“Không hiểu sao, dạo này, trông cậu cứ là lạ.”
“Hửm? Ờm? Vậy sao?”
Trong một quán cà phê quen thuộc, Loid nhận từ Frankie một thiết bị ghi âm siêu nhỏ mà anh mới đặt hàng. Loid nhìn chằm chằm người đang ngồi đối diện với mình. Hôm nay vẻ mặt của Frankie có gì đó rất kỳ quái. Hắn ta đang nhìn ra cửa sổ của quán cà phê và ngâm nga một giai điệu gì đó.
“Chà, một ngày đẹp trời, phải không?”
“Trời nhiều mây mà.”
“Không sao, không sao. Chỉ cần không mưa là đẹp rồi. Nếu trời mưa, tôi sẽ không thể ra ngoài. Bây giờ mà bị cảm lạnh một trận thì rắc rối to đấy.”
Cuối cùng thì cặp lông mày của Loid đã phải nhướng lên trước sự vui vẻ đến bất thường của người cung cấp thông tin.
(Cậu ta bị sang chấn tâm lý do thất tình quá nhiều? Hay cậu ta đã đến giới hạn vì làm việc quá sức? Thế này thì không ổn rồi. Kỹ năng trông trẻ, cũng như bộ sưu tập thiết bị gián điệp mới lạ và tinh vi của cậu ta là những yếu tố vô cùng cần thiết cho nhiệm vụ.)
Nghĩ vậy, Loid cố tình hỏi vu vơ bằng một giọng điệu thản nhiên.
“Dạo này cậu có chuyện gì vui sao?”
Frankie đáp lại một cách lơ đãng.
“Mhmmmhmmm”
Rồi lại cười với một vẻ tự mãn kỳ lạ.
“Nếu phải nói…", anh ta trầm ngâm, "Tôi sẽ nói là tôi vừa tìm được một bông hoa nở trong sa mạc.”
(Lại chết vì gái rồi.)
Loid chắc chắn về điều đó. Chắc hẳn cậu ta lại phải lòng một người phụ nữ xinh đẹp nào đó và chẳng chịu rút ra bài học gì cả. Lần này cậu ta yêu ai nữa đây?
(Thực ra thì, yêu đơn phương không phải là vấn đề.)
Vấn đề là sau khi bị từ chối. Loid hơi thất thần khi nghĩ đến việc phải chăm sóc cái gã ngốc nghếch này khi hắn ta say xỉn một lần nữa,
(Lần này thì, kệ xác cậu ta.)
Loid kết luận. Anh chàng vừa nhấp một ngụm café sữa, thức uống nay đã trở thành thói quen, và nhớ lại những gì “vợ” mình dặn.
“Phải rồi, Frankie. Cậu muốn ghé qua nhà tôi một chút không?”
“Hê, lại định bắt tôi trông trẻ đấy à?”
“Không. Yor nói cô ấy muốn chiêu đãi cậu một cái gì đó vì cậu đã giúp cô ấy rất nhiều việc.”
“Tôi rất muốn, nhưng tôi còn nhiều công việc phải giải quyết. Cho tôi gửi lời chào Yor nhé.”
Frankie niềm nở đáp. Và chợt như sực nhớ ra điều gì, anh chàng hỏi.
“Phải rồi, Twi… Loid này. Hình như lúc chuẩn bị báo danh vào trường Eden, cậu có thu thập vài đĩa nhạc cổ điển để phục vụ cho chương trình “Giáo dục trẻ em” của mình đúng không?
"À…”
Loid tự nhủ thầm trong lồng ngực:
"Rốt cuộc thì có mấy khi sờ đến đâu. Mỗi lần bật lên, Anya lại lăn ra ngủ ngon lành, nên mình cũng chẳng còn hi vọng gì vào mấy đĩa nhạc đó nữa. Và giờ thì chúng đang nằm đắp bụi ở một xó trong phòng.”
Frankie ngại ngùng nhìn xuống mặt bàn.
