Ba ngày đã trôi qua từ vụ việc đó.
Riliane, giận dữ hơn những ngày thường, xông vào khu bếp.
“Mariam! Mariam ở đâu!?!?”
Khu bếp chỉ có một vài đầu bếp, trong khi đó tôi và Ney đang chuẩn bị thức ăn.
“M-Mẹ của thần…Cô…Cô ấy đã ra ngoài cung điện rồi ạ.”
Ney rụt rè trả lời.
“Oh? Vậy thôi, Ney. Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Th-th…Thần ạ? Chuyện gì vậy công chúa?”
“Ta có nghe một tin đồn từ đầu bếp nói rằng gần đây nguyên liệu họ lấy từ trang trại không phải là đồ tự nhiên. Phải vậy không?”
“Vâng......Thần có nghe các đầu bếp nhắc tới việc này.”
Khi Ney đang nói chuyện, cô ta nhìn đến một trong những đầu bếp đang cắt cà rốt cho món ăn. Có thể anh ta quá bân bịu với việc cắt cà rốt cho nên không nghe họ. Hoặc là có lẽ anh ta chỉ ra vẻ bận rộn bởi vì không muốn liên lụy đến.
“Có phải người hầu các người lấy lương thực từ cung điện phải không?”
“Lấy? Điều đó thật vô lý ạ, công chúa Riliane! Chúng tôi, những đầy tớ của công chúa, không bao giờ dám lấy lương thực trong cung điện đâu ạ!”
“Tốt đấy, Nhưng nếu ta thấy một ai dám lấy lương thực của cung điện, sẽ bị hành hình ngay lập tức!”
“Cung điện của ta”. Riliane có thể lấy tất cả những gì cô ta muốn. Cô ta thường không khoan dung những người táy máy tới đồ đạc của cô ấy.
“Ney, có vẻ như ngươi rất thích việc tán dóc. Có thể nói cho ta biết tại sao ngươi lại biết những điều này không?”
“Uh…C-chuyện này….”
Ney thốt không nên lời. Có lẽ do cảm nhận thấy không khí xung quanh, người đầu bếp dừng công việc lại và tham gia vào cuộc đối thoại.
“Thưa Công chúa Riliane. Thần có lẽ đã thấy một người ăn cắp lương thực trong kho lương thực vào tối hôm qua ạ!”
“Cái gì!?!? Là ai? Ai!?!?”
“Thần không dám chắc ạ, bởi do trời quá tối để thần có thể thấy hắn….Thần không thấy hắn như thế nào…Nhưng xét về cách hành động và ngoại hình, thần chắc chắn là không phải đầy tớ của cung điện. Không một đầy tớ nào cao đến mức đó để là thủ phạm được.”
Tất cả mọi người trong khu bếp đều cảm thấy cơn giận dữ dần dần tăng lên của Riliane. Nếu như tiếp diễn nữa thì, tất cả mọi người ở đây sẽ bị mất đầu hết thôi.
“Thưa Công nương Riliane, Thần biết. Thần biết ai là thủ phạm rồi ạ.”
Sau khi nghe những lời của Ney, Riliane nhìn cô ấy với vẻ mặt đầy giận dữ.
“Thật à?!?!? Vậy, đó là ai? Nói đi, nhanh lên!!!”
“Vâng…Thưa, là…”
“Nói ra đi! Nếu ngươi không nói trong mười giây nữa thì, ta sẽ chặt cái đầu nhà ngươi!!!!”
Khi Riliane nguyền rủa, Ney sợ hãi đáp trả:
“Lúc…Lúc trước thần có thấy một người bước ra từ trang trại với lương thực để đi phân phát cho người dân đó ạ.”
“Đó là lí do ta mới hỏi nhà ngươi, NGƯỜI ĐÓ LÀ AI!?!?! Ta muốn biết hắn là ai!!!”
Ney hít một hơi thật sâu vào và trả lời:
“Người đó là……Leonhart…..Chỉ huy Leonhart.”