Strongest Survival by Otome Game’s Heroine

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Hồi 1: Arc Lang Thang Lọ Lem Công Chúa Của Sự Tàn Sát - Chương 8: Lần Đầu Mua Sắm

Tôi đang thử đi đến 『cửa hàng buôn bán với cả trẻ lang lang』 tôi đã nghe được từ cậu trai đó. Số tiền tôi có được từ khoản tiết kiệm ẩn của mụ già và người phụ nữ đó tổng cộng là 15 xu bạc và 8 xu bạc nhỏ. Tôi không đếm tới những xu đồng vì tôi đã dùng chúng cho sức nặng của vũ khí. Tôi đã để lại một nửa trong trong cái túi khác ở điểm cắm trại, nên giờ trong tay tôi chỉ có bảy xu bạc và tám xu bạc nhỏ.

Cửa hàng đó nằm ở giữa khu ổ chuột và vùng dân cư thu nhập thấp. Dường như sẽ không có nguy hiểm vì lắm nếu tôi ở đây nhưng đôi lúc tôi vẫn cảm thấy bất an, nên tôi sẽ tiếp tục cảnh giác.

Khi tôi bước vào cửa hàng, có một ít thức ăn được đặt trên kệ bên phải. Kệ bên trái cũng được lấp đầy những món đồ lặt vặt và bên trong là một lão già với một cái nhìn không mấy thân thiện đang trừng trừng nhìn tôi.

“Nhìn xem chúng ta có gì nào, một thằng nhãi kì quặc với cái nhìn khó ưa trong ánh mắt.”

“............”

Những gì ông ta đang nói chắc hẳn cũng được áp dụng lên chính ông ta. Dù vậy đi chăng nữa, có lẽ là bởi vì tôi đã xóa đi sự hiện diện của mình hay có lẽ bởi vì ông ta đã ngửi ra được ‘mùi máu’, ông ta vẫn không đuổi tôi đi nhưng thay vào đó, ông ta dường như cảnh giác hơn.

“Tôi muốn một con dao nhỏ có thể ném được.”

“Ta chỉ có những thứ đó xếp trên cái kệ đằng kia. Nếu muốn thứ khác thì cứ đến lò rèn mà đặt hàng.”

Ông ta hất cằm chỉ chỗ. Được sắp xếp trên kệ là những con dao bếp và lưỡi gươm sắt dành cho việc lọc xác động vật. Cũng có những kích thước nhỏ hơn của những lưỡi gươm đó, nhưng chúng lại có hơi nặng để tôi bây giờ có thể ném.

“Ông có tinh thể thẩm định không?”

Mục đích lớn nhất để tôi đến nơi thị trấn này là để có được tinh thể thẩm định nhằm kiểm tra trạng thái của chính mình.

Tôi còn phải sử dụng kĩ năng thẩm định của mình thêm hàng tá lần nữa để có thể học được nó, nhưng chuyện quan trọng hơn nữa là tôi cần phải thẩm định bản thân để nắm được sức mạnh của chính mình lúc này. Vì lẽ đó, tôi cho rằng mình cần phải có được tinh thể thẩm định kể cả phải dùng đến số tiền ít ỏi giới hạn tôi có để mua nó.

“Bốn xu bạc mỗi mảnh.”

“Gì mà giá cả mắc hơn thị trường vậy.”

Feld đã bảo tôi giá một mảnh tính theo thị trường là ba xu bạc.

“Đây là kiểu cửa hàng vậy đấy. Nếu không muốn thì cứ đi mua ở cửa hàng thích hợp hơn đi.”

Hiểu rồi. Vậy ra đây là kiểu cửa hàng như vậy.

“Vậy, ông có mảnh tinh thể nào không?”

