Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

118 1161

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

56 7514

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

179 5048

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

38 50

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

(Đang ra)

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

_172

Nhưng vợ tôi, ngay cả khi đã qua đời, vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

42 1949

201-400 - Chương 273: Cô ấy đang cười mà

“Cô Ahrin?”

Trước lời lẩm bẩm của tôi, Song Ahrin đã định đáp lại với một nụ cười tự tin nhưng rồi biểu cảm của cô ấy ngay lập tức sững lại.

“Anh, cánh tay của anh bị sao kia?”

“Nát bét rồi”

“Không, ý tôi là tại sao nó lại nát bét rồi?”

“Thì do tôi bị thứ kia đánh chứ sao?”

“...”

Biểu cảm của Song Ahrin hơi cứng lại.

“Cái này mà không được đem đi điều trị nhanh thì có khi không ổn đâu”

“Tôi cũng nghĩ vậy”

“...Dù sao thì, cũng may là anh không lăn lộn ra đất kêu đau hay gì”

“Vì không còn cảm giác gì nữa rồi mà”

Đó là nói dối đấy.

Thực chất, cánh tay phải đang đau nhói đến mức tôi phải vô thức nhăn mặt lại, nhưng tôi chỉ không nói ra vì làm vậy cũng chẳng giải quyết được gì thôi.

Dù tôi có nói đau đi chăng nữa, việc đó sẽ chỉ khiến hai người kia lo lắng cho tôi hơn thôi.

Nếu muốn tốt cho cánh tay của tôi thì cứ tập trung vào giải quyết cho nhanh thì hơn

“...Được rồi. Tôi sẽ kết thúc chuyện này nhanh thôi”

Song Ahrin lẩm bẩm với vẻ mặt đầy cảm xúc, và khi ấy, tôi liền hỏi cô ấy điều mình đang thắc mắc.

“Cơ mà, cô bỏ lại cô Daon ở đâu rồi?”

Song Ahrin cứng người trước câu hỏi của tôi, và sau một thoáng im lặng, cô ấy cất lời.

“...Tôi đã để cô ta ở lại rồi đến do là cô ta nói rằng muốn ở một mình, có vấn đề gì à?”

“À, ra vậy”

Dù lúc nãy cũng thế, nhưng tôi tự hỏi rằng liệu có thực sự ổn không khi để cô ấy một mình.

Sự lo lắng trào lên trong tôi.

Song Ahrin nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ dao động rồi quay sang nhìn Jang Chaeyeon.

“Này, Tóc Trắng”

“Ừm”

“Cô đã làm gì mà không bảo vệ anh ta hả?”

“...Xin lỗi”

Jang Chaeyeon hơi cúi đầu trước lời của Song Ahrin, và Song Ahrin, đang nhìn cô ấy với vẻ mặt không hài lòng, giơ tay lên.

“Được rồi, vậy thì tôi sẽ cho mấy người xem”

Gư…!

Ngay khoảnh khắc đó, Quan sát giả rên rỉ và ngồi sụp xuống.

“Rằng tôi thực sự là mạnh nhất trước con người”

Biểu cảm của cô ấy trông vô cùng đắc ý.

***

Song Ahrin không hề nói sai.

Thứ đó thực sự theo nghĩa đen chỉ có thể chịu đựng đòn tấn công tinh thần của Song Ahrin mà chẳng thể làm gì.

Gư, ư ư…

“Thực sự là mạnh nhất này”

“Anh nghĩ là tôi sẽ nói láo chắc”

Sau khi đáp lại lời lẩm bẩm của tôi đầy cáu kỉnh, Song Ahrin lại nhìn Quan sát giả, và thứ đó chỉ có thể tiếp tục rên rỉ.

“Nhân tiện, làm ơn hãy nhanh tìm cách rời khỏi đây đi. Thật sự là nếu cứ để như này, tôi có thể sẽ mất đi cánh tay phải của mình đấy”

“Tôi cũng đâu có định chăm sóc anh thay cho cánh tay phải đó suốt đời? Tôi sẽ tìm đường ra nhanh nhất có thể”

Có ai nhờ cô làm vậy đâu?

