"Chào mừng đến với Step Work Kids!"
"Đây là một thành phố nơi các bé có thể tìm hiểu về rất nhiều công việc khác nhau. Hãy thỏa sức vui chơi, trải nghiệm và tìm thấy công việc mà mình yêu thích nhé.”
"Hoan nghênh quý khách đến với Step Work Kids!”
Cùng với sự chào đón nồng nhiệt của các nhân viên, Yuri và Anya đặt chân vào nơi được gọi là thành phố của trẻ em. Nơi này rộng lớn và chân thực hơn so với tưởng tượng. Các trạm cứu hỏa, bệnh viện, tòa án, thư viện, tòa soạn báo, bưu điện, ngân hàng, nhà xuất bản, phòng thí nghiệm khoa học kỹ thuật, v.v… tuy nhỏ hơn thật nhiều nhưng đều được xây dựng rất công phu và đáng yêu. Sàn nhà được lát đá cuội, có đèn giao thông, lối đi dành cho người đi bộ, và thậm chí cả dịch vụ xe buýt mini nữa.
Nhiều người trong số các khách hàng - hay nói đúng hơn, tất cả khách hàng, đều là cha mẹ và con cái của họ, ở khắp mọi nơi. Các bậc cha mẹ trông mệt mỏi một cách kỳ lạ. Một số bà mẹ đi lại vật vờ như zombie, và một số ông bố đang ngồi như những bức tượng nhỏ trên băng ghế ngoài đường.
"Bố ơi! Nhanh lên nhanh lên! Tiếp theo con muốn trở thành người mẫu thời trang!"
"Mà... Bố đến đó thì hơi xấu hổ... Tại vì bố béo. Bố thấy đói bụng quá. Hay là chúng ta đến cửa hàng bánh ngọt nhé.”
"Không đâu! Đi mau đi bố!"
Một cô bé lớn hơn Anya một chút, đang bắt người cha bất đắc dĩ phải đi cùng.
(Tại sao chứ, béo thì có gì mà phải xấu hổ?)
Yuri nhướn mày, cảm thấy ông bố béo hay gầy thì quan trọng gì nhỉ. Chỉ có đứa con gái trải nghiệm làm người mẫu thôi mà. Về phần Anya, con bé vẫn đang há hốc miệng vì choáng ngợp.
"Ở đây to hơn nhà của Anya mấy lần?"
"Hmm? Nếu chia diện tích của cơ sở này cho diện tích mặt bằng nhà nhóc ... thì khoảng 80 lần.”
"T…Tám mươi á...".
Anya nuốt nước bọt xuống.
"Nhóc muốn đi đâu trước đây? Thẩm phán, nhà khoa học, thư ký ngân hàng… đều là những công việc ổn định và mang đến sự nghiệp vững chắc.”
Yuri xem qua cuốn sách được phát ở cổng vào, lựa chọn những nghề nghiệp được đề xuất trong đó. Tất cả đều là những công việc mà ngày xưa cậu muốn làm.
"Làm công tố viên hoặc luật sư cũng được đấy.”
"Cậu, cúi thấp xuống một chút, hổng thấy gì hết.”
Nấm lùn Anya đang cố gắng nhảy lên.
"Nhóc cũng được phát nó ở cửa vào mà.”
Yuri hỏi.
"Nhưng mà nó…”
Từ chiếc túi xách nhỏ của mình, Anya lấy ra cuốn sách nhỏ đã nhàu nát.
"Nhóc nghĩ sao? Báo chí cũng là một nghề rất tuyệt, hoặc nếu nhóc đủ mạnh mẽ, ta nghĩ làm một quân nhân cũng không tệ."
"Anya muốn đến đây."
Anya chỉ lên đầu tập tài liệu. Khuôn mặt của Yuri bất giác cứng đờ khi anh đọc lướt qua những dòng chữ đó.
"Hôm qua Anya xem anime.”
"Trở thành cảnh sát, nhảy từ trên cao xuống và tiêu diệt kẻ xấu."
