏi với giọng nói đầy khinh miệt.

“Đúng đó.”

“Ahahahahahahaha! Đúng thật là con người kìa! Lợi hại thật, lợi hại thật!”

Nghe thấy những lời đó làm Saito thấy khó chịu.

‘Xin lỗi vì tôi là con người nhá. Còn cô thì là gì?’ Cậu nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Kirche. ‘Cô chỉ là một ả người ngoài hành tinh ngực to mà thôi. Đúng, một ả người ngoài hành tinh có bộ ngực khổng lồ!’ Saito vừa nghĩ, mắt lại chăm chú nhìn vào nó.

“Dùng Sử Ma Triệu Hoán triệu hồi lấy một tên dân thường cơ đấy. Đúng là phong cách của Louise Zero mà!”

Đôi má trắng hồng của Louise đỏ lên.

“ỒN CHẾT ĐI ĐƯỢC!!!”

“Hôm qua tôi cũng triệu hồi được Sử Ma nè. Không như ai kia, một lần là thành công rồi.”

“Ồ, thế à!”

“Và nếu sắp tới cô định triệu hồi thêm một Sử Ma nữa thì, phải ngon như con này này. Flame!”

Kirche hứng khởi gọi Sử Ma của cô ta ra. Từ trong phòng, một con kỳ nhông màu đỏ sọc đen bò ra. Hơi nóng của nó lấn át đến chỗ của Saito đang đứng.

“Waaaaaaaa!!! Cái thứ màu đỏ như lửa này là quái vật phương nào vậy?”

Kirche cười.

“Hahaha! Chắc đây là lần đầu cậu thấy một con Kỳ Nhông Lửa nhỉ!”

“Sao cô chưa xích nó lại. Nguy hiểm lắm biết không? Với lại Kỳ Nhông Lửa là thứ gì vậy?”

“Cứ yên tâm đi. Nếu tôi không ra lệnh thì nó sẽ không tùy tiện tấn công kẻ khác đâu. Mà sao cậu nhát cáy thế?”

Kirche nghiêng đầu cười to, tay đặt dưới cằm đầy quyến rũ.

Cái thứ đó có lẽ to cỡ bằng con hổ. Đuôi của nó được bao trùm bởi ngọn hỏa diệm, có lúc từ miệng còn khạc ra tia lửa.

“Mang để bên cạnh bộ cô không thấy nóng sao?”

Saito hỏi. Sau khi bình tĩnh trở lại, cậu tiếp tục nhìn con vật đó.

‘Waaaaaaaa… đúng thật là một con quái vật rồi! Tuyệt vời thật!!!’

“Nóng hả? Đâu có đâu, tôi thấy mát lắm mà.”

“Nó… là con Rồng Lửa thật sao?” Louise ghen tỵ hỏi.

 “Đúng đó. Nó là Rồng Lửa đó. Thấy không? Cái đuôi này nè, lửa bốc ra mạnh mẽ như vậy, nhìn phát là biết ngay nó là Kỳ Nhông Lửa từ Dãy Hỏa Long Sơn rồi. Một chủng loại quý hiếm, những nhà sưu tầm vật lạ thậm chí còn không thể định giá được nó cơ mà.”

“Không tệ nhỉ.” Louise đau lòng nói.

“Chứ sao! Nó còn phù hợp với thuộc tính của tôi nữa kìa.”

“Thuộc tính của cô là Hỏa đúng không?”

“Chính xác, suy cho cùng thì tôi cũng là Kirche Manh Liệt mà. Cái sức mạnh nồng nàn, nhưng lại dịu dàng êm ái. Bất cứ nơi nào tôi đi qua đều có các chàng trai theo sau. Hình như không giống với ai đó thì phải???”

Kirche ưỡn ngực tự hào. Không muốn thua kém, Louise cũng làm y chang như vậy. Nhưng…sự khác biệt về khối lượng và thể tích có chút ‘lớn’.

Dù vậy, Louise vẫn trừng trừng nhìn Kirche. Cô là người rất ghét bị thua cuộc.

“Tôi chỉ là không có thời gian đâu đi quyến rũ hết tất cả bọn họ như cô thôi.”

