Cuối cùng, tôi cũng đã có thể đến được điểm cắm trại, đích đến của tôi vào trưa ngày hôm sau.
Phần phần lương thực của tôi đã giảm đi rồi. Phần thức ăn còn lại chỉ có ổ bánh mì trắng và một miếng thịt muối khô. Theo tính toán của tôi, thức ăn sẽ chỉ còn lại đủ cho ba ngày nếu tôi tằn tiện nó. Nghĩ đến quãng đường từ đây đến trấn lân cận, tôi sẽ cần thêm hai ngày nữa, và tôi cũng đã nghĩ ra vài phương pháp chiến đấu.
Tại nơi điểm cắm trại này không có ai cả. Tôi tiến gần nơi đó trong khi cảnh giác với xung quanh, rồi tôi chạm vào phần tro lửa còn sót lại đó bằng bàn tay. Lớp tro vẫn còn mới nhưng đã không còn chút nhiệt nào tỏa ra từ nó nữa. Tôi lại không có thứ gì để nhóm lửa, vậy nên sẽ thật tốt nếu quanh đây có thứ gì như than hay thứ gì đó đại loại như vậy, nhưng đúng là vô vọng khi dò tìm thứ gì đó vốn không hề tồn tại.
Tôi hốt lấy một tay đầy tro lửa và phủ nó lên đầu. Tôi đã cắt đi mái tóc dài của mình, nhưng mái tóc vàng hồng của tôi lại quá sức nổi bật. Sẽ thuận lợi hơn cho tôi hơn nếu mái tóc của tôi không gây sự chú ý bằng việc này.
Tôi giấu hành trang của mình trong một tán cây gần khu cắm trại trước khi đi tìm nơi lấy nước với con dao và cây đèn nháy trên tay. Tôi thử đi tìm kiếm bởi vì tôi nghĩ rằng nơi đây nhất định phải có lấy một cái, và rồi tôi đã tìm thấy một miệng giếng để lấy nước từ dưới con đường đã bị khô cứng lại do những bước chân của người dưng.
Về cơ bản, nước sông sẽ trong sạch hơn tại thượng nguồn, kể cả vậy, tôi vẫn nghĩ là quá nguy hiểm khi uống nước đó mà không đun nó lên trước. Tôi thấm nước một mảnh vải và chỉ lau sơ qua cơ thể mình. Không phải là tôi hơi quá lố về vấn đề vệ sinh nhưng, sẽ thật lố bịch nếu tôi lờ đi mồ hôi và vết bẩn của mình để rồi bị phát hiện bởi vì mùi đó.
Tôi còn không thể chuẩn bị lấy nước và cả lửa nữa. Chuyện này là do ở trại mồ côi đó, những đứa trẻ mồ côi lớn sử dụng 【thường pháp】 để bắt lửa. Tôi chưa bao giờ thấy viên đá lửa nào ở trại mồ côi cả.
Tại nơi thế giới này tồn tại cả 『ma thuật』. Và những gì thường được sử dụng được gọi là 『pháp thuật』.
Điểm khác biệt giữa hai thứ đó là 『ma thuật』 vốn là một thứ gì đó tồn tại từ thuở xa xưa. Lý thuyết ma thuật bị phân tích và qua biến đổi để trở thành một thứ có thể được tương đối người sử dụng, đó gọi là 『pháp thuật』. Ví như bạn tạo nên một xe hàng bắt đầu từ con số không từ bản thiết kế, đó sẽ là 『ma thuật』 trong khi xe hàng được bán ngoài chợ sẽ như là 『pháp thuật』, đại loại là như thế. Không thể đặt ra câu hỏi trong số hai thứ đó, thứ nào sẽ dễ học hơn cho đến khi bạn có thể dùng được nó.
Dường như người phụ nữ đó là một pháp sư và cô ta có rất nhiều kiến thức về lĩnh vực đó, nhưng cô ta lại lười việc học tập những thứ mà cô ta không đoái hoài gì tới. Chính vì thế mà kiến thức của cô ta lại có kha khá nhiều phần mơ hồ. …....Phiền phức gì đâu.