“Trong đó có vở opera nào không?”
“Tôi nghĩ là có đó…”
“Vậy lần tới cho tôi mượn nhé?”
“Hở?”
Loid nhìn Frankie đầy nghi hoặc. Anh chưa bao giờ nghe nói gã này quan tâm đến Opera. Thậm chí Loid còn nghi ngờ liệu hắn có biết gì về âm nhạc hay không nữa.
(Chà, lần trước là Monica, và hắn cũng suốt ngày đòi tới câu lạc bộ Xì gà nơi cô ấy làm việc…)
Anh ta thậm chí còn không biết xì gà viết là “X” hay “S”.
(Vậy thì, có lẽ lần này cô gái đó là nhân viên của một nhà hát opera ...?)
Hoặc cũng có thể cô ấy là nhân viên bán hàng tại một cửa hàng âm nhạc hoặc một quán cà phê nhạc cổ điển. Loid ngao ngán nghĩ, gã này đúng là chẳng bao giờ chịu rút ra bài học, nhưng vẫn đồng ý cho mượn đĩa.
"Cảm ơn nhé Loid. Tôi có một cuộc hẹn quan trọng! Gặp cậu sau!”
Frankie nói. Với những bước đi khoan thai uyển chuyển, anh chàng rời khỏi quán cà phê. Loid nhìn theo, kinh ngạc một hồi rồi thở dài thườn thượt.
“Thật là… Hi vọng lần sau cậu ta không hỏi cái gì phiền phức hơn.”
Loid vừa lẩm bẩm vừa bật thử thiết bị ghi âm siêu nhỏ mà anh nhận được từ Frankie. Nó nhẹ và hoàn hảo một cách đáng kinh ngạc.
.
“Có con chó to như vậy thật ạ?”
“Đúng vậy. Nó to đến mức nhóc con của nhà đó còn cưỡi lên được cơ mà. Nó phải to bằng một con gấu con ấy. Với cả nó có một bộ lông rất dày.”
Ngồi cạnh Alessa trên băng ghế ở sân sau bệnh viện, Frankie luôn miệng ba hoa.
Suốt một tháng, anh chàng đến đó thường xuyên nhất có thể để nghe Alessa hát và trò chuyện. Cô gái vô cùng trân trọng với những món đồ ngọt và những bông hoa nhỏ mà Frankie mang cho cô ấy, như thể chúng là những món quà đắt tiền, và tiếng cười của cô vang lên như tiếng chuông mỗi khi nghe những câu chuyện phiếm mà Frankie kể. Còn Frankie cũng rất phấn khích khi được gặp Alessa, mỗi khi nhìn thấy cô cười, Frankie lại cảm thấy một niềm thích thú xen lẫn cảm giác hạnh phúc khôn tả mà trước đây anh chưa bao giờ cảm nhận được.
“Thỉnh thoảng tôi cho nó ra công viên chơi ném đĩa, nhưng nó ngốc lắm. Lúc ra khỏi nhà thì có vẻ hào hứng lắm, nhưng đến nơi rồi thì nó chỉ ngồi nhìn thôi.”
Nghe Frankie thao thao nói về chú chó nhà Loid, Alessa khẽ thở dài, và "hừ" một tiếng, tỏ vẻ ghen tị.
“Còn em, từ khi còn nhỏ, em đã mơ ước có một chú cho thật là to như vậy. Nhưng cha em không cho, bảo rằng lông của động vật sẽ có hại cho cổ họng…”
“À, ừ nhỉ.”
Frankie nhíu cặp lông mày. Một mặt, anh cảm thấy tiếc cho đời sống buồn tẻ của Alessa. Nhưng anh cũng tự nhủ.
(Tất nhiên phải vậy rồi. Đó cũng là điều dễ hiểu.)
Bởi vì, cô ấy là tiểu thư nhà Balzer cơ mà.
