Sono Mono Nochi Ni…

Truyện tương tự

Dạy vợ

(Đang ra)

Dạy vợ

오당티

Nếu nữ phản diện hành xử hư hỏng, hãy mắng cô ta một cách thích đáng.

11 4

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

84 3905

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

178 1229

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

37 332

Tập 2 - Chương 80

Đây là câu chuyện về nỗi kinh hoàng mà tôi đã cảm nhận trong ngày hôm đó.

Đúng vậy, chính là ngày đó. Vài ngày đã trôi qua kể từ khi chúng tôi gặp Naminissa-sama và Narellina-sama, gia đình họ đã quyết định thoái vị khỏi hoàng tộc. Có vẻ họ sẽ dẫn những người nguyện đi theo mình rời đến phương Nam. Thực ra, chúng tôi cũng đã gặp cả đức vua – một người khá dễ gần… không, phải nói là thân thiện mới đúng.

Bình thường khi người ta nhìn thấy tộc elf chúng tôi, phần lớn sẽ nghĩ ngay đến việc bắt giữ rồi đem bán. À, cũng có lựa chọn khác là biến chúng tôi thành đồ chơi chứ nhỉ? Nhưng hoàng tộc này lại không hề mang thứ không khí đó – họ đối xử với chúng tôi hết sức bình thường, điều đó khiến tôi rất vui.

À quên mất, tôi đang lạc đề rồi.

Những ngày gần đây, chúng tôi đang tạm trú trong cung điện để giúp Naminissa-sama và Narellina-sama chuẩn bị cho chuyến hành trình. Họ đang chuẩn bị rất nhiều túi vai và các món đạo cụ ma pháp cấp thấp có khắc [Không gian – Thời gian], gọi là “Túi Vật Phẩm”. Nhờ chúng, việc mang theo hành lý sẽ trở nên dễ dàng hơn. Dù trông nhỏ, nhưng sức chứa của chúng vượt xa vẻ ngoài. Nhỏ mà có võ, đúng là đẳng cấp hoàng tộc!

Khi công việc chuẩn bị gần xong thì Orlando xuất hiện. Anh là cận vệ riêng của anh trai hai người họ – Navirio-sama, đồng thời cũng là người đi cùng Wazu-san từ thành phố Linnic. Anh ấy kể cho chúng tôi nghe chuyện Wazu-san trong trận chiến vừa rồi.

Dù biết Wazu-san rất mạnh, nhưng tôi vẫn không khỏi bất ngờ. Người từng một mình nghiền nát lũ quái vật tấn công làng tôi, giờ lại còn đánh bại cả đám quái + hiệp sĩ + mạo hiểm giả hạng S... Tôi thật sự muốn thắc mắc: “Sao anh ấy mạnh đến thế?” Nghe nói anh ấy có cả thẻ hội riêng, tôi ước gì được xem thử nó...

À mà, dạo gần đây, Sarona hình như bắt đầu nghi ngờ rằng tôi có tình cảm đặc biệt với Wazu-san. Tôi sẽ phải giải thích rằng chẳng có gì như thế cả... Tôi chỉ muốn làm bạn với anh ấy thôi. Lý tưởng của tôi là một người đàn ông vừa đẹp trai, giàu có, vừa mạnh mẽ lại dịu dàng – như hoàng tử trong truyện cổ tích – người sẽ mãi mãi trân trọng tôi. Tuy chưa rõ người như thế có tồn tại hay không...

Nhờ những ngày cùng nhau chuẩn bị hành lý, quan hệ giữa chúng tôi dần trở nên thân thiết. Có Wazu-san làm cầu nối chung, chúng tôi trò chuyện về đủ thứ. Dần dà, chủ đề chuyển sang những điều mọi người thích ở Wazu-san, muốn nói gì với anh ấy khi gặp lại, hay thậm chí là... tưởng tượng về đêm tân hôn cùng anh ấy. Tôi thật sự mong họ có thể nghĩ đến cảm xúc của người đang ngồi nghe ké như tôi một chút...