Kirche chỉ mỉm cười, cô sau đó hướng về Saito.

“Thế, cậu tên gì?”

“Hiraga Saito.”

“Hiraga Saito? Cái tên nghe lạ nhờ!”

“Không cần cô phải nói.”

“Vậy thì tôi đành xin lỗi vậy.”

Kirche vuốt mái tóc rực đỏ của mình ra phía sau rồi nhanh chóng đi mất. Con kỳ nhông của cô ấy lật đật bò theo sau trông có vẻ dễ thương nhưng lại rất kỳ cục với cái cơ thể ‘đồ sộ’ ấy.

Khi Kirche đi mất, Louise đấm một phát về phía cô ta.

“Thật muốn làm ta tức chết mà, ả chỉ dựa vào việc mình triệu hồi được con Kỳ Nhông Lửa từ Dãy Hỏa Long Sơn nên mới vênh váo thế thôi. Đúng là không thể chịu nổi!!!”

“Không phải như vầy cũng rất tuyệt sao, cô ta chỉ triệu hồi được một con vật thôi mà.”

“Chẳng có tuyệt chỗ quái nào hết! Cứ nói rằng Sử Ma triệu hồi được phụ thuộc vào thực lực của Chủ nhân nó. Tại sao con ngốc kia được Rồng Lửa, còn ta thì lại được ngươi chứ!!!”

“Thật sự xin lỗi vì tôi ‘lỡ’ làm con người nhá. Mà cô cũng là con người mà nói ai?”

“Ngươi có biết nếu phải so sánh giữa Ma Pháp Sư với người bình thường thì giống như việc ngươi so sánh giữa chó sói với chó nhà không?”

Louise đắc ý rống lên.

“Vâng vâng, à mà, tôi thấy họ gọi cô là Louise Zero, Zero là gì? Tên cô à???”

“Sai rồi! Ngươi có vấn đề à! Tên của ta là Louise de La Vallière. Zero chỉ là cái biệt danh mà thôi.”

“Biệt danh, à? Tôi có thể hiểu tại sao cô ta được gọi là ‘Mãnh Liệt’, nhưng tại sao cơ lại là ‘Zero’?”

“Ngươi không cần biết!”

Louise mắc cỡ trả lời.

“Không lẽ là… ngực?”

Saito hướng mắt về bộ ngực của Louise rồi hỏi.

‘Haha! Thôi đúng rồi, ‘phẳng’ như bình địa vậy!’

Louise trực tiếp đưa tay lên đấm Saito. May sao, cậu chàng né được cú đó.

“Đừng có mà tránh chứ!!!”

“Tôi xin lỗi, đừng đánh nữa mà!!!!!!!!!!!”

‘Đánh ư?’

Hình như một tia sáng vừa lướt qua đầu Saito.

‘Cái con này, ngày hôm qua khi mọi người trong lớp bay về thì nó lại đi bộ. Còn đêm qua, khi mình đè nó ra thì lại đá vào phía dưới của mình.’

‘Nếu như muốn phạt mình, thay vì dùng tay dùng chân, chẳng phải tốt hơn là dùng ma pháp sao? Sử dụng ma pháp có lẽ sẽ tiện hơn chứ?’ Saito tự hỏi.

Y Y Y

Nhà ăn của Học viện Ma pháp Tristern này là tòa cao nhất nằm ở trung tâm khuôn viên trường. Bên trong khu nhà đặt 3 chiếc bàn dài, mỗi một chiếc có thể chứa đến cả trăm người. Chiếc bàn mà Louise với các học sinh năm Hai khác nằm ở giữa.

Có vẻ là màu áo choàng của họ phụ thuộc vào cấp lớp mà họ đang học. Đối diện với cửa vào nhà ăn, những người đang ngồi ở phía bên trái trông trưởng thành hơn một chút với chiếc áo choàng màu tím, đó chắc là năm Ba rồi.

Và ở phía bên phải, những học viên khoác lên mình chiếc áo màu nâu, chắc là năm Nhất.

‘Thế này thì giống như các học sinh các cấp khác nhau mặc đồng phục thể dục khác nhau vậy.’

