Sono Mono Nochi Ni…

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dạy vợ

(Đang ra)

Dạy vợ

오당티

Nếu nữ phản diện hành xử hư hỏng, hãy mắng cô ta một cách thích đáng.

11 4

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

84 3905

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

178 1229

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

37 332

Tập 2 - Chương 79

Tôi cất thẻ hội vào túi và gắng gượng ngồi dậy, định bụng đi tìm Freud trước-

*rắc rắc rắc rắc*

"Đauuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu quáaaaaaaaaaaa!!!" (Wazu)

Cả cơ thể tôi như đang gào thét vì đau đớn. Dù chỉ nhấc phần thân trên một chút, nhưng cơn đau lại dội về khắp toàn thân. Có lẽ đây là tác dụng phụ sau khi thoát khỏi trạng thái Thần. Kỹ năng [Godhood] đúng là đáng sợ. Đã bao lâu rồi rồi tôi mới lại cảm thấy đau đớn đến mức rơi nước mắt như vậy...

Tôi cắn răng chịu đựng, lê từng bước một để đi tìm Freud. Chỉ việc bước đi thôi mà cũng tiêu tốn toàn bộ sức lực còn lại rồi.

Freud và Grave-san đang đứng sát mép tàu, đầu chúc xuống phía biển. Cả hai gã trông như đang trực chờ mà nôn bất cứ lúc nào. Tôi lết cái thân đau nhức của mình đến gần họ.

“Wazu-sama, anh đã có thể đi lại được rồi sao?” (Freud)

“Ừ, tôi ổn rồi.” (Wazu)

“Thật không ngờ cậu lại ngất xỉu ngay sau khi lên tàu, tôi đã giật cả mình đấy.” (Grave)

“Xin lỗi, chắc tôi đã làm mọi người lo lắng rồi...” (Wazu)

Freud nhìn tôi đầy lo lắng. Dù sắc mặt cậu ta tái mét, nhưng rồi vẫn gắng gượng nở nụ cười. Mà thực ra, hai người họ trông còn thê thảm hơn cả tôi...

“Nhưng mà… có chuyện gì xảy ra vậy? Mái tóc của cậu hình như thay đổi rồi...” (Grave)

“Thay đổi? Gì cơ?” (Wazu)

Hả? Có gì đó kỳ lạ sao? Tôi không thấy được, nên cũng không biết đã thay đổi như thế nào. Hy vọng là không thành hình thù gì kỳ quái. Tôi cũng không thể tự nhìn thấy được...

“Đây, nhìn thử đi.” (Grave)

Khi Grave-san thi triển ma pháp, một lớp nước mỏng cỡ bằng khuôn mặt xuất hiện lơ lửng trước mặt tôi như gương soi.

Ban đầu, tóc tôi hoàn toàn đen tuyền. Nhưng giờ đây, ở nhiều chỗ đã chuyển sang trắng. Nhìn thật kỹ, nó trông như một loại họa tiết vậy.

“Chuyện gì đã xảy ra với tóc của tôi vậy...?” (Wazu)

“Nó đã như vậy từ lúc cậu được đưa trở lại tàu rồi... Cậu có đoán được nguyên nhân không?” (Freud)

“Chắc là có... nhưng...” (Wazu)

Tôi nghĩ đây là hậu quả của trạng thái Thần... Liệu nó có trở lại như cũ được không nhỉ?

“Không cần lo đâu! Tôi thấy như thế này trông còn ngầu hơn ấy chứ!!” (Grave)

“Vậy à...?” (Wazu)

Grave-san lạc quan thật. Mà cũng đúng, giờ có muốn cũng chẳng quay về như cũ được. Chắc cứ giữ kiểu tóc này thôi, vì tôi đâu có biết cách phục hồi lại như trước.

“À mà, tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi kể từ lúc quay lại tàu?” (Wazu)

“Hử? Cũng không lâu lắm đâu.” (Grave)

“Chắc chưa tới một tiếng đâu.” (Freud)

Grave-san trả lời qua loa, còn Freud thì ước chừng thời gian. Có vẻ trạng thái Thần tiêu tốn thể lực rất lớn. Mỗi lần kích hoạt là sau đó không thể di chuyển nổi. Không nghĩ sẽ rơi vào tình huống sống còn thường xuyên, nhưng từ giờ phải cẩn thận hơn mới được.

