Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

118 1161

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

56 7514

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

179 5048

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

38 50

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

(Đang ra)

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

_172

Nhưng vợ tôi, ngay cả khi đã qua đời, vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

42 1949

201-400 - Chương 272: Cố chấp

Song Ahrin đã mơ thấy một giấc mơ.

Không, có lẽ đó là sự thực.

Cô đã nhìn thấy vô số tương lai.

Cô không biết chúng là tương lai, quá khứ, hay chẳng là gì ngoài những ảo ảnh.

“Ưa…!”

Những cơn sóng cảm xúc tiếp tục trào lên trong cô, khiến cô không ngừng rơi nước mắt.

Cô chẳng thể làm gì, cả gia đình cô, cả người đàn ông.

Thay vào đó, sẽ thật tốt biết bao nếu cô chết đi cho rồi.

Nhưng cô quá yếu đuối, ngay cả việc đó cũng không làm được.

Cô thật bất tài.

Như mọi khi, cô sở hữu năng lực mà bất cứ ai cũng sẽ thấy hữu ích nhưng lại chẳng thể sử dụng hiệu quả ở bất cứ đâu.

“Hức…!”

Một bàn tay ấm áp xoa lưng cô trong khi cô tiếp tục khóc.

Cứ như vậy mãi, cho đến khi cô làm chủ được cảm xúc của mình.

Song Ahrin chậm rãi ngẩng đầu lên.

Mái tóc đen của người phụ nữ đang tung bay dưới bầu trời xám xịt.

“Cô đã ổn hơn chưa, cô Ahrin?”

Đó là người mà cô không ngờ tới nhất.

Không phải là người đàn ông, cũng không phải là Tóc Trắng.

“...Hức…!”

Có lẽ do đã khóc quá nhiều, Song Ahrin cố nén lại cơn nấc cụt đang chuẩn bị trào ra, lẩm bẩm với đôi mắt sưng húp.

“Hai người kia”

“Họ đi ngăn cản thứ đó rồi”

“...Còn cô”

“Tôi được giao trách nhiệm đánh thức cô Ahrin và tìm lối ra. Đó là vì hai người chúng ta là gánh nặng”

Gánh nặng.

Lời nói đó đè nặng lên trái tim của Song Ahrin.

Cô lại lần nữa là một gánh nặng.

“Nhưng tôi cũng không tìm được lối ra”

Yu Daon lẩm bẩm, và Song Ahrin nhìn cô ấy.

“Không có sao…?”

“Vâng. Dù có tìm đến mức nào đi chăng nữa, tôi vẫn không thấy được lối ra. Tôi đã định đi tìm anh Jaehun, nhưng nếu thế thì cô Ahrin sẽ chỉ có một mình…vậy nên tôi đã không thể đi”

Với giọng điệu như đang tự khiển trách chính mình đó, Song Ahrin hạ tầm mắt xuống, và Yu Daon nói tiếp.

“Con quái vật đó giống như một đứa trẻ vậy”

“Một đứa trẻ…?”

“Vâng. Có lẽ phải nói là nó có hơi không ổn định chăng?”

“...”

“Cô Ahrin cũng đã nhìn thấy thứ đó rồi mà”

“...Tôi không có thấy thứ đó”

Sau cùng thì cô đã bị nhốt ở đó ngay từ đầu, phải trải qua những cơn ác mộng vô tận.

“À…”

Yu Daon khẽ thở dài rồi bắt đầu giải thích.

Về con quái vật, Jang Chaeyeon, và rằng cả hai trông giống hệt nhau.

“...Vậy là thứ đó có vẻ ngoài giống hệt Jang Chaeyeon, rồi lại còn la hét như một đứa trẻ…”

“...Thứ đó trông giống hệt Tóc Trắng và y như một đứa trẻ sao?”

“Vâng”

Song Ahrin khựng lại trước lời của Yu Daon rồi đứng dậy tại chỗ.

“Cô Ahrin?”

“Anh ta đã nói rằng dù có chiến đấu thì cũng không thể thắng đúng không?”

“À, ừm, vâng”

“Tôi có thể ngăn cản thứ đó”

“Cô Ahrin sao?”

