Tôi bị phát hiện rồi ư? Người đàn ông với tấm lưng quay về phía tôi nắm lấy thanh đại kiếm bên cạnh ông ta và lặng lẽ đứng dậy. Tôi không thể nhìn thấy được khuôn mặt của người đàn ông đó do ánh lửa, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt sắc sảo của ông ta, tôi đã biết, ông ta không phải là một người bình thường.
“Ngươi có phải là quái vật không? Nếu như ngươi không lộ diện, ta sẽ lôi cổ ngươi ra khỏi đấy.”
Ông ta rút thanh đại kiếm ra và nói với giọng trầm thấp. Khoảnh khắc tôi cảm nhận được ‘thứ gì ấy’ ông ta tỏa ra, cơ thể tôi đột nhiên đơ đi và các chi tôi bắt đầu run rẩy. Liệu đây có phải là thứ mà họ gọi là ‘sát khí’ không? Trớ trêu làm sao. Mặc dù tôi đã nên chạy đi tư lúc mình bị phát hiện ra, thế nhưng, trái tim tôi đã gần như tê liệt vì lần đầu tiên cảm nhận thấy bầu không khí mạnh mẽ đó mặc cho tôi đã biết về nó thông qua kiến thức.
“......tsu”
Tôi đánh vào đôi chân đang run rẩy của tôi và nhanh chóng quay người lại và bắt đầu chạy. Vẫn còn cơ hội để tôi trốn thoát. Không giống như tôi, người đã ẩn nấp trong màn đêm trong suốt khoảng thời gian vừa qua, người đàn ông đó vẫn đang ngồi trước ngọn lửa trại nên chắc hẳn mắt của ông ta vẫn chưa vội kịp quen với bóng tối.
Tôi đưa tay mình ra trước che mặt mình để sao cho những đám bụi rậm không chọt vào mắt tôi và cố chạy xuyên qua khu rừng trong khi giữ cơ thể mình thấp gần với mặt đất.
“Tsu!”
Truyền lại vào tai tôi là âm thanh những bụi rậm cọ sát vào nhau và tiếng bật lại của những nhành cây phía sau. Người đàn ông đó đang đuổi theo sát ngay sau tôi. Ngược lại với sự hiện diện mạnh mẽ đó, tôi lại không thể nghe thấy được tiếng bước chân của ông ta.
Trái tim tôi lại dần cảm thấy lo sợ một lần nữa, nhưng tôi đã kìm nén cảm xúc của mình lại như lúc tôi giết mụ già đó và thở ra.
Tôi thúc đôi chân đang gào thét trong đau đớn của mình để bẻ hướng đi. Những âm thanh xào xạc từ những bụi cây dày ngày càng một to hơn báo hiệu sự bối rối của người đàn ông. Tôi lại chuyển hướng lần nữa trong lúc người đàn ông đó vẫn chưa hết bối rối. Lần này, tôi ẩn mình đằng sau những gốc cây trong khi chạy xuyên qua khu rừng với những bước chân ngột ngạt.
Nếu người đàn ông đó vẫn cố rượt theo tôi sau chuyện này, điều đó có nghĩa là ông ta đã hoàn toàn hướng sát khí về phía tôi. Sự hiện diện của người đàn ông đó ngày càng bỏ xa hơn. Tôi giảm lại tốc độ chay của mình cũng như xóa bỏ âm thanh tôi gây ra và nín thở. Khoảnh khắc đó, một âm thanh xé gió vang lên và tại nơi thân cây tôi đang núp là một chiếc rìu cầm tay găm vào.
“Tsu!?”
Sự hiện diện của người đàn ông đó không hề xa vời hơn tí nào. Ông ta chỉ đang kiềm nén khí tức của bản thân trong lúc tìm kiếm vị trí của tôi thôi.
Ngay lúc người đàn ông đó nhận ra ông ta đã không giết được tôi, ông ta hùng hùng lao xuyên qua khu rừng. Nhanh quá! Không những, cơ thể chưa trưởng thành của tôi đã đạt đến giới hạn rồi. Nhận thấy rằng tôi đã không còn có thể trốn thoát nữa rồi, tôi quyết định nhắm vào khoảnh khắc lúc người đàn ông vung thanh đại kiếm. Tôi nhảy về phía trước với con dao trên tay đã sẵn sàng để đâm tới.
“Kuha!?”