Người chủ cửa hàng cau mày khi tôi hỏi thế. Đúng như tôi nghĩ, ông ta có nó. Tinh thể thẩm định mới thường sẽ trong suốt không màu và chúng sẽ trở nên hơi bẩn đục dần dần khi chúng được sử dụng. Thông thường đa số tinh thể có thể sử dụng được khoảng mười lần, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra với mớ tinh thể thẩm định đã qua sử dụng của những mạo hiểm giả chết vì công việc đặc thù?

Bỏ qua những mạo hiểm giả có năng lực, nếu những mạo hiểm giả sống như người làm công mỗi ngày nhặt được thứ như vậy, họ sẽ nhặt nó mà không sử dụng và bán đi, liệu có phải không nhỉ?

Trong kí ức của người phụ nữ đó, cô ta đã từng một lần thu thập những tinh thể thẩm định cô ta chọn lựa và bán nó. Chỉ là, không thể biết được liệu những mảnh tinh thể như vậy vẫn có thể sử dụng được không, nên một cửa hàng bình thường sẽ không bán chúng. Cho nên, tôi mới tự hỏi phải chăng những người muốn học sử dụng thẩm định sẽ mua những viên tinh thể đó ở cửa hàng kiểu như này, và dường như tôi đã đoán đúng.

“Chúng ở trong cái hộp nằm đằng kia. Nếu mi mua hết thì tám xu bạc. Nếu chỉ mua một số thì mỗi mảnh một xu bạc nhỏ.” 

“Tôi có thể chọn được không?”

“Mi có tiền không?”

“Có.”

Tôi lấy ra một xu bạc từ túi và đưa ra cho chủ cửa hàng xem. Dù sau đó, ông ta vẫn chưa tin tôi nhưng ông ta đã cho phép tôi “Cứ làm những gì mimuốn đi” lựa chọn trong mớ mảnh đó.

Trong số mảnh đó, có trường hợp sẽ có những mảnh tinh thể thẩm định kém chất lượng không thể sử dụng được dù chúng vẫn còn lại ít ma lực ở trong lẫn vào. Trong số đó cũng có thể trúng mánh mà được mảnh có thể sử dụng được hơn ba lần. Trong hộp là cả gần trăm mảnh tinh thể. Tôi có thể sẽ trúng mánh nếu tôi mua hết với tám xu bạc và xoay sở dùng năm mươi lần thẩm định từ chúng, nhưng nếu không may, có khả năng là tất cả đều đã không thể sử dụng được, nên tôi không có ý định đánh cược chuyện đó đâu.

“............”

Thông thường, ta không thể nào đánh giá được lượng ma lực còn lại trong tinh thể. Chính vì lí do này mà tại sao chúng lại được bán rẻ, nhưng tôi chọn ra hai mươi mảnh tinh thể từ trong số chúng mà không chút do dự. Tôi mang chúng đến bàn tính tiền và đặt chúng lên trước mặt người chủ cửa hàng.

“Tôi cũng muốn có một cái túi đeo chắc chắn nữa, ông có cái nào không? Nó sẽ dùng để chứa những thứ này.”

“Đừng có mà đến phàn nàn với ta khi mà mấy thứ này không dùng được đấy. Đống tinh thể này là hai xu bạc. Còn cái túi đeo, tám xu bạc một cái làm từ da.”

“Tôi sẽ không phàn nàn đâu. Tôi thấy ổn với chất lượng và giá cả. Tôi cũng sẽ lấy một bình giữ nhiệt nhỏ bằng đồng, những món thực phẩm và muối được bảo quản ở đây, cả cục đá mài và…… thứ này nữa, làm ơn.”

“Xiên que sắt hử……”

Có ba thanh xiên que sắt khá đặc được đặt ở nơi đây nên tôi cũng mua lấy chúng luôn. Phải chăng một đầu bếp nào đó đã bị sa thải nên anh ta đã trộm nó ở nơi làm việc và bán chúng ở đây? Chúng đã bị muội than bám lên, làm sẫm màu, nhưng có thể là bởi chúng được làm từ thép.

