“Chặt đầu nó cho ta!”
Giọng của Riliane vang lên khắp cả sảnh đường.
Tên tội phạm đáng thương bị còng và đưa xuống bục trảm. Mặc dù là một tên tội phạm, hắn lại không thực hiện giết người, cướp của, trộm cắp, hay một tội nào cả. Hắn chỉ bị kết tội do mâu thuẫn với Công chúa Riliane. Là một chính trị gia, hắn ta có tiếng tăm là người rất nhân đạo, đó là lý do mà hắn ta không thể bỏ qua sự tàn bạo của nữ hoàng được. Hắn ta chứa trong người vẻ bực dọc.
Riliane và bộ trưởng tổ chức một buổi họp tại sảnh đường. Và công chúa chủ đích nêu lên về việc trừng trị tên tội phạm, là người mà đã gặp với các vị khách ngoại quốc tại buổi tiệc tổ chức tại Sảnh đường của những chiếc Gương một vài ngày trước đó.
Nếu như ”Trái ý công chúa Riliane là một tội.” được viết trên luật lệ, thì tôi e rằng đầu của Leonhart đã rơi khoảng hàng trăm lần rồi. Lý do duy nhất mà ông ấy còn sống là do sự vinh quang của việc nằm trong Tam Anh Hùng.
Khi phiên xử kết thúc, Riliane và ông Bộ trưởng bắt đầu rời khỏi sảnh đường. Và đó là khi tôi, và một người hầu khác tên Asan bắt đầu vào công việc dọn dẹp.
Đại sảnh Trường Âm thường được dùng để tuyên dương những binh sĩ trung thành đã tham chiến. Như là để tưởng niệm, hàng loạt đồ trang trí, kiếm, súng, và một bộ giáp đều được đặt tại đây.
Tôi cẩn thận lau chùi chúng. Mặc dù việc lau chùi vũ khí rất dễ dàng, có một vài thứ rất giá trị mà những người hầu chúng tôi, không thể đủ khả năng trong quãng đời của chúng tôi. Đó là vì sao chúng tôi nên thận trọng không làm hư hại chúng. Đó cũng là lí do mà không nên đưa Chartette làm những công việc này.
Ở phía bên kia căn phòng, Asan, cũng giống như tôi, đang cẩn thận lau chùi. Đa số người hầu ở đây đều là nữ và Asan nằm trong một phần nhóm người hầu nam.
“Minis! Minis, ông đang ở cái chỗ quái nào vậy?!”
Một tiếng la đột nhiên vang lên trong sảnh. Tôi nhìn ra và thấy Riliane, người quay về từ Đại Sảnh với thái độ bực tức và nhìn xung quanh sảnh đường.
Minis trả lời và nhanh chóng chạy tới công chúa. Ngoại hình của ông ta làm tôi nhớ đến một chú cún tên Chubby, mà Germaine đã nuôi lâu lắm rồi.
“Thần đây! Công chúa muốn gì ạ?”
“Minis, ngươi không nghĩ rằng đồ ăn của ta đang gần trở nên tồi tệ phải không?”
“Ah? Thần….. Thần nghĩ…. Điều đó cũng không ổn cho lắm.”
Hỏi ông Bộ trưởng về buổi ăn trưa là một điều vô ích, công việc duy nhất của ông ta là điều hành đất nước. Ngay cả tôi, một đầy tớ, vẫn nghĩ ông ta sẽ chẳng giúp ích gì được cả.
Riliane tiếp tục nguyền rủa:
“Không chỉ về vấn đề đồ ăn, ta cũng bị thiếu một con dao! Ta đã ra lệnh là ta cần phải có 5 CON DAO khi ta ăn!”
“Thần……Thần thành thật xin lỗi, thưa công chúa. Thần sẽ báo cho Mariam về bữa ăn nhanh nhất có thể.”