Nhưng trước khi con dao của tôi chạm đến một bên chân săn chắc như khúc gỗ của ông ta, ông ta đã ngay tức khắc đánh tôi bằng đốc thanh đại kiếm.
Âm thanh một vật cứng bị vỡ vang lên và cùng đó là tông giọng bị sốc của người đàn ông. Cú đánh đó đã khiến cho toàn bộ không khí trong phổi tôi bị đẩy ra ngoài. Cơ thể tôi cứ thế bay đi và lăn xuyên qua cánh rừng. Với ý thức mơ hồ còn lại của mình, tôi có thể nghe thấy tiếng bước của người đàn ông ấy chạy về phía tôi, và rồi tôi cũng bất tỉnh đi trong khoảnh khắc ấy.
.
“Cậu nhóc à. Nhóc thực sự nhanh nhẹn đến độ ta đã tưởng nhóc là một con kobold và đuổi theo nhóc đó!”
“............”
Lúc này đây tôi đang ngồi trước ngọn lửa trại tại khu cắm trại cùng người đàn ông đó. Kobold là một dạng hình quái thú hạng thấp với hình dáng là một con chó có thể đứng thẳng. Không ngờ rằng tôi lại bị nhầm lẫn với thứ như thế.
Người đàn ông này hình như là một mạo hiểm giả. Ổng nghĩ sẽ rất nguy hiểm cho những người du hành nếu như con đường khu vực lãnh thổ nơi này có quái vật lãng vãng xung quanh nên ông ta đã đuổi theo tôi, nhưng cũng do tôi đã chạy lòng vòng quá nhiều nên ổng mới cố chấp và tấn công.
“Đây này, ta đoán là nhiêu đây không đủ phần thay thế lời xin lỗi nhưng thôi thì cứ ăn đi, ăn.”
Lột da rắn, cắt nhỏ ra và đem nướng trên ngọn lửa, người đàn ông này đưa tôi phần đã được nướng chín và bảo tôi ăn. Tôi trước đây chưa từng ăn thịt rắn bao giờ, nhưng tôi đã từng nghe từ ai đó rằng có một vài cậu bé lớn ở trại mồ côi đã không thể chịu nổi phần thức ăn nhạt nhẽo nên chúng đã lên rừng và bắt rắn ăn.
Trong khu vực này sinh sống rất nhiều rắn xanh. Chúng chỉ mang trong mình một loại chất độc yếu gây tê liệt nên cũng không gây tử vong. Nó sẽ không tấn công gì đến những con thú lớn trừ lúc phòng thân. Chính tôi lúc này cũng không thấy kinh tởm rắn như những bé gái bình thường nữa rồi. Hương thơm đến từ những miếng thịt được nướng lên cứ cám dỗ tôi phải cắn một miếng, và rồi miếng thịt mọng nước cùng hương vị nhè nhẹ cứ thế lan tỏa khắp miệng tôi.
Thật lòng mà nói, hương vị khá thường và nó cũng không thực sự ngon lắm. Nhưng cũng do cái dạ dày trống rỗng của tôi và cũng lâu rồi tôi chỉ toàn ăn đồ dở nên tôi ngấu nghiến phần thịt này và uống nước người đàn ông đó đưa cho. Cuối cùng thì tôi cũng có cảm giác như mình vừa sống lại. Người đàn ông nãy giờ quan sát tôi ăn chờ tôi ăn xong mới gặng hỏi.
“Vậy, nhóc. Người như nhóc thì làm gì ở nơi như thế này vậy? Ba mẹ nhóc đâu?”
“............”
Có vẻ như người đàn ông này đã hiểu lầm tôi là 『con trai』 do mái tóc ngắn của tôi cũng như lớp tro phủ lên đầu. Dường như ông chú đó là một người tốt dù cho khuôn mặt của ổng trông khá nghiêm nghị…...Không, có lẽ tôi nên gọi ông ta là một người đơn giản? Cứ nhìn thấy tôi im lặng trước những lo âu và câu hỏi của ông ấy thì chắc hẳn ổng cũng sẽ nghĩ là tôi mồ côi cha mẹ thôi. Để lộ một hơi thở dài nhẹ, người đàn ông chuyển sang chủ đề khác.
“......Có còn đau không?”
