Buổi tiệc tổ chức nhân dịp sinh nhật lần thứ 14 của người trị vì Lucifenia, Riliane Lucifenia d’Autriche, vẫn tiếp tục mà không trì trễ.
Những đồ nội thất xa hoa trong Sảnh đường của những chiếc gương, và những khuôn mặt mong đợi của những vị khách mời phản ảnh lên một đế chế hùng mạnh của Lucifenia trong vùng Evillious.
Trong những khác mời thì có người thống trị của Elphegort, vương quốc xanh lá, Sohni Elphen, và có cả người đứng đầu hội thương nghiệp, thương gia giàu có Keel Freesis. Từ Marlon, vương quốc xanh lam, vị vua trẻ Kyle Marlon cũng có mặt trong bữa tiệc. Và không những thế, người từ các vùng miền và có ảnh hưởng lớn đều dự buổi tiệc của công chúa Riliane.
Tất cả mọi người đều quì trước Riliane và không ngừng chúc mừng từ người này tới người khác. Sức ảnh hưởng của công chúa là điều không cần bàn cãi gì cả, kể cả bên trong vương quốc và ngoài lãnh thổ đều biết, có thể nói theo cách phóng đại rằng tất cả mọi vật trên thế giới đều tồn tại nhờ cô ấy, một lời nói của cô ta có thể làm thay đổi tất cả.
Về phần tôi, công việc dọn dẹp từ suốt buổi chiều, và tiếp sau là việc tìm kiếm Riliane, làm tôi kiệt sức, vì vậy mà khi tôi đến được cung điện tôi phải tỏ ra tỉnh táo, nhưng tôi không có thời gian để nghỉ ngơi. Do tất cả mọi người đều tham gia việc tìm kiếm, thời gian chuẩn bị cho buổi tiệc bị trì trệ, vì vậy mà tất cả người hầu không còn cách nào khác ngoài việc dốc hết sức lực vào công việc. Ngay cả khi buổi tiệc đã tiến triển, nghỉ ngơi là việc không thể chấp nhận được. Theo như được biết, chúng tôi có rất nhiều những vị khách ngoại quốc nổi tiếng đều tụ tập trong một mái nhà. Mọi việc phải được tiến hành mà không xảy ra sai sót nào cả.
Ở trong góc, một vài người dường như là quý tộc từ các vương quốc khác đang bàn tán vui vẻ.
“Thời đại bây giờ đã trở thành giai đoạn của những người phụ nữ quyền lực .”
“Và không ngờ rằng một đứa con gái chưa đầy 14 tuổi đã là người thống trị một vương quốc hùng mạnh như Lucifenia này…”
“Này, chẳng phải những người trong Tam Anh Hùng đã đóng góp cho việc mở rộng lãnh thổ, trong đó có hai người đều là phụ nữ à?”
“Và trong vương quốc Marlon cũng vậy, mặc dù người thống trị là Kyle Marlon trẻ là chính thức, nhưng thế lực đằng sau lại ở trong tay hoàng hậu Prim, mẹ cậu ta.”
“Và kể cả thương gia Freesis-san, cũng bị kiểm soát bởi vợ của anh ấy.”
Những người ấy không thèm nhìn đến tôi, Với họ, chúng tôi không khác gì gia súc hay một cục đá ngoài đường. Tuy nhiên, khi gặp người mà có gương mặt giống như tôi, họ hết lời khen ngợi Riliane, mong sẽ được lấy lòng cô ấy.
Chúng tôi được sinh ra từ một mẹ, nhưng vai trò của mỗi người lại rất khác biệt. Tại sao?
Riliane và tôi – vai trò trong cuộc sống của chúng tôi đã có thể thay đổi một cách dễ dàng, nếu như định mệnh thay đổi một chút.
“Cháu mệt rồi à, Allen?”
Có lẽ do lo lắng về ánh mắt mệt mỏi của tôi, Mariam tiến lại gần để nói với tôi.
“Cháu không sao, cô ạ.”
“Nếu như cháu cảm thấy mệt, cháu hãy nên về buồng nghỉ một chút đi. Sau đó chúng ta sẽ phải dọn dẹp và sắp xếp ngăn nắp nơi này, có rất cháu nhiều điều phải làm đấy.”