Song Ahrin nhắm mắt lại rồi đặt ngón trỏ lên thái dương, và ngay sau đó, Quan sát giả giật mình rồi bắt đầu mở miệng.

Cách ra ngoài…tớ không biết…

“Đứng có nói dối. Cô mà không biết thì ai biết hả?”

Thật mà…Tớ không biết…!

“Vậy thì làm sao mà tất cả những người khác lại vào được đây? Và cô đã ở nơi này được bao lâu rồi?”

Song Ahrin đặt tay lên thái dương của mình và liên tục tra hỏi Quan sát giả như thể đang bắt đầu một cuộc thẩm vấn.

Một thời gian dài…!

“Thật là, dài là bao lâu, và lối ra ở đâu?”

Đã bảo là, không biết rồi mà!

-Ầm!

Cùng lúc đó, một cơn gió thổi lên và Song Ahrin làm vẻ mặt hoảng hốt.

“Hở, chuyện gì đây? Đột nhiên lại không có tác dụng—”

Đồng thời vào lúc cô ấy mở mắt, một chấm đỏ bắt đầu sáng lên ở trên trán của Quan sát giả, và tôi nhanh chóng rút ra khẩu súng lục bằng tay trái trong khi lờ đi cánh tay phải đang đau nhói.

“Cô Chaeyeon!”

“Ừm”

Jang Chaeyeon vươn tay ra, và tôi bóp cò.

Khi viên đạn ghim vào trán của thứ đó, đầu nó liền bật ngửa về sau với một tiếng ‘Keng!”, và khi Jang Chaeyeon vung tay xuống, cơ thể của nó cũng bị đập mạnh xuống đất y hệt.

-Rầm!

Aaahh…!

Quan sát giả rên rỉ, và Song Ahrin lại nhắm mắt.

“Không hoạt động sao?”

“Ừm…không phải. Chỉ là bị ngắt quãng trong thoáng chốc thôi”

Song Ahrin nhanh chóng đáp lại và nhắm mắt lần nữa.

“...Quái lạ”

“Cái gì?”

“Cảm giác như thể bị trộn lẫn vậy”

Cô ấy lẩm bẩm trong khi vẫn nhắm mắt.

“Cảm giác như là có tận ba ý thức trong một cơ thể vậy. Thế nên khi tôi trấn áp một cái, hai cái còn lại sẽ phản kháng”

“...Ba ấy hả?”

Không phải hai sao?

Một là nhân cách của Quan sát giả ngay lúc này, một là nhân cách của Jang Chaeyeon, vậy thì cái còn lại là gì?

“Ít nhất thì hai cái vẫn có thể điều khiển được phần nào”

Song Ahrin nhíu mày.

“Nhưng một cái thì lại hoàn toàn không được. Nó quá vô tri, cảm giác như là một con robot ấy”

Tôi trao đổi qua mắt với Jang Chaeyeon.

Một thứ vô tri nhưng lại có nhân cách.

“Cô Chaeyeon”

“Ừm. Đó có lẽ là Khối lập phương”

Jang Chaeyeon điềm tĩnh đáp lại lời của tôi, và Song Ahrin nhìn cả hai chúng tôi.

“Khối lập phương? Đó là cái thứ lúc đó, cái gì ấy nhỉ. Cái đó…”

“Là thứ chúng tôi đã giải quyết khi không có cô”

Jang Chaeyeon trả lời Song Ahrin đang ngập ngừng như thể đó chẳng phải là chuyện gì to tát, và Song Ahrin hơi nhăn trán trước lời đó.

“Phải, thứ đó. Chúng ta phải làm gì với nó đây? Có thể giải quyết giống như lần trước không?”

“Việc đó đến hiện tại thì cũng chưa chắc chắn lắm. Chúng ta cần phải làm gì để ngăn chặn thứ đó đây?”

“...Ừ, ừm…”

Cô ấy rên rỉ trong khi vẫn nhắm mắt.

“Ít nhất…ít nhất thì tôi nghĩ ưu tiên hàng đầu là phải làm cho nhân cách con người nhất giành được quyền chủ động”

“Bằng cách nào?”

“Đơn giản nhất là phá hủy các nhân cách khác, nhưng thật lòng mà nói, tôi…”

“Không làm được?”