Tôi khẽ lắc đầu để trả lời câu hỏi đó. Người đàn ông đó đã chữa cho tôi bằng quang thuật cấp 1, pháp thuật 【Hồi Phục】. Dù vậy, vẫn còn lại một vết bầm tím giữa vai trái và ngực tôi. Nếu tôi chạm vào vết thương thì nó sẽ lại nhói lên, nhưng mà nó cũng không phải là đau đến mức tôi không thể chịu đựng được.
Cùng lúc tôi xem lại kiến thức của mình về quang thuật, quang thuật cấp 1 bao gồm có 【Hồi Phục】 và 【Chữa Trị】. Hồi Phục giúp phục hồi lại thể lực nhưng nó cũng chỉ có thể khép miệng vết thương chứ không thể làm cho cơn đau biến mất hoàn toàn. Cái còn lại là Chữa Trị. Chữa Trị có thể chữa lành vết thương giúp nó trở lại như lúc ban đầu, nhưng tầm hiệu quả của nó lại rất thấp cũng như mất thời gian cho đến khi việc trị liệu hoàn tất. Nó thậm chí còn giảm ngược lại thể lực.
Một vết thương mới bị nhận phải nếu nhanh chóng sử dụng Hồi Phục chữa trị thì vết thương sẽ khỏi hoàn toàn mà không để lại vết thẹo nếu nó chỉ nhẹ cỡ một vết cắt. Tầm hiệu quả và tốc độ hồi phục của nó cũng cao nên Hồi Phục đã trở thành pháp thuật điều trị y tế phổ biến. Với việc sử dụng Chữa Trị thì chỉ giới hạn cho một số trường hợp nhất định, như khi một thiếu nữ độc thân gặp phải nhiều chấn thương có thể để lại sẹo. Cũng bởi việc cấu trúc để tạo nên pháp thuật cực kì khó nhằn, nên ngay cả đối với những người có năng khiếu về quang thuật, họ cũng không có ý định phải ép mình học nó.
Nếu sử dụng Chữa Trị, thì kể cả vết bầm tím của tôi cũng sẽ nhanh chóng lành thôi, nhưng người đàn ông này nói rằng ngay cả ông ta cũng chẳng thể dùng nó nổi. Trong lúc tôi vẫn đang âm thầm sắp xếp lại những suy ngẫm của mình, coi bộ người đàn ông này đang trở nên dần mất kiên nhẫn rồi. Dù cho tôi có quá nhiều thứ muốn hỏi thế nhưng tôi lại không thể mở lòng mình với người đàn ông này mà cứ gục mặt xuống. Lúc đó, tôi nhìn thấy con dao của tôi bị vỡ nằm trên mặt đất do đốc thanh đại kiếm.
“À~, xin lỗi nhá. Con dao của nhóc bị vỡ mất tiêu rồi. Có điều thứ đó không phù hợp để mà đánh nhau chút nào đâu, nhóc biết không. Nó có lẽ là một con đoản kiếm của mấy cô con gái quý tộc thường giữ bên mình để tiện tự vẫn khi có biến cố thôi. Độ bén đi kèm với con dao mảnh này đến cả cắt trúng xương thỏ cũng có thể làm nó mẻ nữa là.”
Ông chú đó bỗng trở nên hoạt ngôn hơn để nói lời xin lỗi vì con dao vỡ. Nhưng cũng chẳng phải là tôi trách cứ ông ta cho lắm. Đúng là không có con dao nào bây giờ thì cũng rắc rối thiệt, nhưng đấy cũng là do kết quả của việc tôi đã chạy đi một cách vô nghĩa, nhưng nếu không có con dao đó thì chắc xương tôi có lẽ là gãy vụn rồi và với Hồi Phục của người đàn ông này, chắc cũng không thể nào mà chữa lành được vết thương đó, nên tôi nghĩ chuyện này cũng không thể nào trách được.
Khi tôi khẽ lắc đầu để nói với ông ta rằng tôi không trách gì ổng đâu, người đàn ông này đột nhiên hành xử lúng túng chuyện gì đó trước khi ông ta rút ra con dao từ trên thắt lưng và đưa cho tôi cùng với vỏ của nó.
“Hãy dùng cái này thay thế đi. Nó khá lớn so với một đứa nhóc nhưng ta thường dùng cái này để lột xác quái vật nên nó cũng rất bền đó.”
“............”