Saito nghĩ thầm.

Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, mọi người trong Học viện bất kể học viên hay giáo viên hình như đều ở đây để dùng cơm.

Ngoài ra ở tầng một, có thể nghe thấy các giáo viên đang vui vẻ trò chuyện trên đó.

Tất cả bàn ăn đều được trang trí lộng lẫy.

Nào là nến, bình hoa, rồi giỏ trái cây được đặt đầy ắp hoa quả lên nó…

Louise để ý đến Saito, tên đang há hốc mồm kinh ngạc trước vẻ sa hoa của nhà ăn. Cô đắc ý ngẩng đầu lên rồi bắt đầu giải thích. Đôi mắt màu hạt dẻ ấy trông thật lấp lánh làm sao.

“Ma pháp Học viện Tristern không chỉ dạy ma thuật! Ngươi biết điều đó mà.”

“Àaaaaaaaaaa…”

“Tất cả Ma Pháp Sư đều là quý tộc. Trong giới quý tộc tôn lên một câu nói khẩu hiệu rằng ‘Tinh thần Ma Pháp Sư của quý tộc luôn được đặt lên hàng đầu.’ Câu nói ấy đã làm nền tảng cho các Ma Pháp Sư lớp trẻ sau này. Thế cho nên, nhà ăn cũng phải phù hợp với thân phận quý tộc của họ.”

“À… Tôi hiểu rồi…”

“Biết chưa? Theo lẽ thì một tên thường dân như ngươi cả đời cũng đừng mơ đặt một bước vào nhà ăn Alvíss. Nên biết ơn ta đấy!”

“Ừm, cơ mà ‘Alvíss’ là cái gì?”

“Là tên gọi chung của người lùn. Ngươi có thấy xung quanh đây toàn là bức tượng người lùn hay không?”

Đúng như cô ấy nói, dọc quanh dãy tường là các bức tượng người lùn được điêu khắc một cách tinh tế.

“Waaaaaaa… Làm giống thật quá nhỉ! Không biết là đến ban đêm nó có tự di chuyển không nhỉ?”

“Ngươi biết được điều này từ đâu thế?”

“Ể???”

“Nói đúng hơn thì chúng nhảy. Thôi được rồi, mau mau kéo ghế ra cho ta ngồi nhanh, tên Sử Ma vô dụng!”

Louise khó chịu nói. Cô khoanh tay, nghiêng đầu khiến cho mái tóc hồng đào tung bay trong không trung. ‘Ồ! Đúng rồi nhỉ! Lady first!!!’ Saito sau đó kéo ghế ra.

Louise không một tiếng cảm ơn mà ngồi phịch xuống. Saito sau đó cũng kéo thêm một chiếc ghế bên cạnh rồi an tọa.

“Thật là một bữa ăn thịnh soạn mà!!!”

Saito la lớn lên. Mới chỉ bữa sáng thôi mà đã xa xỉ như vầy rồi. Một con gà quay khổng lồ đặt trước mặt Saito. Ngoài ra, vẫn còn rượu vang và bánh nướng hình cá hồi.

“Nhiều thức ăn như vậy, tôi ăn sao mà hết? Hả? Đại tiểu thư của tôi???”

 Saito vỗ vỗ vai Louise, nhưng chỉ thấy cô trừng trừng nhìn lại.

“Cái gì?”

Saito ngạc nhiên hỏi. Louise vẫn cứ dán mắt vào khuôn mặt đang ngơ ngác của chàng trai.

“Vâng. Đúng thật thì tôi có vượt quá thân phận của mình. Tôi nên ứng xử như một quý tộc hơn, mặc dù không phải.”

Louise vẫn ngồi đó, tay chỉ xuống cái đĩa dưới sàn nhà.

“???”

“Cái đĩa đấy thấy không?”

“Hình như có thứ gì trên đó thì phải.”

Louise chống cầm tiếp tục nói:

“Ngươi nến biết điều này, thân là Sử Ma thì chỉ được ở bên ngoài kia thôi. Ngươi có thể ăn ở dưới sàn bởi vì ta đã xin nhà trường đặc cách cho đấy!”