“...”

Song Ahrin chỉ rên rỉ mà không đáp lại câu hỏi của tôi trong khi đổ mồ hôi hột.

“...Được rồi, tôi không làm được. Thay vào đó, tôi có thể tìm một cách để đột phá khác”

“Nếu khó khăn quá thì cô không cần làm—”

“Im đi. Tôi có thể làm được”

Cô ấy đáp lại một cách gay gắt rồi mở mắt.

“Ta cần phải tìm thứ đã để lại”

“Cô đang nói cái gì vậy?”

“Không biết, tôi cũng chỉ nghe nói thôi mà”

Song Ahrin lẩm bẩm, và Jang Chaeyeon buột miệng thốt ra sau khi nghe cô ấy nói vậy.

“Chẳng được tích sự gì”

“Im miệng trước khi tôi nhổ hết tóc của cô”

Song Ahrin trừng mắt nhìn Jang Chaeyeon trước lời của cô ấy rồi lại nhìn tôi.

“Anh có cảm giác gì không? Như là một thứ gì đó quý giá, hay là một thứ gì đó đã để lại chẳng hạn…”

“...Một thứ gì đó quý giá và đã để lại…”

Nếu hỏi tôi về một thứ gì đó tại nơi này, vậy thì tôi chỉ có thể nghĩ đến một thứ.

“Cơ thể thì sao?”

“Cơ thể? Anh lại nói về cái gì nữa vậy?”

Song Ahrin hỏi lại với vẻ mặt như không thể tin được rồi tặc lưỡi.

“Được rồi. Vậy là ở đây không còn gì khác ngoài thứ đó đúng không? Anh có thể mang nó tới đây chứ?”

“Được th—”

“Để tôi đi”

Jang Chaeyeon ngắt lời tôi và đáp.

“Ta đi cùng nhau đi”

“Anh đâu thể nâng cái gì với cánh tay đó”

“...”

Tôi chẳng có gì để nói cả.

Khi tôi nhún một bên vai, Jang Chaeyeon liền gật đầu và chạy đi.

“Tôi sẽ trở lại ngay”

“...Ừm”

Cô ấy nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của tôi, và bây giờ chỉ còn lại mỗi tôi và Song Ahrin.

“...”

Song Ahrin vẫn đang rên rỉ trong khi nhắm mắt.

Tôi khẽ quay sang nhìn Quan sát giả, nhưng cô ta chỉ đang nhìn chằm chằm vào khoảng không với đôi mắt đờ đẫn.

“Cô không sao chứ, cô Ahrin?”

“Không. Vừa rồi, sau khi anh bắn vào trán của thứ đó…gư…”

Song Ahrin rên rỉ.

“Sự phản kháng trở nên rất mạnh, và tại sao ngươi cứ gọi tên ta như vậy…”

Cô ấy lẩm bẩm như thể đang khó chịu.

“...Cái gì?”

Cô ấy mở to mắt.

Như thể đang nhìn thấy ảo ảnh ở trên trời, cô ấy ngoảnh mặt đi và bắt đầu lẩm bẩm.

“Làm sao mà ngươi biết được chuyện đó?”

“Cô Ahrin?”

Cô ấy vẫn lẩm bẩm trong khi thẫn thờ nhìn vào khoảng không như thể không nghe thấy tôi nói.

“Không, ý ta là, làm sao mà ngươi biết được lời đó?”

“Cô Ahrin, nghe tôi nói đi”

“Câm miêng. Ngươi thì biết cái gì—”

“Cô Ahrin!”

Đôi mắt của Song Ahrin lấy lại tập trung trước giọng của tôi.

“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

“...Thứ kia đã bắt chuyện với tôi”

Song Ahrin đáp lại câu hỏi của tôi trong khi nhíu mày.

“Giọng thì là giọng của Tóc Trắng, nhưng mà nó rất là…”

“Vô cảm nhỉ?”

“...Làm sao mà anh…Không, đúng vậy”

Cô ấy gật đầu. 

“Nó đã nói gì?”

“...Cũng không có gì đặc biệt đâu”

Cô ấy lảng tránh ánh mắt của tôi. 