Ma thuật sở hữu sáu loại hình thuộc tính khác nhau bao gồm quang, ám, thổ, thủy, hỏa và phong. Tuy nhiên, để sơ lược hơn, còn có tồn tại một loại hình ma thuật nguyên tố vô thuộc tính trong đó nữa, vậy nên có thể nói là có tổng là bảy loại. Con người có thể sử dụng pháp thuật cùng thuộc tính phù hợp với họ nếu họ có sẵn một lượng ma lực nhất định. Không tồn tại bất kì công cụ hay thiết bị tiện dụng nào có thể giúp một người biết được nguyên tố họ có thể sử dụng, vậy nên sẽ có thể tiêu tốn chút ít thời gian để khám . Dường như phần đông dân thường đã từ bỏ việc sử dụng pháp thuật ngay giai đoạn đó.
Hình như người phụ nữ đó đã tưởng rằng sẽ có một công cụ tiện lợi đâu đó có thể giúp một người hiểu được nguyên tố họ mang trong mình chỉ bằng việc cầm nó trên tay, rồi cô ta lại cảm thấy tức tối khi biết rằng thực tế không ngọt ngào như vậy. …...Đó chỉ là kiến thức vô bổ mà cô ta nhớ rất kĩ thôi.
Một ngày nào đó, tôi cũng dự định học pháp thuật, nhưng trước hết, lúc này tôi cần phải ưu tiên học được 『thường pháp』. Thường pháp được phân vào loại hình vô thuộc tính. Bạn có thể dùng nó để tạo ra lửa hoặc nước, nhưng nhìn chung chung, không hiểu vì nguyên do gì mà nó lại không được phân vào loại ma thuật nguyên tố.
Dường như sư phụ của người phụ nữ đó đã chỉ dạy cho cô ta nhiều thứ quan trọng liên quan đến cội nguồn thế giới, như điểm khác biệt về mức ma lực sử dụng, hay nguyên lý nhân quả can thiệp vào không gian, và những thứ đại loại thế, ấy vậy mà, người phụ nữ đó thực sự chẳng nhớ gì chúng bởi vì cô ta không đoái hoài gì tới những chủ đề đó.
Thường pháp cũng có sáu loại khác nhau và hầu hết người dân thường đều có thể sử dụng chúng khi họ đã lớn khôn. Nhưng không phải là tất cả. Có những người có thể sử dụng được thường pháp nhưng cũng chỉ được một hai phép. Đó là những gì ‘kiến thức’ nói với tôi, nhưng sư phụ của người phụ nữ đó đã bắt cô ta phải học được tất thảy cả sáu loại hình để trở thành một pháp sư toàn diện.
.
Tạo ra một nguồn sáng với độ sáng sánh ngang với ánh nến, 【Light】
Xóa bỏ Ánh sáng và cản trở ánh sáng từ đèn đốm, 【Dark】
Hóa rắn vật thể nguyên tố đất và hóa cứng chúng trong một giờ, 【Hard】
Thấp lên một ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay, 【Fire】
Đổ ra lượng nước đủ đổ đầy một ly, 【Water】
Thổi lên một cơn gió nhẹ đến nơi bạn lựa chọn, 【Wind】
.
Trong số sáu loại đó, loại được học nhiều nhất là Light. Thứ hai là đến Firre, rồi thứ ba là Water, nhưng ba loại còn lại thì gần như chẳng ai đả động gì đến. Vậy nên nếu bạn hỏi liệu có thể học hết tất cả sáu loại không, thì câu trả lời là có. Cũng vì việc học hết tất cả cực kì lằng nhằng và rắc rối. …...Nhưng, chẳng phải những ma pháp này dựa trên sáu nguyên tố ma thuật sao?
