"Khốn kiếp, Twilight... Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi. Tôi chỉ là cửa hàng thông tin thôi chứ có kỹ năng chiến đấu m* gì đâu. Và giờ cậu khiến tôi rơi vào tình trạng chết tiệt này.”
Trên đường về nhà sau ca phẫu thuật tại Bệnh viện Đa khoa Berlint, Frankie lẩm bẩm những lời nói đầy oán giận về một trong những đối tác kinh doanh của mình, "Twilight", hay Loid Forger.
Frankie, chủ một cửa hàng tạp hóa ở Berlint, thủ đô của miền Đông, có một danh tính bí mật khác: Một người cung cấp thông tin. Frankie nhận tiền và chuyển những thông tin cần thiết cho Loid, một gián điệp miền Tây. Bên cạnh đó, anh ta cũng nhận làm giả tài liệu, thậm chí cả bằng cấp của các trường học danh tiếng.
Loid Forger là một người đàn ông với vẻ ngoài vô hại và lịch thiệp hết sức, tưởng chừng như anh ta không nỡ giết một con kiến, và dễ dàng kết bạn với tất cả mọi người xung quanh. Đôi khi Loid yêu cầu Frankie trông giúp đứa con nuôi mà anh ta nhận để làm nhiệm vụ, hoặc thậm chí cùng làm nhiệm vụ gián điệp với anh ta luôn.
Lần này, Frankie bị thương ở lưng, buộc phải vào bệnh viện. Không biết bao nhiêu lần Frankie khao khát muốn bắt Loid, bác sĩ khoa tâm thần của bệnh viện đa khoa Berlint, phải thanh toán hết tiền viện cho mình như một khoản chi phí của nhiệm vụ. Nhưng vì hơi lo sợ chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, Frankie chỉ dám nghĩ trong đầu.
(Nếu mình có tiền, mình sẽ từ chối tất cả những công việc phi pháp đó. Mình là cửa hàng thông tin, không phải là con ở.)
Nhưng thực tế là anh ta không có tiền. Dù có bao nhiêu tiền cũng không đủ để đầu tư vào việc phát minh các công cụ gián điệp, thứ vừa là sở thích, vừa là nguồn thu nhập của Frankie.
Vì vậy, anh ta phải nhận việc, dù công việc có vô lý đến chừng nào.
Người ta nói, đàn ông đào hoa thường không có tiền hoặc không có địa vị. Nhưng Loid Forger, một gã sát gái số một, lại có cả hai. Còn Frankie, tuy còn kém nhiều so với mức đào hoa, nhưng được cái vừa không có tiền, vừa chẳng có cái địa vị quái gì cả.
Mà hơn hết, Loid Forger còn có một gia đình, mặc dù chỉ là một gia đình giả để làm nhiệm vụ, nhưng người vợ rất xinh đẹp và tài giỏi, đứa con gái tuy ngổ ngáo nhưng vô cùng đáng yêu. Họ thậm chí còn nuôi thêm một chú chó nữa.
(Nếu mình có một khuôn mặt giống cậu ta, mình đã có một cuộc sống thuận buồm xuôi gió, vây xung quanh là các quý cô xinh đẹp. Tại cái mặt! Tất cả là tại cái mặt!)
Trong khi mải mê suy nghĩ, Frankie chợt nhận ra mình đã rẽ vào một chỗ nào đó rất xa lạ, không phải đường về nhà.
Chỗ này trông giống như một khu vườn bị bỏ hoang. Có lẽ nó nằm sau khu bệnh viện. Cổng bệnh viện phải ở phía đối diện.
"Ôi trời đất ạ. Số mình đúng là nhọ không còn gì để nói.”
Thở dài, Frankie gãi đầu, định quay trở lại con đường cũ thì bất chợt nghe thấy một âm thanh phát ra từ góc sân. Anh nhìn sang và thấy vài bông hồng trắng tinh đang nở trong bụi cây. Âm thanh đến từ phía sau những bông hoa ấy.
(Là một giọng hát?)
Bị vẻ đẹp của giọng hát kia thu hút, chân của Frankie cứ vậy mà vô thức di chuyển về phía bụi cây.
Anh lấp ló sau những khóm hoa hồng, và nhìn thấy một cô gái trong bộ đồ ngủ trắng tinh đang hát với hai bàn tay đan trước ngực. Chắc cô ấy khoảng 16, 17 tuổi. Đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng dài tới thắt lưng.
Cô gái nhắm mắt và hát bằng cả trái tim. Có lẽ vì vậy mà cô không hề hay biết sự hiện diện của người đang tiến lại gần mình.
(Là bệnh nhân nội trú?)
Nhưng dù sao, giọng hát thật tuyệt vời.
Frankie thầm nghĩ, dù so sánh thế này có vẻ sến sẩm, nhưng đó thực sự là giọng hát của một thiên thần. Lời bài hát rất kỳ lạ, nghe giống như lời thoại của một vở kịch, Frankie chưa từng nghe qua bao giờ, nhưng nó rất phù hợp với chất giọng của cô gái. Cuối cùng, bài hát cũng kết thúc. Cô gái vẫn nhắm mắt. Một khoảng lặng kéo dài bao trùm sân sau, và Frankie, theo phản xạ, vỗ tay.
Đôi vai gầy của cô gái run lên khi nghe tiếng động.
“A..Ai đó…?”
Cô ấy lắp bắp với một giọng sợ hãi, đưa đôi tay khẳng khiu lên tự ôm lấy vai mình.
Ôi, chết tiệt, Frankie thầm tự trách về hành vi mờ ám và đáng ngờ của mình.
“Không, không, tôi không có ý rình mò…”
Frankie vội vàng giải thích.