Mariam, người đứng đầu các đầy tớ trong cung điện, là một trong những người trong Tam Anh Hùng như Leonhart vậy. Tại sao một người như cô ấy lại tỏ ra quan tâm tới một đầy tớ bình thường? Một lần, tôi cố hỏi Leonhart về cô ấy, nhưng ông ấy chỉ đáp trả: “Trong một vương quốc thì luôn có đủ loại phụ nữ cả, đúng không? Tất cả thể loại.”
Tôi thực sự không hiểu câu nói đó cho lắm.
“Dường như con đang suy nghĩ gì phải không…chẳng hạn như về công chúa Riliane chăng?”
Tôi lúng túng tìm câu trả lời, nhưng không tài nào tìm được. Mariam đã nói đúng
“Dù con là con trai nhưng khuôn mặt của cả hai người đều giống như đúc, nhưng tại sao địa vị của mỗi người lại khác nhau? Con cũng đang suy nghĩ điều tương tự như vậy phải không nào?” Mariam nói như đang muốn đùa giỡn với tôi.
“Thưa cô, có phải cô là một bà đồng (Người có khả năng đọc suy nghĩ) không?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Cô không phải là Elluka…à mà, cô ta cũng không nói rằng có thể đọc được suy nghĩ.”
Pháp sư triều đình, Elluka, cũng nằm trong Tam Anh Hùng.
“...Nhắc đến cháu mới nhớ, cháu và Riliane đều giống nhau…chẳng phải đó cũng là một đề chăng?”
Mức độ quan trọng về câu hỏi của tôi dường như bị Mariam lảng tránh đi .
“Ý con là sao, Allen?”
“Một trong mười nghìn lần thì, Riliane và cháu là…”
“Ý của con là công chúa Riliane.”
“…Cháu xin lỗi. Công chúa Riliane và cháu… Nếu như có ai biết được chúng cháu là hai chị em song sinh bị thất lạc nhau…” Tôi lí nhí nói để không ai khác ngoài Mariam có thể nghe được tôi.
Tôi mang trong người huyết tộc của vương triều Lucifenia, Tôi là em trai của Riliane…Chỉ có 5 người biết được bí mật này thôi: “Tam Anh Hùng”, Bộ trưởng Minis và tôi.
“Đó cũng không là vấn đề quan trọng đâu. Ban đầu, có một số người đã nghi ngờ về sự giống nhau giữa Riliane và con. Nhưng Elluka đã thuyết phục tất cả họ, với chỉ một câu nói duy nhất, trên đời có nhiều người rất giống nhau, và họ thường là sinh ba.”
Liệu có đơn giản như vậy không? Khi thấy thái độ nghi ngờ của tôi, Mariam tiếp tục giải thích.
“Bởi vỉ Elluka có nhiều ‘người sùng bái’ trong cung điện tin ở cô ta. Con có thể không cảm thấy điều đó, nhưng sự hiệu nghiệm của lời nói ấy thì không gì bằng.”
Là một hoàng tử chính thống, tôi đã được xem như là đã chết. Sau cái chết của cha tôi Arth, có sự lục bục chính trị trong vương quốc. Kết quả là, 2 bộ trưởng đã bị sát hại, và trong tai nạn đò thì tôi, 6 tuổi vào lúc đó, bị cuốn vào vào mất mạng.
“Và về phần công chúa Riliane. Có thể cô ấy sẽ nhớ về con, nhưng…điều đó cũng chẳng đáng ngại cho lắm. Đã gần một năm từ khi con đến đây. Cô ấy dường như chẳng nghi ngờ về cha mẹ của con cả.” Mariam nói.
Đó là sự thật. Tại sao Riliane lại quên lãng về tôi…về tuổi thơ cùa cô ấy?
Câu trả lời dĩ nhiên, khi tôi nghĩ về điều đó, có lẽ là Elluka. Với khả năng “ma thuật” của cô ấy, có thể là cô ta đã phong ấn kí ức của Riliane. Nhưng tại sao cô ta lại làm như vậy? Tôi không chắc cho lắm. Nếu như tôi hỏi Elluka hoặc Mariam, họ vẫn sẽ từ chối trả lời.