Chắc chắn là chỉ những ai làm đầu bếp với những ai phải cắm trại mỗi ngày mới sử dụng đến những thứ này, nhưng tại sao ổng lại ngạc nhiên khi nó được bán mặc dù ổng là người bán nó? Sau đó, tôi mua một túi muối nhỏ, một miếng thịt hươu khô và một túi rau củ khô ráo. Tất cả tốn bốn xu bạc nhỏ. Giá bình giữ nhiệt đồng nhỏ khá chát, bảy xu bạc nhỏ. Những xiên que và đá mài tốn thêm hai xu bạc nhỏ nữa. 

“Đây ạ, bốn xu bạc và một xu bạc nhỏ.”

“Chỉ là một thằng nhóc mà đã biết đếm rồi à?”

Do việc sở hữu tiền bạc, tôi cũng đã bắt đầu sử dụng ‘kiến thức’ để luyện đếm. Bây giờ tôi chỉ có thể thực hiện phép cộng với phép trừ, và để đếm được nhiều hơn thế, tôi sẽ cần phải viết lên mặt đất, nhưng tôi có thể đếm được giá cả những món đồ tôi mua trong đầu mình và đưa ra số tiền đó. Người chủ cửa hàng đem đi cân cân nặng của những xu bạc bằng một cái cân cùng lúc lẩm bẩm.

“Ông có thể mua được gì từ tôi không?”

“Ta sẽ mua bất cứ thứ gì, nhưng miễn là đừng đem cho ta mấy loại thảo mộc mọc tùm lum như bọn nhóc quanh đây. Ta sẽ mua nó với một xu bạc nhỏ nếu nhóc đã xử lí nó cẩn thận.”

“Hiểu rồi.”

Tôi đặt những món hàng mình đã mua vào trong cái túi đeo trước khi đi ra khỏi cửa hàng, nhưng rồi người chủ cửa hàng gọi tôi lại với chất giọng khó chịu.

“Này, ‘Lọ Lem’. Nếu nhóc muốn có vũ khí chất lượng hơn, vậy nên đi đến lò rèn người lùn ở cuối con đường này đi. Lão ta là một lão già quái gỡ, nhưng nếu nhóc bảo lão ta là lão già chủ tiệm tạp hóa là người bảo nhóc đến đó, lão ta sẽ tạo ra cho nhóc miễn là nhóc có thể dùng thôi.”

“......Ừm.”

Lọ Lem…...ý ông ta là tôi sao? Bên cạnh đó, về ông người lùn này, nếu người đàn ông này đã bảo ông ta quái gỡ, vậy thì liệu ông ta có thể quái gỡ đến mức nào?

“......Có chuyện gì sao?”

Khi tôi ra khỏi cửa hàng, có hai người anh em đó đang chờ tôi. Phải chăng họ vẫn còn việc với tôi? Khi tôi liếc nhìn họ, người anh trai làm ra một biểu hiện sợ sệt.

“C-Chuyện đó, tôi đã ném nó đi một cách cẩn thận rồi, nên-”

“Ừm.”

Vậy ra là chuyện đó.

“Còn nữa, …...chúng tôi sẽ không nói bất kì thứ gì với bất cứ ai đâu.”

“Ừm.”

“V-Và cả-”

Còn gì nữa sao? Cậu ta không ngừng nhìn xung quanh. Rồi cô em gái giật mạnh tay áo của người anh trai đang thiếu quyết đoán của mình.

“T-Tôi là Gil! Hãy nhớ đó-!”

“Hm?”

“Em là Shuri-”

Cô em gái nói thế từ sau lưng người anh trai đang bối rối. Tình huống đột ngột 

tự giới thiệu này là sao đây? Lẽ nào họ muốn biết tên tôi ư? Tôi chẳng hiểu tại sao hai người này lại tiếp cận một người đã đe dọa mình như thế một cách cố chấp như thế này, nhưng nếu hai anh em đó không có ý định làm điều gì đó kì lạ, vậy thì nói tên tôi cho họ cũng được thôi.