Sau đó, ba chúng tôi ngồi tán gẫu giết thời gian. Chủ đề chính xoay quanh "tình trạng dàn harem" của Grave-san. Tôi gần như khiếp đảm trước gu phụ nữ... rộng vô biên của anh ta.

Không phân biệt tuổi tác, anh ta sẵn sàng theo đuổi mọi cô gái mà mình thấy thích. Từ người dân thường, nữ kỵ sĩ, đến cả nữ hải tặc phương Nam cũng không thoát. Nhưng Grave-san cũng nói rõ, anh ta không dây dưa với hoàng tộc hay những người đã có bạn đời.

“Nhưng mà... họ không đánh ghen à? Hay là không có thằng điên nào ganh tỵ muốn tìm anh gây sự sao?” (Wazu)

Nghe nói các bà vợ của Grave-san lại cực kỳ hòa thuận. Họ lập cả một hội tên là “Hội Vợ của Grave” để trao đổi tin tức mỗi ngày. Hơn thế nữa, họ còn âm thầm bảo vệ Grave-san khỏi mấy "con sâu" khác.

“Nhưng mà anh là mạo hiểm giả hạng S cơ mà? Sao lại để người khác phải bảo vệ mình?” (Wazu)

“Không. Không. Không. Tôi không thể luôn luôn cảnh giác được. Nếu bị tập kích bất ngờ thì sao? Dù là hạng S, tôi vẫn có thể bị chém đấy.” (Grave)

Nghĩ lại thì... đúng là thế thật. Có lẽ tôi mới là ngoại lệ.

“Cậu không thể xem thường mạng lưới tình báo của Hội Vợ tôi đâu!! Họ ở khắp mọi nơi trên thế giới luôn đấy!! Hahaha!!!” (Grave)

“Ra là anh hoàn toàn bị họ đè đầu cưỡi cổ nhỉ?” (Wazu)

“Dĩ nhiên!! Tôi chẳng bao giờ thắng nổi vợ mình!! Nhưng nếu có kẻ nào dám làm tổn thương họ... thì cái chết sẽ tìm tới kẻ đó... dù có là ai đi chăng nữa.” (Grave)

Không khí xung quanh Grave-san chợt thay đổi. Một áp lực nặng nề tỏa ra. Cảm giác như cơ thể không thể cử động nổi trước sức nặng ấy. Giờ thì trông anh ta đúng là hình mẫu chuẩn của một mạo hiểm giả hạng S.

…Tôi thì vẫn ổn, không sao cả.

“Tôi hiểu rồi!! Tôi chưa từng có ý định làm kẻ thù của Grave-san cả!” (Wazu)

“Tôi cũng thế thôi.” (Grave)

Áp lực biến mất ngay sau đó, thay vào là nụ cười dịu dàng thân thiện của Grave-san. Đúng là... có người thế này trên đời thật.

Tôi và Grave-san bắt tay nhau thật chặt.

Còn chuyện hậu cung hả...

Thôi, không phải chuyện của tôi. Tôi còn chẳng có lấy một người để gọi là bạn gái nữa là...

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Sau đó, ba chúng tôi tiếp tục trò chuyện thêm một lúc. Rồi con tàu cũng cập cảng.

Ngay khi đặt chân lên đất liền, Freud lập tức nhảy khỏi tàu, nằm xoài trên mặt đất và bắt đầu vuốt ve nền đất như thể đang yêu chiều một người tình.

“Haa~ Tuyệt quá, không còn chao đảo nữa!! Ta sẽ không rời xa nàng nữa đâu!!” (Freud)

Tôi và Grave-san chỉ biết há hốc miệng nhìn hành động quái gở của cậu ta. Grave-san từ từ chỉ tay về phía Freud.

“Cậu ta lúc nào cũng vậy à? Là quản gia của công chúa mà như thế sao? Mà thôi, tôi không thấy phiền chút nào và... cũng khá thú vị đấy chứ.” (Grave)

“Tôi cũng mới gặp cậu ta gần đây thôi… nên không rõ lắm…” (Wazu)

Tốt nhất là đừng suy nghĩ nhiều về Freud. Hoặc là... cứ mặc kệ cậu ta đi.