Trong bầu không khí đầy nhiệt huyết ấy, bài giảng “buổi tối” của Tata-san thu hút sự chú ý nhất. Cô ấy là người duy nhất từng có kinh nghiệm trong số những người xung quanh Wazu-san. Dù là ký ức đau đớn, nhưng vì lợi ích của mọi người và để có thể làm Wazu-san hạnh phúc, cô ấy đã dạy chúng tôi mọi điều. Tôi thật lòng tin rằng, sẽ đến lúc mình cần dùng đến kiến thức đó, nên đã nghe chăm chú từng chữ.

Cuối cùng, ngày mai chính là lúc lên đường. Quốc vương và đoàn tùy tùng sẽ hướng về phía Nam, còn chúng tôi sẽ khởi hành về phía Bắc – đuổi theo Wazu-san. Mọi thứ sẽ hoàn tất vào ngày mai.

Và... ngày hôm đó là ngày kinh hoàng bắt đầu.

Bữa tối hôm đó được tổ chức trong đại sảnh của hoàng cung như một buổi tiễn đưa. Theo lời đức vua, lực lượng hiệp sĩ của Narellina-sama và Navirio-sama sẽ hợp lại và cùng hành quân về phương Nam. Khoảng một nửa số hiệp sĩ của đất nước này, cùng gần 70% dân chúng, cũng sẽ rời đi theo họ. Cả trụ sở hội mạo hiểm cũng sẽ được chuyển tới nơi khác. Tôi hiểu được tình cảm mà dân chúng dành cho gia đình hoàng gia này lớn đến mức nào.

Cũng theo lời kể ấy, thủ tướng hiện tại có vẻ rất vui mừng vì ông ta sắp trở thành quốc vương kế tiếp. Tôi nghĩ quốc gia này coi như xong rồi... nhưng chuyện đó để nói sau. Tối đó, chúng tôi trò chuyện vui vẻ để tận hưởng khoảnh khắc trước khi chia tay. Thế rồi, câu chuyện bị gián đoạn khi cánh cửa đại sảnh bật mở đột ngột.

Cơn ác mộng bắt đầu.

Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa. Đó là... vị thủ tướng mà chúng tôi vừa nhắc đến không lâu trước. Một gã hói đầu gầy nhẳng, mặc đồ lòe loẹt đính bạc đính vàng một cách kệch cỡm. Trên gương mặt ông ta là nụ cười trơ trẽn, tục tĩu. Một nhóm hiệp sĩ phía sau, có vẻ là phe theo ông ta, đang nhìn chúng tôi bằng ánh mắt vô hồn đầy thù địch.

Tên thủ tướng bước vào, phóng mắt nhìn quanh đại sảnh, rồi cúi người đầy kịch tính như đang diễn tuồng.

“ Xin chào, các ngươi đang tận hưởng bữa ăn trong cung điện của ta đấy à?” (Zizu)

“...Ngày mai, ông sẽ chính thức đăng cơ sau khi chúng tôi rời đi, đúng chứ?” (Narellina)

Công chúa đáp lại không hề che giấu sự khó chịu trong giọng nói.

“Không, sai rồi. Vì nhà vua hiện tại... sẽ chết ngay tại đây!!” (Zizu)

Lập tức, đám hiệp sĩ dưới quyền ông ta rút kiếm theo mệnh lệnh. Chúng tôi bị bao vây, nhưng Orlando-san cùng các hiệp sĩ trung thành khác lập tức tiến lên bảo vệ phía trước, sẵn sàng nghênh chiến.

“Fufufu... vẫn muốn chống cự đến cùng sao... rắc rối thật. Ta sẽ dạy cho đám dân đen kia biết thân phận nô lệ của mình sau này.” (Zizu)

“Khốn nạn... ngươi dám gọi dân chúng của ta là nô lệ sao?” (Givrio – Quốc vương)

“Ngươi nổi giận làm gì...? Mà cũng chẳng sao, vì ngươi sẽ chết tại đây thôi mà.” (Zizu)

Vừa dứt lời, đám hiệp sĩ tiến thêm một bước.