Saito thất thần ngồi xuống, nhìn cái đĩa tồi tàn trước mặt. Những viên thịt nhỏ nổi lềnh bềnh trong bát canh, trên chiếc đĩa chứa hai ổ bánh mỳ khô khốc.

Cậu sau đó ngước mặt lên nhìn những mỹ vị trên bàn với vẻ mặt đau khổ.

Đem so những món ăn được đặt trên bàn như một bữa tiệc hào nhoáng, với cái bát canh súp với hai ổ bánh mỳ thì đúng là một trời một vực. Saito khó chịu ra mặt.

“Thưa ngài Khởi Tổ Brimir vĩ đại, cảm tạ người đã cho chúng con bữa thiện đơn xơ này.”

Âm thanh đồng thời vang lên, Louise nhắm mắt, miệng cũng niệm theo.

‘Cái con khỉ gì mà ‘bữa thiện đơn xơ’?’ Saito bực mình ca thán trong đầu. ‘Như thế chẳng phải là quá phô trương rồi sao? Cái ‘đơn xơ’ mà các người nói phải là cái thứ ở chỗ tôi này!!! Nếu như bữa ăn sáng hoang phí mà các người nói là ‘đơn xơ’ thì cái đĩa chết tiệt của tôi nó thành cái giống gì rồi! Ăn kiểu này thì đem so với xúc vật còn chẳng bằng! Đến khẩu phần ăn cho chó ở Nhật lại chẳng tệ như cái quỷ này.’

Không thể chịu nổi việc cứ bị ngược đãi như thế này, Saito từ từ mò tay lên trên bàn, rồi lại bị Louise đập cho một phát. Cậu không thể chịu nổi cảnh như thế này nữa rồi.

“Ngươi đang làm cái gì vậy?”

“Đưa cho tôi thịt gà. Một chút thôi cũng được!”

“Đúng thật là…”

Louise càu nhàu, xé miếng da gà rồi ném vào đĩa Saito.

“Còn thịt?!”

“Như thế ta sẽ chiều hư ngươi mất, nên thế này được rồi!”

Louise bắt đầu dùng bữa một cách ngon lành.

“AAAAAAAAAAAAAAA! Ngon thiệt chứ! Ngon đến mức mình muốn khóc đến nơi rồi!!!”

Saito lẩm nhẩm một mình, trong khi miệng đang nhớp nháp miếng bánh mỳ.

Y Y Y

Lớp học của Ma pháp Học viện Tristern trông như giảng đường đại học vậy. Và như mọi công trình khác, nó cũng được làm bằng đá. Giáo viên dạy học ở bậc thấp nhất, còn các học viên thì ngồi trên những chiếc ghế xếp theo kiểu bậc thang từ dưới giảng đài đi lên. Khi Saito và Louise bước vào lớp, tất cả các học viên đều hướng mắt về phía họ.

Sau đó họ cười rộ cả lên. Trong số đó cũng có Kirche, người đang được vây bởi đám con trai.

‘Ra vậy ra vậy, thì ra là Kirche rất nổi tiếng ở đây. Cô ta được tôn sùng như một nữ vương thực thụ vậy. Mà, cũng đúng thôi, dù cho thế giới nào đi chăng nữa, thì có bộ ngực ‘hùng vĩ’ như thế cũng đủ để lên ngôi rồi.’

Mọi người ở đây, ai cũng đem theo Sử Ma của mình.

Con Kỳ Nhông Lửa của Kirche đang co mình nằm ngủ dưới ghế của cô ấy. Có vài con Cú thì đậu trên vai của những học viên khác. Từ cửa sổ, một con Rắn khổng lồ nhòm vào trong lớp. Tên học viên nào đó đang thổi sáo khiến nó cúi rập đầu xuống. Còn cả Quạ, cả Mèo nữa…

Có điều, việc khiến Saito bất ngờ nhất là các sinh vật tồn tại trong thế giới này, lại không hiện hữu ở thế giới trước kia mà bản thân từng sống, nếu có thì chắc bị xem như quái vật luôn rồi.