Ngay cả dân thường cũng có thể sử dụng được những thường pháp này, cũng do đó mà không tồn tại ma thuật phân tích nào dùng để đơn giản hóa chúng cả. Thông thường, chỉ bằng việc xem họ thực hiện qua vài lần là bạn đã có thể vô tình học được chúng.
Điều cơ bản của pháp thuật, bạn cần phải 『niệm chú』 để sử dụng ma thuật nguyên tố, nhưng chỉ bằng việc sử dụng 『khuấn ngữ』 một âm đơn thôi là bạn đơn giản đã có thể sử dụng thường pháp vốn là ma vô thuộc tính miễn là bạn có thể tưởng tượng ra nó.
Người phụ nữ đó miễn cưỡng đã phải học lấy chúng do sư phụ của cô ta, nên cô ta cũng nhớ rõ cách thức tập luyện. Nhưng, với tôi thì đã rớt ngay bước trước rồi. Dường như bạn cần phải cảm nhân được ma lực trong cơ thể mình trước đã rồi mới có thể thực hiện được cách thức tập luyện đó, nhưng tôi lại chẳng thực sự cảm nhận được ma lực của mình cho lắm.
“......Biết làm sao được bây giờ.”
Lúc này, tôi cố tìm kiếm những gì liên quan đến ma lực nhờ ‘kiến thức’ của người phụ nữ đó.
Như là tiền đề, tất thảy các sinh vật sống trên thế giới này đều sở hữu trong mình 『ma lực』, không ngoại lệ bất cứ loài gì. Đó là bởi 『ma tố』 chính là nền tảng của thế giới này. Ma tố tràn ngập khắp nơi, không chỉ trong không khí mà còn cả trong nước và đất đai. Vô số giả thuyết cho rằng ma tố được tạo ra từ các tinh linh hoặc linh hồn, nhưng nói tóm lại, có vẻ như từ việc hít thở, uống nước, ăn thịt động vật hay những phước lành từ đất, ma tố đã theo đó mà tích tụ vào trong cơ thể.
Chuyển hóa ma tố được tích tụ sang một trạng thái khác để sử dụng như năng lượng, đó chính là ma lực. Dường như khi một người đã đạt tới một lượng ma lực nhất định, bên trong cơ thể của người đó sẽ hình thành nên một viên 『ma thạch』 có thể tự sản sinh ma lực, nhưng tôi xin gác chuyện đó cho một lúc khác vậy.
Nói cách khác, chắc chắn bên trong tôi cũng tồn tại ma lực. Nhưng có lẽ là do ma tố tràn ngập khắp nơi xung quanh tôi nên tôi không thể biết được đâu là ma lực của mình.
Ma thạch được tạo thành nên từ ma tố thông qua vật trung gian là máu. Trong trường hợp đó, ma lực cũng sẽ tuần hoàn, lưu thông trong máu. Tôi đặt ngón tay mình lên cổ tay và cảm nhận mạch máu. *Thịch, thịch*......Cảm nhận máu tuần hoàn. Tôi nhắm mắt lại và tập trung vào cảm nhận ma lực có thể đang chảy trong máu tôi. Mơ hồ……có thứ gì──
“............Không được hở.”
Kết quả là, cái cảm giác mơ hồ đó, không biết liệu nó có thực sự là ma lực của tôi hay không hay đó chỉ là do tôi tưởng tượng ra thôi.
Đúng là vô vọng khi tôi đang bị mất kiên nhẫn, nhưng do tôi không thừa thời gian để ung dung mà làm nên mới thành ra việc mất tập trung thế này. Nhưng vẫn còn quá nhiều thứ phải lo liệu, lúc này tôi đi tìm nơi an toàn để giấu hành trang của tôi đồng thời quan sát địa hình quanh đây. Tôi cũng đi nhặt vài quả mâm xôi trong khi lập đi lập lại việc hình dung cách hấp thụ ma tố thông qua hơi thở.