“Ngươi...” (Givrio)

“Fufufu... à phải rồi, các con gái của ngươi sẽ trở thành món đồ chơi cho bọn hiệp sĩ trong thành này. Chúng sẽ được yêu thương rất nhiều, nên cứ yên tâm đi.” (Zizu)

“Hehehe... bệ hạ, làm ơn cho chúng tôi mấy con elf bên kia nữa!” (Hiệp sĩ phe Zizu)

“Được chứ.” (Zizu)

Ánh mắt đám hiệp sĩ lướt qua cơ thể chúng tôi như muốn liếm từ đầu đến chân. Và rồi... tên thủ tướng thốt ra một câu không bao giờ nên nói.

“Sau khi ta làm rách mặt mũi bọn chúng, thì... tên anh hùng mà thiên hạ đang tán tụng ấy, Wazu phải không? Ta sẽ lôi hắn ra, chỉ vào cái đống rác này rồi nói – [Nhìn kỹ đi, thứ rác rưởi từng được người dân tôn sùng đấy] – sau đó, hắn sẽ chết!” (Zizu)

SNAP!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Cơn ác mộng bắt đầu.

“Kẻ địch của ta... hãy lắng nghe âm thanh của gió – tiếng gọi của tử thần.” (Sarona)

Từng thanh kiếm, từng mảnh giáp trên người lũ hiệp sĩ bị xé vụn bởi ma pháp của Sarona. Nụ cười trên môi cô ấy đóng băng. Có vẻ cô không định để chúng chết dễ dàng bằng ma pháp.

Khi đám hiệp sĩ bị tước vũ khí hoảng loạn, một người phụ nữ tóc đỏ lao lên từ phía sau – chính là Narellina-sama. Một cú đá nhảy thẳng vào mặt một tên hiệp sĩ, sau đó cô liên tiếp tung đòn đánh tả xung hữu đột giữa đám đông.

“Fu~mu... có vẻ kỹ năng võ thuật của ta hơi cùn rồi... cũng phải, lâu rồi không có đối thủ luyện tập.” (Narellina)

Từng đòn tấn công chính xác đến tàn bạo. Ngay lúc đó, Orlando cùng các hiệp sĩ của chúng tôi cũng nhập trận. Tôi cũng tham chiến – vì không thể tha thứ khi người đã cứu làng tôi lại bị sỉ nhục như vậy.

Nghĩ lại thì... tên thủ tướng đâu rồi? Tôi liếc quanh và thấy hắn bị kẹp giữa một bức tường trong suốt và vách tường đại sảnh. Hửm? Chuyện gì đây...? Khi tôi phóng tầm mắt ra xa hơn, tôi thấy Tata-san và Naminissa-sama đang đứng đối diện hắn.

“Guge-ge...” (Zizu)

“Hóa ra có thể dùng ma pháp tạo kết giới theo cách này nữa à?” (Tata)

“Ừ, vì bản chất nó là tường, nên cũng có thể dùng để nhốt kẻ địch như thế này.” (Naminissa)

Họ trò chuyện với nhau rất thoải mái... nhưng một cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

“Tôi-sai rồi!!! Làm ơn tha cho tôi~~~~~!!!” (Zizu) (Trans: ăn xin time)

“Tôi có thể học kỹ thuật này không?” (Tata)

“Tất nhiên, để sau tôi dạy cho.” (Naminissa)

Họ không thèm nghe lời van xin của hắn, vẫn tiếp tục trò chuyện bình thản... Còn tôi thì thầm hứa với bản thân: tuyệt đối không bao giờ chọc giận hai người họ.

Chỉ trong chớp mắt, thủ tướng và đám tay chân đã bị đánh bại và tống vào ngục tối. Ngày hôm sau, sau khi giao lại chìa khóa cho hiệp sĩ trông coi, chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình của riêng mình – mỗi người một hướng.