Saito vô cùng phấn khích khi những sinh vật kỳ lạ mà lại tuyệt vời kia đang chạy vòng vòng trước mặt.

Mắt Saito dừng lại khi thấy một con Thằn Lằn sáu chân.

‘Hình như đó là…’

Saito đang cố lục lọi kiến thức về các sinh vật huyền thoại trong truyền thuyết châu Âu ít ỏi trong đầu cậu.

‘Là Basilisk! Mình nhớ trong game đã từng thấy con này rồi.’

Ở đó còn có một con mắt đang lơ là trong không khí nữa.

‘Nó là con quái gì thế kia?!’

Saito quyết định hỏi Louise.

“Con khổng lồ có một mắt kia là gì thế?”

“Bugbear.”

“Rồi cái con trông giống bạch tuột kia?”

“Skua.”

Louise ủ rủ nói, cô tìm một chỗ nào đó rồi ngồi xuống. Saito cũng cứ thế rồi ngồi cạnh cô. Vừa ngồi xuống, Louise lườm cậu.

“Gì cơ?”

“Đây là chỗ ngồi của Ma Pháp Sư. Sử Ma không được phép ngồi lên!”

Bất đắc dĩ, Saito đành bò xuống dưới bàn.

‘Lúc dùng bữa sáng thì không có bàn riêng cho mình, bây giờ cũng vậy, mình chẳng được ngồi trước bàn học như mọi người.’

Trước mắt cậu có một chiếc bàn gần mục nát đến nơi.

‘Tại sao mình lại phải ngồi đây kia chứ!!!’

Saito làu bàu, nhưng rồi cũng phải ngồi xuống đấy.

Louise liếc nhìn Saito một cái, lần này cô không nói gì cả.

Cửa mở, một giáo viên bước vào.

Giáo viên là một người phụ nữ trung niên, thân mang chiếc áo choàng màu tím và đội mũ. Cô có khuôn mặt tròn trịa với sự thân thiện đằng sau đôi má phúng phính đó.

“Bà cô này cũng là Ma Pháp Sư luôn phải không?”

Saito thì thầm hỏi Louise.

“Đương nhiên rồi!”

Louise bực bội đáp lại.

Cô nhìn quanh cả lớp một lượt, trên môi nở một nụ cười hài lòng.

“Hừm… Mọi người, có vẻ như là Xuân Thiên Sử Ma Triệu Hoán lần này khá thành công nhỉ! Cô là Chevreuse, vào năm học mới này, rất hân hạnh được gặp những Sử Ma của các bạn.”

Louise cúi đầu nhìn xuống dưới.

“Coi kìa coi kìa, xem ra cô đã triệu hồi được một Sử Ma… khá lạ đấy, cô Vallière.”

Cô Chevreuse kinh ngạc nhìn Saito rồi nói. Cả căn phòng sau đó cười ồ lên.

“Louise Zero! Đừng vì không thể triệu hồi được nên cô lại đi bắt cả thường dân làm Sử Ma cho mình chứ!”

Louise đứng dậy, cô hất mái tóc màu hồng đào của mình ra phía sau rồi lên giọng trả lời:

“Không phải!!! Tôi đã thành công khi dùng Sử Ma Triệu Hoán rồi. Chỉ là sau đó thì tên chết tiệt này lại xuất hiện mà thôi!”

“Bớt xạo đi. Triệu hồi không thành công thì nói thẳng ra cho rồi.”

Mấy học viên khác trong lớp cười to.

“Thưa cô Chevreuse! Em cảm thấy như mình vừa bị xúc phạm! Thằng Malicorne Cảm Cúm này vừa mới chửi em!”

Louise nắm chặt bàn tay rồi đập lên bàn.

“Cảm Cúm? Tôi là Malicorne Gió Trời! Từ bé giờ tôi chưa bao giờ bị cảm lạnh cả!!!”

“Xem đi, nghe cái giọng khàn khàn của ngươi là đủ biết ngươi vừa bị cảm xong.”

Chàng trai tên Malicorne bực mình đứng dậy, hắn khó chịu nhìn vào mặt Louise. Cô Chevreuse dùng cây đũa trên tay chỉ về phía họ, cả hai như bị giật bắn người rồi thẫn thờ ngồi xuống như những con rối vậy.