Anya khịt khịt mũi, nói một cách đầy hào hứng.
"Nhốt chúng vào chuồng heo và cho chúng ăn thức ăn bị thiu.”
"... Đừng có nói mấy thứ đó trước mặt chị gái của ta.”
Yuri càu nhàu. “Trời đất ạ.”
Anh chàng bắt đầu hối hận vì đã đưa con nhóc Chihuahua này đến đây.
"Chào mừng cô gái. Tại đây, cháu sẽ được trải nghiệm công việc của một sĩ quan cảnh sát thực thụ.”
Một cô hướng dẫn viên trẻ tuổi bước đến với một nụ cười rạng rỡ. Tất cả nhân viên đều mặc trang phục giống hệt đồng phục cảnh sát.
Một cặp cha con vừa kết thúc cuộc trải nghiệm của họ, đi ngang qua trước mặt Yuri và những người khác với vẻ mặt phấn khích.
"Lần đầu tiên tớ được bắn súng! Hehehe... Và tất nhiên, bách phát bách trúng! Đỉnh không?"
Cậu con trai tự hào khoe với Anya. Người bố nhắc.
"Nào, đi thôi con. Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Người bố giục con trai cúi đầu với Yuri. Yuri cũng theo phản xạ cúi đầu chào lại.
"Không sao ạ.”
"Tiếp theo, con muốn làm bác sĩ!”
"Trời… Bố không muốn phải mặc áo blouse trắng cả trong ngày nghỉ đâu.”
"Thôi mà! Đi đi mà bố!”
"Bố không được làm công việc khác vào ngày nghỉ của mình sao?”
Đó là đoạn hội thoại Yuri nghe được từ hai cha con, trong khi họ đang đi xa dần.
(Gì vậy? Mặc blouse trắng cả trong ngày nghỉ?)
Trong đầu Yuri tràn ngập dấu chấm hỏi.
“Súng… Bondman.”
Yuri nghe tiếng lẩm bẩm với giọng điệu đầy vẻ nguy hiểm của Anya. Đôi mắt con bé đang sáng rực lên một cách đáng ngờ.
“Lượng đạn còn lại, hai phần tám.”
Con bé đang ra vẻ ngầu lòi bằng khuôn mặt ngu ngốc vô dụng, và nói lảm nhảm những thứ khó hiểu. Hơn nữa, cái ánh mắt kỳ quái đó.
(Không thể để con bé chơi súng.)
Bản năng mách bảo Yuri điều đó.
“Xin hỏi…”
Một người phụ nữ đang đọc một thứ gì đó trông giống biểu đồ tiến độ, ngẩng mặt lên.
“Phòng thẩm tra còn trống đấy ạ. Bé có thể trải nghiệm công việc thẩm vấn tội phạm cùng với các diễn viên của chúng tôi.”
“Vâng. Được ạ.”
Yuri trả lời ngay lập tức mà không cần lắng nghe cẩn thận. Bằng mọi giá phải ngăn chặn việc bắn súng. Anya kéo gấu áo khoác của Yuri và nói:
"Anya muốn súng! Anya muốn giống Bondman!"
Yuri bỏ ngoài tai.
“Vậy thì, xin vui lòng thay đổi đồng phục ạ.”
“Kìa, mau đi đi.”
Yuri ủn lưng Anya.
“Không, anh trai của bé cũng phải vào thay đồ chứ.”
Người phụ nữ nói với Yuri.
“Không, tôi không phải là anh của nó.”
“Hông phải anh, là cậu.”
“Ôi trời, nhìn anh trẻ quá nên tôi cứ tưởng là anh trai thôi chứ.”
Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn Yuri, sau đó lịch sự sửa lại.
“Xin lỗi anh. Vậy mời bé vào đây với cậu của mình nào.”
(Hừm… Không thể chấp nhận nổi cái từ “cậu” đó! Nhưng bây giờ mà nói mình không phải là “cậu” của con bé thì còn rắc rối hơn.)