“Tôi là A……”

Không, tốt hơn hết là tôi không sử dụng tên thật của mình, tôi nghĩ vậy. Có thể sẽ có những đứa trẻ nhớ được tên tôi ở cái trại trẻ mồ côi đó, và nó cũng sẽ là một trở ngại nếu một quý tộc nào đó tự xưng là có mối quan hệ với tôi bị liên lụy vào cái được gọi là 『otome game』 này.

“Tôi là, Aria.”

Có vẻ như hơi tùy tiện khi sử dụng cái tên này, song nếu tôi dùng một cái tên giả quá khác so với cái tên 『Alicia』, tôi sẽ không thể gợi lại được bản thân, nên tốt nhất là không nên thay đổi tên quá mức khác. Khi tôi nói tên của mình, cậu anh trai Gil lẩm bẩm “Cứ như tên con gái……” trong khi cô em gái Shuri cứ núp sau lưng anh trai cô ấy với gò má ửng hồng, gật đầu lên xuống.

“......?”

Tại sao cô ta đó lại đỏ mặt? Vì lí do gì đó, Shuri cứ hướng đến tôi ánh mắt lấp lánh. Nó khiến tôi khó chịu một cách lạ kì. …...Mà, cũng không quan trọng gì nữa. Dẫu sao thì tôi cũng chẳng muốn dính dáng gì với họ hơn nữa.

.

Sau đó, tôi đi kiểm tra xem liệu có thể tìm thấy kiểu cửa hàng nào khác trong khu vực này hay không. Tôi đã mua một mẩu nhỏ bánh mì đen ở nơi bán bánh mì. Nó khá nặng so với kích thước của nó. Nhưng tôi cũng sẽ trụ được thêm một thời gian nữa với thứ này.

Có lẽ là bởi vì khu ổ chuột gần đây, tôi cảm nhận được vài ánh nhìn đang hướng về phía mình và chúng đang dần trở nên rõ ràng hơn, do tôi là một đứa trẻ và hơn thế nữa, tôi lại mang tiền theo bên mình. Không như tên bợm rượu đó, không thể nào mà tôi có thể đánh lại được một người lớn đã có ý định tấn công tôi ngay từ đầu. Khi mang tiền theo bên mình, đi đứng trong thị trấn sẽ nguy hiểm hơn nhiều so với ở trong rừng. Nhiều nhu yếu phẩm chỉ có thể tìm được ở trong thị trấn, nhưng sẽ tốt hơn nếu tôi cứ tiếp tục ở trong rừng và luyện tập cho đến khi tôi trở nên mạnh hơn.

“............”

““......””

Trong khi tôi đang làm vài việc, hai người anh em đó cứ đi theo tôi từ một khoảng phía sau.

Phải chăng họ muốn có đồng chí cùng là trẻ mồ côi? Tôi có thể sẽ cân nhắc đôi chút nếu tôi có thể tin tưởng họ và họ có thể chiến đấu, nhưng bây giờ tôi đã có đầy đủ vật dụng trong tay để tự mình chăm sóc bản thân rồi nên tôi chỉ cần yêu cầu họ từ bỏ thôi. Tôi xóa đi sự hiện diện của mình và làm họ sốc, sau đó tôi ngay lập tức đi ra khỏi thị trấn từ cái hố ẩn. Ở đó tôi cuối cùng cũng có thể thở phào.

Sử dụng khu vực quanh đây để làm chỗ trú tạm thời có vẻ sẽ ổn, nhưng vẫn có khả năng quái vật tiếp cận từ phía bắc của thị trấn này, nên đúng như dự đoán, tốt hơn hết là nên trở về khu cắm trại gần con đường, nơi sinh vật ít nguy hiểm sẽ xuất hiện. Ở đó cũng có một con suốt gần đó nữa.