Yu Daon nhìn Song Ahrin với vẻ hoài nghi, và Song Ahrin chỉ phớt lờ cô ấy và tiếp tục bước đi.

“Theo tôi”

Không chần chừ, cô vội vàng bước đi trong khi dùng mu bàn tay lau đi mí mắt đã sưng húp.

“Cô đang đi đâu vậy!”

“Đi cứu tên đó. Cô cũng đi theo luôn”

“Tôi, tôi thì…”

Yu Daon lưỡng lự trước lời của Song Ahrin, và Song Ahrin nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu.

“Không đi à?”

“Nếu tôi đi thì anh Jaehun…”

“...Cứ làm vậy đi”

Song Ahrin bước đi vội vã, còn Yu Daon chỉ im lặng ngồi đó, do dự.

***

Tôi đã nói như là có thể thắng, cơ mà…

“...”

“...”

Jang Chaeyeon và tôi nhìn Quan sát giả với vẻ mặt căng thẳng.

Hở? Người bạn tóc tím với đứa trẻ khó ưa đó đâu rồi?

Có vẻ là thứ đó đang nói tới Song Ahrin và Yu Daon.

Tại sao Yu Daon lại bị gọi là đứa trẻ khó ưa vậy?

“Hai người họ bảo rằng bị ốm nên đang nghỉ ngơi rồi”

Aha. Bị ốm là không được đâu, bảo họ nghỉ ngơi đi!

Thứ đó nở một nụ cười rạng rỡ.

Vậy thì hai cậu đến để chơi với tớ à? Nếu là chơi cùng với người bạn hợp ý và đứa trẻ trông giống hệt tớ sau một thời gian dài thì sẽ đáng mong chờ lắm đây!

Tôi trao đổi qua mắt với Jang Chaeyeon trong khi nhìn nụ cười của thứ đó. 

Nó chắc hẳn đang nói rằng cuộc chiến là một trò chơi. 

“Nhắm vào đâu?”

“Có mỗi cái đầu thôi mà”

 Phần thân đó có đồ dự phòng, ngay từ đầu thì đống đấy đã được làm từ gỗ rồi mà.

“Hiểu rồi”

Jang Chaeyeon cho tay vào trong túi rồi búng ngón tay. 

-Tinh!

Nhưng viên bi sắt bắn ra như những viên đạn, và một vài trong số đó trúng vào trán thứ kia—

Uầy! Thú vị thật đấy!

Việc đó đã không xảy ra. 

Khi thứ đó vươn ra, những viên bi sắt liền cứ vậy mà dừng lại trên không trung. 

“Quả nhiên là cô Chaeyeon”

“Tôi không nghĩ đó là một lời khen đâu”

Khi thứ đó búng tay, những viên đạn liền bắn đi, và chúng tôi vội vã nằm xuống đất để né tránh.

“Có vẻ là cách này không có tác dụng đâu!”

“...!”

Jang Chaeyeon nhíu mày trong khi làm chệch những viên bi sắt bay đến bằng niệm động lực.

Cô ấy giơ tay lên, và ngay lập tức, không khí rung chuyển với một tiếng rầm.

Ra là cô ấy đang làm gì đó

Ôi! Người bạn này thực sự giống hệt tớ luôn!

Quan sát giả vỗ tay hét lên, rồi không khí đang rung chuyển liền ngừng lại như thể nó chưa từng xảy ra.

Nhưng mà vẫn còn hơi yếu nhỉ?

“...”

Quan sát giả mỉm cười, còn Jang Chaeyeon thì nhìn Quan sát giả với vẻ mặt cứng đờ.

Tớ sẽ nói thật nhé!

Và rồi, thứ đó mỉm cười nói như thể đang rất vui vẻ trong khi nhìn dáng vẻ của chúng tôi.

Dù các cậu có làm gì đi chăng nữa, tớ cũng không nghĩ là mình sẽ thua đâu!

“...”

“...”

Suy nghĩ đi nào.

Tôi cần phải kiếm được một điểm Chí mạng.

Quan sát giả.