Nhưng cuối cùng, tôi cũng chẳng thể nào cảm nhận được ma lực. Có lẽ là tôi cần phải thay đổi cách suy nghĩ của mình lại. Để cảm nhận được nước trong không khí, thường thì đúng là khó thật, nhưng chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều khi ta làm vậy trong cơn mưa. Cũng bởi đó mà tôi đoán rằng chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu có ai đó truyền thật nhiều ma lực vào tôi để tôi có thể trực tiếp cảm nhận được nó, nhưng cách đó thì lại không khả thi chút nào trong tình hình tôi đang phải lẩn trốn khỏi người dân như thế này.
Tôi đã đến thượng nguồn được một chốc và nhìn thấy vết nứt bên cạnh những hòn đá. Tôi núp mình ở đó và rửa sạch những quả mọng trên con sông nhỏ. Ăn chúng trong lúc suy ngẫm lại những việc cần làm ngoài học lấy ma thuật. Tôi cũng muốn tập luyện để có thể sử dụng được dao. Mặc dù người phụ nữ đó là một pháp sư, nhưng cô ta đồng thời cũng sở hữu 『kĩ năng đoản kiếm』 giúp cô ta sử dụng được kiếm loại ngắn.
.
Hãy lược lại phần 『kĩ năng』 tôi đã bỏ dở.
Kĩ năng thực chất là để đề cập đến khả năng hay kỹ thuật của con người sở hữu. Nó thực chất cũng chẳng đặc biệt gì cho lắm. Người phụ nữ đó đã nghĩ rằng hẳn sẽ tồn tại đặc kĩ(gian lận) đâu đó trên thế giới này, nhưng hiện thực là một thứ rất tàn khốc. Như thường lệ, cô ta lại cảm thấy phẫn nộ sau khi biết được điều đó. Đặc kĩ thực sự tồn tại chỉ sau thời trang, như 『(gift)Thánh hộ』 từ tinh linh, nhưng đó lại là thứ khác so với kĩ năng.
Sư phụ của người phụ nữ đó nói rằng kĩ năng vốn chỉ là khả năng thông thường được 『khắc ghi』 lại. Dường như khi bạn thực hiện một hành động nhiều lần, hành động đó sẽ phản ứng lại với ma lực bên trong cơ thể và xảy ra một hiện tượng khi mà hành động đó được 『khắc ghi』 vào trong linh hồn. Những hiện tượng kiểu đó thường sẽ được gọi chung là kĩ năng trong thế giới này nhằm mục đích để miêu tả sao cho dễ hiểu.
Cũng vì đó mà dù cho bạn không sở hữu kĩ năng, bạn vẫn có thể thực hiện được những thứ như vậy. Tuy nhiên, bằng việc khắc ghi chúng lại vào linh hồn như một kĩ năng, chuyện thực hiện kĩ năng thất bại sẽ giảm đi nhiều lần và bạn không còn phải lo đến việc quên đi mất kĩ năng nữa.
Lấy ví dụ đi, người đời nói rằng khi tập luyện kiếm thuật, bỏ qua một ngày luyện tập thì bạn phải bù lại ba ngày tập luyện cho những gì đã mất. Nhưng với kĩ năng thì lại khác, những kĩ thuật một khi đã học sẽ không thể nào quên được. Do đó, hiệu quả khi luyện tập sẽ ngày càng được nâng cao, làm cho việc thành thạo được nhiều kĩ thuật mới sẽ trở nên dễ dàng hơn. Kể cả khi sức khỏe của bạn có trong tình trạng xấu hay khi đang bối rối không biết phải làm gì, bạn vẫn có thể thực hiện được những hành động mình đã học trong vô thức, vậy nên kĩ năng đã giúp con người trong mọi ngành nghề thực hiện tốt và dễ dàng hơn công việc của mình. Nhưng kĩ năng thì không hề dễ để mà sở hữu, và kể cả việc tăng 『cấp độ kĩ năng』 thì cũng cần phải luyện tập gian khổ.