Mặc kệ Loid gọi mình là “kẻ bám đuôi”, nhưng Frankie, bằng tất cả kỹ năng của một cửa hàng thông tin chuyên nghiệp, đã tiến hành điều tra tất cả về Alessa, nguồn gốc và xuất thân của cô ấy. Dù vẻ bề ngoài của cô ấy rất trẻ, nhưng thực chất Alessa năm nay đã mười chín tuổi. Cha cô ấy là một nghệ sĩ piano kiệt xuất, còn mẹ cô là một diễn viên opera nổi tiếng thế giới. Anh trai cô, hơn cô ba tuổi, là một nghệ sĩ vĩ cầm đang lên với những cuộc lưu diễn tại khắp các châu lục. Chú của cô là nhạc trưởng của một dàn nhạc danh tiếng, còn dì của cô là một nhà soạn nhạc thiên tài. Những người đỡ đầu cho gia tộc họ hầu hết đều là nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng ở Ostania.
Alessa, chuẩn bị bước sang tuổi 20, lẽ ra hai năm trước đã có một màn ra mắt ngoạn mục với tư cách là một nữ diễn viên opera, giống như mẹ cô ấy. Nhưng do một căn bệnh liên quan đến hệ thần kinh, cô ấy đột ngột mất đi thị lực. Tuy nhiên, cô gái ấy không hề nản lòng, vẫn một mình tập hát ở sân sau vắng vẻ của bệnh viện. Frankie thật lòng cảm phục nghị lực của Alessa. Anh chàng thầm nghĩ, nếu rơi vào hoàn cảnh đó, mình sẽ trở nên quẫn bách và tuyệt vọng đến nhường nào. Thế nhưng với Alessa, không một lời than phiền, oán trách số phận nào thốt ra từ miệng cô ấy.
Và vì thế, anh muốn làm điều gì đó cho cô.
“Để coi, tuần sau tôi mang nó đến đây chơi với em nhé. Nó là một con chó ngốc nghếch, nhưng nó ngoan lắm, không hề đáng sợ đâu. Nếu muốn, em có thể thử cho nó ăn mấy món ăn vặt.”
Frankie đề nghị.
“Thật ạ?”
Đôi má trắng ngần của Alessa bừng đỏ và cô ấy đứng bật dậy khỏi băng ghế. Nhưng trong phút chốc, khuôn mặt nàng bỗng trở nên u buồn. Alessa buông người ngồi xuống băng ghế.
“Sao vậy? Em vẫn lo sợ về bộ lông của nó phải không? Chà, đúng là nó có một bộ lông trắng rất dài. Hay là tôi mua cho em một chú chó lông ngắn nhé.”
"Không…”
Alessa lắp bắp. Và sau một khoảng lặng, cô ấy ngập ngừng, nhỏ giọng nói tiếp.
"Em phải phẫu thuật mắt vào tuần tới.”
“!? Thật sao?”
Frankie kinh ngạc nhìn Alessa.
“Ôi, không. " Frankie nói, “Chuyện lớn như vậy, sao em không nói với tôi sớm hơn chứ.”
“Em xin lỗi.”
“… Không đâu, là tôi không đúng.”
… Nghe Alessa xin lỗi mình bằng giọng nói nghẹn ngào tựa như sắp khóc, Frankie dần bình tĩnh, nhận ra sự vô ý của mình, ấp úng xin lỗi lại. Sau đó, anh chàng lập tức thay đổi giọng mình trở nên vui vẻ.
“Em biết đấy, đó là một ca phẫu thuật đơn giản, phải không? Chỉ mất khoảng một giờ đồng hồ là xong.”
“…”
“Vậy là, một ca phẫu thuật rất khó?”
Alessa gật đầu. Đôi mắt không nhìn thấy ánh sáng của nàng bỗng chốc mờ nước, và Frankie thấy trái tim mình đập hỗn loạn. Trong một khoảnh khắc, họ không nói gì với nhau. Bầu trời đầy mây nặng trĩu và cơn mưa như sẵn sàng ập xuống bất cứ lúc nào. Một lúc sau, Alessa thì thầm.