“Cô Vallière, cậu Malicorne, hãy mau dừng cuộc trò chuyện khiếm nhã này.”

Louise lờ mờ gật đầu, thái độ hung hăn lúc nãy dường như đã biến mất.

“Không được phép gọi bạn là Zero hay Cảm Cúm gì hết. Nhớ chưa?”

“Thưa cô Chevreuse, biệt danh của em chỉ là giỡn chơi thôi, còn Louise mới là thật ạ!”

Một vài tiếng cười vang lên ở đâu đó.

Chevreuse nhìn quanh lớp với vẻ mặt đầy nghiêm túc. Cô lại quơ cây đũa của mình qua lại, và *Bùm*, từ đâu xuất hiện mấy cục đất sét đỏ trong miệng mấy tên học viên vừa cười lúc nãy.

“Mấy em sẽ nghe tôi giảng bài trong trạng thái đó!”

Những tiếng cười thì thầm đột nhiên ngưng hẳn.

“Được rồi, vậy thì bắt đầu thôi.”

Chevreuse ho liên tục, tay cô vẫn vẫy vẫy chiếc đũa phép. Trên bàn xuất hiện rất nhiều hòn đá.

“Biệt danh của cô là Sáp Đỏ. Chevreuse Sáp Đỏ. Năm nay, cô sẽ dạy cho các em về nguyên tố Thổ. Em Malicorne, ma pháp có Tứ Đại Nguyên Tố, em có thể kể ra không?”

“Vâng, thưa cô, đó là ‘Hỏa’, ‘Thủy’, ‘Thổ’ và ‘Phong’ ạ.”

Chevreuse gật gật đầu.

“Và kết hợp với nguyên tố đã thất lạc là hệ ‘Vô’, tổng cộng tất cả có năm nguyên tố như mọi người đã biết. Trong năm nguyên tố, cô tin chắc là nguyên tố Thổ giữ một vị trí rất quan trọng. Không phải vì nguyên tố chính của cô là Thổ, cũng không phải là sở thích cá nhân.”

Một lần nữa, cô Chevreuse ho dữ dội.

“Nguyên tố Thổ là một nguyên tố rất quan trọng trong việc cấu tạo vật chất. Nếu không có nguyên tố Thổ, chúng ta sẽ chẳng thể tạo ra được những kim loại cần thiết, cũng không thể xây nhà. Thậm chí khi thu hoạch mùa màng còn phải làm bằng tay. Các vĩ dụ trên cho thấy rằng nguyên tố Thổ đã gắn liền với cuộc sống của chúng ta.”

‘Ai yà!’ Xem ra Saito đã hiểu được thứ gì đó. ‘Thì ra ở thế giới này, sự tồn tại của ma pháp giống như là khoa học và công nghệ ở thế giới của mình vậy. Mình nghĩ mình đã hiểu được tại sao Louise lại tự hào khi được gọi là Ma Pháp Sư rồi.’

“Rồi mọi người, bây giờ cô sẽ dạy những điều cơ bản của nguyên tố Thổ. Cũng giống như Thuật giả kim, mọi người cần phải ghi nhớ kỹ đấy nhé. Có thể ở năm Nhất có em từng học qua rồi, nhưng nền tảng rất quan trọng, vì thế, hãy cùng cô xem lại lần nữa nha.”

Chevreuse giơ cây đũa phép của mình lên rồi hướng ánh mắt đến những viên đá trên bàn.

Sau đó cô niệm một đoạn thần chú ngắn, mấy viên đá bắt đầu phát sáng.

Khi ánh sáng dần mờ đi, những viên đá ban đầu ấy biến thành những viên loại lấp lánh.

“Vàng, là vàng đúng không cô Chevreuse???”

Kirche đứng dậy vồ người lên trước bàn của cô ấy hỏi.

“Sai rồi, nó chỉ là đồng thau ma thôi. Chỉ có Ma Pháp Sư cấp Square mới có thể luyện thành vàng được. Cô chỉ là…” Chevreuse ho khan một tiếng. “…chỉ là Ma Pháp Sư cấp Triangle thôi.”