Thời buổi này mọi thứ đều rất nguy hiểm. Không cẩn thận là bị tố cáo như chơi. Nếu điều đó xảy ra, danh tiếng cảnh sát mật sẽ bị hủy hoại mất.
(Vậy nên không thể làm gì khác.)
Dù trong lòng không cam tâm, nhưng Yuri lập tức thay đổi thái độ.
“Không.” – Anh chàng đáp. “Chỉ mình con bé vào đó trải nghiệm thôi ạ.”
Yuri quyết định làm một người “cậu” tốt. Anh chàng tự tin vào diễn xuất của mình.
“Cậu sẽ đợi ở đây. Cháu vào đó phải chơi thật ngoan và nghe lời nhé.”
Yuri tươi cười, nụ cười của người cậu hiền từ dành cho đứa cháu gái đáng yêu. Và Anya, mắt trợn trắng, nhìn Yuri như thể sinh vật lạ.
“Cậu dị vãi.”
Con bé lẩm bẩm.
“Cười giả trân quá đi.”
Yuri phát cáu trước sự bướng bỉnh của con bé, và anh chàng quyết định phải phải phớt lờ nó.
Nhưng sau đó, nữ nhân viên quay lại và nói.
“Tôi rất tiếc phải nói với anh điều này, nhưng quy tắc của chúng tôi là cha mẹ và người giám hộ phải luôn theo sát con em mình trong suốt quá trình trải nghiệm.”
“Hả?”
“Mục tiêu của chúng tôi là cha mẹ cùng chơi với con để khuyến khích động lực cũng như niềm vui làm việc của chúng, vì vậy nếu anh không đồng ý với điều đó, thì tôi buộc lòng phải từ chối để anh sử dụng dịch vụ của chúng tôi.”
Bằng một giọng điệu lịch sự, nữ nhân viên nhấn mạnh mục đích giáo dục của cơ sở này.
(Quy tắc kỳ quặc gì đây?...... Có ích lợi gì khi mà người lớn cũng phải vào đây nô đùa? Điều đó thúc đẩy bọn trẻ như thế nào?)
Khó hiểu thật sự.
Nhưng nói đến đây, Yuri bỗng nhận ra tại sao mấy ông bố bà mẹ ban nãy đều tỏ ra kiệt sức như vậy.
“Bố hơi xấu hổ… vì bố béo.”
“Bố phải mặc blouse trắng cả trong ngày nghỉ sao?”
Giờ thì Yuri đã hiểu tại sao các ông bố lại như vậy.
(Đó là lý do tại sao tất cả họ đều tỏ ra vô cùng mệt mỏi?)
Yuri phải nhận ra điều này sớm hơn mới phải, hoặc nghiên cứu kỹ hơn trước khi đến đây.
Trời đất ạ… Đáng lẽ mình nên đánh thức con chó béo đó dậy, rồi dắt chúng ra công viên đi dạo.)
Yuri nghiến răng kèn kẹt vì hối hận.
Nên làm gì đây? Hay là quay về và đi chỗ khác? Nhưng con nhóc này...
Yuri liếc nhìn Anya đứng bên cạnh và bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của con bé.
“Nếu cậu quay về, Anya sẽ viết chuyện này vào nhật ký và cho mama xem.”
Anya hùng hồn nói. Thêm vào đó, cô nhóc còn mở chiếc túi nhỏ của mình ra, và Yuri thoáng nhìn thấy quyển sổ lời nguyền ở trong đó.
Phải vào thôi.
Đó rõ ràng là một lời đe dọa.
“Ý của anh sao ạ? Nếu anh đồng ý với các quy tắc của chúng tôi, vui lòng vào thay đồ. Hay anh muốn rời đi ạ?”
Lời nói của nữ nhân viên khiến cho anh chàng SSS trẻ tuổi cảm thấy như bị sỉ nhục.
“...... Không, tôi sẽ đi thay đồ."
Không còn lựa chọn nào khác.
(Chết tiệt ...... Tại sao mình phải chơi trò này chứ?)
...
(to be continued)