Quá khứ của Jang Chaeyeon, và…

Đôi mắt chết tiết này, cứ dễ dàng ném cho tôi một điểm Chí mạng trước thì có sao đâu chứ.

Tại sao lúc nào tôi cũng phải ngồi đây suy luận đến đau hết cả đâu như này vậy? 

Có lẽ Quan sát giả sau khi cho Khối lập phương vào trong trán thì bây giờ đã cắt rời cơ thể của chính mình để trở nên giống như Chủ Nghĩa Duy Mỹ.

Trong khi nghĩ như vậy, tôi tha thiết cầu nguyện rằng một cửa sổ trong suốt sẽ xuất hiện.

Chuyện đó đã không xảy ra.

Vậy để tớ thử trò này xem!

Thứ đó vung tay—

-Rầm!

Mặt đất bị lật ngược.

“...!”

Còn chẳng có thời gian để phản ứng.

Mặt đất nứt ra, đất đá bị lật ngược, và những tòa nhà sụp đổ.

Tôi vội vã lăn trên mặt đất, nhưng…

“Gư…!”

Đây không phải là phạm vi mà tôi có thể thoát khỏi.

Những tòa nhà và đất đá đang trút xuống từ trên trời trong một khu vực rộng lớn theo đúng nghĩa đen luôn mà.

-Rầm! Rầm! Rầm!

Những tòa nhà sụp đổ với một âm thanh khủng khiếp, và Jang Chaeyeon dang rộng cả hai tay ra để chặn những tòa nhà đã đổ xuống xung quanh chúng tôi.

“Gư…!”

Máu bắt đầu chảy ra từ mũi của cô ấy.

Không có thời gian để suy nghĩ nữa.

Giờ đây khi mọi chuyện đã thành ra như này, tôi phải bắn súng với quyết tâm sẽ trúng vào trán thứ đó.

Tôi nhanh chóng rút lấy khẩu súng từ trong túi áo, nhắm vào trán thứ kia và bóp cò.

-Bằng! Bằng!

Viên đạn như thể bị hút vào trán thứ đó, và rồi…

-Choang!

Đầu nó bật ngửa về sau từ tác động.

Ah…!

Quan sát giả hét lên đầy đau đớn và vung tay, và trong giây lát, một ánh sáng đỏ trong thoáng chốc lóe lên từ trán của cô ta.

Giả thuyết của tôi đã đúng.

“Cô Chaeyeon! Nhắm vào trán!”

“Hiểu rồi!”

Jang Chaeyeon vươn tay ra, và tôi cũng nhắm nòng súng trong khi giữ tư thế.

Cùng lúc đó, Quan sát giả cũng vươn tay ra.

-Rắc!

Một âm thanh kinh khủng phát ra từ cánh tay phải của tôi, và cơn đau ập đến một khắc sau đó.

Jang Chaeyeon mở to mắt, và ngay khi tôi định quay sang nhìn vai mình—

-Rầm!

Cơ thể của tôi tự di chuyển rồi cứ thể đâm sầm xuống đất.

Trước khi tôi có thể hét lên, một sức nặng khổng lồ bắt đầu đè bẹp tôi.

“Gư, ah…!”

Một tiếng hét bật ra như thể bị vắt ra từ phổi tôi, và Quan sát giả lườm tôi trong khi giữ trán mình.

Trán, trán ấy…bắn vào đấy thì đau lắm…!

Cô ta lắp bắp trong khi đè bẹp tôi xuống.

Không thở được.

-Rắc…!

Từng chút một, tôi bắt đầu nghe được những âm thanh không nên có phát ra từ lưng mình, và tầm nhìn của tôi dần tối đi với một cơn đau kinh khủng.

Cứ như này thì tôi sẽ ngất đi mất.

Jang Chaeyeon đang hét lên gì đó trong khi vung tay ở bên cạnh tôi, nhưng tất cả những gì tôi có thể nghe được là tiếng bíp dài ở bên tai mình.

Quan sát giả nghe thấy những lời của cô ấy liền đặt tay lên cằm như thể đang suy nghĩ gì đó, rồi nhắm mắt và mở ra và giơ tay lên.