Có vẻ là thứ đó đã thực sự nói gì đấy rồi. 

“Cô không chấp nhận nó đâu nhỉ?”

“Anh coi tôi là gì đấy hả? Tôi là Song Ahrin của Cục Quản thúc đấy biết không?”

Cô ấy sẽ luôn nói như vậy một là khi vô cùng tự tin, hoặc ngược lại là khi hoàn toàn không có chút tự tin nào.

Dù cô ấy có biết được suy nghĩ của tôi hay không, Song Ahrin đặt tay lên hông và gật đầu. 

“Dù sao đi nữa, thứ đó có vẻ là phiền toái”

“Phiền toái?”

“Kiểu như mệt mỏi chăng? Dù đó là một cách diễn đạt hơi con người để nói về một thứ giống như robot”

Song Ahrin nhíu mày rồi búng tay một cái, và cơ thể của Quan sát giả lại cứng đờ lần nữa. 

“Dù sao thì tôi cũng đã biết về Khối lập phương do có đọc qua hồ sơ rồi”

Song Ahrin lẩm bẩm. 

“Khối lập phương. Được cho là một thực thể có sở hữu trí tuệ, luôn có hành vi dụ dỗ nhân sự của Cục Quản thúc và tìm cách trốn thoát. Nó hình như là…Cấp độ 3 thì phải?”

Ồ, cũng lâu lắm rồi tôi mới nghe được đến mấy cái cấp độ đấy.

Dù tôi không nhớ rõ là thứ đó có dừng lại ở Cấp độ 3 hay không.

“Nhưng nếu thứ đó có thể làm được đến mức độ này, có lẽ sẽ cần phải nâng cấp độ lên chút. Ngay từ đầu chúng ta còn chẳng biết mục đích của nó là gì rồi mà”

“Muốn tìm ra mục đích của dị thể quản thúc có khi còn kỳ lạ hơn đấy”

“Đúng vậy, trừ khi tiến vào tâm trí của dị thể quản thúc—”

Song Ahrin và tôi liền nhìn nhau.

Những gì đã xảy ra trong Hồi 2 của Đoàn kịch thoáng hiện lên trong đầu tôi, và có vẻ là Song Ahrin cũng đang có suy nghĩ tương tự.

“Kết nối”

“Phương thức”

“Ừ cái đó. Anh có thể làm nó không?”

“...”

Việc này liệu có đúng không?

Lần trước khi tôi sử dụng Phương thức trong Hồi 2 của Đoàn kịch, tình trạng của Song Ahrin đã thực sự không được bình thường.

Tôi có cảm giác là lần này sẽ thực sự có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra.

“...Đừng lo”

Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Song Ahrin mỉm cười nhìn tôi.

“Anh nghĩ tôi là ai chứ? Dù anh có đang nghĩ đến chuyện gì đi chăng nữa, nó cũng sẽ không xảy ra đâu”

“Cô Ahrin, cẩn thận vào những lúc như này không bao giờ là thừa cả”

“Cũng đúng thật”

Rồi cô ấy nhìn tôi.

“Nhưng chẳng phải anh cũng sẽ cứu tôi giống như cách anh đã cứu Tóc Đen sao?”

Tại sao cô ấy lại đột nhiên nhắc đến Yu Daon ở đây?

“...Tôi sẽ cố gắng”

Khi tôi gật đầu, Song Ahrin mỉm cười.

“Được rồi, vậy thì làm như thế đi”

“...”

[Phương thức: 1->0]

Thời gian lại trôi qua trong lúc đó.

Một sợi chỉ tím nhô ra từ trên đầu của Song Ahrin, và tôi bắt lấy nó bằng mắt mình rồi từ từ đưa đến đầu của Quan sát giả.

“...”

Tôi nhìn Song Ahrin do cảm thấy việc này không đúng.

“Làm đi”

Dù vậy, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy quyết tâm, và tôi chỉ còn cách cắm sợi chỉ vào đầu Quan sát giả.

“Gư…!”

Au…!

Song Ahrin ôm chặt lấy đầu mình, và Quan sát giả đã đang thẫn thờ từ nãy đến giờ cũng mở to mắt.