Ổng đẩy đưa con dao đó cho tôi. Rút con dao ra khỏi vỏ, nó phần nào trông đã cũ mèm rồi, tuy vậy, phần lưỡi kim của nó vẫn được đánh bóng cẩn thận. Con dao này nó không đến mức mảnh như con dao lúc trước của tôi nên sẽ khó lòng mà đâm sâu được bằng nó, nhưng ít nhất nó cũng sẽ không vỡ ra nếu nó chạm phải xương. Con dao này không chỉ đơn giản là được tạo nên bằng cách đổ sắt nóng chảy vào khuôn đúc, bằng những kĩ thuật kì công, từ một thanh thép, nó đã được gia nhiệt và rèn mài cẩn thận. Nó đáng ra phải là một vật phẩm đắt giá. Vì một phần cảm giác tội lỗi mà dễ dàng đưa thứ như vậy cho một đứa nhỏ mồ côi như tôi, bản tính của người này, quá tốt đến nỗi mà tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc khi cảnh giác với ông ấy.
“......Cảm ơn, ông chú.”
“Ta chỉ mới 21 tuổi thôi.”
Tôi đã nghĩ rằng ông ấy chắc độ đâu đâu đã ba mươi nhưng không ngờ ổng vẫn còn trẻ thế. Khi tôi quan sát ông ta kĩ thêm đôi chút nữa, hóa ra chỉ có khuôn mặt của ổng là nghiêm nghị chứ làn da thì trông vẫn còn săn chắc. Tôi không thể nhìn thấy được nó do bộ râu xồm xoàn của ổng, nhưng cũng chẳng phải là ông ấy có một diện mạo xấu xí. Tôi thậm chí còn có thể cảm thấy lòng hảo ý từ khuôn mặt đang hờn dỗi của ổng, theo một cách khá tương xứng với độ tuổi của ông ta, thế nên tôi cũng bất giác mỉm cười.
“Ou, nhóc cuối cùng cũng cười rồi. Đúng là trẻ con trông tuyệt nhất là khi chúng cười.”
Dùng tay vò lấy đầu tôi, tôi hất tay ông ta ra và nhìn chằm chằm vào ổng với khuôn mặt nghiêm túc lần nữa.
“Này ông chú ơi, hãy dạy tôi cách dùng ma lực đi.”
“V-Vụ gì vậy, sao tự nhiên lại……”
“Việc không thể sử dụng thường pháp lắm bất tiện lắm.”
“Ta thực sự không hiểu lắm nhưng…...ngay từ đầu, ta không phải vì được ai đó chỉ dạy mà làm được.”
Ông chú nói khi sử dụng thường pháp, ông ấy cảm nhận một ‘dòng chảy’ trong người hơi khác so với thường lệ, đó chính là ma lực. Nói cách khác, trong trường hợp của tôi là tôi đang cố gắng học ma thuật theo thứ tự ngược lại.
“............”
Dù sao đi nữa, thật khó để tôi học được ma thuật trong lúc thời gian trôi qua vô ích như thế này. Đúng như dự đoán, tôi có cảm giác là cảm nhận nguồn ma lực dồi dào của người khác sẽ là cách nhanh hơn để học được.
“Này, ông chú có sử dụng được ma lực cường độ mạnh không?”
“Ờ thì, được. Tuy pháp thuật của ta không được tốt cho lắm nhưng nếu là cường hóa thân thể thì nó cũng dùng không ít là nhiều ma lực.”
“Chú có thể, làm nó luôn bây giờ được không?”
“Tất nhiên là được nhưng…...mà, chắc là sẽ ổn thôi. Nó sẽ khá nguy hiểm nên hãy lùi lại.”
“Hm?”
Nguy hiểm? 【Cường Hóa Thân Thể】 ư, nếu tôi đoán không nhầm thì nó sẽ là một kĩ năng giúp các chiến binh đánh giáp lá cà tuần hoàn ma lực khắp cơ thể để tăng cường sức mạnh vật lý. Tại sao thứ như vậy lại nguy hiểm? Tôi thực sự bối rối và bước vài bước tiến ra xa ổng, và tôi cảm nhận được một nguồn sức mạnh cuồn cuộn dâng trào khắp cơ thể ông ta. Ngọn lửa trại cũng bập bùng theo đó.
“......Thật tuyệt.”
Vậy ra đây là 【Cường Hóa Thân Thể】. Tôi có thể cảm nhận được một nguồn sức mạnh vượt trội chỉ bằng việc quan sát ổng. Bị cám dỗ bởi cảm giác ấy, tôi đã bất cẩn tiếp cận ông chú đó để chạm vào tay ổng. Ông chú đó mở to mắt ngạc nhiên khi cảm thấy tôi chạm vào. Vào khoảnh khắc đó là một cảm giác giật bắn người và bàn tay tôi chạm vào ông chú bị bật lại. Cơ thể cũng bị bật ngửa ra sau cùng đó.
