Sono Mono Nochi Ni…

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 29

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2277

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Tập 2 - Chương 83

Đây là ngày thứ tư trong hành trình của chúng tôi đến thị trấn suối nước nóng Osen. Trong lúc đang dọn dẹp đồ cắm trại, Freud chợt để ý có một người đàn ông đang tiến lại gần. Tôi ngừng tay và hướng ánh mắt về phía hắn.

Hắn ta bước tới một cách ung dung, rồi dừng lại ngay ở vị trí mà nếu một trong hai bên ra tay thì bên kia cũng kịp đáp trả. Càng đến gần, tôi càng thấy rõ hắn mặc quần áo mỏng dính, bó sát màu xanh lá đậm, bên hông đeo một thanh đoản kiếm. Dù sở hữu gương mặt cũng tạm được, nhưng ánh mắt dài và hẹp cùng biểu cảm lươn lẹo khiến người ta khó chịu. Đặc biệt là cái tật vừa nói chuyện vừa nghịch tóc mái cứ như thói quen khó bỏ. Hắn quan sát chúng tôi bằng ánh mắt như thể đang định giá món hàng.

“Các ngươi cũng đến vì ‘chuyện đó’, phải không? Đừng nói với ta là các ngươi nghĩ mình có thể thắng đấy nhé?” (Người lạ)

“Chuyện gì cơ...?” (Wazu)

“Hử~? Giả ngơ sao? Ta biết đấy nhé~ Các ngươi cũng là những kẻ thách đấu đúng không? Tức là đối thủ của ta! Hiểu chưa~?” (Người lạ)

Tôi thật sự muốn đấm hắn một phát cho bõ tức.

“Cái ‘thách đấu’ gì đó là sao vậy...?” (Wazu)

Grave-san lên tiếng giải thích thay vì hắn:

“Cậu không biết à, Wazu? Cô gái anh hùng phương Bắc – Haosui-chan, hiện đang sống tại thị trấn suối nước nóng Osen, đã thề rằng sẽ làm vợ với người đàn ông nào đánh bại được cô ấy. Thế nên, những kẻ tự tin vào sức mạnh từ khắp lục địa đã kéo đến khiêu chiến. Nhưng cho tới giờ vẫn chưa ai thắng được cô ấy cả.” (Grave)

“Ra vậy...” (Wazu)

Haosui chưa từng bị đánh bại sao? Có vẻ cô ấy rất mạnh.

“Thế~ tức là~ các ngươi cũng đến vì chuyện đó~ phải không~?” (Người lạ)

Tôi thật sự muốn hỏi: “Cái quái gì mà chuyện đó?” Mà khoan đã, tên này còn chưa đi à? Biến lẹ giùm cái!!

“Như ta đã nói~ Các ngươi không có cửa đâu~ Vì ta sẽ là người đánh bại Haosui~ Ta sẽ làm được!! Hiểu chưa? Thế nên, nộp tiền ra đi nhé~ Hiểu chưa~?” (Người lạ)

(Trans: đoạn này mình không rõ lẵm vì lời thoại thằng này raw ghi thế)

Tên này phiền thật!!

Tóm lại, hắn đang làm mấy chuyện kiểu như cướp đường đúng không? Nhắm vào những người thách đấu để trấn lột? Tôi tự hỏi liệu hắn có mạnh không, nhưng nhìn chẳng ra dáng gì cả. Hơn nữa, bên này có tôi, có Grave-san là mạo hiểm giả hạng S, và Freud – dù chỉ là quản gia giả.

Tôi không nghĩ chúng tôi sẽ thua, trừ Freud. Nhưng dường như suy nghĩ đó không truyền đến hắn.

Hắn vừa tiếp tục nghịch tóc, vừa rút đoản kiếm ra và chĩa mũi kiếm về phía chúng tôi.

“Kẻ như thế này, không đáng để Wazu-sama phải động tay. Xin hãy để tôi xử lý.” (Freud)

“Hử? Không sao. Tôi giải quyết hắn trong một nốt nhạc thôi mà.” (Wazu)

“Khoan đã Wazu, để Freud xử lý đi. Tôi đã thấy sức mạnh của cậu khi ở trên tàu, nhưng vẫn chưa biết Freud mạnh đến mức nào.” (Grave)

Ờ nhỉ... Tôi cũng chưa từng thấy Freud chiến đấu hết sức. Giờ nghĩ lại thì cũng thấy hứng thú.

“Vậy, giao cho cậu đấy.” (Wazu)

“Cảm ơn cậu.” (Freud)

Freud cúi người một cách lịch thiệp rồi quay về phía đối phương.

“Đối thủ của ngươi là ta đây.” (Freud)

“Được thôi~ bắt đầu với ngươi cũng được~ ta sẽ biến ngươi thành con mồi của thanh kiếm này~!!” (Người lạ)

Cùng lúc hắn nói thế, mũi kiếm chĩa thẳng vào Freud với một cú đâm sắc bén. Nhưng Freud chỉ hơi nghiêng người, né đòn trong gang tấc.