Nghĩ đến thì, cô ta cũng có thể tìm Mariam thay vì Minis. Nhưng nếu như so sánh với thái độ Điềm tĩnh của Mariam thì, la hét một người nhỏ bé run sợ kia cảm thấy dễ chịu hơn.
Hôm nay, có vẻ như Asan là người đem bữa trưa. Tôi mong rằng cô ấy sẽ không chỉ vào cậu ta. Tôi bắt đầu lo lắng cho đầu óc non hẹp của Asan, người mà luôn nhìn về quá khứ của mình.
……Asan có vẻ nhìn rất lạ thường, ánh mắt của cậu ta đột nhiên tâm trung vào một điểm. Cậu ta dường như đang cầm một thứ gì đó trong tay…….Ah! Một con dao!
“WAAAAAAAHHHHHHH!!!!!!!!!!”
Asan la lên và tiến về phía Riliane. Đột nhiên, Riliane và Minis bất động. Tôi thấy con dao của Asan chuẩn bị di chuyển xuống vùng bụng của Riliane.
Riliane!
Tôi đánh Asan. Và Riliane thì sao? Oh, cô ấy không sao.
Asen gục dưới sàn, nhưng lập tức đứng dậy, và một lần nữa hướng con dao vào Riliane. Leonhart và binh lính của ông ta ở vị trí rất xa với tình huống, vì vậy mà điều này sẽ trở thành tai họa. Kế cô ấy, Minis chỉ làm được điều mà ông ta chỉ biết thôi: run sợ.
—Có vẻ như chỉ mình tôi…có thể bảo vệ được công chúa Riliane thôi.—
Tôi chăm chú xem xét tình hình và nhận ra tôi đang đang lau chùi một cây kiếm. Tôi cầm chặt cán kiếm nhưng sau đó nhận thấy một điềm xấu—thanh kiếm không đủ sắc! Tôi đột ngột cảm thấy lo lắng, nhưng tôi hít một hơi thật sâu và quay về sang phái Asan. Tôi tự nhủu rằng chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Tư thế của Asan, cậu ta dĩ nhiên không quen với việc sử sụng vũ khí. Cậu ta chỉ là một người hầu. Hơn nữa, nó chỉ là một con dao thôi. Không có lí do nào tôi lại thua cậu ta được.
Tôi chạy đến giá trao kiếm ở giữa căn phòng và nhìn thẳng vào Asan. Tôi lặp tức thu hút được sự chú ý của cậu ta và cậu ta choáng váng khi tấy tôi. Vào giây phút đó—
—Clang—
Tôi vung dọc thanh kiếm và làm con dao văng ra khỏi tay Asan. Con dao rớt xuống sàn và Asan trở nên bối rối vì bị tước đi vũ khí. Nhưng cậu ta nhận ra là bức tường phía sau có treo những khẩu súng. Cậu ta quay lưng lại là lấy một khẩu súng làm vũ khí.
—Cho đến khi—
Tôi đâm thanh kiếm vào vùng bụng và khuôn mặt Asan đổi nét do đau đớn. Mặc dù thanh kiếm này chưa đủ sắc dể có thể làm cậu ta chết được, tôi đã dồn vào rất nhiều lực nên có thể một vài xương sườn của cậu ta sẽ bị trật đi.
Riliane sợ hãi đến mức không nói nên lời, Nhưng thay vì đó dại dột xem chúng tôi ở một phía. Khi cô ấy trấn tĩnh lại như trước, giọng nói cao ngạo cất lên:
“Nhanh! Trói hắn lại, Nhanh lên!”
Tôi nghe thấy hỗn loạn từ đám quân lính khi bước vào sảnh đường, và kéo Asan khỏi cung điện.
Sau khi điều tra, thì được biết là Asan là người em của nhà chính trị gia mà bị xử tử trước đó. Cò vẻ như cậu ta muốn trả thù .
Ngày hôm sau, Asan được đưa lên máy chém.