“… Em sợ lắm. Bác sĩ bảo “Cháu sẽ được gây mê, và mọi chuyện sẽ xong xuôi trong khi cháu ngủ, vì vậy không việc gì phải lo lắng.” … Nhưng em sợ ngủ rồi em sẽ không thức dậy được nữa ... Em sẽ không thể hát những bài hát em yêu thích, và không thể cùng anh Frankie trò chuyện như lúc này.”
Giọng Alessa nhỏ dần. Mái tóc vàng lộng lẫy của nàng uốn cong mềm mại từ vai đến ngực, khẽ run lên.
“Em chưa từng trò chuyện vui vẻ như thế với bất kỳ người con trai nào… Anh Frankie là người đầu tiên.”
“Vì vậy”, Alessa nói tiếp với giọng run run.
“Em ước gì em vẫn có thể hát, và anh Frankie sẽ nghe.”
“Alessa…”
“Chỉ cần như vậy thôi, đối với em là đủ rồi...”
Alessa thì thào, giọng nàng tưởng chừng chỉ là những hơi thở.
Trái tim của Frankie dường như vụn vỡ bởi niềm vui và nỗi đau đến cùng một lúc. Anh vui vì cô ấy đặt sự quan tâm cho việc ca hát ngang hàng với một gã đàn ông như mình. Nhưng trên tất cả, anh thấy sợ. Dù công nghệ y học có tiến bộ đến đâu, không có gì đảm bảo rằng cuộc phẫu thuật sẽ an toàn khi nó được thực hiện trong khi gây mê toàn thân. Frankie cũng cảm thấy một nỗi sợ hãi giống như Alessa.
… Nhưng rồi.
"Ừ, tôi biết. Phẫu thuật nào mà chẳng đáng sợ đúng không?”
Frankie nói, cố làm cho giọng của mình trở nên vui vẻ. Nói cho chính xác thì, anh đang cố gắng kiềm chế bản thân một cách tuyệt vọng để giữ cho giọng nói của mình không bị run rẩy.
"Tôi có một người bạn, Loid, một anh chàng rất ngầu và bảnh trai, thế mà đi nhổ răng khôn thôi cũng sợ đến ngất xỉu.”
"Ngất luôn ấy ạ?”
"Và anh ấy còn sợ tiêm nữa cơ, mỗi lần tiêm là co giò chạy vòng vòng như con nít ấy."
“Ôi...”
Frankie lại khoác lác. Sau đó, anh ghé vào tai Alessa, làm bộ lén lút nói thầm với cô.
“Thực ra, tôi đang nói về chính mình đấy."
“Ôi trời.”
“Bí mật đấy nhé.”
Alessa cuối cùng cũng bật cười. Cô khẽ nói.
"Cảm ơn anh nhiều lắm."
"... Sẽ không sao đâu.”
Giọng nói của Frankie trở nên nhẹ nhàng hơn nữa.
"Ca phẫu thuật của Alessa chắc chắn sẽ thành công. Em là một cô gái ngoan hiền và tốt bụng, những điều tốt đẹp sẽ luôn đến với em. Tôi đảm bảo điều đó.”
“Anh Frankie...”
Alessa bật khóc.
"Không phải đâu.”
“Em không phải như anh nghĩ đâu, Frankie, ” Alessa nức nở với giọng nói yếu ớt như bị bóp nghẹt.
“Em không phải là cô gái tốt, và em cũng chẳng thân thiện với mọi người. Em luôn là một kẻ hợm hĩnh. Em nghĩ mình đặc biệt. Em coi thường người khác và nghĩ rằng tất cả những thứ hào nhoáng, đẹp đẽ trên đời đều thuộc về mình. Đó là lý do tại sao, đến tận bây giờ, chẳng có một người bạn nào đến thăm em cả.”