“Chỉ là tôi… Tôi đang trên đường trở về sau khi làm một cuộc phẫu thuật ở đây. Tôi nghe thấy một bài hát hay, và sau đó, giọng hát và vẻ đẹp của cô mê hoặc đến nỗi tôi quên mất phải lên tiếng... Dù sao, tôi xin lỗi vì đã làm cô sợ.”
Frankie cúi rạp người, thành tâm nhận lỗi. Cô gái có vẻ nhẹ nhõm, dần thả lỏng và đáp lại:
“Em cũng xin lỗi vì đã phản ứng thái quá làm anh sợ.”
Ngập ngừng một chút, cô gái lại nói tiếp:
"Anh vỗ tay, em cảm thấy rất vui... vì được tán thưởng như vậy."
Frankie cười bẽn lẽn.
“Ồ, không…”
Frankie ấp úng, gãi gãi gáy một cách bối rối.
“Tôi không biết nhiều về âm nhạc, nhưng bài hát thực sự khiến tôi cảm động. Em hát hay lắm.”
“Ôi… được khen như vậy thật ngại quá.”
Tai cô gái đỏ bừng lên trước những lời tán tụng của Frankie.
“Nhưng tại sao em lại hát ở đây một mình?”
Frankie nhìn lên khu bệnh nhân nội trú.
"À, chắc là có người nằm chung phòng.”
“Không, em có phòng riêng, nhưng khi cao trào, em sợ không kiểm soát được âm lượng của mình. Em không muốn làm phiền đến các phòng xung quanh.”
Cô gái trả lời câu hỏi của Frankie một cách nghiêm túc. Đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền.
“Nếu có phòng cách âm thì tốt quá ha.”
“Không ạ. Trong bệnh viện mà ở một căn phòng cách âm thì chẳng phải là đáng sợ lắm sao?”
Frankie chút nữa thì quên mất.
(Phải rồi. Cô ấy còn quá trẻ.)
Bệnh viện Đa khoa Berlint là bệnh viện lâu đời nhất ở thủ đô. Rất nhiều bệnh nhân là khách VIP, chẳng hạn như chính trị gia, nghệ sĩ, giám đốc điều hành của các tập đoàn lớn, chi phí cho phòng riêng ở đây đắt kinh khủng. Chẳng trách Frankie luôn cảm thấy bầu không khí ở đây có chút xa lạ. Đồ mà cô gái mặc trên người được may bằng một chất liệu vải cao cấp đến nỗi người ta khó mà tin được đây chỉ là đồ ngủ. Chắc hẳn cô ấy là con gái của một tài phiệt nào đó, một tiểu thư cành vàng lá ngọc được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Tuy vậy, cô ấy đúng là một cô gái tốt, không một chút nào tỏ ra kiêu ngạo và tự phụ vì điều đó.
Hoặc có lẽ tất cả những cô gái trẻ đều như vậy, thuần khiết, duyên dáng và dịu dàng. Frankie rồi nhìn vị tiểu thư chính hiệu đứng trước mặt mình mà nhớ đến dáng vẻ của tiểu thư giả dối đang theo học tại trường Eden danh giá. Đúng là khác biệt một trời một vực.
(Chà, dù sao thì đây cũng là một thế giới mà mình không bao giờ có thể đặt chân vào…)
Frankie tặc lưỡi, "Vậy thôi”, và quay người định rời đi.
"Này anh, xin thứ lỗi!”
Cô gái chợt gọi anh lại một cách mạnh dạn.
“Hửm? Sao vậy?”
Frankie quay lại, cô gái đã hé cặp mi mắt, và những gì anh nhìn thấy là một đôi mắt trong veo đến ngỡ ngàng, đẹp tựa những viên ngọc quý. Thế nhưng, thay vì nhìn Frankie, mắt cô ấy như thể đang nhìn vào hư vô.
“Nếu anh có thời gian… ý em là, nếu anh không thấy quá phiền”
"Anh có thể nghe em hát thêm một bài nữa được không?”
Cô gái khẩn cầu bằng một giọng chân thành, chắc chắn là đang nói với Frankie. Nhưng ánh mắt của họ không chạm vào nhau.
Đột nhiên, Frankie nhìn thấy một chiếc gậy chống màu trắng dưới chân cô gái, và cuối cùng anh cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
(Ồ... mắt của cô ấy.)
Vậy đây chính là lý do cô ấy phải vào bệnh viện? Hay cô ấy khiếm thị bẩm sinh, và giờ lại mắc thêm một căn bệnh khác?
Frankie nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô gái. Cô ấy đang rất háo hức chờ đợi câu trả lời của Frankie, trông thật đáng yêu.
“Được thôi, nhưng…”
Frankie đáp.
“! Cảm ơn anh!”
Khuôn mặt cô gái bừng lên, tươi sáng như một nụ hoa mới nở khiến anh chàng không khỏi bị ấn tượng.
(Mày đang bồi hồi cái quái gì vậy? Cô ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà?) - Frankie tự mắng chính mình.
“Kh—Không. Hôm nay có về cũng chẳng có việc gì làm.”
Frankie nói một cách thẳng tuột. Nhưng cô gái không hề tỏ ra phật ý.
"Vâng.”
Sau một lời khẳng định vui vẻ, cô gái bẽn lẽn hỏi:
"Ừm... Em có thể hỏi tên anh được không ạ?"
“Tên của tôi? Tên tôi là Frankie…”
“Còn em, tên em là Alessa. Alessa Balzer."
Cô gái mà Frankie gặp ở sân sau bệnh viện nói với một khuôn mặt tươi cười, nụ cười rạng rỡ tựa như những đóa hoa.
…