Cấp độ kĩ năng của một người còn dựa vào mức độ thành thạo và kinh nghiệm kĩ thuật của người đó. Cũng có một kĩ thuật giúp khảo sát kĩ năng của một người và diễn đạt lại chúng bằng lời. Nó cũng giúp định mức kĩ năng để chuyển đổi thành 『cấp độ kĩ năng』 giúp con người dễ hiểu hơn.
Không dễ gì để mà tăng được cấp kĩ năng của bạn. Hơn thế nữa, chỉ riêng việc học được kĩ năng thôi đã thường là rất khó rồi. Cũng chẳng dễ gì học được kĩ năng cấp 1 chỉ bằng việc ghi nhớ tư thế võ thuật. Bạn không thể nhận được kĩ năng trừ khi bạn tập đi tập lại chính xác động tác nhiều lần.
Trong trường hợp của người phụ nữ đó, do cô ta chỉ miễn cưỡng phải làm nó nên thành ra cô ta đã tốn tận ba năm chỉ để đạt được kĩ năng đoản kiếm cấp 1. Ngược lại, cô ta lại đạt được kĩ năng hỏa thuật chỉ sau vài tháng. Thay vì là vấn đề về tài năng, đơn giản là liệu cô ta có thích hay không.
Người phụ nữ đó là một pháp sư 『hạng 2』. Đạt được hạng 2 cũng đồng nghĩa với việc cô ta sở hữu 『hai cấp』 kĩ năng liên quan đến chiến đấu. Kĩ năng của người phụ nữ đó chỉ bao gồm hỏa thuật cũng như thủy thuật cấp 2 và kĩ năng đoản kiếm cấp 1, chắc vậy. Cô ta cũng còn có vài kĩ năng khác nữa nhưng chúng chỉ là những kĩ năng thường nên kí ức về chúng cũng rất mơ hồ.
Người sở hữu được kĩ năng cấp 1 thì sẽ thành tân binh nhưng cũng không có nghĩa là người đó nghiệp dư. Dường như, theo lẽ thường thức của thế giới này, đạt được cấp 2 tượng trưng cho việc người đó cuối cùng cũng đã đầy đặn hơn trong lĩnh vực đó. Lên được cấp 3, người đó sẽ được gọi là chuyên gia lĩnh vực và những người ấy thường sẽ được thuê làm cho quý tộc do trình độ chuyên môn của họ. Khi chuyển sang cấp 4, họ sẽ nhận được lời mời từ các nhà quý tộc và kể cả các quốc gia, và tiến tới cấp 5, người đó sẽ nhận được sự tôn trọng từ phía mọi người và tới nhờ chỉ dạy. Thông thường, họ sẽ được gọi là 『bậc thầy』 ở lĩnh vực đó.
Nhưng dĩ nhiên vẫn còn tiếp những cấp cao hơn nữa. Con người ở cấp 6 đã vượt qua giới hạn khuôn khổ của một con người. Những người như thế sẽ trở thành trưởng pháp sư hoàng gia hoặc giáo quan của kị sĩ đoàn trực thuộc một cường quốc và họ sẽ có được những danh hiệu như 『thánh kiếm』 kiểu vậy. Họ chính là những tồn tại không thể chạm tới.
Theo như một thông tin không xác thực nào đó, cấp kĩ năng có thể đạt tới cấp 10, và hình như khi mà bạn đã đạt tới cấp đó, bạn sẽ không còn là 『phàm nhân』 nữa mà lúc đó bạn sẽ trở thành một tồn tại tựa 『bán thần』 hay đại loại là vậy. Tuy nhiên, đó vẫn chỉ là một câu chuyện hoang đường mà thôi.
Dường như người phụ nữ đó không hài lòng vì kĩ năng không phải là thứ đặc kĩ(gian lận), nhưng tôi vẫn thấy an lòng khi biết kĩ năng không phải là thứ 『sức mạnh gian lận được ban bởi thần(người khác)』 như người phụ nữ đó đã hằng mong mỏi.