Sau đó, Freud giơ tay chém nhẹ vào bàn tay đối phương – thanh kiếm rơi xuống đất, còn kẻ kia thì do không kịp dừng lại nên cả hai người đổi chỗ cho nhau một cách kỳ quái.

Điều đáng nói là, trong suốt thời gian đó, hắn vẫn không ngừng nghịch tóc mái. Dường như hắn quan tâm đến mái tóc còn hơn cả trận đấu.

“Đòn tấn công rất đẹp.” (Freud)

“Ngươi cũng khá đấy~ không ngờ~ ngươi lại né đòn đầu tiên của ta tốt đến thế~” (Người lạ)

“Vì ta là quản gia.” (Freud)

Này, hai người định khen nhau đến bao giờ nữa? Kết thúc lẹ đi!! Tên này còn không ngừng nghịch tóc từ đầu đến giờ. Đã vậy còn nói chuyện vòng vo, bực cả mình!!

“Fumu... đòn vừa rồi không tệ. Freud cũng xử lý khá tốt.” (Grave)

Người bên cạnh tôi thì vẫn bình thản phân tích trận đấu. Không, không, dù Grave-san nói đúng thì tôi cũng chẳng quan tâm Freud mạnh hay không nữa... điều khiến tôi khó chịu nhất chính là cái tên suốt ngày loay hoay chỉnh tóc mái.

“Vậy thì, đến lượt ta phản công!” (Freud)

Freud chuẩn bị ra đòn...

“Chờ–Chờ đã!!” (Người lạ)

Freud vừa đưa tay lên chuôi kiếm thì đối phương vội lên tiếng cản lại. Freud lịch sự dừng lại chờ.

“Có chuyện gì sao?” (Freud)

“Có chứ, chuyện lớn đấy!! Do cử động vừa rồi mà tóc mái của ta bị lệch hết rồi~ Làm ơn đợi chút, ta chỉnh lại ngay~” (Người lạ)

Freud gật đầu đồng ý và đứng đợi tại chỗ.

...Hả? Gì thế này? Không, đủ rồi. Kết thúc lẹ lẹ đi, rồi rời khỏi chỗ này thôi!!

Nhưng trái ngược với mong muốn của tôi, hắn ta bắt đầu chỉnh tóc một cách tỉ mỉ.

“Này, ngươi đang chiến đấu đó! Đừng có dừng giữa chừng chỉ vì tóc mái bị rối!!” (Wazu)

Nghe lời phàn nàn của tôi, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc và hét lên. Dĩ nhiên là tay vẫn không ngừng chỉnh tóc.

“Không thể để tóc rối được!! Như vậy sẽ không được lòng phụ nữ đâu!!!!!!!!!!” (Người lạ)

Gì cơ? Có ai ở đây là phụ nữ đâu mà phải lo? Nhưng để chắc chắn, tôi quay sang hỏi thằng đẹp mã bên cạnh mình.

“Vậy hả?” (Wazu)

“Ừ thì, trông chỉn chu là tốt, nhưng đây đâu phải lúc lo mấy chuyện đó.” (Grave)

“Tôi cũng nghĩ vậy!!” (Wazu)

Tôi hoàn toàn đồng tình với Grave-san. Rốt cuộc tên này là cái gì vậy? Ngay lúc đó, hai bóng người bất ngờ nhảy ra từ bụi rậm phía sau lưng tôi và Grave-san.

“Yahaaa~~!! Sau lưng ngươi kìa~~!!!” (Kẻ lạ mặt)

Tôi đã biết có người ở đó từ trước rồi, chắc Grave-san cũng vậy. Cả hai chúng tôi đều hạ gục kẻ tấn công chỉ với một đòn.

Thì ra, tên phiền phức kia chỉ là mồi nhử để đánh lạc hướng, còn hai tên này mới là kẻ định ra tay từ phía sau.

Thật tiếc, lần này chúng chọn nhầm đối thủ rồi.

Nếu nhìn kỹ, tên vẫn đang chỉnh tóc kia đã tái mặt.

“Eeh... Aah... Ưm? Có phải là tình huống của ta hiện tại... hơi bị nguy hiểm không...?” (Người lạ)

Đừng có nghịch tóc nữa được không!!!!!

Cuối cùng, tên vuốt tóc vuốt tai kia bị làm cho hói đầu, cùng hai tên kia và một tờ giấy ghi: [↑ Mấy tên này là tội phạm] được treo lủng lẳng trên cây. Cũng tốt, giờ thì hắn khỏi phải lo tóc mái bị rối nữa. Mong là biết ơn bọn tôi một chút.

Còn về sức mạnh thật sự của Freud ư? Vẫn là một bí ẩn... nhưng tôi quyết định không nghĩ đến nó nữa...