Nhưng trước khi trở lại, phải làm việc này trước. Tôi đặt túi xách xuống và lấy ra một mảnh tinh thể thẩm định từ trong đó. Tôi có thể cảm nhận thấy lượng ma lực mờ nhạt từ mảnh tinh thể đã qua sử dụng một phần. Nhưng ‘mắt’ tôi có thể nhìn thấy được ‘màu sắc’ của ma lực đang rò rỉ ra từ đó

Tất cả hai mươi mảnh tinh thể thẩm định đều có 『sắc tố dày đặc』 phát ra nhiều nguyên tố. Chúng vẫn có thể sử dụng được thêm ba đến bốn lần nữa. Tôi thấy tội cho người chủ cửa hàng, nhưng không có tên ngốc nào lại cố ý mua hàng dỏm khi họ có thể phân biệt được hàng chất lượng, nên tôi mới hỏi ông ta cho tôi chọn.

Tôi phải dùng thẩm định thêm chục lần nữa cho đến khi tôi có thể học thành kĩ năng. Nếu có thể, tôi định học thẩm định bằng cách dùng hết mớ tinh thể ở đây. Và rồi tôi chăm chú nhìn vào mảnh tinh thể một lần nữa trong khi suy nghĩ 『Thẩm định』. Rồi trạng thái hiện tại của tôi hiện lên bên trong mảnh tinh thể.

.

▼ Aria (Alicia) Tộc: Người ♀

【Ma Lực: 37/45】△ LÊN 32 【Thể Lực: 23/32】△ LÊN 6

【Sức Mạnh: 3】【Sức Bền: 4】【Nhanh Nhẹn: 5】【Chính Xác: 5】

《Thường Pháp×6》MỚI《Điều Khiến Ma lực Cấp 1》MỚI

《Ẩn mật Cấp 1》MỚI《Dạ Thị Cấp 1》MỚI《Tìm Kiếm Cấp 1》MỚI

【Sức Chiến Đấu Tổng Thể: 23】△ LÊN 2

.

…...Ngạc nhiên thật. Đúng như dự đoán, tôi không học được kĩ năng chiến đấu nào, nhưng, kĩ năng của tôi đáng lí ra hoàn toàn không có lại đột nhiên tăng lên nhiều như vậy. Rất có thể bằng việc có thể quan sát ma tố các nguyên tố như là ‘màu sắc’, kĩ năng vận ma lực như Ẩn Mật, Dạ Thị và Tìm Kiếm đã được giải phóng bên trong tôi. Nếu tôi nhắm học đoản kiếm kỹ tiếp theo, nó sẽ làm tôi trông giống hành nghề trộm hay sát thủ mất……

Thể lực tôi vẫn không đầy như trước. Tôi không có chấn thương gì, nhưng có lẽ là do lối sống hiện tại của tôi không cho phép tôi hồi phục hoàn toàn sau mệt mỏi. Ma lực của tôi đã tăng lên một cách mãnh liệt là nhờ có thường pháp và kĩ năng vận ma lực. Có lẽ khi kĩ năng được 『khắc』 vào trong linh hồn, 『nền tảng』 nơi ma lực có thể tích trữ sẽ được tăng lên nhiều. Đó là giả thuyết của tôi.

Nhưng cũng may là mức chứa ma lực của tôi đã tăng lên. Nếu tôi có 45 lượng ma lực, tôi có thể hồi lại được 4 lượng ma lực mỗi giờ. Với chừng này lượng ma lực, tôi sẽ có thể tăng cường tập luyện thêm kĩ năng vận ma lực.

Ngày đã trở trưa. Tôi dùng dao cắt miếng thịt khô ra nhấm nháp cùng một chút bánh mì đen, rồi sau đó tôi vác lại túi xách mình lên vai và bắt đầu di chuyển cùng lúc tập cường hóa thân thể. Túi xách nặng đúng như dự đoán, nhưng tôi bằng cách nào đó đã có thể trở lại điểm cắm trại với khoảng thời gian như lúc tôi đi khỏi.

Tôi…...đang dần dần lớn khôn.