Bởi vì, nếu không phải là vậy thì cũng chẳng phải điều đó đồng nghĩa với việc thứ tồn tại vô định hình như 『thần』 đang toàn quyền thao túng bản thân hay sao?
Thứ đặc kĩ(gian lận) có thể được dễ dàng ban cho cũng có thể dễ dàng tước đi bởi cái nổi hứng của những tồn tại vốn là kẻ ban phước cho bạn. Những lo âu như vậy sẽ thường xuyên lắng lại trong trái tim tôi.
Cũng vì đó mà tôi không có hứng thú gì với những thứ vũ khí hùng mạnh độc nhất vô nhị trên thế gian. Bởi vì nếu Thứ sức mạnh gì đấy đi tong chỉ vì nó bị cướp đi khỏi bạn thì có thể nói rằng, nó vốn đã không phải là 『sức mạnh thực sự』 của bạn.
Trong lúc tôi vẫn đang nghĩ về chuyện đó, không gian xung quanh đã dần trở nên tối sầm lại. Ăn những quả mọng xong, tôi đã bớt đói đi nhường nào, nhưng khổ nỗi, tôi lại cảm thấy thực sự lo lắng do lượng nước còn lại trong bình nước của tôi không còn nhiều nữa. Những quả mọng cũng góp phần bù nước cho tôi nhưng nhiêu đó là chưa đủ, nên nếu tôi không sớm học được thường pháp, lựa chọn duy nhất còn lại của tôi sẽ là uống nước sông mà không biết rủi ro nhận phải là gì.
Dù vậy, nó vẫn không phải là thứ có thể một sớm một chiều học được, nên tôi quyết định sẽ xem xét ma lực sau khi trời đã đổ tối và gắng tập dao nhiều nhất có thể trước khi đêm đến.
Tôi cố tập lại tư thế cầm dao từ kí ức của người phụ nữ đó về kĩ năng đoản kiếm của cô ta. Có vẻ như từ khi tôi hạ sát người phụ nữ đó, tôi ít nhất đã có thể vô thức giữ dao đúng cách.
“......!”
Tôi thủ thế với một bên cơ thể hướng về phía trước để giảm diện tích bề mặt có thể bị tấn công trong khi thúc con dao về phía trước với một tay.
Nhưng mà nó chậm quá. Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi dùng dao đúng cách, những chuyển động của tôi vẫn quá chậm. Vẫn còn có đa dạng những thế đứng khác nhau để tôi có thể thử nhưng để đó sang một bên. Lúc này tôi sẽ chỉ tập luyện thế đâm này trước.
Tôi tập đi tập lại thế đâm hết lần này đến lần khác cho đến hoàng hôn và tôi không thể nhìn được xung quanh mình rõ ràng do màn đêm. Thở dài một hơi. Tôi đã quá tập trung đến nỗi mà xung quanh đã bao trùm trong bóng tối lúc nào không hay. Tất cả những gì còn vang vản chỉ là những âm thanh nước chảy gần đây vang vọng tới tôi.
Tôi đoán tôi sẽ tập cảm nhận ma lực một chút trước khi đi ngủ vậy. Vừa lúc nghĩ vậy, tôi thoáng bắt gặp thấy ánh sáng đỏ láy nháy trong màn đêm nơi xa.
Ở khu cắm trại có người ư? Tôi vẫn không có ý định tiếp xúc với người khác, nhưng nếu đó là một tên cướp hay ai đó như thế, thì tốt hơn hết là tôi nên nhanh chân rời khỏi nơi này.
Nghĩ vậy, tôi lặng lẽ lẫn qua khu cắm trại từ phía đám bụi rậm mà cố không gây ra tiếng động. Từ đây tôi có thể nhìn thấy được lưng của người đàn ông đang nướng một xiên thịt gần một bếp lửa tại đó. Tấm lưng đó lớn đến mức tôi đã vô thức nhìn chằm chằm vào nó, rồi người đàn ông đó đột nhiên lên tiếng.
“Ai đó!? Lộ mặt đi!”