“Louise.”

Saito khều Louise.

“Ngươi làm cái gì vậy? Không thấy bây giờ ta đang học sao?”

“Mấy cái Square với Triangle có nghĩa là gì vậy?”

“Là số lượng nguyên tố Ma pháp để họ thêm vào một câu thần chú. Nó cũng dùng để xác định cấp bậc của Ma Pháp Sư ấy.”

“Hở…?”

“Chưa hiểu nữa à!”

Louise thấp giọng giải thích cho Saito:

“Ví dụ như ngươi chỉ là một Sử Ma có thể sử dụng được nguyên tố Thổ, nhưng nếu ngươi có thể sử dụng thêm được nguyên tố Hỏa nữa thì sát thường ngươi phóng ra sẽ tăng lên gấp bội.”

“À!!! Thì ra là vậy à!”

“Giống như Ma Pháp Sư có thể sử dụng hai nguyên tố Hỏa và Thổ thì được gọi là Line. Cô Chevreuse có thể sử dụng được ba nguyên tố Thổ – Thổ – Hỏa, nên được gọi là Ma Pháp Sư cấp Triangle.”

“Như thế nào nếu sở hữu hai loại ma pháp giống nhau?”

“Thì sức mạnh sẽ được tăng cường lên thôi.”

“Tôi hiểu rồi! Cũng tức là nói cô giáo cấp Triangle đang đứng lớp kia rất rất mạnh luôn phải không?”

“Chính xác!”

“Vậy cô thêm được bao nhiêu nguyên tố?”

Louise im lặng.

Xui xẻo thay, cô Chevreuse thấy họ đang nói chuyện với nhau.

“Cô Vallière.”

“V… Vâng, thưa cô.”

“Xin đừng nói chuyện trong lớp.”

“Em xin lỗi.”

“Còn nếu mà cô có thời gian để mà nói chuyện thì hãy lên đây thử phép thuật khi nãy tôi vừa dạy đi.”

“Hả??? Cô nói em sao?”

“Đúng vậy! Hãy biến chúng thành bất cứ kim loại nào mà cô muốn.”

Louise không đứng dậy, cứ như là cô ấy đang sợ hãi hay xấu hổ cái gì vậy.

“Bị gọi thì đứng dậy nhanh đi!” Saito giục cô.

“Cô Vallière, có chuyện gì không?”

Chevreuse gọi lại lần nữa, nhưng lần này Kirche lo lắng nói.

“C… Cô ơi.”

“Có chuyện gì thế?”

“Em nghĩ là… đừng gọi Louise thì tốt hơn.”

“Tại sao chứ?”

“Tại như thế thì quá nguy hiểm ạ!”

Kirche nói thẳng, mọi người trong lớp gật đầu hưởng ứng theo.

“Nguy hiểm? Chuyện này có gì mà nguy hiểm chứ?”

“Chắc đây là lần đầu cô dạy Louise đúng không ạ?”

“Ừm. Nhưng cô nghe nói rằng em Louise rất chăm chỉ. Vậy nên em Vallière, đừng để ý những lời nói ngoài tai! Nếu như bản thân sợ thất bại, thì dù em có cố gắng thế nào cũng đều là vô ích hết.”

“LOUISE! ĐỪNG MÀ!!!!!”

Kirche với khuôn mặt tái mét la thất thanh trong vô vọng.

Tuy nhiên, Louise đã đứng dậy.

“Em sẽ làm!”

Với vẻ mặt căng thẳng, cô bé mạnh dạng bước lên phía trước.

Chevreuse mỉm cười đứng bên cạnh Louise.

“Em Vallière, đầu tiên em cần phải hình dung thứ kim loại em muốn chúng chuyển đổi thành.”

Khẽ gật đầu một cách khả ái. Louise vẫy chiếc đũa phép đang cầm trên tay. Louise chưa bao giờ nhìn đáng yêu như lúc mà cô bé mấp máy đôi môi để niệm câu thần chú này cả. Thật sự là dễ thương quá đi mất!

Mặc dù biết rõ tính cách của Louise, Saito vẫn bị hớp hồn ngay lập tức.