Áp lực đang đè nặng lên lưng tôi biến mất.

“Hà…hà…!”

Chỉ khi ấy thì không khí mới tràn vào trong phổi tôi, và tôi vội vã hít thở.

Jang Chaeyeon đỡ tôi dậy và hét lên gì đó, nhưng tôi không thể nghe được cô ấy rõ ràng.

Tôi hơi quay sang nhìn cánh tay phải của mình.

Nó nát bét rồi.

Xét đến cách cánh tay bị vặn xoắn thành hình dạng kỳ quái như này, có lẽ nếu không được điều trị sớm, tôi có thể sẽ không bao giờ được sử dụng được cánh tay phải của mình lần nào nữa suốt phần đời còn lại.

Tôi cố gắng ép bản thân đứng dậy bằng đôi chân của mình

“Anh, anh không sao chứ…?”

Jang Chaeyeon bồn chồn hỏi trong khi dìu tôi.

“Tôi…ổn”

Tôi có thể cảm nhận được mùi máu tanh mỗi khi hít thở, nhưng do là tôi vẫn còn sống nên không sao cả.

Vậy thì cậu sẽ thực hiện nguyện vọng của tớ chứ?

“Người đang nói nhảm gì…”

“Ừm”

Jang Chaeyeon gật đầu trước khi tôi có thể xen vào.

Không sao đâu! Đứa trẻ này đã quyết định thực hiện nguyện vọng của tớ để đổi lại sự tha thứ cho cậu!

Tôi nhắm chặt mắt lại.

Không có Chí mạng, và ngay cả Jang Chaeyeon, người sở hữu sức mạnh vật lý thuần túy mạnh nhất trong số chúng tôi, cũng không thể làm gì.

Đúng như lời của thứ đó, hiện tại chúng tôi không có cách nào để giành chiến thắng cả.

Thứ đó mỉm cười rạng rỡ và gật đầu.

Không khó chút nào đâu! Đặc biệt là người bạn đẹp trai bên đó không cần phải làm gì cả!

“...Không, chúng tôi từ chối—”

“Nói đi”

“Cô Chaeyeon!”

Jang Chaeyeon cất tiếng dứt khoát cắt ngang lời từ chối của tôi, và thứ đó mỉm cười.

Tốt rồi! Để xem nào…cậu sẽ nhận lấy cơn đau đầu của tớ

Nhận lấy cơn đau đầu?

Tôi ngay lập tức nhớ lại cảnh tượng Jang Chaeyeon chấp nhận Khối lập phương.

Có một thứ gì đó cực kỳ tồi tệ ở trong trán của tớ, và ngày nào nó cũng khiến tớ bị đau đầu kinh khủng luôn

Thứ đó gõ nhẹ vào trán mình.

Nên là tớ muốn cậu nhận lấy cơn đau đầu này thay cho tớ!"

“Cô Chaeyeon. Không được làm vậy. Đó chắc chắn là—”

“Cứ làm vậy đi”

Jang Chaeyeon đã gật đầu trước khi tôi có thể nói xong.

Được rồi!

“Cô Chaeyeon, tôi đã bảo là không được…!”

“Không sao đâu”

Jang Chaeyeon đáp lại với giọng điềm tĩnh và nhìn tôi.

“Tôi ổn mà”

“...”

Không thể để mọi chuyện kết thúc như này được.

Tôi cần phải nghĩ cách, dù chỉ một cách thôi…

-Tách!

Một tiếng búng tay vang lên, và cả ba người chúng tôi liền nhìn về đó.

Ai…

Cái đầu của Quan sát giả đang lẩm bẩm bắt đầu lắc lư như thể đang chìm vào giấc ngủ.

-Tách!

Tiếng búng tay vang lên một lần nữa, và thứ đó loạng choạng.

“...Cho đến cùng”

Một giọng nói không nên được nghe thấy vang lên.

“...Cô Ahrin?”

“Cho đến cùng, cô vẫn là con người, Jang Chaeyeon”

Song Ahrin búng tay với vẻ mặt đắng cay.

-Tách!

“Cảm ơn”

Cô ấy lẩm bẩm.