Nếu như họ có ý định nói với tôi, thì họ đã nói ra rồi. Khi tôi đang suy nghĩ về chị tôi và tôi, nhiều người ngày càng kéo nhau lại. Dường như tiết mục chính sắp bắt đầu.
“Xin chào tất cả mọi người, cảm ơn vì đã đến đây! Có rất nhiều món ăn và giải khát và những cuộc chuyện trò vui vẻ chờ đợi quí vị, vì vậy mà hãy ăn cho đến khi không thể ăn nữa, và hãy thưởng thức!” Bộ trưởng Minis đón chào đám đông. Sau lưng ông ấy, Công chúa Riliane ngồi trên ngai vàng mỉm cười.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Cô ấy dường như đang trong tâm trạng tốt sau vụ đào tẩu khỏi lâu đài, và tỏ ra hờn dỗi cho đến khi buổi tiệc sắp bắt đầu.
Có thể cảnh quang khi tất cả người tụ tập lại theo ý muốn của cô ấy và cúi đầu xuống đã làm cho cô ấy vui lên.
Tôi mang thức ăn vào sảnh đường cùng với các người hầu khác. Tình cờ, tôi thấy Leonhart đang canh gác cổng ra vào. Khi tôi làm công việc của mình, tôi vẫn nghĩ về điều mà ông ta nói với tôi, khi tôi đang quét sân. Bao nhiêu người có thể đã được cứu sống, chỉ với lượng đồ ăn được đưa vào thành phố? Sau khi mang ra tất cả thức ăn, tôi chuẩn bị cất một tiếng thở dài thì Ney hỏi tôi:
“Allen, chúng ta chưa xong mà! Vẫn còn có một điều,và nó rất là lớn!”
Cô ta đang nói cái gì vậy? Theo như tôi biết thì, đó là tất cả rồi…
“Mọi người, đây là một ưu đãi đặt biệt từ Công chúa Riliane dành cho mọi người.” Giọng của ông là một báo hiệu cho Ney, các người hầu khác và tôi cùng mang ra một thứ đặc biệt vào sảnh đường.
Lâu đài đó…Dường như nó từ trong một câu chuyện cổ tích chui ra…Một lâu đài làm bằng bánh kem.
Nó dường như cao bằng tôi. Nền được làm bằng vô số lớp bánh. Tường bên ngoài thì được bao phủ bới lớp kem trắng, và bên trên chúng, mái che bóng loáng của lâu đài thì được làm bằng chocolate. Và có vô số kẹo được trang trí giống như quà của công chúa, không thể đếm hết chúng được. Nó được là một cách tài tình đến nỗi nó không như một lâu đài làm từ đồ ngọt từ bao giờ cả. Nó làm tôi nghĩ rằng nếu như tôi mở cách cổng thì, một mụ phù thủy sẽ vẫy tay để tôi đi vào.
Và mụ phù thủy đó sẽ mỉm cười như cách Riliane mỉm cười vậy. Nhờ vào cái sàn di động, nó không mấy là khó khi di chuyển lâu đài bằng đồ ngọt này. Tuy nhiên… Khó tin là Riliane lại có thể đặt làm một thứ như vậy. Theo như tôi đươc nghe trước đó, Riliane nghĩ ra ý tưởng đó vào sáng nay và ra lệnh cho thợ làm bánh làm nó.
“Ooooooo” Tất cả các vị khách đều trồ lên ngạc nhiên. Rõ ràng là lâu đài đó thể hiện sức mạnh của Lucifenia. Nhưng Riliane lại không nghĩ vậy, có lẽ cô ấy chỉ muốn ăn một thứ như vậy thôi, cô ấy chỉ muốn được vui vẻ. Không hơn không kém.
Tỏ thái độ bất ngờ, mặt của Leonhart bỗng đỏ lên. Rõ là ông đang giận dữ, ông ta bực dọc đi bước ra khỏi sảnh đường. Tôi đi theo ông ấy.
“Thưa Ch..Ngài Leohart, còn việc bảo vệ lâu đài thì sao ạ!?”