Trong tia nắng sớm tinh mơ len lỏi vào từ cửa sổ, mái tóc hồng đào của cô bé lấp lánh phất phơ một cách quyến rũ. Đôi mắt nâu sẫm như đá quý cùng với làn da trắng như tuyết. Chiếc mũi nhỏ xinh như được điêu khắc tỉ mỉ kết hợp dáng vẻ quý phái.

‘Chỉ cần cô ta dịu dàng hơn một chút thôi, ngực to hơn một chút nữa thôi, thì chắc cô ấy sẽ trên cả tuyệt vời mất. Aaaaaaaaa!!! Nhưng mà tiếc thật chứ! Dù có dễ thương như thế nào đi chăng nữa thì cái tính trời đánh đó cũng không thể chấp nhận nổi.’ Saito tiếc thầm.

Nhưng trong khi cậu chàng đang ngồi mơ mộng thì đám học viên kia trông có vẻ đang lo sợ điều gì đó rồi trốn hết xuống gầm bàn. ‘Bộ họ không thấy Louise đẹp đến dường nào sao? Nhưng nghĩ lại thì Louise cũng không được yêu thích mấy nhỉ? Mà còn bị gọi là ‘Zero’ và bị chọc ghẹo nữa chứ! Nhìn xung quanh chỗ này, chả có người nào xinh như Louise ngoài Kirche ra cả.’

Louise nhắm mắt lại, niệm một câu thần chú ngắn và vẫy đũa phép xuống.

*ĐÙNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!*

Trong tích tắc, những viên đá cùng với chiếc bàn nổ tung.

Louise và cô Chevreuse lãnh đủ vụ nổ rồi bay về phía bảng đen, tiếng la lói trong lớp vang lên một cách điên cuồng.

Các Sử Ma khác trong lớp chạy hỗn loạn, con Thằn Lằn Lửa của Kirche giật mình thức dậy rồi đứng lên bằng hai chân, phun lửa khắp nơi. Con Manticore của ai đó vừa phá cửa sổ để chạy trốn. Con Rắn khổng lồ lúc nãy còn đang ở ngoài đã chui vô trong lúc nào không hay rồi đớp mất con Quạ đang bay tứ tung.

Lớp học bây giờ hỗn loạn hơn bao giờ hết. Kirche đứng dậy, chỉ tay về phía Louise rồi la lên:

“Đó thấy chưa!!! Con đã nói với cô là đừng cho con nhỏ Louise đó làm mà!”

Lớp học giờ đây đã biến thành địa ngục.

“Ai đó đuổi học Vallière lẹ đi!!!!!!!!!”

“AAAAAAAAAAAA!!! Con Lucky của tôi bị ăn mất rồiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!! LUCKY!!!!!!!!!!!”

Saito ngồi ngây ngốc trước cảnh tượng hoang tàn này.

Cô Chevreuse nằm bất động trên sàn nhà, lâu lâu thấy cổ động đậy một chút, có thể khẳng định rằng: Cô ấy chưa chết!

Louise, giờ đây cả người đen như than, từ từ đứng dậy. Y phục toàn thân tả tơi, chiếc áo bị rách để lộ bờ vai mỏng manh, chiếc váy cũng rách nốt, làm lộ chiếc quần lót màu hồng cánh sen.

Nhưng mà, như vậy cũng lợi hại thật.

Hình như cô bé chẳng để tâm gì đến những tiếng động ấy! Thay vào đó, cô lấy một chiếc khăn tay ra rồi lay những vết bẩn trên mặt.

“Tôi chỉ lỡ tay một chút mà thôi.”

Tuy nhiên, các học viên khác phản đối một cách dữ dội:

“CHỈ ‘MỘT CHÚT’ THÔI HẢ LOUISE ‘ZERO’!!!”

“Cho dù là lúc nào đi chăng nữa thì xác xuất thành công của cô cũng chỉ bằng không! CHỈ BẰNG KHÔNG MÀ THÔI!!!”

Đến cuối cùng, Saito cũng đã hiểu rằng tại sao Louise lại có biệt danh là Zero.