“Nhóc!”
Ông chú đó vội vàng chạy đến chỗ tôi. Tôi thì không bị thương gì cả, nhưng vẫn còn đâu đó một cơn đau nhỏ như bị tê liệt trong tay tôi. Ông ấy mắng tôi trong lúc tôi vẫn ngơ người ra vì những gì vừa xảy ra.
“Ta đã bảo nhóc lùi lại rồi mà! Sẽ không có chuyện gì xảy ra cả nếu nhóc có thể sử dụng ma lực, nhưng mà, một đứa trẻ con như nhóc còn chưa quen thuộc với ma lực thì nhóc sẽ bị thương như vừa rồi đấy!”
“Ừm......nó hơi sốc.”
Tôi vừa hơi sốc thật và cũng có cảm thấy có chút phần nhức nhối, nhưng vẫn chưa đến mức không thể di chuyển. Nhăn mặt trong lúc đứng dậy, khi tôi chuyển động bàn tay mình để duỗi những ngón tay ra, ông chú đó nhìn tôi với khuôn mặt phiền muộn.
Nhưng đó là…...không, đây chính là ma lực hở. Bên trong máu tôi, mặc dù chỉ hiện hữu đôi chút nhưng tôi có thể cảm nhận thấy nguồn năng lượng như khi tôi chạm vào ông chú đó. Đúng như tôi đã nghĩ, dự đoán của tôi về bên trong máu cũng có chứa đựng ma lực là chính xác.
Sử dụng ‘kiến thức’ của người phụ nữ đó, khi tôi tập trung vào các mạch máu trải dài toàn bộ cơ thể và các mao mạch máu chằng chịt khắp người, tôi đã hoàn toàn có thể cảm nhận được nguồn ma lực mờ nhạt tập trung trong máu đang tuần hoàn khắp cơ thể.
Khi ma lực tập trung lại về trái tim tôi cùng với máu từ khắp các phần cơ thể, lượng ma lực dần trở nên dồi dào và mạnh mẽ hơn cùng với nhịp đập trái tim. Khi tôi một lần nữa tuần hoàn nó đến khắp các phần cơ thể, tôi cảm thấy như toàn bộ thân mình nóng lên.
“Nhóc! Đó là Cường Hóa Thân Thể sao!? Không, mặc dù nó vẫn chưa thành hình……”
Dường như bằng cách tuần hoàn ma lực theo dòng chảy các mạch máu, tôi đã bước vào tình trạng gần giống với những gì Cường Hóa Thân Thể đã làm. Như này, tôi sẽ có thể sớm học được thường pháp và cả pháp thuật thuộc tính. Với tinh thần hăng hái hơn, tôi tiếp tục tuần hoàn ma lực nữa. Rồi đột nhiên tôi bị chóng mặt nhưng ông chú đó đã dỡ lấy tôi và giữ cho tôi đứng vững.
“Này, dừng lại được rồi đó. Dù cho là chỉ chút ít nhưng Cường Hóa Thân Thể cũng tiêu thụ ma lực đấy. Nhóc sẽ ngất xỉu chắc luôn.”
“Umm……”
Mặc dù người phụ nữ đó sở hữu kĩ năng đoản kiếm nhưng cô ta lại không hề sử dụng Cường Hóa Thân Thể. Vì vậy mà kiến thức của tôi về nó rất bất đồng. Khi tôi ngoan ngoãn gật đầu theo lời của ông chú đó, vì cớ gì đó, ông ấy lại thở dài phiền muộn khi nhìn tôi.
“Ông chú?”
“Ta không phải là chú. Hãy gọi ta là Feld đi. …...Mà, chắc đợi thêm một ngày nữa để về cũng chẳng chết ai.”
Ông chú, hay nói đúng hơn là Feld đứng dậy và nhìn tôi và nở một nụ cười hung tợn có thể làm cho một đứa trẻ bình thường khóc toáng lên.
“Cả ngày mai, Feld-sama này đây sẽ nghiêm túc dạy nhóc từ cơ bản, nên hãy chuẩn bị tinh thần đi nhóc con.”
…...Ông ấy vừa nói gì cơ?