Gương mặt hoàn mỹ như búp bê của Alessa thoáng gợn lên một nỗi cô đơn. Frankie nhìn chăm chú vào cô gái đang tự trách mình, dường như bị hút hồn bởi vẻ đẹp ấy, nhưng rồi anh vẫn kiên quyết nhìn thẳng về phía trước.
“Nhưng bây giờ em bị mù, em đã mất đi rất nhiều thứ, nhưng em lại có thể tìm thấy điều gì thực sự quan trọng, điều gì thực sự đẹp đẽ trong cuộc đời”.
Một làn gió nhẹ và ẩm lướt qua mái tóc của Alessa. Nàng quay sang Frankie và cười nhẹ.
“Em rất vui vì anh luôn ở đây, cố gắng động viên em bằng những câu chuyện hài hước. Anh Frankie không bao giờ bảo em phải “cố gắng lên”. Thay vào đó, anh luôn hỏi em “có ổn không?”, và luôn nói với em rằng “mọi chuyện sẽ ổn cả thôi”.”
‘’...”
“Em rất vui vì đã gặp được anh.”
Đôi mắt màu hạt dẻ của Alessa phản chiếu hình ảnh của Frankie, nhưng cô không thể nhìn thấy anh. Frankie chợt nhận ra một khoảng cách sâu thẳm giữa anh và cô. Alessa nói rằng Frankie là một điều gì đó rất đẹp đẽ, rằng khi cô ấy bị mù và mất đi nhiều thứ, cô mới nhận ra gặp được anh là một điều quan trọng trong cuộc đời.
Nhưng Frankie vẫn chưa nói cho Alessa biết anh thực sự là ai.
“Em, em sắp phải làm phẫu thuật rồi. Vậy sau này anh có thể tiếp tục… Có thể mãi mãi ở bên em được không?”
“… Lỡ như tôi là một gã vừa lùn, vừa xấu trai thì sao?”
Đôi má trắng nõn của Alessa ửng hồng khi cô ấy khẽ nói những lời đó. Và Frankie tỏ ra mình đang pha trò như thường lệ.
Chợt, Alessa nói với vẻ hơi tức giận.
"Chẳng sao cả. Em không quan tâm đến vẻ bề ngoài. Em không quan tâm anh lùn hay xấu cỡ nào. Em chỉ muốn ở bên anh Frankie mà thôi!”
Và rồi, cô ấy nói tiếp, tai đỏ bừng.
"Ôi, em xin lỗi. Em không có ý ám chỉ anh Frankie lùn hay xấu đâu… Ý em không phải vậy… Em chỉ muốn nói rằng em hoàn toàn không để tâm đến vấn đề đó…”
"Điên thật. Nghe tôi nói này, Alessa, thực ra…”
Lần đầu tiên, Frankie thấy mừng vì Alessa bị mù. Anh thực sự không muốn cô ấy nhìn thấy mình lúc này.
"Anh đâu rồi? Anh Frankie?"
Alessa đưa một ngón tay mảnh khảnh về phía Frankie, dường như sự im lặng của anh làm cô lo sợ.
Frankie, không một chút do dự, đưa cả 2 tay lên nắm lấy bàn tay đang hoang mang quờ quạng trong không khí.
“Ơn trời”, cô gái cười với đôi mắt vẫn nhìn vào vô định.
“Em cứ sợ anh Frankie sẽ đi đâu mất.”
“…”
Những ngón tay của cô gái tựa như thủy tinh, mỏng manh và dễ vỡ. Frankie muốn giữ chặt lấy, nhưng rồi lại nhẹ nhàng buông ra.
“Trời sắp mưa rồi. Em nên về phòng đi. Nếu em bị ốm trước khi làm phẫu thuật thì sẽ rắc rối to đấy.”
“… Vâng.”
Alessa dịu dàng gật đầu đồng ý.
“Khi em tháo băng, xin hãy đến gặp em một lần nữa.”
“Ừm.”
Frankie chia tay cô gái ở sân sau bệnh viện. Với một quyết tâm kiên định trong lòng, anh gọi cho Loid.
...
(To be continued)