“Cô Ahrin, cô không sao chứ?”

“...”

“Cô Ahrin?”

Song Ahrin không đáp lại, và khi tôi đang định cắt đứt sợi chỉ vì lo lắng…

“Tôi về rồi đây”

Jang Chaeyeon liền xuất hiện với cơ thể của cô ấy.

Nhìn cơ thể của Jang Chaeyeon đang lơ lửng trên không trung, một cảm giác kỳ lạ trào lên khiến tôi không muốn nhìn cảnh tượng đó thêm chút nào nữa.

Cùng lúc đó, Song Ahrin ôm chặt đầu loạng choạng, và cô ấy cùng Quan sát giả đồng thời lên tiếng.

“Này, đừng làm vậy! Việc đó…!”

Cuối cùng

Một giọng nói vô tri.

Không như giọng nói ngây thơ mà tôi đã nghe từ đầu đến giờ hay là cách nói chuyện của Jang Chaeyeon, đây là một giọng nói hoàn toàn máy móc.

Ta không biết bằng cách nào mà ngươi vẫn còn sống, nhưng…

Quan sát giả, không phải, Jang Chaeyeon, cũng không phải.

Một thứ gì đó không phải cả hai lẩm bẩm trong khi nhìn tôi

Đưa cho ta cơ thể đó

“...”

Rồi ta sẽ nói cho ngươi cách để rời khỏi đây

“...”

Cánh tay đó, nó sẽ sớm bị hoại tử. Vậy thì ngươi sẽ phải sống nốt phần đời còn lại của mình chỉ với một cánh tay

“Ngươi còn chẳng phải là con người mà lại có mắt nhìn vết thương tốt ghê nhỉ”

Đúng như thứ đó nói, tôi đang dần mất đi cảm giác ở cánh tay phải của mình.

Nghe thấy cuộc đối thoại giữa tôi và thứ đó, Song Ahrin và Jang Chaeyeon nhìn tôi.

“Nếu, nếu ngươi muốn thì ta có thể đưa nó cho ngươi”

Jang Chaeyeon đáp lại.

“...Cánh tay…”

Song Ahrin lẩm bẩm rồi nhắm chặt mắt.

“Tôi cũng không sao cả…! Nhân tố hủy diệt thế giới gì chứ, tôi cũng chỉ cần giải quyết nó một lần nữa là được mà!”

“Như vậy cũng được”

Jang Chaeyeon gật đầu.

Trong khi lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người kia, tôi bắt gặp mắt của Quan sát giả đang vô cảm nhìn tôi.

Trong suốt khoảng thời gian dài chúng tôi ở cùng nhau, liệu cô ấy đã có cảm xúc gì với tôi không, và liệu tôi đã có cảm xúc nào với cô ấy không?

Dù cho tôi có sống cùng với cô ấy trong hàng chục, hàng trăm năm và không thể nhớ đi chăng nữa.

“Cô Chaeyeon, cô Ahrin”

Tôi lẩm bẩm và nhìn thứ kia.

Một cửa sổ trong suốt xuất hiện.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Khối lập phương]

[Tuổi: 3098]

[Đặc trưng: -]

[Khả năng: -]

[Tiểu sử: Sở hữu trí tuệ là minh chứng cho việc có thể cảm nhận được sự cô đơn. Thứ này đã thấm thía nhận ra điều đó]

[Điểm yếu: Hãy lấy nó ra. Bạn không thể cứ để nó như này, cũng không thể mang nó ra bên ngoài. Chỉ bạn mới có thể làm được điều đó]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Phù, tôi hít một hơi sâu rồi cầm lấy khẩu súng của mình.

Tôi vẫn còn đủ đạn và vẫn có thể dùng súng bằng một tay.

Song Ahrin vẫn ổn, Jang Chaeyeon cũng vậy.

Chỉ đang tiếc là Yu Daon đang không có ở đây, nhưng mà...

[Hiểu biết của bạn về Quan sát giả tăng mạnh]

[Chí mạng: 0->2]

“Chúng ta sẽ phá hủy Khối lập phương”

Tôi không chút nghi ngờ tin rằng đó là điều cô ấy mong muốn.